Chi Ton Nu Hoang Quat Khoi O Mat The
Nhưng hôm nay căn bản không có ai phát hiện ra hắn có cái gì không đúng, không, hoặc giả là không có ai có thời gian đi phát hiện hắn có cái gì khác lạ.
Vì tốc chiến tốc thắng, Sở Thanh đã phá bầu không khí ngột ngạt trước, giành trước một bước tấn công Lục Thần, chủy thủy trong tay phải không do dự nhắm ngay vào cổ hắn, nếu lần này đánh trúng, đoán chừng không phải chỉ có máu chảy ra.
Dĩ nhiên Lục Thần không dễ dàng bị thương như vậy, hắn nhanh chóng xuất thủ, bắt được cổ tay Sở Thanh, quay ngược ra sau lưng một cái, động tác của Sở Thanh liền bị khống chế.
Nhưng một khắc sau đã xảy ra một chuyện làm hắn có chút giật mình, không biết như thế nào, thân thể Sở Thanh vặn vẹo một cái, vốn cánh tay đã bị hắn khống chế sau lưng cô, thanh chủy thủy một lần nữa đánh vào cổ họng hắn.
Sở Thanh đã từng hỏi hắn nếu cánh tay bị khóa ở phía sau có thể tự thoát ra được không, lúc ấy câu trả lời của hắn là không thể, bởi vì kết cấu thân thể con người đã định như vậy, nếu muốn mạnh mẽ thoát ra, sẽ làm khớp xương trật khớp, nhưng động tác vừa rồi của Sở Thanh đã nằm ngoài dự liệu của hắn, nếu đổi thành một người khác làm như vậy, phỏng chừng tay phải không bị phế, cũng nhất định sẽ không động đậy được.
Nhưng hiện tại Sở Thanh lại ám sát một lần nữa, xem ra cô ấy vẫn còn nhiều bí mật chờ mình khám phá.
Mặc dù có chút thất thần, nhưng động tác trên tay Lục Thần cũng không chậm, cầm cổ tay cô dùng sức một chút, tay Sở Thanh lập tức buông ra, chủy thủy rơi ngay xuống đất.
Trước khi thanh chủy thủy rơi xuống đất, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn liền chợp lấy chủy thủy, lại một lần nữa hung hăng đánh vào ngực trái Lục Thần.
Nhìn hai người ngươi tới ta đi, Lục Trạch đứng xem một bên cũng cảm thấy da đầu tê dại, ở đây chỉ mới là kiểm tra, chỉ cần đấu đá một chút là được, nhưng bất kể là ai, một khi hơi thả lỏng, nhất định sẽ nguy hiểm tới tính mạng!
Mà giờ khắc này Lục Thần cũng không ngờ được Sở Thanh sẽ có một kích như vậy, theo bản năng phản kích lại, một cước đá vào bụng cô, làm cho cô lảo đảo lui về sau.
Một tia máu tươi từ miệng cô tràn ra, nhưng sắc mặt cô lại không có bất kỳ biến hóa nào: "Lại tiếp tục!"
Lúc Lục Thần muốn nói gì, thì chuông điện thoại di động Sở Thanh vang lên, nhìn Lục Thần một cái, Sở Thanh nghe điện thoại.
"Hửm? Ừ, là tôi, tôi biết rồi." Sau khi đơn giản trả lời đối phương xong, ánh mắt Sở Thanh rơi vào người Lục Trạch: "Chị hai té xỉu."
Nói xong, liền đi ngay đến nhà xe, trong trí nhớ thì người chị Sở Nghiên này đối với Sở Thanh rất tốt, cho nên hôm nay cô ta té xỉu, Sở Thanh cũng đành phải đi đến bệnh viện thăm cô ta.
Một nhóm ba người tới bệnh viện, thì thấy được sắc mặt tái nhợt của Sở Nghiên nằm trên giường bệnh, gương mặt lo lắng của Sở ba ngồi bên cạnh.
"Chú Sở, Nghiên Nghiên thế nào?" Thấy Sở Nghiên như vậy, Lục Trạch bước nhanh đến nắm lấy tay cô, rõ ràng còn lo lắng hơn cả Sở ba.
"Bác sĩ nói không sao, chỉ bị cảm nắng một chút thôi."
Nhìn thấy mặt cô kết một tầng mồ hôi mỏng, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm cái gì đó, ánh mắt càng thêm lo lắng: "Nhìn bộ dạng của em ấy chắc là gặp phải ác mộng rồi, hơn nữa thời gian kéo dài rất lâu."
"Á!!!!"
Lúc hai người nói chuyện với nhau, ngay trong giây kế tiếp Sở Nghiên vốn đang hôn mê sâu lại hét lên một tiếng, từ giường ngồi dậy, miệng mở to thở hổn hển.
"Nghiên Nghiên, em không sao chứ?" Nhìn Sở Nghiên như vậy, Lục Trạch càng thêm đau lòng ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
"A...Trạch?" Cảm giác ấm áp quen thuộc, Sở Nghiên từ từ trấn định lại, đập vào mắt chính là Lục Trạch luôn yêu thương cô, làm cho cô cảm thấy ấm áp phần nào.
"Ừ, là anh."
"A Trạch!" Thấy người mình quen thuộc, Sở Nghiên khóc hoa lê đẫm mưa, cả người vùi vào bả vai hắn, lúc lơ lãng ngẩng đầu lên thì thấy Sở Thanh đang đứng ở cửa phòng bệnh.
Ánh mắt hai người giao nhau làm cho Sở Thanh nhíu lại.
Ánh mắt này....
Trong trí nhớ thì Sở Nghiên là thật tâm yêu thương Sở Thanh, bất kể có thứ gì tốt đều cho Sở Thanh, mỗi lần Sở Thanh bị Sở ba khiển trách, cũng là Sở Nghiên đứng ra nói giúp, có thể nói, trong thâm tâm của Sở Thanh, Sở Nghiên này tương đương một nửa người mẹ.
Nhưng hiện tại, trong mắt Sơ Thanh thấy lại không phải như vậy.
Trong lơ đãng vừa rồi, từ mắt Sở Nghiên, cô thấy được sự tức giận, oán hận, chán ghét, còn có địch ý thật sâu, mỗi loại tình cảm giống như lừa gạt Sở Thanh cũng không cách nào thấy được ý tốt gì giữa bọn họ, một người phụ nữ như vậy còn có thể thật lòng yêu thương nguyên chủ sao?
Trong lòng có hơi thất vọng, Sở Thanh rũ con ngươi xuống, tâm có chút khinh thường, vốn đối với cái nhà này đã không tốt, nay càng thêm đạm bạc.
"Tôi đến trường." Nói xong, tầm mắt mọi người đều tập trung vào cô, Sở Thanh nhàn nhạt nói: "Anh Thần, đưa em đi."
Nói xong, cũng không thèm để ý phản ứng mọi người, từ từ đi ra khỏi phòng bệnh.
Mấy người cũng không có phát hiện, Sở Nghiên vốn đang khóc thút thít, thì giờ phút này đã ngưng khóc lại, nhìn bóng lưng Sở Thanh, trong mắt mang theo một tia suy nghĩ sâu xa và nghi hoặc.
Trước kia, Sở Thanh chưa bao giờ chủ động đến trường, sao hiện tại lại...Chẳng lẽ bởi vì cô trở về, cho nên quá khứ phát sinh biến hóa?
****
Sau khi Sở Thanh vào Lục Thần im lặng ngồi trong xe, chậm rãi chạy về trường học.
"A Thanh, sao lại không chào hỏi với Nghiên Nghiên, không phải em thích nhất là người chị này sao?" Hôm nay xác thật Sở Thanh có chút kỳ quái, giống như cùng Sở Nghiên có chút vách ngăn vậy.
"Chị ta không thích tôi." Cái loại địch ý sâu như vậy không phải do cô tưởng tượng, mà là thật sự tồn tại, đã như vậy, tại sao cô còn phải đi thích một người ghét mình?
Những lời này làm cho Lục Thần có chút ngoài ý muốn, trong dĩ vãng hai chị em nhà này sống rất hài hòa, mà bây giờ Sở Thanh lại nói Sở Nghiên không thích cô, đây là chuyện gì?
Bất quá cuối cùng như thế nào, Lục Thần cũng không hỏi tiếp nữa, có lẽ bởi vì chú Sở vì Sở Nghiên mà xem nhẹ Sở Thanh, cho nên hắn vẫn không cách nào thích Sở Nghiên được.
Không lâu sau, hai người đã đến trường học, sau khi làm xong thủ tục, Lục Thần mỉm cười nhìn Sở Thanh: "A Thanh, bất kể là có chuyện gì cũng có thể tìm anh, điện thoại của anh luôn mở 24/24 đấy."
Sở Thanh gật đầu, mang theo hành lý đến phòng ngủ, sau khi đi được ba bước, giống như nhớ được cái gì, từ từ quay đầu lại nhìn Lục Thần: "Anh Thần, cũng có thể đến tìm tôi."
Cô không thích bị người khác quấy rầy, nhưng người này lại không giống, cô có thể cảm giác được người này là thật lòng đối tốt với cô.
Bởi vì là người tu ma, cho nên ý tốt, ý xấu càng thêm nhạy bén, cô có thể cảm giác được, người đàn ông này là người duy nhất không có ác ý với cô.
Vì tốc chiến tốc thắng, Sở Thanh đã phá bầu không khí ngột ngạt trước, giành trước một bước tấn công Lục Thần, chủy thủy trong tay phải không do dự nhắm ngay vào cổ hắn, nếu lần này đánh trúng, đoán chừng không phải chỉ có máu chảy ra.
Dĩ nhiên Lục Thần không dễ dàng bị thương như vậy, hắn nhanh chóng xuất thủ, bắt được cổ tay Sở Thanh, quay ngược ra sau lưng một cái, động tác của Sở Thanh liền bị khống chế.
Nhưng một khắc sau đã xảy ra một chuyện làm hắn có chút giật mình, không biết như thế nào, thân thể Sở Thanh vặn vẹo một cái, vốn cánh tay đã bị hắn khống chế sau lưng cô, thanh chủy thủy một lần nữa đánh vào cổ họng hắn.
Sở Thanh đã từng hỏi hắn nếu cánh tay bị khóa ở phía sau có thể tự thoát ra được không, lúc ấy câu trả lời của hắn là không thể, bởi vì kết cấu thân thể con người đã định như vậy, nếu muốn mạnh mẽ thoát ra, sẽ làm khớp xương trật khớp, nhưng động tác vừa rồi của Sở Thanh đã nằm ngoài dự liệu của hắn, nếu đổi thành một người khác làm như vậy, phỏng chừng tay phải không bị phế, cũng nhất định sẽ không động đậy được.
Nhưng hiện tại Sở Thanh lại ám sát một lần nữa, xem ra cô ấy vẫn còn nhiều bí mật chờ mình khám phá.
Mặc dù có chút thất thần, nhưng động tác trên tay Lục Thần cũng không chậm, cầm cổ tay cô dùng sức một chút, tay Sở Thanh lập tức buông ra, chủy thủy rơi ngay xuống đất.
Trước khi thanh chủy thủy rơi xuống đất, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn liền chợp lấy chủy thủy, lại một lần nữa hung hăng đánh vào ngực trái Lục Thần.
Nhìn hai người ngươi tới ta đi, Lục Trạch đứng xem một bên cũng cảm thấy da đầu tê dại, ở đây chỉ mới là kiểm tra, chỉ cần đấu đá một chút là được, nhưng bất kể là ai, một khi hơi thả lỏng, nhất định sẽ nguy hiểm tới tính mạng!
Mà giờ khắc này Lục Thần cũng không ngờ được Sở Thanh sẽ có một kích như vậy, theo bản năng phản kích lại, một cước đá vào bụng cô, làm cho cô lảo đảo lui về sau.
Một tia máu tươi từ miệng cô tràn ra, nhưng sắc mặt cô lại không có bất kỳ biến hóa nào: "Lại tiếp tục!"
Lúc Lục Thần muốn nói gì, thì chuông điện thoại di động Sở Thanh vang lên, nhìn Lục Thần một cái, Sở Thanh nghe điện thoại.
"Hửm? Ừ, là tôi, tôi biết rồi." Sau khi đơn giản trả lời đối phương xong, ánh mắt Sở Thanh rơi vào người Lục Trạch: "Chị hai té xỉu."
Nói xong, liền đi ngay đến nhà xe, trong trí nhớ thì người chị Sở Nghiên này đối với Sở Thanh rất tốt, cho nên hôm nay cô ta té xỉu, Sở Thanh cũng đành phải đi đến bệnh viện thăm cô ta.
Một nhóm ba người tới bệnh viện, thì thấy được sắc mặt tái nhợt của Sở Nghiên nằm trên giường bệnh, gương mặt lo lắng của Sở ba ngồi bên cạnh.
"Chú Sở, Nghiên Nghiên thế nào?" Thấy Sở Nghiên như vậy, Lục Trạch bước nhanh đến nắm lấy tay cô, rõ ràng còn lo lắng hơn cả Sở ba.
"Bác sĩ nói không sao, chỉ bị cảm nắng một chút thôi."
Nhìn thấy mặt cô kết một tầng mồ hôi mỏng, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm cái gì đó, ánh mắt càng thêm lo lắng: "Nhìn bộ dạng của em ấy chắc là gặp phải ác mộng rồi, hơn nữa thời gian kéo dài rất lâu."
"Á!!!!"
Lúc hai người nói chuyện với nhau, ngay trong giây kế tiếp Sở Nghiên vốn đang hôn mê sâu lại hét lên một tiếng, từ giường ngồi dậy, miệng mở to thở hổn hển.
"Nghiên Nghiên, em không sao chứ?" Nhìn Sở Nghiên như vậy, Lục Trạch càng thêm đau lòng ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
"A...Trạch?" Cảm giác ấm áp quen thuộc, Sở Nghiên từ từ trấn định lại, đập vào mắt chính là Lục Trạch luôn yêu thương cô, làm cho cô cảm thấy ấm áp phần nào.
"Ừ, là anh."
"A Trạch!" Thấy người mình quen thuộc, Sở Nghiên khóc hoa lê đẫm mưa, cả người vùi vào bả vai hắn, lúc lơ lãng ngẩng đầu lên thì thấy Sở Thanh đang đứng ở cửa phòng bệnh.
Ánh mắt hai người giao nhau làm cho Sở Thanh nhíu lại.
Ánh mắt này....
Trong trí nhớ thì Sở Nghiên là thật tâm yêu thương Sở Thanh, bất kể có thứ gì tốt đều cho Sở Thanh, mỗi lần Sở Thanh bị Sở ba khiển trách, cũng là Sở Nghiên đứng ra nói giúp, có thể nói, trong thâm tâm của Sở Thanh, Sở Nghiên này tương đương một nửa người mẹ.
Nhưng hiện tại, trong mắt Sơ Thanh thấy lại không phải như vậy.
Trong lơ đãng vừa rồi, từ mắt Sở Nghiên, cô thấy được sự tức giận, oán hận, chán ghét, còn có địch ý thật sâu, mỗi loại tình cảm giống như lừa gạt Sở Thanh cũng không cách nào thấy được ý tốt gì giữa bọn họ, một người phụ nữ như vậy còn có thể thật lòng yêu thương nguyên chủ sao?
Trong lòng có hơi thất vọng, Sở Thanh rũ con ngươi xuống, tâm có chút khinh thường, vốn đối với cái nhà này đã không tốt, nay càng thêm đạm bạc.
"Tôi đến trường." Nói xong, tầm mắt mọi người đều tập trung vào cô, Sở Thanh nhàn nhạt nói: "Anh Thần, đưa em đi."
Nói xong, cũng không thèm để ý phản ứng mọi người, từ từ đi ra khỏi phòng bệnh.
Mấy người cũng không có phát hiện, Sở Nghiên vốn đang khóc thút thít, thì giờ phút này đã ngưng khóc lại, nhìn bóng lưng Sở Thanh, trong mắt mang theo một tia suy nghĩ sâu xa và nghi hoặc.
Trước kia, Sở Thanh chưa bao giờ chủ động đến trường, sao hiện tại lại...Chẳng lẽ bởi vì cô trở về, cho nên quá khứ phát sinh biến hóa?
****
Sau khi Sở Thanh vào Lục Thần im lặng ngồi trong xe, chậm rãi chạy về trường học.
"A Thanh, sao lại không chào hỏi với Nghiên Nghiên, không phải em thích nhất là người chị này sao?" Hôm nay xác thật Sở Thanh có chút kỳ quái, giống như cùng Sở Nghiên có chút vách ngăn vậy.
"Chị ta không thích tôi." Cái loại địch ý sâu như vậy không phải do cô tưởng tượng, mà là thật sự tồn tại, đã như vậy, tại sao cô còn phải đi thích một người ghét mình?
Những lời này làm cho Lục Thần có chút ngoài ý muốn, trong dĩ vãng hai chị em nhà này sống rất hài hòa, mà bây giờ Sở Thanh lại nói Sở Nghiên không thích cô, đây là chuyện gì?
Bất quá cuối cùng như thế nào, Lục Thần cũng không hỏi tiếp nữa, có lẽ bởi vì chú Sở vì Sở Nghiên mà xem nhẹ Sở Thanh, cho nên hắn vẫn không cách nào thích Sở Nghiên được.
Không lâu sau, hai người đã đến trường học, sau khi làm xong thủ tục, Lục Thần mỉm cười nhìn Sở Thanh: "A Thanh, bất kể là có chuyện gì cũng có thể tìm anh, điện thoại của anh luôn mở 24/24 đấy."
Sở Thanh gật đầu, mang theo hành lý đến phòng ngủ, sau khi đi được ba bước, giống như nhớ được cái gì, từ từ quay đầu lại nhìn Lục Thần: "Anh Thần, cũng có thể đến tìm tôi."
Cô không thích bị người khác quấy rầy, nhưng người này lại không giống, cô có thể cảm giác được người này là thật lòng đối tốt với cô.
Bởi vì là người tu ma, cho nên ý tốt, ý xấu càng thêm nhạy bén, cô có thể cảm giác được, người đàn ông này là người duy nhất không có ác ý với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store