Tặng quà- Tỏ tình
Thế là đã hơn một tháng kể từ ngày xảy ra vụ việc đó và Hyerin trở về Anh thì Heeyeon rất ít khi gặp Junghwa cả Jackson cũng vậy, dạo gần đây cậu ấy cứ ở phòng thí nghiệm y học suốt.
À, ngày mai là đến valentine rồi, đối với Heeyeon ngày này chẳng có ý nghĩa gì đăc biệt cả, hay là tại cô chưa có người yêu chăng.
Không sao, cô cũng không quan tâm nhiều đến nó. Đơn giản, nó chỉ là ngày cô có thể tặng quà cho những người nào cô yêu quý, bao gồm gia đình, bạn bè mà bạn bè thân thì cô mới tặng nhé. Heeyeon đã chuẩn bị đâu đấy hết rồi, chỉ chờ mai là đem đi tặng thôi.
Sáng hôm sau, Heeyeon đến tặng quà cho Jackson trước, vì cùng khu học mà, chỉ khác khoa thôi, Heeyeon biết thế nào cậu ấy cũng ở phòng thí nghiệm và chỉ có một mình cậu ấy thôi, ai đâu mà siêng như cậu ấy chứ, vừa mở cửa phòng ra, thì:
- Woa......, Jackson ơi, tớ không ngờ cậu lại được tặng nhiều quà đến vậy mà toàn là socola không nữa – Heeyeon vừa nói vừa xem hết hộp quà này rồi hộp khác, tất cả đều là socola, chúng chất đầy cả một cái bàn.
- Nếu cậu thích, tớ cho cậu hết.
- Ây da...sao mà lạnh lùng thế, dù gì cũng là tấm lòng của người ta mà, mà cậu và Junghwa sao mà giống nhau thế, ỷ mình đẹp được nhiều người chú ý rồi chảnh hả? Heeyeon bắt đầu trêu chọc Jackson.
- Cậu đừng có đến đây mà trêu chọc tớ nhé, kiếm tớ có gì không ?
- Tớ tính qua đây tặng quà valentine cho cậu nhưng chắc cậu nhận rồi cũng sẽ đem cho người khác giống như đống quà kia thôi thà tớ không tặng cho cậu còn hơn, đỡ phải đau lòng – Heeyeon nói giã lã rồi vờ bỏ đi không ngờ Jackson nắm tay cô lại làm cô hết hồn, tại hành động nhanh qua mà
- Ai nói là tớ sẽ làm vậy với quà của cậu, đâu đưa đây – Trông Jackson rất muốn quà của Heeyeon thì phải.
- Cậu làm tớ hết hồn đó, nói vậy chứ làm sao mà không tặng cho cậu được chứ – Heeyeon thấy Jackson lấy quà, đưa bỏ vào cái túi áo blue trắng đang mặc trên người thay vì là để chung với đống quà bừa bộn kia, nói sao nhỉ ? Heeyeon cảm thấy vui vì hành động đó rồi cô khẽ cười, nụ cười đó không qua khỏi mắt của Jackson.
- Heeyeon, cậu cười gì vậy ? Jackson hỏi ngay làm cô hơi lúng túng.
- À...không có gì, mà Jackson này, tớ hỏi thiệt cậu nhé, cậu phải trả lời thành thật đó.
- Cậu muốn hỏi gì, chuyện liên quan tới Junghwa à?
- À không, không phải, sao lúc nào tớ hỏi cậu cái gì là cậu cũng nhắc tới Junghwa thế, giống như mọi chuyện tớ hỏi cậu đều có liên quan tới Junghwa ý.
- Không, đó chỉ là...- Jackson ngập ngừng không nói hết câu mà mặt cũng không nhìn Heeyeon nữa, sau đó thì quay lại nói tiếp.
- Thế cậu muốn hỏi gì ?
- Ừm, tớ muốn hỏi..mà nó hơi kỳ cục, ý tớ là cậu có thích tớ không ? – Heeyeon hỏi tỉnh bơ không hề đỏ mặt hay mắc cỡ gì cả. Còn Jackson thì thôi khỏi nói, sau khi nghe cô hỏi, mắt cậu ấy nhìn cô như con nai vàng ngơ ngác
- Sao cậu lại hỏi tớ vấn đề đó ? Jackson hỏi lại cô, làm hại cô cũng không biết đường nói lý do luôn.
- Thì là thế này, tớ thấy tớ và cậu hai đứa đều là sinh viên hết rồi mà chẳng đứa nào có người yêu gì hết, tớ thấy cậu cũng tốt, hơn hết là tớ rất vui khi ở bên cậu, nếu cậu cũng có cảm giác đó với tớ thì sao hai đứa mình không hẹn hò thử? – Heeyeon quăng ra một tràng lý do để chữa cháy cho câu hỏi kỳ cục vừa rồi.
- Cậu chắc là muốn hẹn hò cùng tớ? – Jackson hỏi lại với vẻ nghi ngờ hơn là ngạc nhiên.
- Ừm, tớ chỉ nói vậy thôi, nếu cậu không thích thì xem như tớ chưa từng nói vậy. – Heeyeon nói thật nhanh để mau chóng chuyển sang đề tài khác, cô liếc nhìn xem cậu ấy có phản ứng gì không, tôi chỉ thấy cậu ấy nhìn đi chỗ khác giống như đang suy nghĩ cái gì đó, rồi đột ngột quay sang tôi nói.
- Được, vậy 2 đứa mình chính thức hẹn hò nhé. – Heeyeon khá bất ngờ với câu nói này của cậu ấy, nhưng cô lại rất vui vì cậu ấy nhận lời, thật sự thì cô không biết mình có thích Jackson không nữa, tôi chỉ biết khi tôi ở bên cậu ấy, tôi có cảm giác bình yên và rất vui vẻ.
- Ừm, nếu cậu đồng ý thì quyết định vậy nhé, thôi tớ còn phải qua khu cấp 3 tặng quà cho Junghwa nữa, cậu học tốt nhé, tớ đi đây.
Thế là Heeyeon bước ra ngoài bỏ lại sau lưng một đôi mắt đang nhìn theo cô:
- Cậu thật vô tư đó Heeyeon, nhưng rồi cậu sẽ nhận ra thôi vấn đề chỉ là thời gian.
Có lẽ Heeyeon vô tư thật, vô tư đến nỗi vô tình, cô đã vô tình làm tổn thương một người, mà sau này cô mới biết chính người đó là người sẽ đi cùng cô đến hết cuộc đời.
Giờ nghĩ trưa Heeyeon tìm Junghwa nhưng không gặp. Heeyeon đang đi quanh quẩn ở vườn cây thì không biết trời xuôi đất khiến thế nào, cô lại trở thành kẻ nghe trộm người khác tỏ tình.
- Chị Junghwa, em...em rất thích chị, hôm nay là valentine, em có làm socola, em biết chị sẽ ở đây, vì em quan sát chị lâu lắm rồi, mong chị nhận món quà của em.
Nhìn qua bụi cây, Heeyeon thấy người đang tỏ tình là một cô bé mặc đồng phục cấp 3, hai vạch vàng trên vai áo, vậy là cấp 3 năm hai rồi
Mắt Heeyeon bắt đầu di chuyển và người cô gặp không ai khác là Junghwa, trốn tiết đây mà, mà hình như Junghwa đang ngủ nên không hay biết có người đang nói chuyện với mình, tội nghiệp cô bé, vẻ mặt cô bé bối rối, ngại ngùng đến thấy rõ.
Tôi thấy cô bé viết cái gì đó lên hộp quà rồi để xuống từ từ tiến lại chỗ Junghưa đang nằm, đúng hơn là dựa vào một thân cây.
- Lạ thật, cô bé tính làm gì nhỉ ? – Heeyeon tự hỏi khi thấy cô bé cứ nhìn dáo dác xung quanh giống như xem chừng có ai không, nhưng bây giờ là giờ học ở đây đâu có ai đâu, trừ Heeyeon ra.
Á, Heeyeon bụm miệng lại, cô bé đó đang hôn lên môi Junghwa, là hôn lén nhé thừa lúc Junghwa đang ngủ, cô bé tính đứng dậy đi thì giật mình, tay Junghưưa đang nắm lấy cổ chân cô bé, không chỉ cô bé đâu Hêeyeon cũng giật mình nữa, mém chút là la lên rồi.( rình mò mà thần thái deso)
- Cô bạn tính đi như vậy sau khi đã hôn lén tôi sao ? – thì ra Junghwa không hề ngủ mà chỉ nhắm mắt vờ ngủ.
- Ơ... em ...em xin lỗi...em không...tại lúc chị ngủ trông rất đẹp nên...em... – Tội nghiệp mặt cô bé đỏ lên hết rồi, đầu thì cúi xuống đất kể cả việc nói chuyện cũng trở nên khó khăn.
- Tôi không thích ai quấy rầy giờ nghĩ trưa của tôi hơn nữa tôi không thích ai hôn tôi mà chưa được tôi cho phép, cô bạn hiểu ý tôi rồi chứ.
Thật là câu nói được Junghwa thốt ra rất bình tĩnh không lấy gì làm lạ khi mình bị một cô gái hôn, nhưng với tôi thì ngược lại, dù trước đó cũng có vài đứa con gái thích tôi nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một cô gái hôn môi một cô gái.
- Em xin lỗi vì làm phiền chị, em hy vọng chị nhận quà của em a. – nói xong câu này là cô bé đã cắm đầu chạy thật nhanh về phía khu vực học của mình, còn Junghwa thì xem như không có chuyện gì xảy ra cả và ngã người trở lại thân cây, bỗng :
- Heeyeon...chị có thể ra được rồi đó.
Vậy là cô bị phát hiện rồi sao ? Cô bắt đầu đi ra từ sau bụi cây cảm giác giống như tên trộm vừa bị bắt vậy.
- Chị...không cố ý...chị chỉ là...- Tới lượt cô ấp úng y như cô bé lúc nãy. Nhưng thoáng thấy Junghwa không nói gì làm cô mừng thầm trong bụng, cô liền tiến lại ngồi cạnh Junghwa.
- Junghwa nè, tặng em đó, valentine vui vẻ – Heeyeon đưa hộp quà cho em với hy vọng là em sẽ không nhắc đến chuyện mình vừa nhìn thấy.
- Thế em có được xem đây như quà tỏ tình trong ngày valentine không ? Junghwa hỏi trong khi mắt đang nhìn vào hộp quà trên tay cô vừa đưa.
- Hìhì...em nói gì vậy ? không thể xem như vậy được – Heeyeon cười để che đi sự bối rối khi nghe em nói thế, em làm cô bối rối thật sự .
- Tại sao không ? theo như em biết thì vào ngày này, nếu ai có cảm tình với một người thì sẽ tặng quà cho người đó, xem như là lời tỏ tình, nếu người được tỏ tình cũng thích thì đến ngày valentine trắng thì người đó sẽ tặng lại quà coi như là lời chấp nhận.
- Nhưng với chị thì khác, nó không có ý nghĩa đó, chị tặng bất cứ người nào chị yêu mến.
- Vậy à...còn anh hai em.
- Hả ? – Heeyeon không nghe rõ câu vừa rồi của em vì hình như em nói mà giống như không muốn cho cô nghe vậy.
- Vậy chị có nghĩ cô bạn lúc nãy có thích em không ? Junghwa không nhìn thẳng vào cô vẫn tư thế dựa vào thân cây đôi mắt nhìn thẳng lên bầu trời trong xanh.
- À, cô bé lúc nãy hôn em đó hả ? – tiêu rồi Heeyeon đã nói những từ không nên nói.
- Ừ.
- À...ừ...chị nghĩ là có chút chút vì chị thấy cô bé hôn em mà.
- Chị nghĩ thế nào về điều đó – vẫn câu hỏi tỉnh bơ như rụi của Junghwa.
- Ừm..., theo như chị biết mọi người nhận xét về em là như thế này : em rất đẹp, hiếm có một cô gái nào sở hữu một nét đẹp của phái nam lẫn phái nữ, không nhu mì quá mà cũng không mạnh mẽ quá, cho nên chị không thấy làm lạ khi cô bé đó thích em.
- Vậy chị có giống với những người đó?
- Em nói thẳng thắng quá đó, không thể nói là không bị thu hút được bằng chứng là lúc chị gặp em ở sân bay, chị đã nhìn em không hề chớp mắt.
- Chị nghĩ như thế nào nếu em nói thích chị ? – lúc này Junghwa mới quay đầu xuống nhìn vào mắt tôi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store