ZingTruyen.Store

Cheolhan Loi Chua Ngo

Hạ lại về trên mái hiên vắng lặng buổi trưa hè, gió thoảng qua kẽ lá man mát một làn dịu êm. Nắng Sài Gòn khi hạ nán lại nghỉ chân vẫn luôn mang biểu tình gắt gỏng nơi mái đầu thường nhật. Mùa hạ, cái mùa làm ông trời hờn dỗi bất chợt những cơn mưa rào, cũng là cái mùa tôi mang bao mong nhớ về em.

Tôi gặp em vào một buổi chiều tàn khuất bóng sau hàng cây xanh mướt. Nắng đã ngã màu đỏ cam trên đôi vai bé gầy. Nắng chiều hạ khắc vào đôi mắt em lấp lánh ánh nâu trầm nhàn nhạt, em mỉm cười với tôi bao nhiu phần trìu mến.

Doãn Tịnh Hàn, cái tên của người mà tôi đã mê say đắm trong biển tình dậy sóng. Em đẹp lắm, em có đôi mắt to hai mí cùng đôi mi dài rủ xuống, nụ cười em tựa như mặt trời lấp ló vào ngày đông sang. Nhưng thứ tôi nhớ nhất là mái tóc dài của của em, em ơi...

Người con trai mang mái tóc đen huyền dài quá vai, hình ảnh gió lay làm làn tóc em bay trong khoảng trời thơ mộng, vàng vọt khi hoàng hôn đang nghiên mình ôm ấp. Em lại cười một nét cười thơ ngây, làm tim tôi hẫn đi một nhịp thương yêu đong đầy.


Ôi cái mùa hạ oi bức, ôi cái mùa tôi đã nhìn thấy em lần đầu, cái mùa tôi thích em thật nhiều.

Từ ấy, tôi đem lòng yêu mãi về một mùa hạ có em, có đôi ta yên bình.


Rồi khi tán lá chẳng còn mang sắc xanh rờn, thu phân bước đến phai tàn nên vệt héo úa. Lá kia đã vàng khô rơi rụng một đời tươi mát. Mái đầu em đã không còn dài thướt tha, mái đầu em đã cắt ngắn gọn gàn trông khó tả. Nhưng em vẫn đẹp đến thế, đẹp như thể đóa hoa giữa ngọn đồi bao quanh, như thể thiên thần của bầu trời cao xanh.

Tôi đã hỏi em: "Tại sao em lại cắt tóc? Vì điều chi hay là do ai?"

Mắt em xa xăm vào khoảng trời tĩnh lặng, em mỉm cười nhạt nhòa bảo rằng do hạ mang hơi nóng đến vội quá làm em khó chịu, vì do tiết trời chứ chẳng phải vì ai.

Tôi gật đầu tựa lời thấu hiểu, em lần này không còn nụ cười hiện hữu trên bờ môi, chỉ có lệ trào đong đầy nơi khóe mắt.

"Cắt xong rồi hạ vẫn tồn hơi nóng, khi thu qua mùa đông lại mau đến. Thắng Triệt này, đông có lạnh không khi tóc đã ngắn rồi?"

Em hỏi tôi, tôi đưa mắt nhìn em hoài, tôi cho em mượn vai em dựa, tôi ôm em vào lòng, tôi đã yêu em rồi, vào một buổi chiều không mưa của ngày dài. Nhưng lại dấu trong lòng nơi ngăn tim nằm mãi.

Hạ làm tóc em đi xa khỏi mái đầu, em ơi. Từ ấy, tôi không còn yêu mùa hạ chớm nở trên bầu trời chói chang.

Từ ấy, mùa hạ là cái mùa của nỗi hoài niệm trong tôi khi xuân đã vén màn rời khỏi.

Ngày hôm ấy tôi mặc chiếc áo lụa Hà Đông, em đi rồi vào chiều thu chết nắng. Có phải chăng ngày em đi nắng không mang màu hơi nóng? Ngày em đi nắng Sài Gòn chẳng là nắng hôm qua.

Tôi nhớ sao ngày ta còn cạnh bên, ta rủ nhau dạo quanh khắp phố Sài Gòn. Ghé cửa hiệu, mua áo lụa Hà Đông. Tôi một chiếc, em một chiếc. Em mỉm cười tôi cũng mỉm cười theo. Áo màu nâu cho em phần trầm lắng, áo xanh
dương tôi mang cả một khung trời.

Hỡi em ơi, em là cả khoảng trời của đời tôi.

Thu vẫn đây, bao lá vàng rơi rớt, rơi trên làn đường tôi đã cùng em đi qua. Tôi ngồi đây tương tư những tháng ngày, tôi ngồi đây nhớ em đầu tóc ngắn. Tôi nhớ em, yêu em trong đời đầy yên ắng...

Áo lụa Hà Đông chắc cũng đã phai màu, chiếc áo năm xưa tôi cùng em thuở ấy khoác lên mình một nỗi niềm khắc sâu. Và em ơi, tôi nhớ chiếc áo nâu. Nhớ vai em gầy màu nâu trầm bao lấy, nhớ đôi má em cười ngại ngùng đỏ hây hây. Nhớ... tôi nhớ em rất nhiều.

Từ dạo ấy, hồn tôi là một họa sĩ đơn côi, cố vẽ vời dáng người, chân dung cùng cách điệu. Tôi muốn vội vã họa em vào tâm trí đến khắc cốt ghi tâm, để tôi sẽ chẳng thể nào quên em, sẽ mãi ghi nhớ em - người tôi yêu suốt cả một đời, em ơi.

Tôi biết, người đến ắc sẽ phải rời đi nhưng em đến vội và đi cũng thật nhanh quá rồi. Kể từ ngày tôi chạy khắp cái nẻo đường kiếm tìm em với cái tên kêu gào trong vô vọng thì em ơi, em có biết ngày hôm đó trời đã buồn lòng mà để lệ ngài tuông rơi xuống thế gian, để bao hạt mưa tầm tã trắng xóa. Để cái ngày em mất hút mang nỗi da diết, đau lòng. Chẳng còn đếm nỗi những tháng ngày em biệt xứ, em đi rồi xa tôi chẳng lời từ, cũng không tồn tại một lá thư em gửi. Tôi, một tiếng thở dài mang buồn thương chất chứa, em biết không?

Bao năm trôi qua, dáng em vẫn biệt tích. Tôi ôm hy vọng một ngày tìm thấy em, tôi sẽ nói em nghe lời yêu thương thắm thiết. Dành trọn cho em cả một tấm chân tình.

Chỉ là em ở nơi đâu? Tôi tìm hoài sao chẳng thấy...

Tình yêu ơi, một mùa thu tóc ngắn, em biệt tăm mất hút ngày đông sang. Lụa Hà Đông màu áo kia trầm uất, lụa Hà Đông màu áo tôi dịu dàng. Tôi yêu em, yêu áo lụa em mang. Tôi nhớ em, nhớ áo nâu em mặc. Đã xa nhau dẫu có là muôn trùng, nhưng xin em giữ lấy màu áo ấy.

Bởi tôi yêu, tôi yêu nó vô cùng...

Gió đông về chốn Sài thành nhộn nhịp, tôi vẫn tìm em mặc vướng víu bộn bề. Hạ có em hạ tàn trong gió mát. Thu em đi, thu tàn gió đông lay. Đông không em đông tàn mãi lạnh căm. Và hỡi em, đời không em mùa hạ tôi sống trong kỷ niệm. Còn mùa thu tôi đã chết trong mong chờ. Đông đến rồi mùa trường tồn bất diệt, dẫu một năm vẫn luân phiên bốn mùa thì xuân hạ thu cũng mang màu đông giá buốt.

Tôi đợi em đến khi ngày xuân hạ mình, tôi đợi em khi ngày hạ thu gót, tôi đợi em lúc thu màu thay lá đỏ, tôi đợi em khi đông đến mang theo mùa lạnh lẽo. Tôi đợi em, đợi khi đến cuối cuộc đời vẫn đợi người. Để đôi ta gặp nhau thêm lần nữa, để lời ngõ nơi đầu môi được hình thành tiếng yêu...

"Tịnh Hàn, Thôi Thắng Triệt yêu em rất nhiều."

♡♡♡

end.

cảm ơn cậu vì đã đến đây, chúc cậu một ngày tốt đẹp. nhân tiện, ý tưởng câu chuyện này được lấy từ bài hát "Áo lụa Hà Đông"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store