Chau Kha Vu Rikimaru Nhung Mau Chuyen Ngan
Tác giả: 贷款买电脑 Rikimaru cảm thấy thư ký của mình có chút lạ lùng, rõ ràng là chưa bao giờ đi muộn về sớm, mà mấy ngày nay đi làm rồi lại biến mất sau khi tan ca. Điện thoại trước đây hai mươi bốn giờ luôn luôn mở máy, bây giờ sau giờ làm liền tắt điện thoại di động, bao nhiêu năm qua cậu chưa nghỉ ốm một ngày, kết quả hôm nay cậu xin nghỉ phép hai tuần lễ có lương. Nếu bất cứ lúc nào không có thư ký ở bên cạnh anh sẽ cảm thấy khó chịu, nên hai tuần nghỉ lễ này đối với Rikimaru có chút khó chịu. Anh muốn từ chối thẳng, nhưng Thư ký Châu nói rằng cậu ấy chỉ thực hiện quyền lợi của một nhân viên bình thường thôi, dĩ nhiên đây cũng là lần đầu tiên thư ký của anh từ chối. Rikimaru cảm thấy không hài lòng, rất bất mãn và sau đó anh quyết định hẹn gặp một người ra nói chuyện. Sau khi nghe lời phàn nàn của anh, người kia đấm anh một cái: "Oa, sao tôi trước kia không phát hiện ra rằng anh thật vô nhân đạo như vậy nhỉ? Nếu cậu ta tố cáo anh, Cục Lao động sẽ phạt công ty của anh. Nếu cậu ta nhẫn tâm để lộ tác phẩm của mình trên Internet, giá cổ phiếu của công ty chắc chắn sẽ giảm và thành một doanh nghiệp đen" "Cái gì mà làm việc quá sức, tôi không có làm việc mọi lúc mà, các khoản phúc lợi và kỳ nghỉ của nhân viên bình thường cũng được trả đúng hạn và đầy đủ, tôi cũng trợ cấp cho cậu ấy vì cậu ấy phải đi cùng tôi cùng tăng ca. " "Vậy thì cậu ta cũng chỉ muốn nhận lại những quyền lợi mà một nhân viên bình thường đáng được hưởng, phải không""Không phải vậy, không giống"" Có cái gì không giống"" Cậu ấy là thư ký tôi""Vậy thì cậu ta phải làm nô dịch cho anh trong suốt 24 giờ à?""Tôi không có nô dịch! Đây là công việc""Tại sao anh không tìm mấy thư ký mới, có thể thử xoay người""Cậu nghĩ tôi không làm sao? Trước đây có rất nhiều thư ký của tôi từ chức, nhưng cậu ấy vẫn kiên trì, tôi nghĩ cậu ấy không giống.""Có khác gì đâu, ngu ngốc cũng không bằng, cậu ta cứ đòi đi làm" Rikimaru không biết làm sao để phản bác, càng uống càng chán nản, "Tôi đi đây!""Này, uống rượu thì không được lái xe, ah, nhưng bây giờ thư ký của anh nghỉ rồi. Bất đắc dĩ, để tôi đưa anh về ."" Không cần anh, tôi tự mình tìm người, tô không phải không có tài xế.""Ồ, vậy là anh nhớ là anh có một tài xế. Suýt chút nữa anh ấy đã thất nghiệp nhỉ. Không phải lúc nào anh cũng gọi thư ký đến đón sao."Rikimaru yên lặng. "Ai nha, được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Tình cảm giống như quả táo vậy. Nếu thấy quả táo này đã thối thì phải nhanh chóng bỏ lấy chỗ đã thối rữa, nếu không sẽ càng ngày càng có nhiều chỗ thối .""Tôi không ăn táo bị sâu""Đây chỉ là một phép ẩn dụ! Vì anh biết anh đã nô lệ hóa thư ký mình quá nhiều, hãy đối xử tốt với anh ta."". . . Không cần ngươi nói nhiều " Rikimaru nghĩ, có lẽ chúng ta thực sự cần thuê một thư ký khác để chia sẻ công việc của Thư ký Châu, tăng lương gấp đôi, có lẽ chúng ta nên cho anh ta thêm một số cổ phần ... Trong lòng nghĩ đến người kia, không biết tại sao có chút rung động muốn gặp được cậu và nói cho cậu biết tất cả những gì mình có thể cho.. . .Châu Daniel thư kí SIDE Châu Daniel biết mình có điều gì đó không ổn, thực ra vấn đề là ngay từ đầu gặp gỡ anh đã yêu sếp của mình ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thời gian nói dài cũng không dài bảo ngắn cũng không ngắn lắm, kể từ khi anh đưa thư ký cũ và một thư ký khác cùng từ chức, anh là người duy nhất còn lại của sếp. Anh cảm thấy đó là ý đồ ích kỷ của bản thân, muốn biết sếp đang làm gì trong thời gian thực nên cố tình để sếp lệ thuộc vào sự tồn tại của anh, anh muốn sếp là người duy nhất bên cạnh mình nên cố tình đè nén công việc thư ký. Anh muốn anh ấy là của anh. Sếp chỉ nhìn thấy anh ấy, nhưng điều này là không thể. Anh đã kìm nén dục vọng sâu thẳm nhất của mình, anh sợ rằng ham muốn này sẽ khiến anh trở nên bốc đồng và khiến bản thân làm những điều mà anh sẽ hối hận. Cho đến khi bên cạnh sếp xuất hiện thêm một người khác, đó là một đứa trẻ khó ưa, nhưng anh biết đứa trẻ này đang suy nghĩ gì, bởi vì đôi mắt của nó giống hệt mình ban đầu. Không, chuyện này không có khả năng, Châu Daniel cảm thấy mình thực sự có vấn đề, rõ ràng biết không phải lỗi của sếp, nhưng cảm giác thích quá mãnh liệt khiến anh cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy anh ta. Anh quyết định dành thời gian để nghỉ ngơi, anh không muốn mắc sai lầm, ngay cả khi anh ấy không thoải mái cũng không muốn rời đi. Nửa đêm, Châu Daniel im lặng nhìn chằm chằm điện thoại, anh muốn bật nó lên. Mỗi khi nghe nhạc chuông điện thoại và thấy tin nhắn của sếp gửi đến, anh sẽ có một cảm giác khác, anh ấy cần mình và anh ấy đang gọi cho mình. Nhưng mà Châu Daniel vẫn chống lại ý muốn mở máy lên, tốt hơn hết là gần đây cậu nên tránh xa sếp của mình ra."Ding Dong" Châu Daniel nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, đã một giờ sáng rồi, là ai. Trong đầu thoáng qua dáng vẻ của sếp, "haizz, làm sao có thể chứ, có lẽ là mình nhớ quá a, đã một ngày không gặp." Châu Daniel đứng dậy, mở cửa, nhưng thật sự là người mà hắn ngày nhớ đêm mong." Sếp ... sao lại thế?" Châu Daniel không thể tin được, sếp thật sự đứng ở trước mặt mình, hình như đã uống rượu, Châu Daniel không nhịn được nhíu mày một cái, suy nghĩ xem ai đưa ông chủ đến với mình, ông chủ vừa uống rượu với ai."Châu Daniel."Sếp thực sự gọi anh ấy bằng tên, hầu hết các sếp đều quen gọi anh ấy là Thư kí Châu."Cậu muốn cái gì?""Cái gì?"" Tôi nói cậu muốn cái gì mới có thể trở lại như trước kia, đều có thể ""Tôi...""Tôi không muốn cậu xin nghỉ phép, tôi không muốn cậu tắt máy, tôi không muốn không thể liên lạc được với cậu "". . .""Cậu muốn tiền sao? Tôi sẽ cho cậu vốn xử lý. Nếu cậu cảm thấy bận quá, tôi sẽ tuyển thêm người. Tôi có thể tăng cậu gấp đôi cổ phần của tôi. Tôi...""Không cần, em không cần những thứ này " ". . ." Rikimaru lần đầu tiên cảm thấy được có một số việc mình không làm được, rượu dần dần bốc lên đầu, lần đầu tiên anh xúc động muốn khóc, "Vậy cậu muốn cái gì." .. "Cổ họng anh có chút khàn. Hốc mắt dần dần ửng đỏ.Châu Daniel biết rằng lý trí của mình đã đứt quãng ngay khi anh nhìn thấy ông chủ của mình. Cậu không nhịn được ôm lấy thân ông chủ,"Em muốn...anh." Anh cúi đầu xuống, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của sếp có chút bối rối, anh từ từ hôn lên, như thể đang quan sát xem sếp có ghét mình không. Anh nhìn chằm chằm vào biểu hiện của ông chủ, thận trọng hôn lên khóe mắt, nốt ruồi dưới mắt và môi."Ừm" sếp bất giác hét lênChâu Daniel đưa tay ôm eo sếp, sau đó xoay người dẫn anh vào cửaĐẩy sếp vào tường, anh thì thầm vào tai sếp "Tất cả những gì em muốn chỉ có anh thôi", rồi không nhịn được hôn lên vành tai đỏ bừng.Cảm nhận được ông chủ đang kéo quần áo của mình, anh lại ngước lên nhìn sếp.Anh ấy vẫn đang mở miệng, có thể nhìn thấy đầu lưỡi hơi run rẩy của anh, "Tôi...""Anh muốn em sao?""Tôi...Tôi muốn em"Trong lòng anh như có pháo hoa nở rộ, không khỏi ôm lấy tay ông chủ đặt vào tim mình, "Anh có cảm thấy không, nó cứ đập vì anh"Giống như là đang xấu hổ, anh cuộn tròn hai tay lại" Thật đáng yêu a", Châu Daniel không nhịn được hôn lên tay anh"Cậu...Cậu... Không nên như vậy""Thứ gì, là như vậy", Châu Daniel to gan hôn môi sếp một cái, "Hay là như vậy" , thì thầm hôn lên cổ sếp." Thật xin lỗi, chẳng qua là em thật sự rất là vui.""Tôi cũng thế" Rikimaru không nhịn được vùi đầu vào ngực người trước mặt, à, hóa ra là như thế này. Hèn gì không gặp cậu thì lại thấy nhớ và không muốn cậu ấy đi, hóa ra anh đã yêu cậu thư kí của mình rồi.
------END------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store