三十一
CÕNG ĐI TRONG MƯA.
_________________________Buổi chiều trời lại tí tách mưa, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Đầu tiên là lất phất vài hạt sau khi khiến cả ngôi trường ẩm ướt nó bỗng chuyển sang mưa rào rào, đứng trong mưa vài giây là sẽ đẫm nước.Đợi một lúc sau Hạ Lâm Tinh xuất hiện đứng trên bục giảng nhắc nhở. "Bây giờ, lớp mình đến toà nhà đa năng bên kia để học thể chất nhé."Nhất thời có vài tiếng cảm thán ỉu xìu."Ôi, mưa vậy mà...""Có ai mang ô không? Tôi đi ké với."Buổi sáng vẫn là trời quang mây tạnh, bây giờ lại mưa tầm tã. Hầu hết đều không mang ô theo, trong lớp có vài bạn nữ mang theo ô che nắng nhưng đám con trai đều là phơi đầu trần.Dương Vũ lấy từ trong cặp ra một cái túi ni lông, bọc ở trên đầu. "Vậy đi, bảo vệ được cái đầu mới cắt hôm bữa là được rồi."Giây sau, ai nấy đều nhìn Dương Vũ với ánh mắt kỳ thị.Con gái mang ô trong lớp cũng không nhiều, cả lớp cộng lại cũng chỉ có sáu cái. Hạ Lâm Tinh biết mọi người đều không dễ chịu, vội lên tiếng an ủi. "Thôi, mọi người chịu khó chạy ù sang đó đi, hay là như Dương Vũ kìa tìm đại một cái túi đội lên đầu tránh nước mưa làm cảm lạnh là được.""Ôi..." Trong lớp không ngừng kêu lên tiếng rên.Ngoài trời, mưa càng lúc càng nặng hạt. Chỉ ngồi trong lớp nhìn đã cảm nhận được cơn mưa trút xuống mặt đất rào rào.Toà đa năng nằm phía sau giảng đường, muốn đi thì chỉ có thể đội mưa, không còn đường vòng nào để tránh mưa cả. Tất cả mọi người không muốn bước xuống."Lớp trưởng à, cậu thử xem, mưa lớn như vậy.""Phải đó. Mưa to như vậy, xin thầy thể dục nghỉ một hôm đi."Hạ Lâm Tinh đưa ô của mình cho một bạn nữ đang bị cảm nhẹ, vừa đi kiếm được một cái vải bạt vừa trách. "Không được, các cậu có trách nhiệm với thầy chút đi.""Rồi rồi, bà làm gì mà dữ thế."Trời mưa là chuyện không ai muốn, nhưng thế này có chút bất khả kháng cho họ.Thẩm Chúc kêu rên. "Chạy ù một cái thì cũng xong thôi, nhưng mà tối nay chúng ta còn hai tiết đó, dính nước thì thôi đi. Để người dính nước cả một buổi tối giữa trời giá rét như vậy, khẳng định sẽ bệnh không nhẹ đâu."Những người khác cũng nghĩ vậy, ra sức đồng tình.Hạ Lâm Tinh nhìn mọi người đang nhìn mình, nhất thời do dự nửa ngày. "Thôi được rồi, mọi người bình tĩnh, để tớ hỏi lão sư thể chất."Sau đó quay đầu đến một góc khuất lôi điện thoại ra gọi.Lão sư trả lời rất nhanh, Hạ Lâm Tinh nghe hết rồi nói cho mọi người. "Mọi người chú ý, hôm nay chúng ta vẫn phải học nhưng hôm nay chỉ học 1 tiết liền có thể về. Hôm nay trời mưa to, liền cho chúng ta nghỉ sớm."Nhà trường một phần cũng lo lắng buổi tối trời vẫn sẽ mưa lớn, sợ học sinh trên đường về nhà gặp nguy hiểm, đường trơn trượt thì sẽ thế nào?"!!!!!!!""A a a a. Chúng em yêu thầy!""Ôi đậu má, chút nước mưa này sao có thể làm khó được tôi. Nhìn đây, tôi một phát liền băng qua."Sau đó, một màn biểu diễn lướt nước diễn ra, vị huynh đài khi nãy ướt như chuột lột."Ha, chút mưa này có là gì? Mưa to bão bùng tôi cũng không sợ!"Lời vừa nói ra, tiếng sét một đường đánh ngang qua, mưa càng muốn mưa nặng hạt hơn.Mọi người "...."Mấy lần trước trời mưa đều là tối mới bắt đầu mưa, hoặc là mưa một lát rồi tạnh, nhưng lần này lại khác. Đang ban ngày đã mưa tầm tã như thế rồi, ai biết đến tối sẽ còn như thế nào nữa."Các nàng, ta đi đây, chiến trường khôn lường, chẳng biết...""Cúttt!"Dương Vũ bị đám con trai một cước đá bay. Y oa oa chạy trước.Chiếc áo hoodie màu đỏ đen bên trong áo đồng phục gặp mưa lập tức hoá đỏ thẫm. Mưa quá lớn, y trùm túi ni lông lên đầu, lao về phía toà tổng hợp.Lượt thứ hai, Lâm Y Nhiên bị đẩy ra ngoài mưa, mặt đần thối, sau đó đệt một tiếng lao đi. "Tao thề không đội trời chung với bọn người chúng mày!"Tiếp sau đó, từng đứa con trai một bị đá đít ra ngoài, bị tiếng sét đùng đùng làm cho giật mình, oa oa chạy trong mưa.Có mấy cái ô gần như là ba bốn bạn nữa chen chúc với nhau, cũng chỉ che được phần đầu. Mưa to quá, hoàn toàn không che kín được cả người.Thẩm Chúc thấy càng lúc càng ít người, từ từ lôi ra một tấm vải bạt tầm một mét vuông, phấn khởi nói với năm người còn lại. "Nào nào, lại đây để anh che mưa chắn gió cho các em."Lần đâu Tử Du thấy Thẩm Chúc lại toả sáng mạnh mẽ đến như vậy. Nhưng cũng chỉ được một phút.Thẩm Chúc đỡ lấy Hạ Lâm Tinh xong, gào lên với Tử Du. "Tiểu Du, tôi đi trước đây, cậu chắc cũng muốn để không gian riêng cho huynh đệ bồi dưỡng tình cảm đúng không, cậu đi cùng Điền Hủ Ninh nhé!"Tử Du"..."Đồ tồi, có sắc liền bỏ bạn, Tử Du mím môi, đem Thẩm Chúc mắng qua mắng lại một ngàn lần. Cậu vốn dĩ không nên tin tưởng tên mồm mép tép nhảy Thẩm Chúc.Thôi được rồi, cậu cũng chẳng nhỏ bé, yếu đuối gì, lát kêu tài xế tới trở về nhanh một chút là được. Ướt một chút có là gì.Cậu vừa định bước xống bậc thang liền bị Điền Hủ Ninh ở phía sau kéo lại. Tử Du nghi hoặc hỏi gì thế?Người phía sau không biết lấy ô ở đâu, nhét vào trong bàn tay Tử Du. "Cầm lấy ô đi."Tử Du nhíu mày. "Cậu có ô sao không đưa cho các bạn nữ?"Chút mưa này đối với nam sinh bọn họ không phải vấn đề, nhưng với nữ sinh không tiện chút nào.Điền Hủ Ninh nhìn ô trong tay, chớp chớp mắt nói. "Tôi có đưa cho họ, nhưng không ai nhận. Nói tôi cầm ô đi với cậu."Hắn không nói sai, không một nữ sinh nào đồng ý nhận lấy dù của hắn. Còn hỏi vì sao à, tâm tư của các nàng sao hắn có thể đoán không ra?Các nàng hẳn đang mong muốn một màn hai người họ nắm tay nhau đi trong mưa biểu diễn một khắc tình tình tứ tứ, ngọt ngọt ngào ngào. Vậy thì không thể để các nàng thất vọng được.Điền Hủ Ninh nói xong liền không ngần ngại bước xuống, đôi giày đắt tiền bản giới hạn cũng vì thế mà ướt đẫm, nhưng hắn cũng chẳng mảy may để ý đến nó."Cậu làm gì vậy? Còn chưa mở ô, đứng xuống ướt bây giờ."Hắn lắc đầu, đưa ô cho cậu, ra hiệu cho cậu mở ra. Tử Du nghe lời hắn, cậu vốn tưởng rằng hai người bọn họ sẽ đi che chung một ô.Nhưng ô vừa được mở ra, một tấm lưng vững trãi đã yên vị trước mặt cậu.Tử Du ngây người trong chốc lát. "Gì vậy?"Điền Hủ Ninh quay đầu nhìn cậu mỉm cười. "Còn không mau lên đi. Cậu còn để người yêu tắm mưa đến lúc nào đây"Hai tiếng "người yêu " nói ra không chút ngượng ngùng.Tử Du không muốn cùng hắn tranh cãi giữa tình huống như thế này. Cậu ngượng ngùng tay cầm ô, nằm rạp trên lưng Điền Hủ Ninh.Dù được che chắn bởi ô xong hai người cũng bị ướt khá nhiều, nhưng giờ lại chẳng một ai mảy may để ý đến nó.Ít nhất là thời khắc này, sự giao hoà ở nơi con tim đập loạn cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.Đến toà đa năng rồi Điền Hủ Ninh để Tử Du trượt xuống khỏi lưng hắn. Cậu gập ô lại, gương mắt đã thấy cả một đám con trai đứng trong sảnh đang kinh ngạc đến suýt rớt cằm. Trong khi mấy người bọn họ còn đang vắt cho bớt nước dính tóc với quần áo thì lại thấy hai học thần của bọn họ cõng nhau đi tới. Tử Du che ô cho cả hai, đi rất thong thả, cũng rất ân ân ái ái.Cùng là người với nhau nhưng kẻ thì như đang diễn phim thanh xuân vườn trường, còn bọn họ thì trông không khác nào khỉ dính nước?Thiên à! Công bằng ở nơi đâu?Nữ sinh thì không cần hỏi, hò hét đến điên cuồng, luôn miệng nói gì mà couple nhà họ HE rồi.Thẩm Chúc nhìn Điền Hủ Ninh, rồi nghĩ lại bản thân, lần đầu tiên cậu ta nảy sinh ý nghĩ muốn thỉnh giáo Điền Hủ Ninh cách tán tỉnh người khác. Tuy điều kiện y không tồi, nhưng gu thẩm mỹ bị các nàng chê tới tấp.Khi nãy còn bị Hạ Lâm Tinh chê kiểu tóc mới làm ngày hôm qua xấu kinh khủng.Nói không tổn thương thì chính là nói dối.Thẩm Chúc đi qua, chỉ chỉ trỏ trỏ nói với Tử Du. "Hay ghê ta, có người được cõng đó trời."Tử Du phẩy phẩy vệt nước trên ngực áo do vừa rồi dựa vào lưng Điền Hủ Ninh. "Cũng tạm. Đâu ghê bằng ai kia thấy sắc bỏ bạn."Thẩm Chúc dơ ngón giữa. "..." Được cậu thắng.Điền Hủ Ninh theo lão sư dạy thể chất lấy dụng cụ tập luyện. Chỉ có Thẩm Chúc và Tử Du tiến vào trong. Cậu ta vừa đi vừa hỏi."Tiểu Du, hai người có phải... rồi không?"Tử Du ngơ ngác một lát. "Phải gì?"Thẩm Chúc cốc đầu cậu một cái. "Hẹn hò chứ còn gì nữa?"Tử Du không hiểu. "Hẹn hò với ai?"Thẩm Chúc bốc hoả lên đỉnh đầu. "Còn ai ngoài Điền Hủ Ninh, cậu còn dính ai khác ngoài Điền Hủ Ninh à?""Hai người nãy giờ còn ân ân ái ái, cõng nhau đi trong mưa đó, giờ lại chối bỏ quan hệ sao? Điền Hủ Ninh đau lòng lắm nha."Tử Du bị đánh cho nghẹn họng, quay qua lắc cổ Thẩm Chúc, đe doạ. "Cậu nhiều lời quá rồi đó, tớ với Điền Hủ Ninh sao có thể cơ chứ?"Sau đó cậu cảm thấy mình có chút phản ứng hơi quá đà, liền hắng giọng. "Cậu nghĩ nhiều rồi."
_________________________Buổi chiều trời lại tí tách mưa, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Đầu tiên là lất phất vài hạt sau khi khiến cả ngôi trường ẩm ướt nó bỗng chuyển sang mưa rào rào, đứng trong mưa vài giây là sẽ đẫm nước.Đợi một lúc sau Hạ Lâm Tinh xuất hiện đứng trên bục giảng nhắc nhở. "Bây giờ, lớp mình đến toà nhà đa năng bên kia để học thể chất nhé."Nhất thời có vài tiếng cảm thán ỉu xìu."Ôi, mưa vậy mà...""Có ai mang ô không? Tôi đi ké với."Buổi sáng vẫn là trời quang mây tạnh, bây giờ lại mưa tầm tã. Hầu hết đều không mang ô theo, trong lớp có vài bạn nữ mang theo ô che nắng nhưng đám con trai đều là phơi đầu trần.Dương Vũ lấy từ trong cặp ra một cái túi ni lông, bọc ở trên đầu. "Vậy đi, bảo vệ được cái đầu mới cắt hôm bữa là được rồi."Giây sau, ai nấy đều nhìn Dương Vũ với ánh mắt kỳ thị.Con gái mang ô trong lớp cũng không nhiều, cả lớp cộng lại cũng chỉ có sáu cái. Hạ Lâm Tinh biết mọi người đều không dễ chịu, vội lên tiếng an ủi. "Thôi, mọi người chịu khó chạy ù sang đó đi, hay là như Dương Vũ kìa tìm đại một cái túi đội lên đầu tránh nước mưa làm cảm lạnh là được.""Ôi..." Trong lớp không ngừng kêu lên tiếng rên.Ngoài trời, mưa càng lúc càng nặng hạt. Chỉ ngồi trong lớp nhìn đã cảm nhận được cơn mưa trút xuống mặt đất rào rào.Toà đa năng nằm phía sau giảng đường, muốn đi thì chỉ có thể đội mưa, không còn đường vòng nào để tránh mưa cả. Tất cả mọi người không muốn bước xuống."Lớp trưởng à, cậu thử xem, mưa lớn như vậy.""Phải đó. Mưa to như vậy, xin thầy thể dục nghỉ một hôm đi."Hạ Lâm Tinh đưa ô của mình cho một bạn nữ đang bị cảm nhẹ, vừa đi kiếm được một cái vải bạt vừa trách. "Không được, các cậu có trách nhiệm với thầy chút đi.""Rồi rồi, bà làm gì mà dữ thế."Trời mưa là chuyện không ai muốn, nhưng thế này có chút bất khả kháng cho họ.Thẩm Chúc kêu rên. "Chạy ù một cái thì cũng xong thôi, nhưng mà tối nay chúng ta còn hai tiết đó, dính nước thì thôi đi. Để người dính nước cả một buổi tối giữa trời giá rét như vậy, khẳng định sẽ bệnh không nhẹ đâu."Những người khác cũng nghĩ vậy, ra sức đồng tình.Hạ Lâm Tinh nhìn mọi người đang nhìn mình, nhất thời do dự nửa ngày. "Thôi được rồi, mọi người bình tĩnh, để tớ hỏi lão sư thể chất."Sau đó quay đầu đến một góc khuất lôi điện thoại ra gọi.Lão sư trả lời rất nhanh, Hạ Lâm Tinh nghe hết rồi nói cho mọi người. "Mọi người chú ý, hôm nay chúng ta vẫn phải học nhưng hôm nay chỉ học 1 tiết liền có thể về. Hôm nay trời mưa to, liền cho chúng ta nghỉ sớm."Nhà trường một phần cũng lo lắng buổi tối trời vẫn sẽ mưa lớn, sợ học sinh trên đường về nhà gặp nguy hiểm, đường trơn trượt thì sẽ thế nào?"!!!!!!!""A a a a. Chúng em yêu thầy!""Ôi đậu má, chút nước mưa này sao có thể làm khó được tôi. Nhìn đây, tôi một phát liền băng qua."Sau đó, một màn biểu diễn lướt nước diễn ra, vị huynh đài khi nãy ướt như chuột lột."Ha, chút mưa này có là gì? Mưa to bão bùng tôi cũng không sợ!"Lời vừa nói ra, tiếng sét một đường đánh ngang qua, mưa càng muốn mưa nặng hạt hơn.Mọi người "...."Mấy lần trước trời mưa đều là tối mới bắt đầu mưa, hoặc là mưa một lát rồi tạnh, nhưng lần này lại khác. Đang ban ngày đã mưa tầm tã như thế rồi, ai biết đến tối sẽ còn như thế nào nữa."Các nàng, ta đi đây, chiến trường khôn lường, chẳng biết...""Cúttt!"Dương Vũ bị đám con trai một cước đá bay. Y oa oa chạy trước.Chiếc áo hoodie màu đỏ đen bên trong áo đồng phục gặp mưa lập tức hoá đỏ thẫm. Mưa quá lớn, y trùm túi ni lông lên đầu, lao về phía toà tổng hợp.Lượt thứ hai, Lâm Y Nhiên bị đẩy ra ngoài mưa, mặt đần thối, sau đó đệt một tiếng lao đi. "Tao thề không đội trời chung với bọn người chúng mày!"Tiếp sau đó, từng đứa con trai một bị đá đít ra ngoài, bị tiếng sét đùng đùng làm cho giật mình, oa oa chạy trong mưa.Có mấy cái ô gần như là ba bốn bạn nữa chen chúc với nhau, cũng chỉ che được phần đầu. Mưa to quá, hoàn toàn không che kín được cả người.Thẩm Chúc thấy càng lúc càng ít người, từ từ lôi ra một tấm vải bạt tầm một mét vuông, phấn khởi nói với năm người còn lại. "Nào nào, lại đây để anh che mưa chắn gió cho các em."Lần đâu Tử Du thấy Thẩm Chúc lại toả sáng mạnh mẽ đến như vậy. Nhưng cũng chỉ được một phút.Thẩm Chúc đỡ lấy Hạ Lâm Tinh xong, gào lên với Tử Du. "Tiểu Du, tôi đi trước đây, cậu chắc cũng muốn để không gian riêng cho huynh đệ bồi dưỡng tình cảm đúng không, cậu đi cùng Điền Hủ Ninh nhé!"Tử Du"..."Đồ tồi, có sắc liền bỏ bạn, Tử Du mím môi, đem Thẩm Chúc mắng qua mắng lại một ngàn lần. Cậu vốn dĩ không nên tin tưởng tên mồm mép tép nhảy Thẩm Chúc.Thôi được rồi, cậu cũng chẳng nhỏ bé, yếu đuối gì, lát kêu tài xế tới trở về nhanh một chút là được. Ướt một chút có là gì.Cậu vừa định bước xống bậc thang liền bị Điền Hủ Ninh ở phía sau kéo lại. Tử Du nghi hoặc hỏi gì thế?Người phía sau không biết lấy ô ở đâu, nhét vào trong bàn tay Tử Du. "Cầm lấy ô đi."Tử Du nhíu mày. "Cậu có ô sao không đưa cho các bạn nữ?"Chút mưa này đối với nam sinh bọn họ không phải vấn đề, nhưng với nữ sinh không tiện chút nào.Điền Hủ Ninh nhìn ô trong tay, chớp chớp mắt nói. "Tôi có đưa cho họ, nhưng không ai nhận. Nói tôi cầm ô đi với cậu."Hắn không nói sai, không một nữ sinh nào đồng ý nhận lấy dù của hắn. Còn hỏi vì sao à, tâm tư của các nàng sao hắn có thể đoán không ra?Các nàng hẳn đang mong muốn một màn hai người họ nắm tay nhau đi trong mưa biểu diễn một khắc tình tình tứ tứ, ngọt ngọt ngào ngào. Vậy thì không thể để các nàng thất vọng được.Điền Hủ Ninh nói xong liền không ngần ngại bước xuống, đôi giày đắt tiền bản giới hạn cũng vì thế mà ướt đẫm, nhưng hắn cũng chẳng mảy may để ý đến nó."Cậu làm gì vậy? Còn chưa mở ô, đứng xuống ướt bây giờ."Hắn lắc đầu, đưa ô cho cậu, ra hiệu cho cậu mở ra. Tử Du nghe lời hắn, cậu vốn tưởng rằng hai người bọn họ sẽ đi che chung một ô.Nhưng ô vừa được mở ra, một tấm lưng vững trãi đã yên vị trước mặt cậu.Tử Du ngây người trong chốc lát. "Gì vậy?"Điền Hủ Ninh quay đầu nhìn cậu mỉm cười. "Còn không mau lên đi. Cậu còn để người yêu tắm mưa đến lúc nào đây"Hai tiếng "người yêu " nói ra không chút ngượng ngùng.Tử Du không muốn cùng hắn tranh cãi giữa tình huống như thế này. Cậu ngượng ngùng tay cầm ô, nằm rạp trên lưng Điền Hủ Ninh.Dù được che chắn bởi ô xong hai người cũng bị ướt khá nhiều, nhưng giờ lại chẳng một ai mảy may để ý đến nó.Ít nhất là thời khắc này, sự giao hoà ở nơi con tim đập loạn cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.Đến toà đa năng rồi Điền Hủ Ninh để Tử Du trượt xuống khỏi lưng hắn. Cậu gập ô lại, gương mắt đã thấy cả một đám con trai đứng trong sảnh đang kinh ngạc đến suýt rớt cằm. Trong khi mấy người bọn họ còn đang vắt cho bớt nước dính tóc với quần áo thì lại thấy hai học thần của bọn họ cõng nhau đi tới. Tử Du che ô cho cả hai, đi rất thong thả, cũng rất ân ân ái ái.Cùng là người với nhau nhưng kẻ thì như đang diễn phim thanh xuân vườn trường, còn bọn họ thì trông không khác nào khỉ dính nước?Thiên à! Công bằng ở nơi đâu?Nữ sinh thì không cần hỏi, hò hét đến điên cuồng, luôn miệng nói gì mà couple nhà họ HE rồi.Thẩm Chúc nhìn Điền Hủ Ninh, rồi nghĩ lại bản thân, lần đầu tiên cậu ta nảy sinh ý nghĩ muốn thỉnh giáo Điền Hủ Ninh cách tán tỉnh người khác. Tuy điều kiện y không tồi, nhưng gu thẩm mỹ bị các nàng chê tới tấp.Khi nãy còn bị Hạ Lâm Tinh chê kiểu tóc mới làm ngày hôm qua xấu kinh khủng.Nói không tổn thương thì chính là nói dối.Thẩm Chúc đi qua, chỉ chỉ trỏ trỏ nói với Tử Du. "Hay ghê ta, có người được cõng đó trời."Tử Du phẩy phẩy vệt nước trên ngực áo do vừa rồi dựa vào lưng Điền Hủ Ninh. "Cũng tạm. Đâu ghê bằng ai kia thấy sắc bỏ bạn."Thẩm Chúc dơ ngón giữa. "..." Được cậu thắng.Điền Hủ Ninh theo lão sư dạy thể chất lấy dụng cụ tập luyện. Chỉ có Thẩm Chúc và Tử Du tiến vào trong. Cậu ta vừa đi vừa hỏi."Tiểu Du, hai người có phải... rồi không?"Tử Du ngơ ngác một lát. "Phải gì?"Thẩm Chúc cốc đầu cậu một cái. "Hẹn hò chứ còn gì nữa?"Tử Du không hiểu. "Hẹn hò với ai?"Thẩm Chúc bốc hoả lên đỉnh đầu. "Còn ai ngoài Điền Hủ Ninh, cậu còn dính ai khác ngoài Điền Hủ Ninh à?""Hai người nãy giờ còn ân ân ái ái, cõng nhau đi trong mưa đó, giờ lại chối bỏ quan hệ sao? Điền Hủ Ninh đau lòng lắm nha."Tử Du bị đánh cho nghẹn họng, quay qua lắc cổ Thẩm Chúc, đe doạ. "Cậu nhiều lời quá rồi đó, tớ với Điền Hủ Ninh sao có thể cơ chứ?"Sau đó cậu cảm thấy mình có chút phản ứng hơi quá đà, liền hắng giọng. "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store