ZingTruyen.Store

Chấp Niệm (CV) NINH DU

Xingxing219

QUẢ NHIÊN RẤT THÍCH TÔI .
______________________________

"Điền ca. Chơi hay lắm!" Tiếng hò hét cổ vũ của toàn trường ngày một lớn. Nam sinh phía trước dẫn bóng, mái tóc gọn gàng giờ đây đã ướt đẫm mồ hôi. Áo khoác đồng phục nghiêm chỉnh bị cởi ném sang một bên, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông thể dục màu trắng rộng rãi. Gấu áo khẽ bị kéo lên do động tác nhảy lên ghi bàn, lộ ra vòng eo thon chắc hữu lực. Hai chân thẳng tắp, từng chuyển động làm cơ bắp khi ẩn khi hiện dưới lớp áo khiến nữ sinh phát cuồng.

Ánh sáng mờ nhạt từ đèn trong phòng thể chất bỗng trở thành ánh đèn tỏa sáng trên sân, làm bừng sáng cả một gian phòng. Biến hắn thành trung tâm chú ý của sự reo hò.

Sự tự tin thản nhiên, biếng nhác lại vô tình toát ra hormone nguy hiểm khiến đối thủ hoàn toàn không thể kháng cự. Điền Hủ Ninh một thân A khí nhanh nhẹn lừa bóng, tránh được mọi rào cản của đối thủ. Tay chân linh hoạt không một động tác thừa, đã dẫn bóng vượt lên tiến thêm ba bước thực hiện một cú dunk đẹp mắt.

Nhờ sự dẫn dắt của Điền Hủ Ninh, đội bòng trường Thực Nghiệm phối hợp ăn ý, chả mấy chốc đã chiếm được ưu thế tuyệt đối với đội bóng đến từ trường Tam Trung bên phố Đông.

"Điền Hủ Ninh soái khí vô biên. Điền Hủ Ninh siêu cấp vô địch. Điền Hủ Ninh xứng đáng có chúng tôi..."

Nữ sinh thi nhau hò hét cổ vũ... Đa số nữ sinh trong trường đều là fan bạn gái Điền học thần. Điều này cũng không quá khó hiểu. Bất cứ ai sao có thể thoát khỏi được sức hút soái ca học giỏi đặc biệt lại là soái ca biết đánh bóng rổ kia chứ?

Trận đấu kết thúc, thành viên của đội bóng chuẩn bị ra về. Đến lúc này, một kẻ bị nữ sinh chen lấn, xô đẩy trong góc phòng thể chất mới mạnh dạn giơ cao tay gọi to.

"Đợi đã!"

Điền Hủ Ninh nghe tiếng gọi thì dừng bước, nhíu mày quay mặt lại thì phát hiện ra tiếng gọi phát ra từ phía nam sinh ngày trước tỏ tình với mình ở phòng giao vụ.

Tử Du thoát khỏi đám nữ sinh đang hò hét mang theo dũng khí lại gần. Một thân mét tám không thể so được với những nam sinh một mét chín. Vậy nên, một thân thiếu niên dương quang anh khí bỗng trở nên nhỏ bé, lọt thỏm giữa đội bóng rổ của trường.

Đám nam sinh sống đến mười sáu, mười bảy tuổi đầu, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nam sinh thanh tú đến như vậy. Không nhịn được sinh ra hảo cảm cùng cảm thán.

"Chà! Điền ca không tệ nha. Sức hút nam nữ đều không tha. Hôm nay đến cả nam sinh cũng muốn tỏ tình."

Tử Du mím môi không phản bác. Nhưng trong lòng đã sớm đem thành viên của đội bóng băm qua băm lại vàn ngàn lần.

Điền Hủ Ninh không mặn không nhạt, lười biếng hỏi lại "Có chuyện gì sao?"

Tử Du ngước nhìn nam sinh phía trước, trong lòng hạ quyết tâm một điều gì đó "Tôi muốn tham gia vào đội bóng rổ."

Nghe được lời đề nghị, mười mấy thành viên của đội bóng tức thì đều đồng loạt nhìn về phía thân hình gầy yếu, rồi nhìn lại bản thân cơ bắp to ngang khuôn mặt của người ta thở dài.

"Ừm... bạn học à, đây không phải là nơi để vui chơi, theo đuổi tình yêu đâu."

Theo đuổi tình yêu? Trên mặt Tử Du chảy xuống ba đường hắc tuyến, nhanh chóng khôi phục vẻ mặt tươi cười hòa ái.

"Không có. Tôi thực lòng muốn tham gia đội bóng rổ của trường. Tôi đánh bóng không tệ đâu."

Các nam sinh bày ra vẻ mặt khó xử, không biết từ chối như thế nào nhất là khi đối diện thiếu niên thanh tú như thế không thể nói ra mấy lời thẳng thừng.

Điền Hủ Ninh từ đầu đến cuối không bày ra bất cứ vẻ mặt nào chỉ tựa lưng ở phía cánh cửa ra vào. Nam sinh vẻ ngoài biếng nhác, mệt mỏi tay cầm trái bóng ném về phía Tử Du.

"Vậy đánh với tôi, tùy khả năng của cậu, tôi sẽ xem xét."

Tử Du một tay nhận bóng, hô một tiếng "Được! Bắt đầu đi."

Cậu ỷ mình cầm bóng dẫn trước một nhịp. Điền Hủ Ninh quyết đoán nhanh chóng đuổi theo chặn ngay phía trước. Vóc dáng cao lớn của hắn như phủ toàn bộ lên cơ thể cậu. Hắn ý đồ muốn cướp bóng từ tay đối phương. Tử Du như thể đã đoán được ý đồ của hắn lập tức lùi về sau hai, ba bước, không suy nghĩ nửa giây lấy đà nhảy lên ném bóng.

Quả bóng theo như tính toán của chủ nhân bay một đường parabol đẹp mắt, ổn định vững vàng rơi vào rổ.

Trong nháy mắt, trái tím của các thiếu nữ có mặt trong phòng thể chất trở nên rối loạn..

"Aaaa... Kia là Tử Du phải không?! Tử Du đẹp trai quá. Tử Du lợi hại...!"

Mấy thanh niên còn lại của đội bóng nhìn Tử Du thể hiện khả năng của mình, há hốc mồm kinh ngạc.

"Ôi, tuyệt thật! Chúng ta nhặt được thêm một bảo bối rồi. Đánh đẹp lắm!"

"Là vận khí tốt, hơn nữa Điền Hủ Ninh cũng không xuất ra toàn bộ sức lực, vẫn là nhường tôi một chút."

Tử Du khiêm tốn nhắc lại nhưng cậu nói không sai, trái bóng vừa rồi nếu Điền Hủ Ninh xuất toàn bộ khả năng không chừng cũng không thuận lợi như vậy.

Điền Hủ Ninh từ phía bên kia cũng tiến lại gần, thấp giọng nói "Kỹ năng không tồi, nhưng vẫn cần trau dồi thêm chiến thuật cùng..." Hắn ngừng lại, nhìn thân hình gầy yếu trước mặt khó xử bồi thêm "...ừm thể chất."

Không để cậu kịp phản bác, hắn liền quay sang phía đội bóng "Các thành viên còn lại, mọi người thấy sao?"

Đám thanh niên trai tráng lắc đầu, bày tỏ không ý kiến gì để hắn tự quyết. Điền Hủ Ninh gật đầu, xem như đã hiểu.

"Vậy tạm thời cậu chơi vị trí hậu vệ đi. Vị trí này trong đội chúng ta còn yếu. Khả năng ghi điểm của cậu lại không tệ."

Giọng nói ấm áp tràn qua như làn gió mát mẻ chạm tới, khiến tim Tử Du khẽ động, trong lòng sinh ra một loại cảm giác đáng tin cậy. Mọi chuyện nhanh chóng được sắp xếp như vậy, mọi người cũng không có việc gì thêm để nán lại trực tiếp ra về.

Tử Du đeo cặp đi phía sau Điền Hủ Ninh. Hắn luôn mang lại cho người khác một loại cảm giác vô cùng áp bức không thể phản kháng khiến Tử Du mang ý đồ kết thân cũng không dám tiến đến gần.

Đi được nửa đoạn đường, Điền Hủ Ninh đột nhiên xoay người lại đối diện với người đang lò dò từng bước một phía sau mình, lành lạnh tản ra tia khó hiểu.

"Cậu rốt cuộc... còn chuyện gì không?"

Tử Du lúng túng nhìn hành động lén lút theo sau của mình tâm trạng đột nhiên cũng trở nên ngượng ngùng, khó lý giải thích.

"Tôi... tôi... ừm... ngày mai chúng ta đi học chung được không?"

Nói xong, cậu đột nhiên muốn đánh mình một cái thật đau. Cậu và hắn còn chưa nói với nhau quá hai câu, ngày trước còn xảy ra hiểu lầm không thể giải thích, lần này lại rủ hắn ngày mai đi học chung. Có phải hắn sẽ nghĩ cậu là biến thái không?!

Tử Du ôm mặt phiền muộn.

Điền Hủ Ninh nhìn biểu hiện muôn sắc thái trên mặt cậu trong lòng như được một vật nhỏ mềm mại cọ qua, cọ lại, tản mạn như có như không "được" một tiếng rồi quay đầu đi, trên môi khẽ cười.

Quả nhiên, rất thích tôi.






Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store