Chap Canh Cung Kho Thoat Tao Do
Chương 9: "Cái này thì có là gì, tôi đi ngay đây, hôn Doãn đại công tử cho cậu nhìn."
Tác giả: Táo Đỏ
Biên tập: B3
Khoảng thời gian sau đó tôi không gặp được Doãn Lệ nữa, vốn dĩ ngày hôm sau tôi định dậy sớm xem tình hình của anh thế nào, nhưng lại chỉ thấy được một căn phòng trống, không hiểu tại sao, trong lòng tôi có chút mất mát. Nhưng tôi vẫn cố nhịn không chủ động liên lạc với Doãn Lệ.Ngược lại Nguỵ Nghiêm có gọi điện cho tôi mấy lần, cậu ta đang phiên dịch công thức sản xuất của một loại thực phẩm được nhập khẩu từ Pháp nên hỏi tôi vài từ chuyên ngành lạ.Cho dù chỉ là mấy cuộc điện thoại, nhưng vẫn gây phiền toái cho tôi.Không biết bạn gái Tô Lâm Lâm của Nguỵ Nghiêm đã nghe được tin đồn nhảm gì, ngày hôm sau đã tới tìm tôi, còn dẫn theo đoàn đội mấy chị em gái của cô ấy, vừa cười vừa nói: "Nhan Tiếu, hôm nay là sinh nhật tôi, muốn mời cả lớp tới ăn mừng. Tối nay tôi mời khách, tất cả mọi người cùng nhau ăn mừng một trận, cũng đặc biệt cám ơn cậu vì ngày hôm qua đã giúp đỡ cho Nguỵ Nghiêm nhà tôi, anh ấy là như vậy đấy, chỉ học qua loa được có một chút tiếng Pháp, nếu không nhờ có cậu, sợ là đến sinh nhật tôi anh ấy cũng quên mua quà mất." Cô ấy vừa nói, vừa như lơ đãng liếc nhìn chiếc túi Hermes trong tay, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ thẹn thùng, rồi lại ngẩng đầu lên cười ngượng ngùng với tôi."Sinh nhật vui vẻ! Đáng tiếc là tôi không biết, nên hôm nay chưa chuẩn bị quà gì cho cậu."Tô Lâm Lâm cười hào phóng: "Không sao, cậu chỉ cần tới là tốt rồi, huống chi cậu giúp Nguỵ Nghiêm cũng chẳng khác nào là giúp tôi, đó chính là món quà sinh nhật tốt nhất rồi."Chờ khi Tô Lâm Lâm rời đi, Ngô Mai bên cạnh mới kéo kéo ống tay áo của tôi: "Cẩn thận một chút, nhất định tối nay cậu ta sẽ ngáng chân cậu, Tô Lâm Lâm này có lòng đố kỵ đặc biệt lớn, học kỳ trước Lưu Lam Lam và Nguỵ Nghiêm cùng nhau sản xuất một vở kịch ngắn bằng tiếng Pháp, hai người cùng nhau tập luyện, Lưu Lam Lam có giúp Nguỵ Nghiêm lấy cơm mấy lần, cuối cùng Tô Lâm Lâm đã dựa vào mối quan hệ trong nhà, làm mất cơ hội sang nước Pháp học trao đổi một năm của Lam Lam."Mặc dù hành vi vừa rồi của Tô Lâm Lâm đã tuyên bố rõ chủ quyền của cô ấy với Nguỵ Nghiêm, người thông minh liền có thể cảm nhận được sự khiêu khích, nhưng tôi cũng không hề để ý, dù sao thì tôi đâu có cái gì để cô ấy ngáng chân chứ.***Kết quả tối hôm đó lại có chút bất ngờ chính là, Tô Lâm Lâm lại không hề mời Nguỵ Nghiêm tới, thậm chí cô ấy còn không mời bất kỳ người bạn nam nào, chỉ nói đây là Girls' Party, bữa tiệc dành riêng cho nữ sinh trong lớp, một vài chiếc xe chuyên dụng chở mọi người tới một hội sở cao cấp. Mà vừa nhìn thấy tên hội sở này, nhóm nữ sinh bắt đầu xì xào bàn tán."Vậy mà lại là Cung Điện! Không phải chỉ có giới doanh nhân thương gia mới có thể vào trong sao? Ở đây hoạt động theo kiểu hội viên đó, chỉ khi nào thu nhập hàng năm đạt đủ tiêu chuẩn thì mới có vé mời.""Rốt cuộc thì nhà Tô Lâm Lâm làm cái gì nhỉ, chúng ta có thể đi vào thật sao?"Dường như Tô Lâm Lâm đã sớm đoán trước được những câu hỏi này, vì thế chỉ mỉm cười tự tin.Tối nay cô ấy mặc một bộ lễ phục nạm kim cương, vóc dáng cao gầy diễm lệ, cô ấy đến nói với người gác cửa của Cung Điện mấy câu rồi dẫn mọi người cùng đi vào. Dọc đường đi có một vài nữ sinh đã bắt đầu xuýt xoa cảm thán sau khi nhìn thấy thiết kế hoành tráng trong hành lang. Mà trong đại sảnh người qua kẻ lại, cũng đều là dáng vẻ trang nghiêm của tầng lớp thượng lưu.Xuyên qua hai hành lang dài, đi vào ngã rẽ, ánh sáng liền trở nên mờ ảo, nơi này là khu vực quầy rượu, Tô Lâm Lâm xoay người trong bóng tối, nở một nụ cười: "Tối nay chơi trò phiêu lưu, chúng ta trực tiếp mạo hiểm, mọi người không say không về!"Nụ cười này của cô ấy có chút âm u, khiến cho lông tơ trên người tôi dựng đứng, chỉ cầu nguyện sao cho mình không bị rơi vào trong tay cô ấy."Ôi chao, Nhan Tiếu, cậu thua rồi, lần này đến phiên tôi trừng phạt cậu!" Đáng tiếc là Ông Trời không chiều lòng người, khi Tô Lâm Lâm nhìn tôi như cáo nhìn thỏ, tôi đã biết không ổn rồi.Đánh bài phân thắng thua, tôi căn bản không phải là đối thủ của cô ấy."Nên để cậu làm gì nhỉ." Tô Lâm Lâm khuấy khuấy ly rượu anh đào, cắn môi một cái, giả vờ đắn đo: "Thôi thế này đi, cậu có nhìn thấy người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám tro đang ngồi ở đối diện quầy bar kia không? Cậu đi lên tỏ tình với anh ta, nói rằng cậu thích anh ta, rồi hôn anh ta."Tôi sợ hết hồn nhìn sang người mà cô ấy chỉ, nội tâm bỗng thấy bình tĩnh trở lại. Bởi vì xuyên qua đám đông ồn ào, tôi nhìn thấy Doãn Lệ.Anh không phải là người đàn ông mặc âu phục màu xám tro mà Tô Lâm Lâm chỉ, người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám tro kia có vẻ ngoài thời thượng, ánh mắt mơ hồ lướt quanh, giống như đang tìm kiếm con mồi. Mà Doãn Lệ lại không như thế, anh cởi hai cúc áo trên bộ âu phục, dáng vẻ tuỳ ý bất kham, lúc này anh nghiêng người dựa vào quầy bar uống rượu, giống như một người đang thả lỏng sau khi vừa hoàn thành một vụ làm ăn. Cả người anh toả ra hơi thở xa cách, chớ lại gần, hai cô gái có ý định tiến lại, nhưng thấy anh không thèm để ý tới thì cũng cảm thấy không thú vị rồi rời đi.Tôi quay đầu lại nhìn Tô Lâm Lâm, giờ phút này vẻ mặt cô ấy có chút đắc ý, dáng vẻ như đang muốn xem kịch vui. Cô ấy rất quen thuộc với mọi người trong hội sở này, còn người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám tro mà cô ấy cố tình chỉ cho tôi, chắc hẳn cũng là một công tử nổi tiếng hào hoa, nếu như tôi thật sự đến đó tỏ tình, lại còn cưỡng hôn anh ta, chắc chắn người ta sẽ nghĩ tôi là một món hàng mới, rồi sẽ kéo theo phiền toái không ngừng.Tôi cũng cười một tiếng với Tô Lâm Lâm: "Người đàn ông mặc âu phục xám tro đó không có tính khiêu chiến, người đàn ông đang uống rượu sau lưng anh ta mới là khó nhằn kìa."Tô Lâm Lâm liếc nhìn Doãn Lệ, khẽ hừ mũi: "Đó là Doãn đại công tử, đương nhiên là sẽ khó nhằn, nhưng ngay cả miệng người ta cũng không buồn nhếch lên với những người thuộc tầng lớp chúng ta nữa là, đấy chính là người đứng trên đỉnh kim tự tháp, biết không? Nếu cậu có bản lĩnh đi tỏ tình, rồi lại cưỡng hôn anh ấy, tôi cũng không phản đối, cũng coi như là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ mạo hiểm.""Tô Lâm Lâm, đừng như vậy, sao chúng ta có thể chọc vào người ở nơi này chứ, để cho Nhan Tiếu uống mấy ly rượu mạnh hoặc cho cậu ấy ăn mù tạt đi, thế cũng coi như là trò chơi mạo hiểm rồi." Ngô Mai vội vàng khuyên nhủ, cô ấy nhìn tôi có chút lo lắng, hy vọng Tô Lâm Lâm có thể thay đổi yêu cầu, đồng thời cũng liên tục nháy mắt với tôi, hy vọng tôi xuống nước, cả hai cùng có bậc thang để leo xuống.Có lẽ Tô Lâm Lâm đang nghĩ rằng tôi sẽ nhượng bộ, nên nhìn tôi bằng dáng vẻ cao cao tại thượng.Tôi nở nụ cười cảm kích với Ngô Mai, cầm ly rượu trong tay lên uống cạn: "Cái này thì có là gì, tôi đi ngay đây, hôn Doãn đại công tử cho cậu nhìn."Vì vậy tôi liền hùng dũng oai vệ bước về phía Doãn Lệ trong tiếng kêu lo lắng của Ngô Mai: "Nhan Tiếu, trở lại đi, cậu uống say rồi."Lúc đến cách Doãn Lệ khoảng một mét, rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc. Tôi liền không do dự chút nào mà xông đến, thấy chết không sờn nói với Doãn Lệ: "Doãn Lệ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh!" Tiếp đó liền ôm lấy Doãn Lệ, nhắm thẳng vào bờ môi của anh mà hôn lên.Đối với loại tình huống này, tất nhiên là Doãn Lệ không thể nào đoán trước được, cả người anh cứng lại mấy giây rồi mới kịp phản ứng, sau đó anh cũng ôm lấy tôi, anh không hề đẩy tôi ra.Đến khi môi của hai chúng tôi tách ra, dường như tôi có thể nghe thấy tiếng hít từng ngụm khí lạnh ở khắp bốn phía, có lẽ sự lạnh lùng lãnh khốc của Doãn Lệ vốn đã nổi danh khắp nơi, thế nên xem ra cảnh này đã chọc mù mắt rất nhiều người. Mà tôi vẫn tiếp tục duy trì tư thế ôm cổ Doãn Lệ, quay đầu lại cười một tiếng với Tô Lâm Lâm.Bây giờ cô ấy đang há miệng, bờ môi run rẩy, giống như một con cá sắp chết cạn, vẻ mặt khiếp sợ chẳng khác nào vừa nhìn thấy một người chủ động giẫm vào đống cứt chó vậy.Qua ánh mắt của tôi, tựa hồ Doãn Lệ cũng đã đoán ra được lý do vì sao đột nhiên tôi lại chạy đến cưỡng hôn anh: "Nhan Tiếu, tôi không phải là thứ để mấy cô gái các em mang ra đặt cược." Giọng nói của anh có vẻ bất đắc dĩ: "Tôi thật sự hy vọng em có thể chín chắn hơn một chút."Tôi sờ mặt anh: "Anh đã khỏi dị ứng rồi sao? Tại sao hôm ấy anh không nói với tôi rằng anh bị dị ứng? Mà chỉ một mực khăng khăng bắt tôi vứt mèo đi?"Doãn Lệ kéo tay tôi xuống: "Nếu nói vậy thì em sẽ tin tôi sao? Em luôn luôn không tin tôi. Hơn nữa vừa nhìn thấy mèo thì cả người tôi đã khó chịu, sao còn có thể bình tĩnh để giải thích cho em được nữa.""Vậy mà anh lại còn tắm cho mèo. Sao anh không để tôi tới tắm hộ? Anh như thế chẳng phải cũng là chưa chín chắn sao?"Doãn Lệ nhìn tôi: "Đúng, tôi không chín chắn, tôi nên tìm em, là tôi tự chuốc lấy phiền phức."Tôi liếc nhìn gương mặt hoàn mỹ của Doãn Lệ, bỗng nhớ tới vẻ mặt dịu dàng của anh đêm ấy, khi anh xoa nắn lỗ tai con mèo nhỏ, thật ra anh không phải là người luôn luôn dịu dàng, nhưng dường như tôi lại không thể nào quên được vẻ nhu hoà của anh trong nháy mắt đó, phảng phất như một sự ảo tưởng không cách nào xoá bỏ.Tôi kéo tay áo Doãn Lệ: "Sáng nay tôi đã mang mèo cho người khác nuôi, anh không cần phải sợ dị ứng nữa, có thể trở về nhà rồi."Tôi chủ động nhượng bộ thế này khiến Doãn Lệ rất kinh ngạc, anh rũ mắt, liếc nhìn ly rượu, khẽ ừ một tiếng, hiếm khi giải thích: "Mấy hôm nay tôi bận việc ở công ty, cũng không phải vì mèo.""Vậy tối nay anh có về nhà không?" Căn nhà lớn như vậy, buổi tối ở đó một mình thật sự có chút đáng sợ.Cho đến khi thấy Doãn Lệ gật đầu, tôi mới hài lòng thở phào: "Vậy tôi về bên kia trước đây, anh đừng uống quá nhiều rượu nhé."Nói xong tôi liền vui vẻ trở về, vừa đi vừa thưởng thức biểu tình vi diệu của Tô Lâm Lâm."Doãn Lệ lại nói chuyện với cậu! Còn không hề đẩy cậu ra! Rốt cuộc thì tối nay anh ấy đã uống bao nhiêu rượu chứ! Chắc là đã uống đến mức thần chí mơ hồ rồi!" Cô ấy đỡ trán cảm khái, giọng điệu như đang muốn nói "Cậu đúng là con cóc may mắn ăn thịt được thiên nga."Rồi cô ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cậu đúng là gặp may." Vẻ mặt cô ấy rối rắm, tựa như đang mâu thuẫn không biết có nên nhân cơ hội Doãn Lệ đang say rượu mà chạy qua làm quen một chút hay không, đáng tiếc cô ấy còn chưa có quyết định xong thì Doãn Lệ bên kia đã rời đi."Thật là kỳ quái, hôm nay lại đi sớm như vậy sao!" Dường như cô ấy rất kinh ngạc.Mà có lẽ là bị ảnh hưởng bởi chuyện này, Tô Lâm Lâm cũng không còn hứng thú gì nữa, uống qua loa thêm chút rượu rồi cả nhóm giải tán.***Lúc tôi về đến nhà, Doãn Lệ không giống như bình thường ngồi đọc báo trên ghế salon, mà trong nhà còn có một người đàn ông khác.Mặt Doãn Lệ sa sầm, chỉ vào Mạc Hành Chi đang ôm mèo ngồi đối diện, cất tiếng hỏi tôi: "Em đưa mèo cho cậu ta nuôi?"Mạc Hành Chi còn sợ chuyện chưa đủ loạn, anh ta kêu lên: "Doãn Lệ, nghe nói anh bị dị ứng lông mèo hả?! Có phải là thật không! Tôi còn chưa từng gặp qua người nào bị dị ứng đâu! Anh thử tới sờ 'Doãn Lệ Lệ' xem, tôi muốn xem khi anh bị dị ứng thì sẽ biến thành cái dạng gì, có phải mặt mũi sẽ sưng phù lên như cái đầu heo không? Tôi đã phải ôm mèo đứng đợi ngoài cửa nhà anh suốt cả một buổi tối, nên anh hãy thoả mãn tôi một chút đi, tôi còn chuẩn bị xong cả máy quay phim rồi, nhất định phải ghi lại toàn bộ quá trình."Mạc Hành Chi bên này vẫn còn đang không sợ chết mà thao thao bất tuyệt, còn Doãn Lệ ở bên kia thì vẻ mặt càng ngày càng thúi, tôi nhất thời cảm thấy hối hận muốn chết khi đã quyết định mang mèo cho Mạc Hành Chi nuôi, đang chuẩn bị chạy trốn khỏi "chiến trường" thì Doãn Lệ đã lên tiếng."'Doãn Lệ Lệ'? Ai đặt tên?"Mạc Hành Chi chỉ vào tôi: "À, Nhan Tiếu đặt, cô ấy nói con mèo này có ánh mắt giống anh."Doãn Lệ quay đầu nhìn tôi, tôi cười nịnh nọt, bịa đặt: "Hiểu lầm, đây là một sự hiểu lầm! Là lệ trong mỹ lệ! Là Lệ Lệ! Không phải Lệ Lệ!" (*)(*) Lệ (丽) trong mỹ lệ (美丽), đọc là lí. Còn Lệ (厉) trong Doãn Lệ (尹厉) đọc là lì.Sau đó tôi làm mặt lạnh với Mạc Hành Chi: "Còn không đi mau! Nếu như để Doãn Lệ tức giận, không cẩn thận sẽ đem thiến Doãn Lệ Lệ đó! Vậy thì anh đừng mong nó có thể xưng bá, độc chiếm toàn bộ mèo cái trong khu vực rồi đẻ ra một ổ mèo con chết bầm nữa!"Mạc Hành Chi vừa nghe xong liền cảm thấy có lý, liền ôm chặt mèo trong lòng, vắt chân chạy thục mạng, bỏ lại tôi tiếp tục đứng cười lấy lòng Doãn Lệ.Nhưng Doãn Lệ lại có vẻ như không tức giận, ngược lại trong mắt đong đầy ý cười: "Đi ngủ đi, tối nay có mưa rào, ban đêm đừng quên đóng cửa sổ."Tôi sờ sờ lỗ mũi, thấy rằng chui vào trong chăn ấm áp đúng là tốt nhất, lại không ngờ rằng đêm đó lại là một đêm gần như không ngủ.Hết chương 9.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store