Chàng vợ pháo hôi mang thai của đại gia nhà giàu số một
12🐟
Editor: 2 Con Cá Loi NhoiTrong dự đoán được ngủ bù, quả là không hiện thực.Đông Phương Bác Diễn vừa đi, nữ quản gia liền dẫn đến một vị huấn luyện viên yoga, nói là tiên sinh đặc biệt mời đến huấn luyện viên nổi tiếng quốc tế cho phu nhân.Nguyên Triều Vũ: "......"À, hắn có nói qua, phải vì em bé mà luyện yoga, rèn luyện cơ thể thật tốt.Vậy thì luyện thôi......Huấn luyện viên yoga là một cô gái người Ấn Độ. Tiếng Trung nói lắp bắp lộn xộn, nhưng ý tứ cơ bản có thể biểu đạt rõ ràng. Cô nói đã cùng bác sĩ thương lượng để đưa ra giáo trình huấn luyện phù hợp với thể chất đặc biệt của cậu."Không khí buổi sáng trong lành là thời điểm tốt nhất để tập yoga." Huấn luyện viên yoga nói.Nguyên Triều Vũ vẻ mặt đau khổ, cùng cô đi đến bên hồ.Người hầu đã trải sẵn hai tấm thảm yoga, cũng chuẩn bị nước uống và khăn lông.......Một giờ tập luyện kết thúc.Nguyên Triều Vũ vô lực nằm ườn trên mặt đất.Cậu không ngờ cơ thể nguyên chủ lại yếu ớt đến vậy, chỉ vận động chân một chút đã nhức mỏi không thôi.Cậu cho rằng tập xong yoga thì có thể nằm dài trên giường, ai ngờ nữ quản gia lại mời cậu đi xem quần áo."Thôi đi, tôi không cần quần áo, hôm nay Uniqlo chuyển phát nhanh sẽ đến rồi." Nguyên Triều Vũ nói.Nữ quản gia vẫn giữ nụ cười có chừng mực, nói: "Tiên sinh khi ra cửa đã dặn dò, lập tức mang những trang phục nam mới nhất của vài nhãn hiệu cao cấp đến cho ngài.""Thật sự là quá nhiều, cần ngài đến chọn một chút để mặc hằng ngày rồi cất vào phòng quần áo, còn lại cất vào kho hàng."Nguyên Triều Vũ gãi gãi đầu, không hiểu ra sao: "......Tôi đi xem vậy."Cậu trở về nơi ở. Trong sân trưng bày mấy chục giá treo quần áo.Hơn mười nhân viên của các nhãn hiệu đang sắp xếp quần áo, là phẳng những chỗ nhăn, cắt bỏ những sợi chỉ thừa, cố gắng đạt đến sự hoàn hảo.Nguyên Triều Vũ: "......" Cậu đi qua, sờ một bộ quần áo. Không biết đó là chất liệu gì, như nhựa, còn phản quang. Cổ áo rách rưới, vừa nhìn đã không giống người đứng đắn mặc.Nhìn kỹ lại, phần lớn quần áo, đều không ra nam không ra nữ, cũng không giống người đứng đắn mặc."Ôi, em không thích đâu, trả lại đi." Cậu nói.Nữ quản gia nói: "Tiên sinh nói, quần áo của ngài quá ít, cho nên trực tiếp mua toàn bộ mẫu mới của quý này. Quý tiếp theo, ngài có thể tự mình đến cửa hàng của các nhãn hiệu để chọn."Nguyên Triều Vũ tiện tay bóc mác treo của một chiếc áo thun hồng nhỏ gần đó, vừa nhìn thấy năm số 0 phía sau, lập tức cả người chấn động, vô cùng kính nể.Cậu nghiêm túc, cẩn thận xem giá của từng bộ quần áo, vô cùng đau đớn.Đại gia đã nói mua toàn bộ, vậy thật sự một món cũng không thể trả lại.Trả lại là làm mất mặt hắn.Xem xong tất cả, cậu hỏi nữ quản gia: "Chúng ta mua nhiều như vậy, có phải là mua giá sỉ không ạ?"Nữ quản gia: "...... Sẽ không có chiết khấu, nhưng lần này các nhãn hiệu đều tặng ngài quà nhỏ." Bà vỗ vỗ tay, người hầu bên cạnh mang đến mấy cái hộp nhỏ tinh xảo.Lần lượt mở ra, là khuy măng sét bạc tinh xảo, vòng tay bạc, bút máy.Nguyên Triều Vũ: "Mấy thứ này chỉ là bạc thôi à?"Nhân viên nhãn hiệu bên cạnh nói: "Vâng ạ, đây là những món quà nhỏ phiên bản giới hạn toàn cầu mà chúng tôi chỉ tặng cho khách hàng VIP cao cấp, không bán ra bên ngoài."Nguyên Triều Vũ lặng lẽ lắc đầu, bạc lại không đáng tiền, mấy thứ này thì đáng bao nhiêu. Đúng là tiền nhiều đến phát hoảng.Sắp xếp xong quần áo mới, lại đến giờ ăn trưa.Trước kia luôn có đại gia ở cùng, lúc này một mình ăn một bàn đồ ăn lớn, còn có chút cảm giác tịch liêu.Cậu cho rằng ăn xong bữa trưa có thể nằm dài "cát ưu", ai ngờ nữ quản gia lại nhã nhặn thông báo với cậu: "3 giờ chiều có chuyên gia vật lý trị liệu đến chăm sóc cho ngài."Nguyên Triều Vũ rũ đầu ủ rũ trở về ngủ trưa, đặt đồng hồ báo thức 2 giờ rưỡi để dậy. Nội tâm chỉ có một cảm giác.Hào môn vừa vào sâu như biển.......Nguyên Triều Vũ thoải mái nằm dài trên giường mát xa, hai mắt dán hai miếng dưa chuột. Chuyên gia vật lý trị liệu đang mát xa cho đôi chân nhức mỏi của cậu sau buổi tập sáng.Đầu óc cậu trống rỗng.Nhìn giá quần áo, rồi lại nhìn tài khoản game max level đã mua với giá mười vạn, cậu không còn bất cứ cảm giác gì nữa.Không có ký ức về sự hân hoan khi tự tay từng bước rút thẻ bài thỏa mãn. Thẻ bài đầy đủ có vẻ thật hư không. Nguyên chủ cũng là một đại gia, bán tài khoản còn kèm theo nửa năm cày level hằng ngày, ngày thường chẳng cần làm gì.Cuộc sống này, thật hư vô.Có tiền, ngay cả chơi điện thoại cũng không còn vui."Phu nhân, chuyển phát nhanh của ngài đã đến." Người hầu Hoan Hoan đi tới. Cô là người hầu đã dẫn đường cho cậu ngày hôm qua."À, tôi xem." Nguyên Triều Vũ ra hiệu cho chuyên gia vật lý trị liệu dừng tay, đứng dậy tháo bọc hàng.Nhìn những chiếc áo sơ mi kẻ caro quen thuộc lại thân thiết của Uniqlo, cậu cảm thấy cả người thoải mái không ít.Cậu chọn một chiếc áo sơ mi kẻ caro xám trắng thích nhất, mang vào nhà vệ sinh, thay chiếc áo sơ mi kẻ caro màu hồng trắng đang mặc.Cài tất cả các cúc áo.Nhìn hình ảnh đoan chính, thanh tú đáng yêu trong gương.Nguyên Triều Vũ nghĩ: Áo sơ mi kẻ caro quả nhiên là áo giáp của lập trình viên.Nhìn cứ như người đàng hoàng ấy.Làm xong vật lý trị liệu, ăn xong trà chiều.Nguyên Triều Vũ liên hệ người đại diện, hỏi về thời gian quay phim quảng bá cho bộ phim truyền hình.Anh Trần trả lời: "Có thể sẽ có chút phiền phức, họ muốn tìm cảnh hoa đào thật. Cậu có tiện bay sang Nam bán cầu không?"Nguyên Triều Vũ trả lời: Chỗ tôi đây có hoa đào nè.Cậu vội vàng chạy ra ngoài, chụp mấy tấm rồi gửi cho anh Trần.Anh Trần: Có thể mượn sân để quay phim không?Nguyên Triều Vũ hỏi quản gia.Quản gia nói sẽ đi xin chỉ thị của Đông Phương Bác Diễn.Không lâu sau nhận được hồi đáp, tiên sinh đã đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store