ZingTruyen.Store

Chanbaek Tong Tai Dung Nhu Vay Trung Truong Ngot Nguoc

"Em. . ." Byun Baek Hyun cúi đầu do dự, nội tâm cực độ sợ hãi.

Ngộ nhỡ. . . Ngộ nhỡ mình thật sự chết trong lúc phẫu thuật thì. . .

"Baek Hyun?"

"Không. . . Em không cần. . ." Byun Baek Hyun hai tay che lỗ tai.

"Baek Hyun, bình tĩnh một chút." Park Chan Yeol một lần nữa ôm lấy cậu, nghĩ muốn để Byun Baek Hyun có cảm giác an toàn.

Kỳ thật không chỉ có mình em sợ hãi đâu.

Anh. . . Cũng sợ em từ nay về sau biến mất trên thế giới này.

Park Chan Yeol từ trong túi lấy ra một vật hình vuông, trong lòng cậu có chút ngờ vực.

Đây là cái gì. . .

Park Chan Yeol lấy ra xong cuối cùng cậu cũng biết đó là cái gì, cho nên biểu tình trên mặt không có biến hóa gì, nhưng Byun Baek Hyun vẫn cảm thấy luống cuống.

"Đây là của em mà. . . !" Byun Baek Hyun cướp vật trong tay hắn, "Anh. . . Xem rồi . . . ?" Cậu thật cẩn thận ôm cuốn sổ nhỏ ở trước ngực, như là lo lắng sẽ bị người khác cướp đi.

"Ừm, xem qua rồi, sao lại khẩn trương vậy?"

"Cái. . . Cái gì. . . ㅇㅁㅇ? !" Biểu tình trên mặt Byun Baek Hyun hiện tại chính là hiện ra như vậy, "Em. . . Em đã nói với anh là chừng nào anh nói ra câu kia thì mới có thể xem mà? !"

Park Chan Yeol cúi đầu không nói, khóe miệng rõ ràng cong lên một góc.

Thật đáng yêu. . .

Thì ra cún trắng là đang lo lắng ở điểm này. . .

Park Chan Yeol cố ý làm bộ như cái gì cũng không biết.

"Cái gì cơ? Còn muốn nói gì nữa?" Park Chan Yeol vốn chính là nghĩ muốn đùa với Byun Baek Hyun một chút, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới Byun Baek Hyun lại khóc nhè.

"Hic hic.. . Anh trêu em. . . Anh không biết tốt xấu mà trêu em. . . ㅠㅁㅠ Chan Nyeol chắc anh thích trở mặt với em lắm đúng không. . ." Byun Baek Hyun vừa lau nước mắt vừa hỏi.

Máu của tôi. . . ㅜㅅㅜ

Vốn hy vọng Chan Yeol sẽ nhớ những câu nói tình cảm của mình sau khoảng thời gian gần một năm sống chung ... Còn cả khoảng thời gian săn sóc lúc này đây. . . ㅠㅁㅠ

Hiện tại. . . Tất cả đều là uổng phí cả. . .

"A. . . Em đừng khóc mà. . . Anh đương nhiên không quên lời em nói với anh. . ." Park Chan Yeol đem làn môi mình đặt bên tai Byun Baek Hyun, nhẹ giọng nói. . ."Anh yêu em."

. . .

Byun Baek Hyun đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại cất tiếng khóc lớn hơn nữa.

"Ô. . . Chan Nyeol sao anh lại có thể đẹp trai tuyệt cú mèo như vậy được kia chứ. . ." Byun Baek Hyun nước mắt nước mũi đầm đìa nói, nhưng không có nói mấy câu mơ hồ nữa.

Sao bây giờ. . . Trái tim đập thật nhanh. . . Mình hẳn là không có nghe lầm. . . Chan Yeol thật sự đã nói với mình. . . Nếu là lời trong giấc mộng mình cam tâm tình nguyện cả đời cũng không tỉnh lại. . . Mình sợ sau khi tỉnh lại Chan Yeol lại trở về làm đồ mặt than như trước. . .

Anh yêu em. . .

Anh yêu em. . .

Anh yêu em. . .

Byun Baek Hyun hiện tại cũng chỉ có ba chữ này quanh quẩn trong đầu, bộ dạng bên ngoài thoạt nhìn không khỏi có chút thất thần.

"Em xấu hổ sao? Cún trắng cũng biết xấu hổ cơ à? Mau ngẩng đầu cho anh xem nào." Vào thời điểm này Park Chan Yeol đương nhiên cũng không quên đùa giỡn với Byun Baek Hyun.

Tóm lại. . . Hiện tại phải nghĩ ra biện pháp làm cho Byun Baek Hyun vui vẻ một chút.

"Chan Nyeol. . ." Byun Baek Hyun ngẩng đầu, hai gò má toàn bộ ửng hồng, trông giống như một quả táo ngon mắt khiến Park Chan Yeol muốn cắn một ngụm.

"Hửm?"

"Có thể hôn nhẹ một cái nữa không?"

"Vì sao lại không thể?" Sau khi hỏi lại Byun Baek Hyun, Park Chan Yeol đặt tay lên vai cậu, cúi đầu gần kề bên môi Byun Baek Hyun.

Dừng lại, tiếp theo sau lại là một nụ hôn ẩm ướt.

'Cộc cộc cộc —'

Quá mức chú tâm nên hai người ngay cả tiếng gõ cửa phòng vang lên cũng chưa phản ứng gì.

"Se Hun này. . . Anh nói xem vì sao không ai đáp lại vậy. . . Tôi nghe Baek Baek bị mang về đến đây mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không tôi nhất định sẽ áy náy đến chết. . ." Lu Han do dự bất an ở trên hành lang đi tới đi lui, lo lắng Byun Baek Hyun có phải còn giận hay không.

"Có thể cậu ấy còn đang nghỉ ngơi. . ." Oh Se Hun có thể nói hiện tại đang mệt muốn chết được không? Từ sau khi Byun Baek Hyun biến mất, Lu Han liền cực lực phủ nhận cậu ta không có tha thứ cho mình. . .

Mình chính là đã mất rất nhiều thời gian mới hòa giải mọi lỗi lầm kia mà. . . ㅜ_ㅜ

"Là như thế sao. . . ?" Lu Han lại thử gõ một lần nữa, nhưng vẫn không ai đáp lại như trước.

Lu Han trời sinh bản tính nôn nóng đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ đợi, cậu ta phi thường lo lắng đẩy cửa phòng. . .

". . ."

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trong phòng bệnh tối tăm, Park Chan Yeol cùng Byun Baek Hyun tầm mắt có chút không thích ứng với luồng sáng từ phía cửa chính dội vào, môi còn dán chặt với nhau.

"Lu Han. . . Ô. . ." Byun Baek Hyun lập tức đẩy Park Chan Yeol ra, nhưng Park Chan Yeol nhíu mày, có chút không kiên nhẫn mà áp Byun Baek Hyun trên giường, liên tục hôn lấy hôn để.

"Khi nào hai người xong việc thì tớ sẽ vào nhé. . ." Lu Han đột nhiên cảm thấy thật có lỗi, cậu ta chậm rãi đóng cửa phòng lại.

Tội lớn rồi đây. . . Quấy rầy bọn họ rồi. . .

"Sao thế?" Oh Se Hun ngồi ở ghế dựa bên cạnh đứng dậy chạy đến chỗ Lu Han.

"Không cẩn thận quấy rầy bọn họ."

"A? Là ý gì vậy?" Oh Se Hun rõ ràng đã xem nhẹ hai chữ 'bọn họ', còn không biết sống chết mà chạy ra mở cửa.

Năm giây sau. . .

"Nai con anh đã trở về rồi nè. . . TUT" Được rồi. . . Mình biết quấy rầy là ý gì rồi. . .

Oh Se Hun là sau khi bị Park Chan Yeol dùng bạch nhãn liếc mắt một cái liền thức thời chạy về nơi này.

Khiếp thật. . . Byun Baek Hyun quả thực đúng là rất đáng yêu. . . Nhưng ở trong bệnh viện làm chuyện kia. . . Tuy rằng không có đến mức này. . .

"Anh lại đây ngồi đi." Lu Han dịch người chỉ vào ghế trống bên cạnh cho Oh Se Hun, tiếp theo hai người không nói một câu, im lặng mà ngồi, đầu óc đều là luồng suy nghĩ bất đồng.

Lu Han :

Park Chan Yeol có thể cưỡng bức Baek Baek không nhỉ. . .

Lu Han lúc này tâm tình lo lắng nghĩ muốn giúp đỡ.

Oh Se Hun :

Nghe nói Byun Baek Hyun thành thạo mấy chuyện dụ dỗ này lắm. . . (?)

Chậc. . . Ở trong bệnh viện này liệu có giấu thùng thuốc nổ nào không vậy. . .

Hiển nhiên ý nghĩ này của Oh Se Hun có chút đáng khinh. . .

Nhưng mà người người thường hay được nghe là Byun Baek Hyun rất lợi hại trong chuyện dùng sắc mê hoặc lòng người kia mà. . .

Đại khái qua năm phút đồng hồ, Park Chan Yeol có chút khó chịu mà mở cửa lớn ra.

Hắn là bị Byun Baek Hyun đẩy ra, sau đó còn nói 'Lu Han còn chờ ở bên ngoài.' mới chấm dứt vụ này được, nếu không hắn sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho Byun Baek Hyun.

"Vào đi."

Lu Han đương nhiên không nói hai lời liền đi vào bên trong, Oh Se Hun có chút mặt dày bình thản đi vào, Park Chan Yeol thiếu chút nữa không nhịn được mà đánh một quyền lên mặt người kia.

Cậu là thật sự thích Byun Baek Hyun sao? Hiện tại sao còn bình tĩnh như vậy. . .

"Baek Baek? Baek Baek? ! Cậu thật là Baek Baek không?" Lu Han nhéo nhéo khuôn mặt Byun Baek Hyun.

"Ừm. . ." Mặt Byun Baek Hyun hiện tại vẫn còn ửng hồng.

Không biết là bởi vì thiếu khí, hay là bởi vì. . . Ưm. . . Lu Han có biết. . .

"Tớ về sau sẽ không bỏ cậu lại một mình nữa đâu! Tớ sẽ ở bên cạnh cậu suốt hai mươi bốn giờ, được không?"

"Khụ khụ. . ." Tiếng ho khan này là của hai người đàn ông khác đang đứng bên cạnh.

"Tớ nghĩ này cũng không tốt lắm đâu." Byun Baek Hyun nheo mắt cười.

Thật tốt quá. . . Còn có thể nói chuyện với Lu Han. . . Nhưng mà không tìm thấy Kyung Soo. . .

Bởi vì. . . Mình đã quyết định. . .

"A. . . Nai con à thật xin lỗi. . . Tớ hơi mệt. . . Muốn ngủ một giấc. . ." Byun Baek Hyun ngáp một cái.

"Không có gì, tớ ngày mai lại đến thăm cậu, an tâm nghỉ ngơi đi." Lu Han sờ đầu Byun Baek Hyun, sau đó liền kéo lỗ tai Oh Se Hun rồi đi ra ngoài.

"A a! Nai con à đau lắm đó! !"

Cuối cùng tiếng của hai người bọn họ cũng dần biến mất khỏi phòng bệnh, trên hành lang. . .

"Baek Hyun, thật là không có việc gì chứ?" Park Chan Yeol có chút lo lắng nhìn tình hình hiện tại của Byun Baek Hyun, sau khi Lu Han rời đi, vẻ mặt của cậu không được tốt cho lắm.

"Ừm. . ." Byun Baek Hyun mỉm cười.

Nhưng Park Chan Yeol nhận ra, đó không gọi là mỉm cười, mà là cười khổ.

"Chan Yeol. . . Em đồng ý làm phẫu thuật. . . Bởi vì. . ."

Em muốn vĩnh viễn cùng một chỗ với Chan Yeol.

===Ahn===

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store