Chanbaek Fanfic Edited Toi Yeu Em Trung Truong Nguoc
21. [Byun Baek Hyun]Lạnh lắm.Tôi thức giấc, nhớ lại hôm qua đã ngủ quên trên sô pha.Chan Yeol đâu!Tôi vỗ vỗ đầu, vì cái gì không kiên nhẫn đợi cậu ấy về đã ngủ!Chạy đến mở cửa phòng Chan Yeol, trộm nhìn vào bên trong, không thấy Chan Yeol đâu cả.Đi ra ngoài rồi sao? Trong lòng tôi có chút mất mác.Chỉ có điều, tấm chăn trong phòng cậu ấy lộn xộn như vậy, chứng tỏ hôm qua có về nhà.Lại một trận gió thổi tới, thật sự rất lạnh.Tôi trở lại phòng mặc thêm áo ấm, bên ngoài nắng vừa lên, xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt ấm áp.Đi ra ngoài giả sầu đi, một mình thôi.___________________________Một người đi dạo phố, dù thế nào cũng rất cô đơn, không biết phải đi đến đâu.Hai tay nắm chặt áo khoác, nhìn người trên đường qua lại rồi suy đoán họ đi đâu làm gì, rồi cười nhạt vì hành động đó.Dọc theo con đường, con đường nhỏ còn có ánh mặt trời làm bạn.Đến một chỗ rẽ đã có chút mệt mỏi, nhìn xung quanh tìm một nơi có thể nghỉ chân, rốt cục là chọn quán cà phê ở góc đường.Quán nhỏ, hương gỗ thoang thoảng tạo cảm giác cổ xưa, trước cửa quán còn có mấy chậu hoa, thoạt nhìn vô cùng độc đáo.Tôi đẩy bước bước vào, không nghĩ sẽ bặt gặp một chuyện.Mấy gã cao lớn đứng túm tụm quanh một chàng trai da ngăm, hùng hùng hổ hổ quát nạt cái gì đó, trong quán bàn ghế lộn xộn cùng mấy ly cà phê uống dở, phòng chừng khách đều đã bị dọa bỏ đi cả.Tên cầm đầu đẩy chàng trai da ngăm vào tường, sau đó lập tức tắm lấy cổ áo cậu ấy.Tôi nhất thời bị dọa đến không biết phải làm sao, không biết lấy dũng khí ở đâu ra để tiến lên ngăn cản."Khoan đã... Anh ơi, không nên làm vậy...""Mày là ai?!"Bị gã quát, tôi sợ hãi lui về phía sau vài bước, nhưng nhìn thấy gương mặt của chàng trai ở mép tường không chút khuất phục, tôi lại can đảm thêm một chút.Tôi muốn giúp cậu ấy."Khoan... Đã xảy ra chuyện gì... có thể từ từ nói... đừng như vậy được không."Giống như không phải không để ý đến lời người khác, nghe tôi nói vậy gã cũng buông lỏng tay ra, đẩy chàng trai da ngăm ngã xuống.Tôi ngẩn người, vội chạy tới dìu cậu ấy dậy."Cha nó thiếu tao mười vạn," Hắn ta lại cao giọng nói, "Nó lại nói không có tiền!""Xin anh đừng kích động...""Tao còn có thể không kích động sao! Tao cũng không phải người có tiền, bây giờ cấp bách nên phải đòi, cái thằng này..."Hắn ta càng lúc càng tức giận."Tiểu tử! Cuối cùng thì có chịu nói không! Có tin tao đốt quán không hả!""A, đừng như vậy mà." Tôi thấy người bên cạnh không chút phản ứng.Thật ra mười vạn đối với tôi không nhiều lắm, nhưng vì hôm nay chỉ ra ngoài dạo chơi nên không mang theo tiền.Tôi sờ sờ túi, trên người cũng không có gì đáng giá, chỉ còn thẻ tín dụng."Ở đây có bảy vạn, anh cầm trước, còn lại hôm nào tôi đưa thêm, như vậy được không?"Tôi đưa thẻ tín dụng cho gã cao to kia, bên cạnh tiểu tức da ngăm trừng mắt kinh ngạc nhìn tôi."Mày là bạn nó?""Không phải, sau này, xin đừng làm phiền cậu ấy nữa.""Mày đúng là người tốt."Hắn nhận lấy thẻ rồi cuối cùng cũng chịu rời đi.22. [Byun Baek Hyun] Quán cà phê nơi góc đườngCó lẽ một ngày nào đó sau này,Cậu cũng sẽ ngồi ở đây,Nhâm nhi tách cà phê,Ngắm nhìn phong cảnh.Sau đó,Nhớ đến tôi._________________________"Này, tôi bảo cậu đứng lên đi."Tôi cười với chàng trai da ngăm."..." Cậu ấy không cần bàn tay tôi giúp đỡ, tự mình đứng lên.Thật không đáng yêu gì hết."Vì sao lại giúp tôi.""Nhìn cậu như vậy chẳng lẽ không giúp được sao...""Tôi sẽ trả lại anh.""Cái gì?""Tôi nói, tôi sẽ trả tiền lại cho anh, bất luận là như thế nào.""Ừ.""Anh đi đi.""Sao? Tôi giúp cậu, cậu còn muốn đuổi tôi?"Tôi cố vẽ ra bộ mặt thương tâm.Đoán rằng cậu ấy là một người dễ mềm lòng."Vậy... anh muốn gì..."Thật sự là..."Tôi không có tiền..." Cậu ấy nói nhỏ."Tôi làm vậy không phải vì tiền," Ngừng một chút lại nói tiếp, "Chúng ta làm bạn đi."Cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi, ánh mặt chứa đầy ngạc nhiên.Cậu luôn như vậy sao?"Tôi chưa từng có bạn..."Lại nói nhỏ một câu làm cho tôi không khỏi đau lòng, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy."Tôi tên Byun Baek Hyun.""Kim Jong In."Lúc này đây, cậu ấy cũng thân thiện với tôi đôi chút."Tôi giúp cậu dọn dẹp.""Không cần không cần."Không để cậu ấy ngăn cản, tôi liền ngồi xổm xuống thu dọn mấy thứ bị ném xuống đất.Cậu ấy thở dài, cũng đứng dậy quét tước.Cùng cậu ấy bận rộn suốt buổi sáng, trong quán cuối cùng cũng gần như khôi phục lại vẻ ban đầu, đáng tiếc có vài thứ bị làm vỡ không thể hoàn nguyên, chỉ có thể mang từng mảnh nhỏ nhặt lên mà thôi.Lúc xong việc tôi đến ngồi nghỉ ngơi ở một cái bàn nhỏ, Kim Jong In thay bảng [Closed] bên ngoài cửa sau đó đi đến bên cạnh."Cảm ơn." Cậu ấy nhìn tôi cười cười.Cười rất đẹp, tôi cho là như vậy."Có định mời tôi uống cà phê không?""Anh muốn uống loại nào?""Chuyện đó..." Tôi suy nghĩ một chút, "Tôi chưa từng uống qua, có đề cử nào không?""Anh thừ cappuccino đi."Cậu ấy đứng dậy đi về hướng quầy phục vụ, còn tôi thì ngồi chờ.Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, con phố này không đông đúc, phần lớn đều là tình nhân, bọn họ tay trong tay, trên mặt không giấu được nét hạnh phúc. Thật tốt a, tôi không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ."Đợi lâu không."Trong chốc lát, Kim Jong In đã mang cappuccino đặt trước mặt tôi.Hương cà phê nồng nàn đặc biêt cùng mã ngoài hấp dẫn không khỏi làm tôi nhìn Kim Jong In với ánh mắt khác lạ.Cà phê với bọt sữa, đây là lần đâu tiên tôi nếm, bởi vì bình thường không thích uống cà phê.Tôi tinh tế thử qua."Đắng quá.""Đắng?" Kim Jong In dừng một chút, "Xem ra anh không thường uống cà phê."Tôi gật đầu."Đầu tiên phải cảm nhận được vị ngọt của sữa mới đúng chứ.""Xem ra tôi chẳng biết chút gì về chuyện này đâu."Nhìn một lượt quán cà phê đơn giản mà ấm áp này, tôi đột nhiên cảm thấy thật thú vị, ít nhất nơi đây có thể khiến lòng tôi nhẹ nhõm đôi phần, không phải mỏi mệt như vậy nữa."Nơi này của cậu... thật sự rất bình yên.""Vậy thường đến đây đi."23. [Park Chan Yeol]Tôi mang tất cả sai lầm ném về phía cậu,Cậu cũng chỉ biết ôm tất cả vào lòng.__________________________Đây là lần đầu tiên đưa Se Hun về nhà riêng của tôi và Baek Hyun. Kéo tay Se Hun vào nhà, bên trong không một bóng người, xem ra Byun Baek Hyun còn chưa trở về."Mệt sao?" Tôi ấn Se Hun ngồi xuống sô pha.Cậu ấy lắc đầu."Anh... anh ngủ ở phòng nào? Em... có thể xem không...""Yên tâm, anh cùng người kia không ngủ chung."Dường như bị tôi đoán trúng tâm tư, Se Hun rõ ràng là cảm thấy ngượng ngùng."Em... em cũng không nghĩ hai người ở chung với nhau nên mới muốn thăm phòng anh mà thôi.""Đúng đúng đúng." Tôi xoa đầu cậu ấy.Trong lòng chắc chắn là đang nghĩ như vậy."Chan Yeol?"Tôi quay đầu lại thấy Byun Baek Hyun đang đứng ở cửa ra vào."Đây là... bạn cậu?" Cậu ấy thận trọng hỏi tôi.Tôi lạnh nhạt nhìn lướt qua, sau đó bàn tay ôm chầm lấy Se Hun."Cậu ấy là, người yêu của tôi."Trong mắt cậu một giây ảm đạm, thoáng chốc lại cười đến xán lạn."Như vậy sao..." Chìa tay về phía Se Hun, "Xin chào.""Vâng... xin chào."Tôi ngăn cánh tay chuẩn bị chìa ra của Se Hun, mặc cho cánh tay Byun Baek Hyun vẫn còn lưu lại giữa khoảng không."Chào cái gì chứ." Tôi thờ ơ liếc ngang cậu ấy, "Cậu nghe cho kĩ, không được tới gần người này."Cậu ấy có điểm xấu hổ, thu cánh tay lại phía sau.Se Hun kéo nhẹ góc áo tôi, ý bảo tôi đừng nên quá đáng.Se Hun của tôi, quả thực tốt bụng biết bao nhiêu.Tôi không như vậy với cậu ấy, làm sao có thể sớm với em cùng một chỗ."Bảo bối, chúng ta vào phòng đi."Vô cùng thân mật hôn lên má Se Hun, trước mặt Byun Baek Hyun.Như những gì tôi nghĩ, cậu ấy mở to đôi mắt đầy kinh ngạc, sau đó lại cúi đầu, không có chút phản ứng."Muốn nói gì với cha mẹ thì tùy cậu."Tôi bỏ lại một câu, sau đó kéo tay Se Hun về phòng, nơi đó chỉ còn lại một mình cậu thôi.24. [Byun Baek Hyun]Cho dù có thật sự bị tổn thương,Tôi vẫn sẽ quật cường im lặng,Giả vờ như tôi ở đây vẫn ổn thôi.________________________Nước mắt tụ thành dòng, tôi liều mạng chịu đựng không nhắm mắt lại, làm cho chúng theo không khí bốc lên.Trong lòng quặn đau nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng."Cậu ấy là, người yêu của tôi."Lời nói này quẩn quanh trong lòng thật lâu.Cậu thấy không Oh SeHun, kiên định như vậy đó.Ánh mắt của cậu như ôm trọn cả vũ trụ vào trong, ngay cả tôi cũng có thể cảm nhận được, cậu đối với cậu ấy là thật lòng.Sau đó cậu lại hôn lên má Oh SeHun, tuy chỉ nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại đau rát như vừa bị ai hung hăng đánh một roi.Các người hạnh phúc như vậy, có nơi nào dành cho tôi không?Đứng trước mặt tôi là hai người, dường như trên đỉnh đầu lấp lánh ánh sáng, khiến mắt tôi đau, khiến tôi khao khát trong vô vọng.Tha thứ cho tôi ích kỉ, hiện tại tôi không muốn buông tay.Buổi tối, Park Chan Yeol cùng Oh Se Hun ra ngoài, tôi cũng không ăn cơm chiều, căn nhà rộng thênh thang tĩnh lặng, tuy mỗi ngày đều như vậy, tôi thực sự chán ghét, nhưng lại không thể phủ nhận chuyện này cũng là do bản thân tự nguyện mà thôi.Tôi lại muốn đến quán cà phê ngày trước.Không biết buổi tối nơi đó có mở cửa hay không.Muốn đi xem thử, chính xác là muốn tìm người kia cùng nói chuyện.Tối lạnh, trước hết tôi phải mang theo áo khoác.Đi dọc theo con đường đó, rốt cục cũng tới nơi, quán cà phê có những ngọn đèn nhỏ đằng trước, không phải rất sáng, nhưng cũng không mờ. Trước cửa quán còn có bảng[ Open ], tôi mỉm cười đẩy cửa bước vào.Buổi tối quán không hề ít người, tuy nhiên, lại im lặng dị thường, ngay cả nói chuyện phiếm của sẽ hạ giọng.Tôi chọn một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngôi xuống."A, sao anh lại tới đây?" Kim Jong In rất nhanh đã nhìn thấy tôi."Tới thăm cậu." Tôi hớn hở tươi cười."Thật sao?" Cậu ấy trêu đùa trừng mắt nhìn, "Nếu đặc biệt đến thăm em thì mới anh cà phê nhé.""Cảm ơn.""Muốn cái gì.""Cappuccino đi.""Được thôi, tiên sinh xin chờ."Cậu ấy đột nhiên làm bộ trưng ra bộ dáng nghiêm túc khiến tôi không nhịn được mà che miệng cười trộm.Đợi một lúc, cậu ấy cũng mang cappuccino đặt trước mặt tôi.Tôi cầm lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.""Rất ngọt.""Ngọt là được rồi." Cậu ấy đắc ý cười, "Em có cho thêm nhiều bọt sữa.""Nơi này cậu buôn bán không tồi nha.""May mắn là có anh, nếu không cũng đã bị đốt rồi.""Không phải, nói cái gì đâu."Cậu ấy cùng tôi tán gẫu, lúc có khách thì đi tiếp đón một chút, xong việc lại vội vã đến bên. Chúng tôi nói nhiều, kỳ thực Kim Jong In rất thân thiện, như thế nào trước kia lại không có lấy một người bạn?Lúc vẫn còn đang vui vẻ nói chuyện phiếm thì di động vang lên, là cha Chan Yeol."Vâng, cha.""Baek Hyun a, Chan Yeol và con ở cạnh nhau sao?""Không có, làm sao vậy?""Không có gì."Có điểm không rõ ràng, trong lòng lại cảm thấy bất an."Sao vậy?""Không có gì." Tôi hướng về cậu ấy mỉm cười, "Tôi về trước.""Cẩn thận." Cậu ấy tiễn tôi ra cửa."Lần sau gặp.""Thường đến đây đi."Vẫn là câu nói đó.25. [Park Chan Yeol]"Con cùng Oh Se Hun sao lại như vậy." Biểu tình trên mặt cha vô cùng nghiêm túc, "Không phải đã nói hai đứa phải sớm chia tay sao."Tôi trầm mặc cúi đầu, không nói lời nào, càng không dám nhìn thẳng vào ông."Ngẩng đầu lên!" Lại là hét lên đầy giận dữ, "Tôi đang nói chuyện với cậu đó!"Tôi chầm chạp ngẩng lên, nhưng ánh mắt vẫn kiên quyết nhìn chằm chằm sàn nhà."Cạch."Tiếng cửa mở.Byun Baek Hyun đã về."Chia tay Oh Se Hun, ngay lập tức."Nghe câu nói của cha, Byun Baek Hyun ở phía sau có chút kinh ngạc, giống như đoán được cái gì nên lặng lẽ cúi đầu.Như thế nào lúc này không nói giúp tôi nữa?Ha, tôi đúng là ngu, nghĩ đi nghĩ lại thì cậu vẫn muốn tôi cùng Oh Se Hun rời xa nhau, như vậy không phải đã đạt được nguyện vọng rồi hay sao."Có nghe hay không."Tôi vẫn không nói gì, một mực trầm mặc."Oh Se Hun làm sao tốt, bất luận là gia thế, học vấn, đều không sánh kịp với Baek Hyun? Baek Hyun yêu con như vậy, Oh Se Hun nó...""Đủ rồi đó!"Con không chấp nhận người nói về Se Hun như vậy.Byun Baek Hyun yêu con?Chẳng lẽ Oh Se Hun không yêu con sao?"Con là kẻ hiểu rõ nhất," Cha chỉnh chu quần áo, đứng dậy, "Điều cần làm là gì."Ý của người là, xin lỗi Byun Baek Hyun.Nực cười, tôi làm sao có thể làm chuyện đó.Cha ra về một lúc lâu, Byun Baek Hyun im lặng đứng ngoài cửa mới hồi phục tinh thần."Chan Yeol...""Cậu vui không." Tôi đứng dậy đến gần cậu ấy."Tôi không có ý đó."Cậu ấy lui lại vài bước, cuối cùng vẫn bị tôi dồn đến chân tường không có đường thoát."Không phải cậu muốn như vậy à.""Tôi...""Nói không được rồi." Tôi áp chặt cánh tay lên tường, "Cậu không phải rất thích tôi sao."Tôi quan sát cậu ấy, bị tôi nói đúng tâm ý nhưng vẫn xấu hổ cúi đầu im lặng.Dường như đầu óc bùng cháy trong chợp mắt, tay nắm lấy cằm cậu ấy, hung hăng cướp lấy bờ môi nhỏ."Đau..." Cậu ấy kêu lên một tiếng.Đó là lần đầu tiên tôi hôn cậu ấy, đôi môi lạnh lẽo, loáng thoáng cảm nhận được chút kháng cự nhưng vẫn chỉ là sự bất lực chống trả.Cậu ấy dần dần không còn giãy dụa, mặc kệ nụ hôn tôi mang đến, lúc buông ra mặt đã đỏ bừng, còn chưa kịp thở đã nhận lấy từ tôi một cái tát trời giáng, bởi vì thiếu dưỡng khí đến choáng váng nên không chịu nổi mà ngã bổ xuống sàn.Tôi xuống tay có phần hung hãn, bên má trái cậu ấy đã bắt đầu đỏ ửng."Đê tiện."Ném lại một câu rồi xoay người trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store