Chương 4
Dùng vυ' làm bông tắm kỳ cọ cho bạn tốt, lén bú ©ôи ŧɧịt̠ giúp bạn trong đám đông, kẹp dươиɠ ѵậŧ karaoke với bạn gáiThẳng đến lúc về phòng tắm Dịch Gia Niên mới thả Trần Đào xuống, trên đường trở về l*и da^ʍ không hề rời khỏi ©ôи ŧɧịt̠ bự một phút, anh đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn, cả người nhìn trông phê pha ngơ ngác, chân vừa đạp xuống đất đã không chịu, lắc mông phì đòi ngồi lại.Đôi tay anh quấn chặt lấy cổ Dịch Gia Niên, vυ' bự dán lên ngực gã, giương đóa hoa ngập nước cọ xát ©ôи ŧɧịt̠ bự của gã đàn ông, nũng nịu nói đau chân không đứng được, bị Dịch Gia Niên tát mông cái bốp, mắng yêu hai ngày nay anh cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ người ta để di chuyển, sao mà đau chân được hay vậy, có phải giờ anh yếu đuối kiều khí đến nỗi xa dươиɠ ѵậŧ thì không đi đứng được đúng không?Vinh Huyên nói anh muốn gì thì nói thẳng, Trần Đào thành thật nói "đúng", l*и da^ʍ tranh thủ mấp máy bú thân ©ôи ŧɧịt̠, Dịch Gia Niên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngắt nhéo viên thịt ở l*и anh, giả vờ tức giận nói giờ không chịu tắm rửa, lát nữa còn phải hát karaoke, anh muốn đắp tinh trên người để đến hát à?Hộŧ ɭε nhạy cảm phủ kín dây thần kinh, bởi vì bị đầu ©ôи ŧɧịt̠ chào hỏi suốt đường về biệt thư nên đã sưng to, lại bị Dịch Gia Niên nắm rồi chà như vậy, Trần Đào không đứng nổi nữa, sợ hãi rên lên, mềm nhũn người khụy xuống.Dịch Gia Niên đành phải đưa tay ôm eo anh, một tay đỡ lấy thịt mông để anh đứng vững, bất đắc dĩ chấp nhận, được rồi được rồi, cưỡi lên ©ôи ŧɧịt̠ tôi đi. Gã ngồi vào bồn tắm, sau đó đỡ tay Trần Đào để anh tách đôi chân rắn chắc ngồi lên đùi mình, Trần Đào thành thạo ủn mông vào háng gã, khiến ©ôи ŧɧịt̠ bự tanh tưởi tiếp xúc thân mật với l*и của mình."Anh vừa lòng chưa, may mà tôi tốt bụng, cho anh cưỡi nhờ ©ôи ŧɧịt̠ của mình đấy nhé." Dịch Gia Niên mơn trớn mông anh nói.Mấy ngày nay Trần Đào bị ba tên đàn ông thay phiên nhau tẩy não, cái l*и bên dưới cũng được dươиɠ ѵậŧ bọn họ âu yếm sướиɠ rơn, anh bỗng cảm thấy ngượng ngùng khi nghe Dịch Gia Niên nói vậy, hình như mình có hơi tham lam thì phải. Thế là khi Dịch Gia Niên đòi anh dùng vυ' kì cọ cho mình, anh bèn đồng ý luôn không chút lưỡng lự.Anh đổ sữa tắm lên hai bầu vυ' mềm mại, thịt vυ' bóng mẩy trơn trượt, sữa tắm màu trắng đẫm trên vυ' giống như bơ sữa, núʍ ѵú ở đỉnh đỏ hồng to mập, run nhẹ trong không khí, anh mặc kệ ánh mắt suồng sã của Dịch Gia Niên nhìn ngắm cơ thể mình, nằm sấp xuống, đôi tay nâng bầu vυ' mềm mại đẫm sữa dán lên l*иg ngực trần trụi của Dịch Gia Niên.Dịch Gia Niên tận hưởng cảm giác vυ' của Trần Đào dạo chơi trên người mình, núʍ ѵú to béo cương cứng như quả nho, kì cọ từng tấc da thịt của Dịch Gia Niên, Trần Đào rùng mình, cặρ √υ' màu mỡ vừa to vừa tròn, vương bọt trắng như đám mây mềm mại.Trần Đào tựa vào người Dịch Gia Niên đè bẹp thịt vυ', kì cọ nửa người trên của gã, bông tắm vυ' cần cù cọ xát, ưỡn ngực âu yếm người đối diện, nhìn qua như sóng vυ' dập dềnh, Dịch Gia Niên ngắm sóng vυ' núng na núng nính hoa cả mắt.Gã thiếu nghị lực đưa tay nhéo núʍ ѵú đẫm nước phình phình, Trần Đào nức nở, ngã lên người gã, Dịch Gia Niên cúi đầu đón lấy môi Trần Đào, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng anh càn quét liếʍ láp, vòng eo đưa đẩy thúc mạnh, hì hục cọ xát khe l*и của anh, đôi chân dài kích động giãy dụa theo nhịp nắc của gã đàn ông, bọt nước văng khắp nơi.Một hồi sau, cả hai cùng dừng động tác, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng của Dịch Gia Niên bắn lên hộŧ ɭε của Trần Đào, anh rùng mình kêu da^ʍ, l*и non kẹp dươиɠ ѵậŧ mấp máy tuôn nước sốt.Trần Đào đã rất nỗ lực, nhưng lại bị Dịch Gia Niên trách mắng, bảo anh kì cọ không có tâm, còn ứa nước l*и ra bồn tắm.Anh thấy tính cách trẻ con của Dịch Gia Niên thật phiền toái, vừa nãy gã đàn ông này còn say mê nút lưỡi anh, nước bọt chảy khỏi mồm cũng không tha, môi l*и kì cọ cây hàng của gã sưng múp, hộŧ ɭε đáng thương bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tưởi bắn ngã trái ngã phải, tử tế thế mà còn chê không có tâm á? Vυ' của anh đã rất nghiêm túc kì cọ cho Dịch Gia Niên đấy nhé.Dịch Gia Niên khó chịu tặc lưỡi, rời khỏi bồn tắm đến chỗ vòi hoa sen, thấy Trần Đào còn sững người ở bồn tắm, gào hỏi anh ngồi kia làm gì, mau qua đây tắm nhanh lên.Dịch Gia Niên mở vòi nước, Trần Đào quấn lấy eo gã, bọn họ say đắm cọ l*и dưới dòng nước, nước ấm rửa trôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước l*и trên người Trần Đào, nhưng không thể rửa được những dấu vết âu yếm mà ba người này lưu lại.Thẳng đến lúc có người gõ cửa giục Dịch Gia Niên đi hát, cả hai mới tiếc nuối tách nhau, mùi sữa tắm thơm phức tỏa ra từ người Trần Đào, mái tóc đẫm nước rũ trên trán anh, môi l*и vì mải ngậm ©ôи ŧɧịt̠ bự nên hơi tẽ ra, khóe mắt ửng hồng đầy xuân tình.Anh bị ba người họ yêu thương ngày càng dâʍ đãиɠ, lại ngây ngốc không phát hiện, cứ nghĩ đây là trò đùa giữa bạn bè.Anh giơ tay như trẻ con chờ Dịch Gia Niên mặc áo sơ mi cho mình, lúc cài cúc áo lại bị tên da^ʍ tặc quất đánh núʍ ѵú, anh a một tiếng hỏi sao lại đánh mình, Dịch Gia Niên chỉ vào vυ' anh nói nhìn cái vυ' da^ʍ này đi, phình ra thế này, sao mà gặp người khác đây?Trần Đào cúi đầu, không biết vì sao vυ' anh lại nảy nở hơn trước, hai viên cầu đẫy đà trước ngực căng sơ mi như sắp làm bật cúc đến nơi, bầu vυ' màu mật lấp ló sau khe áo, núʍ ѵú trái phải còn lồi trên sơ mi, quầng vυ' màu sắc mờ mờ ảo ảo qua màu trắng của vải, ai ai nhìn thấy cũng mơ màng.Anh đưa tay che vυ', có hơi hoảng hốt, hỏi Dịch Gia Niên phải làm sao đây, đồ đạc anh chuẩn bị chỉ có size này thôi, không có loại to hơn.Vậy đừng mặc nữa, gã quyết định giúp anh.Dịch Gia Niên dứt khoát cởi chiếc áo sơ mi của anh ra, lôi từ tủ quần áo ra một chiếc măng tô dáng dài, cài khuy cẩn thận, đeo thêm thắt lưng, áo măng tô che đậy toàn bộ cơ thể của Trần Đào, chỉ để lộ từ mắt cá chân trở xuống, còn gã chọn bừa một bộ thể thao, ôm eo Trần Đào ra cửa.Biệt thự có phòng karaoke cách âm, mọi người đã hẹn nhau sau khi nghỉ ngơi sẽ đi hát, cho nên lúc này tất cả đang lục tục ra khỏi phòng, tình cờ gặp được Dịch Gia Niên và Trần Đào còn tươi cười chào hỏi, chủ yếu là cười chào Dịch Gia Niên. Không một ai biết người đàn ông thành thục mặc măng tô kín đáo bên cạnh gã ta, thật ra bên trong đồng không mông quạnh, qυầи ɭóŧ cũng không thèm mặc, môi l*и mẫn cảm cọ xát vào nhau, bước đi của anh có chút chật vật.Dịch Gia Niên cười trêu không thấy anh than đau chân nhỉ, lát nữa phải xuống ba tầng lầu để đến tầng hầm, có muốn cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ không.Trần Đào nghĩ thầm trong lòng, hai ngày này toàn được ôm đi, mình không cần đi đường, l*и non rất bận rộn đắt sô, lúc ngủ cũng phải ngậm dươиɠ ѵậŧ, bây giờ rảnh rỗi nên lại nhớ nhung cảm giác nóng bỏng kia.Nhưng mà, bây giờ biệt thự đông người, tuy tinh thần và thể xác của anh đã được dạy dỗ phải thật cởi mở với ba tên đàn ông, nhưng anh không thể để người khác biết mình thích cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ được, nếu bị lộ sẽ mất mặt nam nhi, đành phải lắc đầu từ chối Dịch Gia Niên.Dịch Gia Niên không hiểu ý anh, hừ lạnh giận dỗi, nếu anh không cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ thì tự đi bộ đi, nói xong ngoảnh đít đi xuống trước.Trần Đào đứng tại chỗ, hai đùi cọ vào nhau dưới lớp áo, dường như đang an ủi l*и da^ʍ cô đơn, anh bỗng không muốn hát karaoke lắm, quyết định trở vẻ phòng, đột nhiên nữ rich kid gọi điện giục anh xuống phòng giải trí, anh đành lắc mông đi xuống tầng hầm.Phòng giải trí khá tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình lớn, Trần Đào đến muộn nhất, sofa hàng đầu đã kín chỗ, anh đến bên nữ rich kid chào hỏi cô, sau đó bước xuống dãy thứ hai, ở dãy hai có chiếc ghế dài, trước ghế dài là cái bàn rộng, bên trên bày rượu và đồ ăn vặt, Trần Đào tiến đến chỗ này, lúc đến nơi, mới phát hiện Vinh Huyên đang ngồi ở đó, cả người chìm vào bóng tối.Ghế này dành cho một người, nếu Vinh Huyên đã ngồi mất, vậy Trần Đào không thể ngồi đây, anh do dự nhìn xung quanh, ghế sofa trong phòng không đủ nhiều, có vài người không tìm được chỗ đã ngồi bệt xuống trước màn hình, nhưng Trần Đào lại không muốn ngồi dưới đất.Vinh Huyên thấy anh khó xử, y dịch vào trong nhường chỗ, ý bảo anh đến đây ngồi cùng, Trần Đào bèn đi qua, nhưng anh không ngồi xuống ghế, mà rất tự nhiên ngồi lên đùi Vinh Huyên, dù sao anh cũng quen ngồi như vậy rồi.Lúc đầu Trần Đào mặc áo măng tô ngồi lên người y, lúc sau cảm thấy không được thoải mái, anh bèn vén vạt áo phía sau qua một bên, duỗi tay móc ©ôи ŧɧịt̠ của Vinh Huyên ra, Vinh Huyên phát hiện anh cởi truồng dưới lớp áo, nhướng mày, hỏi ai mặc đồ cho anh.Anh không trả lời, tay cầm cây hàng ấm áp của Vinh Huyên lầm bầm tại sao chưa cương, trước giờ l*и của anh chỉ cưỡi những cây dươиɠ ѵậŧ thô cứng, tỏ vẻ ghét bỏ cục thịt to mềm vô dụng này.Vinh Huyên cười khẽ, mân mê vành tai anh thì thầm, bởi vì không biết anh đến nên ©ôи ŧɧịt̠ bự chưa kịp chuẩn bị, nếu Trần Đào bú ©ôи ŧɧịt̠ giúp mình thì nó sẽ cương liền.Trần Đào lúc này đã cất não, Vinh Huyên vừa nói cái là đồng ý liền, anh chậm rãi trượt xuống đùi Vinh Huyên, quỳ dưới mặt đất, vùi đầu vào háng y, vươn lưỡi đỏ tươi, cẩn thận liếʍ láp thứ trước mặt.Đầu lưỡi mới cọ xát thân ©ôи ŧɧịt̠, nó đã lập tức phình lên, nhưng mà chưa đủ cứng, anh dứt khoát há mồm, nhét đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào miệng để bú, anh nhịp nhàng đưa đầu, đầu khấc trương phình thọc ra thọc vào khoang miệng ấm áp, rất nhanh cây ©ôи ŧɧịt̠ da^ʍ kia đã trướng đầy miệng anh, đây là kích cỡ mà l*и anh ưa thích, Trần Đào cảm thấy bú vậy là đủ, tính nhả dươиɠ ѵậŧ ra, nhưng lại bị Vinh Huyên ấn đầu, nắc ©ôи ŧɧịt̠ đến tận yết hầu anh.Đầu ©ôи ŧɧịt̠ đè ép yết hầu đáng thương, anh chỉ có thể ê a rêи ɾỉ, thân ©ôи ŧɧịt̠ tắc đầy khoang miệng đáng thương, đè bẹp đầu lưỡi Trần Đào, chơi đùa miệng anh, trứng dái tràn ngập tϊиɧ ɖϊ©h͙ đập bôm bốp vào cằm anh theo nhịp thúc.Cái l*и phía dưới đã quen mùi ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông thì thôi, Trần Đào không ngờ miệng của mình cũng sẽ thất thủ, anh bị Vinh Huyên ȶᏂασ miệng, trong lòng bức bối la ó.Lúc này, có người mời Vinh Huyên hát, thậm chí còn chuyển mic cho y, Trần Đào giật thót, l*и da^ʍ bên dưới co bóp, sợ người ta phát hiện có một người đàn ông cao lớn vô liêm sỉ đang bú ©ôи ŧɧịt̠ cho y, nước bọt chảy nhễu nhại trên cằm anh.Vinh Huyên lại cầm mic cất tiếng hát, giọng hát của y dịu dàng, tiếng ca ngọt ngào êm tai, nhóm người ngồi hàng trước quay đầu gõ nhịp cho y, Vinh Huyên đưa mắt xuống dưới, ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn háng mình, mọi người cho là anh đang đắm chìm trong bài hát, không ai biết trong đôi mắt ấy, là gương mặt tuấn tú đỏ bừng của Trần Đào, cùng bờ môi ướŧ áŧ đang nỗ lực bú ɭϊếʍ dươиɠ ѵậŧ giúp y, bú rất là ngon.Bài hát kết thúc, trong tiếng vỗ tay ầm ĩ của mọi người, l*и của Trần Đào tê trướng, phun nước sốt ào ạt, chảy tí tách xuống đất, thân ©ôи ŧɧịt̠ trong miệng nảy lên, anh đưa đôi mắt đẫm nước nhìn Vinh Huyên, hỏi y đã được chưa?Vinh Huyên gật đầu, anh mới phun con quái vật ra khỏi miệng, bò lên người y, hai tay banh l*и, kẹp lấy cây hàng mà mình vừa dùng miệng bơm hơi cho cứng, anh còn sợ kẹp chưa đủ sâu, ngón tay cẩn thận tách mép l*и ra, đảm bảo thân ©ôи ŧɧịt̠ đã dính sát với cửa l*и.Có ánh sáng tối tăm và chiếc bàn dài che chắn, mọi người chỉ nghĩ là Trần Đào ngồi sát bên cạnh Vinh Huyên, nhưng thực ra anh đang để mông trần, thịt mông núng nính đè lên háng người đàn ông, môi l*и chăm chỉ mấp máy, liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ của người ta, Vinh Huyên còn vói tay vào áo của anh, một tay bóρ ѵú, một nay túm vạt áo kéo lên trên, phô bày nửa người dưới của anh trong không khí.Trần Đào vặn vẹo vòng eo không chịu, nói là sẽ bị người phát hiện, l*и da^ʍ lại cãi lời chủ nhân, cửa l*и thích thú ứa nước sốt."Thích bị người khác nhìn đúng không?" Vinh Huyên khẽ cười bên tai anh.Sao anh lại thích được? Bị người ta phát hiện mình đang cởi truồng ngồi trên háng kẻ khác, bị người phát hiện mình thích banh l*и cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông, còn thích bị đầu ©ôи ŧɧịt̠ đâʍ ɦột le, càng ngày càng lười, dù đi đường hay ngồi ghế đều đòi trai móc ©ôи ŧɧịt̠ cho mình cưỡi, người ta mà biết chắc chắn sẽ phê phán cái l*и của anh thật là thiếu nghị lực vô liêm sỉ.Chỉ tưởng tượng thôi mà anh đã sướиɠ run người, môi l*и co bóp liên tục, anh thở dài một tiếng, l*и lại phun nước mất rồi.Trần Đào mềm nhũn nằm trong lòng Vinh Huyên, nhỏ giọng trách móc tại y mà l*и mình phun nước, Vinh Huyên dịu dàng mân mê hộŧ ɭε đáng yêu của anh, nói không sao hết, phun nước chứng tỏ anh thích, nhỉ.Hai người đang ôn tồn, màn hình bỗng chuyển sang một bài tình ca kinh điển, nữ rich kid hét to Trần Đào đâu song ca với em, toàn thân Trần Đào cứng đờ, ngồi thẳng người, vừa lúc che chắn Vinh Huyên ở phía sau mình.Anh cầm mic lên, giọng hát trầm thấp khàn khàn phối hợp với nữ rich kid hát vang bản tình ca buồn, thanh âm của anh không hẳn là gợi cảm dễ nghe, nhưng tình cảm ẩn chứa trong đó lại khiến người ta động lòng, dươиɠ ѵậŧ của Vinh Huyên trướng to hơn, đâm chọc viên thịt dâʍ đãиɠ.Nữ rich kid đắm chìm vào khúc nhạc, không hề biết phía sau chiếc bàn ấy, bạn trai của mình đang cởi truồng, trương l*и chảy nước âu yếm ©ôи ŧɧịt̠ bự của người đàn ông khác, môi l*и ma xát với gậy thịt theo nhịp bài hát, cả hai sướиɠ đến tê dại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store