Chương 28
Chơi l*и từ bếp ra đến vườn, thử xem phòng ngủ có phù hợp để yêu chạn vương dâʍ đãиɠ khôngQuản lý Vương đứng đợi trong phòng vệ sinh một thời gian, chờ không nổi nữa, bèn cao giọng hỏi thăm: "Giám đốc Trần... Anh thấy phòng khách và phòng ăn thế nào ạ?"Trần Đào bị ©ôи ŧɧịt̠ bự ȶᏂασ ngơ người, ưm a rêи ɾỉ không ngừng, đột nhiên nghe thấy tiếng người môi giới mới nhớ ra mục đích của mình, mau chóng ổn định nhịp thở rồi trả lời: "Hài... Ừm... Hài lòng...""Thế em ra khỏi WC nhé?""A? Chờ, chờ một chút..." Trần Đào bị dọa sợ, hoảng hốt co rút miệng l*и, giục Trương Nghiêu rút ©ôи ŧɧịt̠ ra."Em chưa bắn mà..." Trương Nghiêu thở dốc, không chịu nghe anh."Chờ tí nữa anh cho em chơi tiếp được không, đi mà chồng..." Trần Đào không ngờ hắn lại lì lợm như vậy, mềm mềm mại mại cầu xin, "Anh không muốn người ta nhìn thấy."Trương Nghiêu thấy anh sợ sắp khóc, rất muốn bắt nạt anh thêm chút nữa, nhưng hắn không muốn bộ dáng dâʍ đãиɠ gợϊ ȶìиᏂ của anh bị người ngoài nhìn, đành phải rút dươиɠ ѵậŧ ra, thả anh xuống đất, hai người chỉnh trang quần áo, lúc quản lý Vương bước ra, quần áo Trần Đào đã chỉnh tề, ngoại trừ hai má hơi ửng hồng, hơi thở có chút dồn dập thì nhìn qua khá bình thường, còn Trương Nghiêu kéo khóa quần lên là trở về dáng vẻ người thành công, tuy nhiên đũng quần có chỗ hơi thâm, đó là phần vải bị nước l*и thấm ướt.Quản lý Vương chắc chắn hai người này vừa đu đưa nhau, ông không ngờ bọn họ lại bạo dạn đến vậy, có người ngoài mà cũng đút đít được, cứ tưởng họ chỉ dám cháo lưỡi này nọ thôi chứ, quản lý sale lờ đi không chú ý đến chi tiết khác thường, vẫn nhiệt tình dẫn hai người đi thăm phòng tiếp theo."Đây là phòng bếp lý tưởng của rất nhiều người, có dụng cụ nấu ăn tân tiến và không gian siêu rộng, tủ đựng bát sơn màu hạnh nhân, toát lên vẻ tinh tế cổ điển, quầy rượu khảm trên tường có thể chứa đến 100 bình rượu vang, bàn nấu ăn và tường xung quanh được lát đá cẩm thạch, ngoài ra thì tất cả dụng cụ làm bếp đã được xếp sẵn trong các ngăn tủ, rất gọn gàng và ngăn nắp..."Quản lý Vương chuyên nghiệp giới thiệu phòng bếp cho hai người, ai cũng phải ăn, đa số khách hàng rất quan tâm đến chất lượng phòng bếp, nhưng Trần Đào thì khác, anh không biết nấu cơm, cũng không có ý định xuống bếp, hoàn toàn không có chút hứng thú với căn bếp xịn xò này, lúc quản lý Vương nói đến quầy rượu thì mắt có sáng lên, trên TV người giàu rất thích sưu tập rượu, nhưng mà anh không thưởng thức được mấy loại rượu ấy, nên chỉ hỏi đúng một câu, "Phòng bếp rộng đấy... Thế tủ lạnh ở đâu?"Không có tủ lạnh thì đống coca với bia của anh biết để đâu, rồi còn cơm hộp ăn dở nữa.Quản lý Vương đi đến trước tủ đựng bát, kéo một ngăn cửa ra cho Trần Đào nhìn, "Đã được khảm sẵn trong này, đây là tủ lạnh anh ạ," Rồi ông quản lý lại kéo một cánh cửa khác ra, "Còn đây là tủ đông lạnh, rất xa xỉ."Hai chữ xa xỉ đả động Trần Đào, anh hài lòng gật đầu, đang muốn đi theo quản lý Vương đến phòng tiếp theo, Trương Nghiêu lại kéo anh.Trần Đào cảm thấy hơi phiền, nhỏ giọng nói: "Em muốn kiểm tra cả phòng bếp à?"Sau khi Trương Nghiêu bảo đúng, anh lẩm bẩm: "Phòng bếp thì được tích sự gì, anh không có nấu cơm.""Giờ mình nấu luôn này, làm một phần bào ngư ướp mật da^ʍ được không anh?" Trương Nghiêu mặt đối mặt ôm Trần Đào, bàn tay sắc tình xoa mông anh.Ban đầu Trần Đào còn chưa hiểu, thẳng đến khi nhìn nụ cười tà da^ʍ trên mặt Trương Nghiêu, anh mới biết, xem ra món này có liên quan đến cái l*и của mình, bĩu môi xem thường, "Đầu óc đen tối."Trương Nghiêu nhướng mày, "Anh không thích à?""Ai mà thích nổi, anh đâu có giống mấy cậu, đầu chỉ toàn l*и với vυ'." Có lẽ là làʍ t̠ìиɦ quá nhiều lần, bây giờ Trần Đào nói chuyện với ba người rất thoải mái, không còn vẻ khép nép lấy lòng như lúc còn ở trên đảo nhà Vinh Huyên, nhiều lúc rất thẳng thừng nói ra suy nghĩ của mình.Trương Nghiêu cũng không để ý, hắn cách áo khoác sờ mó vυ' anh, "Thế thì mình làm sữa mật đông lạnh cũng được, nguyên liệu chỉ cần vυ' của Đào Đào và sữa, nếu anh có thể tiết sữa thì càng tốt.""Em, em..." Trần Đào không ngờ Trương Nghiêu càng nói càng hăng, mồm cứ sữa này sữa nọ, anh là một thằng đàn ông cao to, lấy đâu ra sữa như phụ nữ chứ.Với anh, anh chỉ tập trung vào dươиɠ ѵậŧ của mình, mặc kệ cái l*и phía dưới, dù có tử ©υиɠ nhưng Trần Đào cũng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ mang thai, đàn ông thì sao đẻ con được?Vậy nên anh mới để đám đàn ông thỏa thích trút hết đống tinh nồng vào l*и mình, anh hoàn toàn không nghĩ đến nguy cơ l*и mập ủ quá nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ sẽ có khả năng thụ thai."Được rồi, nhanh lên anh, không là quản lý Vương chờ lâu lại quay về tìm mình giờ." Mặc dù yêu cầu hắn đưa ra rất vô lý, nhưng Trương Nghiêu lại tỏ vẻ đúng lý hợp tình hơn cả Trần Đào.Trần Đào bị hắn quay mòng mòng, đành phải nghe lời bò lên bàn đá cẩm thạch mà quản lý Vương tâm đắc, tự banh môi l*и múp rụp ra, mời tên đàn ông thưởng thức món bào ngư tẩm mật, Trương Nghiêu khom lưng vùi mặt vào háng anh, môi cọ xát mu l*и phúng phính, liếʍ mạnh một ngụm, bình luận: "Bào ngư của đầu bếp Đào Đào đỉnh ghê, nước mật tanh ngọt thơm mùi đĩ da^ʍ, xứng danh cực phẩm da^ʍ bào."Trần Đào ngượng ngùng che kín mặt, trời ạ, bị đàn ông liếʍ l*и đã xấu hổ lắm rồi, Trương Nghiêu còn nghĩ ra đủ thứ từ để mô tả, làm như mình đang nếm sơn hào hải vị không bằng.Tiếc là tình huống hiện tại không phù hợp để vạch áo Trần Đào ăn vυ', Trương Nghiêu đành phải kéo anh xuống, đeo tạp dề cho Trần Đào, bảo anh đứng trước bếp giả bộ đang nấu ăn, còn mình thì đứng phía sau, đôi tay vòng qua eo anh, một bên liếʍ vành tai Trần Đào, một bên dùng dươиɠ ѵậŧ cách quần chọc chọc anh."Ưʍ... Lại trò gì nữa đây?" Trần Đào bị xô đẩy đứng không vững, nhịn không được lén tách đùi ra, để cây gậy cứng rắn kia chà vào môi l*и nhễu nhại của mình, hai mắt anh bắt đầu ngấn nước."Lúc nãy quản lý Vương có nói là căn bếp này rất rộng rãi, rất phù hợp để mời khách, sau này nếu có khách đến, anh chỉ cần cần mặc tạp dề, không cần quần áo, cứ phanh ngực khoe l*и, còn em sẽ đứng phía sau anh, chày ©ôи ŧɧịt̠ nhào bột l*и, vừa ȶᏂασ nhau vừa nấu ăn, anh thấy hợp lý không."Chuyện, chuyện này sao có thể?Trần Đào nghe hắn nói mà rối bời, tưởng tượng mình như một diễn viên AV lẳиɠ ɭơ mặc mỗi chiếc tạp dề, tay thì nấu ăn còn bên dưới bị đám đàn ông ȶᏂασ phun nước, lực phun của l*и anh rất mạnh, nước l*и thậm chí có thể bắn vào nồi, các vị khách sẽ nuốt trọn chúng mà không hề hay biết, thật đáng sợ, lòng anh thấy rén, nhưng l*и da^ʍ lại nhiệt tình mấp máy."Em biết anh thích mà." Trương Nghiêu nhạy bén bắt được cảm xúc của anh, cười thơm lên má Trần Đào.Trần Đào lau mặt, yếu ớt phản bác, "Đâu, đâu có đâu."Quả nhiên quản lý Vương lại quay về, thấy bọn họ thân mật quấn lấy nhau, tặc lưỡi, tiểu Trương này quấn người quá đi, chắc là sugar baby cạnh tranh nhau cũng khốc liệt lắm nên phải vậy.Lúc này Trần Đào đã mặc kệ mọi thứ xung quanh, đằng nào quản lý Vương cũng nhìn thấy bọn họ đẩy đưa nhau rồi, anh lười không thèm đẩy Trương Nghiêu ra, lúc quản lý Vương hỏi anh có điều gì không hài lòng với phòng bếp không, Trần Đào tháo tạp dề, nói không có gì, phòng bếp trông cũng được."Nếu giám đốc không thích cũng không sao," Quản lý Vương cười tít mắt, đưa tay mời Trần Đào đi theo mình, "Căn hộ này có điểm nổi bật là phòng bếp dẫn thẳng sang vườn, khu vườn mang phong cách atrium* vừa to vừa kín đáo, có cả bể bơi, rất thích hợp để thư giãn đầu óc, quan trọng nhất là, tất cả đồ đạc trong vườn đều không thấm nước và chống nắng."*Vườn atrium: sân vườn giữa nhàTrần Đào và Trương Nghiêu vừa bước vào thì thấy ngoài cửa kính là khu vườn hình vuông, hàng rào tạo thành từ cây và hoa, phía bên kia hàng rào là trời xanh và mây trắng, quả thật rất riêng tư, trong vườn có một cái bể bơi, nước trong vắt, dù chưa xuống nước nhưng cũng đã mường tượng cảm giác mát mẻ, xung quanh bể bơi có ô che nắng, ghế sofa và bàn trà để tiếp khách, còn có cả ghế dựa nữa, làm người ta thấy bình dị và thoải mái.Tuy không bằng biệt thự xa hoa của hắn nhưng căn hộ này rất thoải mái và tiện nghi, Trương Nghiêu không thể chê vào đâu được, chỗ tốt thế này mà không làm một nháy thì tiếc lắm, lúc quản lý Vương vừa xoay người, hắn lập tức đè Trần Đào ngã xuống sofa, móc ©ôи ŧɧịt̠ ra, nâng một chân của anh lên, qυყ đầυ dữ tợn đâm vào khe l*и mềm mại, đến thăm hang động yêu quý."Ưʍ..." Trần Đào la lên, rồi cố nén tiếng rên của mình, âm thầm giãy giụa, anh rất sợ nếu quản lý Vương quay đầu lại, chắc chắn ông ta sẽ nhìn thấy cả hai đang làm gì.Quản lý Vương rất tinh ý, nghe tiếng sột soạt phía sau là biết hai người này lại đưa đẩy nhau, phòng nào cũng phải ứ ừ một phát, chắc là thích căn hộ này lắm, nếu có thể bán được căn này tiền hoa hồng xài đã đời, quản lý Vương rất săn sóc, để ngài giám đốc và bé đường có không gian riêng, ra vẻ không biết gì, mau chóng rời khỏi vườn.Quản lý Vương chừa không gian cho hai người, Trương Nghiêu được nước nắc càng hăng, giã nát cửa l*и Trần Đào, thúc anh run lẩy bẩy, hai chân quấn lấy eo Trương Nghiêu, chủ động kề môi với hắn, anh sợ nếu không lấp kín miệng mình, anh sẽ không nén nổi tiếng rêи ɾỉ, quản lý Vương nghe thấy thì mất mặt lắm.Đâm thọc một lúc Trương Nghiêu vẫn chưa bắn, nhưng đã cọ l*и da^ʍ của Trần Đào sưng múp, tư thế đi đường cũng kì quặc.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store