ZingTruyen.Store

Chạn vương làm vợ

Chương 17

HongTrng430


Mượn ©ôи ŧɧịt̠ giám đốc Trương ngăn ngứa, mặc quần thủng đáy khoe l*и da^ʍ

Ngón tay Trương Nghiêu đưa Trần Đào lêи đỉиɦ, sau đó hắn phê bình quản lý Trần làm việc không nghiêm túc, lớn rồi còn tiểu bậy ra sàn.

"Ưʍ... Không phải nướ© ŧıểυ..." Trần Đào bị trách oan đỏ mặt, rõ ràng anh thay mặt công ty đến tạ lỗi, lại phải mặc váy banh l*и, kẻ khiến anh ra nông nỗi này còn đang quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế giám đốc, còn anh trông lôi thôi vô cùng.

"Thế nước này chảy từ đâu?" Bàn tay Trương Nghiêu ấn ấn môi l*и của anh, cố hỏi.

Trần Đào không vui, cảm thấy Trương Nghiêu đùa cợt mình, anh cắn môi không nói lời nào, chỉ có mông mập là thành thật cọ cọ trên tay hắn ta.

Trương Nghiêu cầm di động lên mở danh bạ, nói quản lý Trần không giải thích được, vậy tôi phải tìm giám đốc hỏi cho ra nhẽ.

Sao lại tìm giám đốc? Nếu vậy sếp sẽ nghĩ anh làm việc không tốt, khiến khách hàng phật ý, Trần Đào ấm ức trả lời, "Chảy, chảy từ l*и..."

"Sao l*и của quản lý Trần lại chảy nước?"

"Ưm a... Bởi vì ngón tay của giám đốc Trương vói vào ngoáy... Làm l*и da^ʍ ngứa quá..."

Trần Đào đáp lời, chân không trụ nổi nữa, khụy gối ngã xuống, Trương Nghiêu lập tức ôm eo anh, để anh nằm lên người mình.

Trương Nghiêu tiếp tục trêu đùa anh, mới ngón tay đã không chịu được, nếu ©ôи ŧɧịt̠ bự chọc vào chắc anh xả lũ luôn nhỉ?

"Không, không biết......" Trần Đào lắp bắp trả lời, cửa l*и phấn khích co rút.

Hắn hỏi anh có muốn thử không? Trần Đào cố giữ lý trí, nói tôi đến đây để làm việc.

Trương Nghiêu thong thả kéo khóa quần trước mặt Trần Đào, móc dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng ra, màu sắc tím đen, kích thước thô bự, qυყ đầυ phình to, hai mắt anh nhìn chằm chằm nó, Trần Đào nuốt nước bọt thèm thuồng, Trương Nghiêu hỏi, anh ngứa l*и đúng không? Ngứa thì không tập trung làm việc được đâu, để ©ôи ŧɧịt̠ bự giúp anh giải ngứa, nâng cao hiệu suất công việc nhé.

Thế thì... Trần Đào bị thuyết phục, không rụt rè nữa, ghé vào ngực Trương Nghiêu nhẹ nhàng đáp, "Vậy phải nhờ giám đốc Trương rồi."

L*и nộn đã sóng sánh nước sốt, dính nhớp dâʍ đãиɠ, anh nâng một chân dẫm vào tay dựa, đóa hoa đỏ hồng kiều diễm e ấp đóng mở, chảy vài giọt mật ngọt.

Trương Nghiêu nuốt nước miếng, một tay cầm dươиɠ ѵậŧ dữ tợn nhắm thẳng cửa l*и của anh, một tay nhấn eo Trần Đào xuống, đao thịt nóng bỏng sắc bén thọc xuyên âʍ đa͙σ.

"A!... Ưm ha... Bự quá... Lấp đầy l*и rồi..." Trần Đào ngã ngồi trên đùi Trương Nghiêu, động thịt bú ɭϊếʍ ©ôи ŧɧịt̠ bự, hai tay vòng qua cổ hắn ta, dâʍ đãиɠ kêu to.

Dươиɠ ѵậŧ cứng rắn nghiền nát từng tấc thịt bên trong hang động, Trần Đào lắc mông ăn ©ôи ŧɧịt̠, thịt l*и nịnh nọt ngấu nghiến kẻ xâm lấn dữ tợn, cửa l*и ọc từng luồng nước da^ʍ.

"Quản lý Trần chú ý cách dùng từ..." Hai tay Trương Nghiêu xoa bóp mông mật bóng loáng, nâng lên hạ xuống, dươиɠ ѵậŧ chôn sâu trong động thịt điên cuồng cọ xát, thanh âm trầm thấp, thở hổn hển nói: "Đang làm việc thì sao ȶᏂασ l*и được, tôi chỉ cho quản lý mượn ©ôи ŧɧịt̠ gãi ngứa thôi... Hah... L*и của quản lý Trần bót ghê, kẹp giỏi quá..."

"A a a... Đúng, đúng vậy, cảm ơn ©ôи ŧɧịt̠ bự của giám đốc Trương... Ưm a..." Cửa l*и co thắt kịch liệt, vừa nói chuyện với ngài giám đốc vừa lắc hông thưởng thức dươиɠ ѵậŧ của người ta.

Hai người giả vờ đứng đắn say sưa chơi l*и trong giờ làm việc, đầu ©ôи ŧɧịt̠ đè nghiến vách thịt phân tán kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, Trần Đào phê đến trợn mắt lè lưỡi, Trương Nghiêu ghé đầu đón nó vào miệng âu yếm, hai tay anh siết chặt cổ hắn, môi lưỡi triền miên không dứt.

Ngón chân Trần Đào cuộn tròn, tận hưởng trận mây mưa nồng nàn, hoàn toàn quên mất mình đến đây để làm việc, l*и nộn đã biến thành hồ nước, bị ©ôи ŧɧịt̠ bự của giám đốc nện kêu nhóp nhép.

Trương Nghiêu chưa quên nhiệm vụ, cố nén ham muốn chơi nát Trần Đào, cưỡng chế nhấc anh khỏi dươиɠ ѵậŧ của mình, thịt l*и còn lưu luyến cố bú ʍúŧ qυყ đầυ, thẳng đến khi mông bị nhấc hẳn lên mới khóc lóc lùi về hang động.

Trần Đào không hiểu tại sao, ngơ ngác a một tiếng, gò má ửng hồng, vặn người muốn ngồi xuống dươиɠ ѵậŧ.

"Quản lý Trần chỉ mải cưỡi ©ôи ŧɧịt̠, anh quên mất mình còn việc phải làm à..." Trương Nghiêu ngăn anh lại, nhưng không giấu dươиɠ ѵậŧ đi, dường như cố ý lởn vởn để quyến rũ l*и da^ʍ.

"Ưm~" Môi l*и mềm mại khó chịu cọ loạn trên đùi tên đàn ông, nhuộm ướt quần hắn, Trần Đào nhỏ giọng hỏi: "Váy đạt tiêu chuẩn rồi mà? Giám đốc Trương còn chỗ nào không hài lòng à?"

Trương Nghiêu xoa xoa mông thịt đẫy đà, nói chiếc váy này đạt chuẩn không có nghĩa là những bộ khác cũng đạt chuẩn, anh phải mặc tất cả cho tôi kiểm tra, rồi tôi mới quyết định được.

Tức là lại phải thay một bộ đồ nữ khác, váy bó anh mặc đã vén lên tận eo, dươиɠ ѵậŧ và l*и lồ lộ ngoài không khí, chảy nước ròng ròng, khóc lóc đói ăn.

"Đi mau, đừng phát da^ʍ nữa..." Trương Nghiêu vỗ mạnh vào mông Trần Đào, mông thịt kiều nộn đỏ một mảng.

"Ưʍ..." Trần Đào ấm ức tụt khỏi đùi ngài giám đốc, tổn thương đi về phía sofa chất đầy quần áo.

Anh khó xử nhìn Trương Nghiêu, đôi mắt đen ngập nước, hỏi mình phải mặc bộ nào, hắn nói mặc váy rồi thì giờ mặc quần đi, đồ nữ trong mắt anh bộ nào cũng giống nhau, bèn tiện tay cầm bừa một chiếc quần size rộng rồi mặc vào người.

Lúc đầu thì bình thường, nhưng kéo đến háng thì gặp vấn đề, tuy eo anh nhỏ nhưng mông quá bự, rất khó kéo quần lên, nhưng nếu không mặc được thì giám đốc Trương khó tính sẽ bảo đồ không đạt chuẩn, đành phải bất chấp dùng lực xốc mạnh cạp quần, kéo khóa lên rồi thắt nút quần lại. Dươиɠ ѵậŧ và l*и bị bọc chặt, in cả hình dáng lên vải.

Trần Đào xoay người nhìn Trương Nghiêu, khó chịu kẹp chân, hỏi giám đốc Trương thấy có ổn không?

Trương Nghiêu vác cây hàng bự đến chỗ Trần Đào, nói chân anh khép chặt quá không nhìn rõ, bảo anh tách đùi ra.

Khóe mắt Trần Đào đỏ ửng, ấm ức nói không tách được, quần siết người đau quá.

"Để tôi xem..." Trương Nghiêu ấn tay lên môi l*и phình phình, nói do l*и anh múp quá nên háng bị chật.

Trần Đào hỏi vậy phải làm sao đây?

Hay là cắt đi, Trương Nghiêu bảo anh ngồi lên bàn làm việc, hai chân đặt trên bàn, phía dưới mở rộng, hắn cầm một con dao rọc giấy, lưỡi dao sắc bén kề sát đũng quần.

Anh sợ hãi, nhưng cũng không dám khép đùi lại, toàn thân run rẩy.

"Đừng sợ, không đau đâu mà." Trương Nghiêu cúi đầu hôn môi anh an ủi, tay nhanh thoăn thoắt rạch một đường, quần bị rách một khe, vừa đủ cho l*и mập ướt nhẹp lòi ra ngoài.

Kiểu lộ đúng chỗ nhạy cảm này làm Trần Đào xấu hổ hơn cả lúc lộ nửa người, xoắn xuýt đưa tay che chỗ rách, lại bị Trương Nghiêu đẩy tay ra, nói đừng che, để giám đốc kiểm tra nào.

Thế là Trần Đào mặc quần thủng đáy khoe l*и nộn ướŧ áŧ, vách thịt đỏ hồng hơi mấp máy, hai tay anh chống đằng sau, mặc cho ánh mắt cháy bỏng của hắn rà soát cơ thể anh.

"Ưʍ... Giám đốc Trương này... Anh đang ngắm đồ hay ngắm l*и của tôi đấy?" Trần Đào bị tia nóng cả người, l*и múp co bóp phun nước sốt, tức giận ngọt ngào trách móc hắn.

Trương Nghiêu xụ mặt nói tại anh đã mặc quần mà còn khoe thêm cái l*и đáng yêu này nữa, tôi không tập trung kiểm tra được.

Rõ ràng hắn làm rách đũng quần anh trước, còn không cho anh che lại, thế mà dám trách mình khoe l*и, Trần Đào điên lên, anh còn chưa kịp phản bác, giám đốc Trương đã nói tiếp, phê bình sao l*и anh chảy nhiều nước thế? Lúc nãy ©ôи ŧɧịt̠ bự không ngăn ngứa cho anh à?

Lòng Trần Đào ngứa ngáy, muốn nói đúng vậy, mỗi tội xấu hổ nên chuyển sang gật đầu.

Trương Nghiêu đẩy hông, phe phẩy dươиɠ ѵậŧ dữ tợn, hỏi anh có muốn ăn không?

"Muốn..." Trần Đào thèm thuồng nhỏ giọng trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store