Chương 32: Khi Người Cũ Không Còn Là Mình Của Năm Xưa
Tô Vãn Tình không đến công ty suốt hai ngày sau hôm đó.
Không ai biết cô đi đâu. Chỉ có trợ lý là được dặn dò ở lại xử lý những việc gấp, còn lại không cần chuyển cuộc gọi hay lịch họp nào đến.
Không ai dám làm phiền cô, dù mấy bên đối tác giục liên tục. Ai cũng biết, Bevely tồn tại nhờ cái tên Tina T.—một khi Tina rút khỏi, thương hiệu chỉ còn lại vỏ rỗng.
Thế nhưng, đến ngày thứ ba, đúng 9 giờ sáng, cô bước vào công ty như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Vẫn là áo sơ mi trắng, váy bút chì màu tro, tóc búi gọn, ánh mắt điềm nhiên mà dứt khoát.
Cô như tấm kính mỏng – trong suốt, thanh thoát, nhưng không ai dám chạm vào.
Cả tầng Bevely im phăng phắc khi cô xuất hiện. Ánh mắt mọi người chỉ dám lén nhìn, không ai dám gọi.
Trợ lý thở phào nhẹ nhõm,không hỏi cô điều gì, chỉ đưa tập hồ sơ hợp đồng còn dang dở và chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Tô Vãn Tình cúi đầu ký tên. Khi cô ngẩng lên, ánh mắt vẫn như cũ – tỉnh táo đến lạnh lẽo.
“Chúng ta không được dừng lại, dù chỉ một ngày,” cô nói khẽ, “Tôi sẽ tiếp tục dự án với Lục Thị. Nhưng lần này, mọi cuộc họp, tôi muốn cô đi cùng.”
“Vâng.” Trợ lý thoáng sững sờ, rồi gật đầu.
---
Chiều hôm đó, một chiếc xe sang dừng trước cửa Bevely.
Từ trong xe, một cô gái bước ra—mái tóc dài uốn lọn, váy hàng hiệu thanh lịch, bước đi tao nhã như một quý tiểu thư chính hiệu.
Gương mặt cô ta thanh tú, sắc sảo, với một nụ cười được tính toán hoàn hảo.
Hạ Tuyết Lam.
Con gái của chủ tịch tập đoàn Y dược lớn bậc nhất thành phố. Người được mẹ Lục Trạch Hàn chọn làm vị hôn thê tương lai.
Cô ta bước vào sảnh, tự nhiên như đang ở nhà mình.
“Tôi đến tìm giám đốc sáng tạo của Bevely,” cô ta nói với lễ tân, “Tên là Tina T. – cũng chính là Tô Vãn Tình, đúng chứ?”
Lễ tân thoáng giật mình. Chuyện thân phận thật của Tina rất ít người biết.
Nhưng Hạ Tuyết Lam đã biết rõ.
---
Tầng làm việc của Bevely bỗng trở nên căng thẳng lạ thường.
Tô Vãn Tình ngẩng lên khi nghe tiếng giày cao gót dừng lại trước cửa.
Cô nhìn thấy người con gái đó – ánh mắt sắc bén, gương mặt kiêu hãnh, và nụ cười không giấu được sự thách thức.
“Xin lỗi đã đường đột. Tôi là Hạ Tuyết Lam,” cô ta mỉm cười, “Vị hôn thê tương lai của tổng giám đốc Lục Thị. Tôi đến đây... để chào hỏi đối tác quan trọng của anh ấy.”
Tô Vãn Tình đứng dậy, ánh mắt vẫn điềm nhiên, không chao đảo.
“Chào cô. Rất hân hạnh.”
Một câu chào, ngắn gọn đến lạnh lùng. Nhưng cũng vừa đủ để ngọn gió căng thẳng len vào mọi góc phòng.
---
Cuộc chiến không chỉ còn là giữa hai con người từng yêu nhau. Mà giờ đây, là giữa hai người phụ nữ – một người đang giữ trái tim anh, và một người tưởng rằng mình sắp sở hữu nó.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store