ZingTruyen.Store

Chạm mắt, chạm tim

Chương 17: Đủ Gần Để Đau, Đủ Xa Để Mất

Serin___Aomi

Santa lao đi trong đêm lạnh sau cuộc gọi định mệnh, bỏ lại Perth và mớ cảm xúc hỗn độn ở phía sau. Nước mắt vẫn chảy trên má, nhưng tâm trí cậu buộc phải chuyển hướng sang công việc. Sự cố nhỏ trong khâu chuẩn bị cho buổi giới thiệu nhóm nhạc sắp ra mắt cần cậu có mặt ngay lập tức để xử lý.

Cậu đến địa điểm, gặp gỡ ekip, cố gắng tập trung hết sức mình vào nhiệm vụ. Nhưng mỗi khi có một khoảng lặng, hình ảnh ánh mắt tổn thương của Perth lại hiện về, và câu nói "Có phải anh đang dần mất em không...?" vang vọng trong đầu, đâm vào tim cậu. Nỗi đau, sự hối hận, và nỗi bứt rứt vì không thể ở lại giải thích đè nặng lên lồng ngực, khiến từng hơi thở cũng trở nên khó khăn. Cuộc sống làm việc trong ngành này tàn khốc, không cho phép dù chỉ một phút giây yếu mềm.

Santa làm việc không ngừng nghỉ, cố gắng hoàn thành mọi thứ nhanh nhất có thể. Sự mệt mỏi về thể chất là tột độ, nhưng nỗi đau trong lòng còn lớn hơn. Cậu biết mình cần phải về gặp Perth, cần phải nói chuyện, cần phải xua tan đi sự hiểu lầm và nỗi sợ hãi trong lòng anh.

Đến khi công việc hoàn tất, ánh bình minh đã len lỏi qua khung cửa sổ. Santa kiệt sức, nhưng điều đầu tiên cậu nghĩ đến là Perth. Cậu không về nhà, chỉ muốn lập tức quay lại căn hộ của anh. Cậu cần thấy anh, cần biết anh thế nào sau đêm qua.

Santa bắt taxi, cơ thể rã rời, nhưng trái tim lại đập nhanh vì lo lắng và một tia hy vọng mong manh sẽ sửa chữa được mọi thứ. Trên đường đi, cậu hình dung ra cảnh sẽ gõ cửa, sẽ nhìn thấy anh, và dù khó khăn thế nào cũng sẽ cố gắng nói hết nỗi lòng.

Chiếc taxi dừng lại trước tòa nhà của Perth. Santa bước xuống, hít một hơi khí sớm mai lành lạnh. Cậu nhìn lên ô cửa sổ căn hộ của anh, mong chờ một dấu hiệu nào đó.

Rồi, cậu nhìn thấy. Chiếc xe của Perth từ từ lăn bánh ra khỏi hầm gửi xe. Perth ngồi ở ghế lái, nét mặt mệt mỏi và trầm lặng, mang theo cả nỗi buồn và sự bất lực mà đêm qua chưa kịp trút bỏ.

Tim Santa như ngừng đập. Anh đã đi rồi. Đã đi làm rồi. Lịch trình của anh... cũng vắt kiệt sức lực như cậu, và không ngừng chờ đợi.

Santa đứng sững lại dưới sảnh tòa nhà, nhìn chiếc xe của Perth khuất dần vào dòng xe cộ buổi sớm. Nỗi thất vọng và sự hụt hẫng dâng lên, lạnh lẽo hơn cả không khí buổi sớm mai. Cậu đến trễ rồi. Chỉ một chút thôi. Chỉ vì công việc kéo dài đến tận sáng.

Cậu cảm thấy bất lực tột độ. Ngay cả mong muốn được gặp nhau để giải quyết vấn đề cũng bị cuộc sống khắc nghiệt này tước đoạt đi. Họ đã lỡ mất nhau. Lỡ mất cơ hội để nói những lời quan trọng nhất.

Santa đứng đó một lúc lâu, cảm thấy cơ thể rã rời và trái tim nặng trĩu. Cậu biết mình đã lỡ mất khoảnh khắc duy nhất trong ngày Perth có thể ở nhà. Cuối cùng, cậu quay lưng lại, lê bước về phía một chiếc taxi khác, trở về căn hộ trống trải của mình với nỗi đau và sự mệt mỏi chất chồng.

Những ngày sau đó trôi đi như một thước phim quay chậm đầy đau khổ. Lịch trình của Santa với nhóm JASPER vẫn dày đặc. Lịch trình của Perth cũng không kém cạnh với các dự án riêng. Họ ở cùng một thành phố, làm cùng một ngành nghề, thậm chí đôi khi xuất hiện ở cùng một sự kiện quảng bá, nhưng lại không có cách nào để thực sự gặp gỡ và nói chuyện sâu sắc.

Những cuộc gọi điện thoại trở nên hiếm hoi và gượng gạo. Họ đều quá mệt mỏi để có thể bắt đầu một cuộc trò chuyện nghiêm túc về đêm hôm đó. Nỗi đau và sự hiểu lầm từ đêm đó vẫn lơ lửng, không được gọi tên, không được giải tỏa. Santa cảm thấy có lỗi, không biết phải mở lời thế nào để không làm mọi thứ tệ hơn. Perth vẫn tổn thương và giữ khoảng cách, không muốn lại nói ra những lời khiến cả hai đau lòng thêm nữa.

Đôi khi, một tin nhắn tưởng chừng vô hại lại trở thành gánh nặng. Santa gửi tin nhắn đơn giản "Anh ngủ sớm đi nhé", xuất phát từ sự quan tâm chân thành. Nhưng Perth, đang chìm trong mệt mỏi và nỗi buồn, chỉ đọc và không trả lời, hoặc trả lời cụt lủn "Ừ". Sự im lặng đó, hay câu trả lời ngắn gọn đó, khiến Santa nghĩ rằng anh vẫn giận, rằng anh không muốn nói chuyện với mình, và nỗi đau lại chồng thêm nỗi đau, dù sự thật là Perth không giận, anh chỉ quá kiệt sức và không biết phải trả lời sao cho đúng, sợ những lời nói vụng về sẽ lại khiến Santa hiểu lầm.

Những tin nhắn chỉ vỏn vẹn vài chữ: "Anh đến địa điểm an toàn rồi", "Em tập xong rồi", "Đang trên đường về"... Chúng như những vỏ bọc rỗng tuệch, không thể chứa đựng mớ cảm xúc phức tạp đang giày vò cả hai. Sự im lặng và những lời xã giao ngắn ngủi thay thế cho sự thân mật và thấu hiểu từng có. Những hiểu lầm nhỏ cứ thế chồng chất lên vết thương cũ, tạo thành một gánh nặng vô hình, khó gỡ, bởi cả hai đều không có cơ hội để giãi bày và lắng nghe trọn vẹn.

Giữa những ngày tháng căng thẳng đó, có một lịch trình buộc họ phải xuất hiện cùng nhau với tư cách "cặp đôi": một buổi phỏng vấn và chụp hình cho một tạp chí. Môi trường làm việc sáng sủa, ekip chuyên nghiệp, và yêu cầu là thể hiện sự gắn kết, sự ngọt ngào như mọi khi.

Santa và Perth gặp nhau ở phòng chờ. Không có lời chào hỏi thân mật, chỉ là cái gật đầu mệt mỏi. Không khí giữa họ căng như dây đàn, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh họ sắp phải thể hiện.

Họ bước vào phòng chụp, đối diện với ống kính, với ánh đèn flash liên tục lóe sáng. Nhiếp ảnh gia hướng dẫn họ tạo dáng: "Santa, em tựa vào Perth nhé!", "Perth, tay em đặt lên eo Santa đi, ánh mắt dịu dàng vào!", "Hai đứa nhìn nhau cười nào!".

Họ làm theo. Santa dựa vào Perth, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, nhưng không còn là sự bình yên mà là sự đau đớn. Tay Perth đặt lên eo cậu, cái chạm cần thiết cho công việc, nhưng lại mang theo sự nặng nề, xa cách của những gì chưa được nói ra. Họ nhìn nhau, cố gắng gượng cười theo yêu cầu, nhưng trong ánh mắt cả hai đều chứa đựng sự mệt mỏi, tổn thương và nỗi buồn chất chứa.

Giữa những lần chụp, khi nhiếp ảnh gia đang chỉnh đèn, có một khoảng lặng ngắn ngủi. Santa đứng cạnh Perth, rất gần về thể xác, nhưng lại xa cách vời vợi về tâm hồn. Cậu nhìn anh, thấy nét mặt anh kiệt sức và xa xăm, và lòng quặn lại. Cậu muốn nói "Em xin lỗi đêm hôm đó", "chúng ta nói chuyện đi". Nhưng lời nói nghẹn lại. Ekip vẫn ở xung quanh, tiếng nói chuyện lách tách đâu đó, áp lực phải nhanh chóng tiếp tục công việc đè nặng. Đây không phải là nơi, không phải là lúc.

Perth cũng nhìn Santa. Anh thấy sự mệt mỏi trong mắt cậu, thấy sự gượng gạo đằng sau nụ cười chuyên nghiệp. Anh biết em ấy cũng đang đau khổ. Anh muốn ôm lấy em ấy, muốn nói "Anh xin lỗi vì đã nói những lời đó", muốn nói "Anh nhớ em lắm". Nhưng môi anh khô khốc, và không gian xung quanh không cho phép. Họ bị mắc kẹt trong vỏ bọc "PerthSanta" hoàn hảo, trong khi con người thật của họ đang tổn thương và cách xa nhau.

Họ tiếp tục buổi chụp, từng nụ cười, từng cái chạm đều là sự dày vò. Mỗi lần phải diễn cảnh thân mật, nỗi đau và sự mỉa mai lại càng sâu sắc hơn. Họ đang thể hiện một tình yêu hoàn hảo cho thế giới, trong khi tình yêu thật của họ lại đang rạn nứt và thiếu vắng sự kết nối cơ bản nhất là được nói chuyện.

Buổi làm việc kết thúc. Họ vội vã thu dọn đồ đạc. Không có lời hẹn gặp sau đó, không có cái ôm tạm biệt thân mật. Chỉ là cái gật đầu mệt mỏi trước khi lao về phía những lịch trình riêng.

Santa bước lên xe, nhìn qua cửa kính thấy Perth cũng đang bước lên chiếc xe khác. Hai chiếc xe lăn bánh theo hai hướng khác nhau, mang theo hai con người đang đau khổ và cô đơn, với cuộc trò chuyện cần thiết vẫn bị bỏ lại phía sau. Trái tim Santa nặng trĩu. Ngay cả khi có cơ hội ở cạnh nhau, công việc và hoàn cảnh cũng không cho phép họ được là chính mình, được đối diện với vấn đề của mình.

Mỗi đêm, khi nằm một mình trong căn hộ, sự cô đơn và nỗi bứt rứt lại bao trùm lấy Santa. Cậu muốn nhấc máy gọi cho anh, muốn nghe giọng anh. Nhưng rồi lại sợ hãi. Sợ anh không muốn nghe. Sợ lại làm anh thêm mệt mỏi. Sợ làm mọi thứ tệ hơn. Sự bất lực gặm nhấm tâm hồn cậu.

Perth cũng vậy. Anh nhìn màn hình điện thoại, nhìn tên Santa trong danh bạ, nhìn những dòng tin nhắn ngắn ngủi, vô hồn. Anh nhớ em ấy đến phát điên. Anh muốn nghe giọng em ấy, muốn biết em ấy có ổn không. Nhưng sợ lại nói ra những lời khiến em ấy đau lòng, khiến anh do dự. Anh không muốn lại đẩy em ấy đi xa nữa.

Cứ thế, ngày này qua ngày khác, tuần này qua tuần khác. Công việc không ngừng nghỉ không cho họ cơ hội để dừng lại, để thở, để đối diện với mớ hỗn độn cảm xúc. Mâu thuẫn từ đêm hôm đó vẫn còn nguyên đó, không được giải quyết, không được xoa dịu, chỉ ngày càng gặm nhấm sự kết nối giữa họ, làm gia tăng thêm những hiểu lầm không đáng có. Cả hai đều chìm đắm trong nỗi đau và sự cô đơn của riêng mình, yêu nhau sâu sắc nhưng lại không thể chạm tới được nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store