ZingTruyen.Store

Cham Cham

Chương 68: Cùng nhau trưởng thành

Bạch Tân Hàn giữ sự bình tĩnh, không nhanh không chậm nói.

Không hiểu sao Đàm Thanh Ninh nghe ra cảm xúc đáng thương ẩn chứa trong đó.

Hơi buồn cười.

Cô đưa tay lấy chén mì nhỏ tỏa ra mùi chua gay mũi kia, trừng mắt nhìn cậu: "Không được ăn."

"Mình ngửi thấy mùi gì chua chua ?" Tô Mông khịt khịt mũi ngửi.

Đàm Thanh Ninh cười cười xấu hổ: "Mình không cẩn thận đổ quá tay."

Tôn Hiểu ở bên cạnh nhìn thấy hết mọi chuyện, thản nhiên liếc mắt nhìn bạn mình.

Bạch Tân Hàn im lặng nhìn Đàm Thanh Ninh bưng bát mì chua đặt lên tủ gỗ bên cạnh, từ trong đó lấy ra cái bát khác.

Thanh Ninh lấy bát nhỏ đặt trước mặt Bạch Tân Hàn, hơi cười nói: "Chua thế cậu nuốt được không ?"

Lông mi Bạch Tân Hàn hơi run, mạnh miệng: "Nuốt được."

"Sau đó đau dạ dày." Đàm Thanh Ninh nhẹ giọng dỗ cậu, ở dưới bàn ăn dùng tay huých nhẹ tay cậu.

Cô vẫn nhớ lúc vừa vào năm học Bạch Tân Hàn đi ăn đồ ăn bên đường cùng cô, chỉ cần ăn phải đồ không sạch là sẽ bị tiêu chảy hoặc dạ dày không thoải mái.

Ăn nhiều giấm chua thế này, dạ dày quý giá kia của cậu chịu thế nào được ?

Mà rõ ràng do cậu không ngừng muốn hỏi bọn họ, hỏi xong thì tự mình hờn dỗi.

Dễ vỡ như bóng bay.

Đàm Thanh Ninh tự nhiên bị suy nghĩ của mình làm cho buồn cười.

Khóe miệng cô cong cong, một bàn tay ấm áp lập tức nắm chặt tay cô, biến thành mười ngón tay đan xen.

Đàm Thanh Ninh quơ quơ tay hai người đang nắm, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ba người đối diện đang nhìn chằm chằm họ.

Thanh Ninh phản ứng lại, thấy ngượng ngùng.

"Mình thấy bọn mình như ba cái bóng đèn." Diêu Diêu nói nhỏ.

Cô cúi đầu ăn mì, quyết định dùng đồ ăn để đền bù cho tâm hồn bị tổn thương.

Thời gian còn lại, hình như ba người đã ngửi thấy mùi chua từ khoảng cách xa, không nói gì kích thích Bạch Tân Hàn nữa, ngược lại nói mấy chuyện thú vị ở trong trường.

Tô Mông và Diêu Diêu nói nhiều, dù sao ngày mai không có tiết, hai người vừa nói vừa uống, bất tri bất giác uống không ít rượu.

Đến cuối bữa ăn, mặt hai người đỏ ửng, nói còn nhiều hơn trước, không những thế còn nói năng lộn xộn.

Bạch Tân Hàn cũng uống rượu, không thể lái xe. Cậu gọi điện thoại thuê lái xe đến chở người về.

Đoàn người đứng trước cửa khách sạn, đợi không đến hai phút, lái xe đã đi xe Bạch Tân Hàn từ trong bãi đỗ xe đến.

"Cậu không cần về, mình giúp cậu đánh dấu!!" Tô Mông khoác vai Diêu Diêu, cười tủm tỉm nhìn Thanh Ninh nói.

"Đúng vậy Thanh Ninh, bọn mình tự về được. Cậu không cần về đâu, mình không say, để mình đi theo trông hai người này cho." Tôn Hiểu cũng tiếp lời.

Đàm Thanh Ninh đánh mắt nhìn sang Bạch Tân Hàn bên cạnh, nhìn qua sắc mặt cậu bình thường, nhưng nhìn vào mắt thấy hơi lơ mơ.

Từ lúc cô không cho ăn giấm liền bắt đầu chuyển sang uống rượu. Không biết có phải uống say không ?

Trong thời gian do dự ngắn ngủi, Tô Mông đẩy cô một cái, thuận tiện ngã vào lòng Bạch Tân Hàn. Chỉ trong nháy mắt, đôi tay ấm áp giơ ra đỡ eo cô.

Cô bất ngờ không kịp đề phòng, trừng mắt nhìn Tô Mông kêu ra tiếng.

"Được rồi, xe không đủ chỗ. Nhìn bạn trai cậu có vẻ uống không ít đâu, ở bên ngoài cho tiện." Tô Mông nháy nháy mắt, đùa vui: "Ý mình là chăm sóc đàn em."

Cô ấy cười cười, ngồi vào xe.

Sau khi xe rời đi, Đàm Thanh Ninh cúi đầu mở khóa điện thoại, "Chúng ta gọi xe đi."

Cô vừa nói xong, bàn tay mang theo độ ấm nắm cổ tay mảnh khảnh trẵng nõn của cô.

"Đi thôi, đường về không xa." Giọng nói Bạch Tân Hàn khàn khàn, không hiểu sao cô thấy được sự dịu dàng.

Đàm Thanh Ninh lo lắng, ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: "Cậu đi được không? Có đau đầu không ?"

Cô định về trường, nhưng sợ cậu uống nhiều nên không thoải mái.

Hôm nay Đàm Thanh Ninh mặc chiếc váy ca rô màu vàng trắng hở vai, mái tóc đen xõa trên lưng, có làn gió đêm thổi qua, có mấy sợi tóc bay bay. Bề ngoài cô rất thuần khiết đáng yêu. Chiếc váy ca rô màu vàng trắng càng làm da cô trắng hơn, phong cách sạch sẽ tươi mát. Bả vai lộ ra bên ngoài sáng bóng, đôi chân thẳng tắp thon dài.

Bạch Tân Hàn nhìn hình xăm như ẩn như hiện trên ngực cô, yết hầu cử động.

Cậu muốn kéo chỗ vải kia xuống, tùy ý hôn.

Nhưng hiển nhiên, suy nghĩ này nảy sinh rất không đúng lúc.

Đôi mắt Đàm Thanh Ninh đen trắng rõ ràng, trong màn đêm tỏa ra ánh sáng lấp lánh, phảng phất trong đó là sự quan tâm. Môi phấn nộn, cổ dài nhỏ.

Trước cái nhìn chăm chú của cô, cảm xúc Bạch Tân Hàn hỗn loạn, càng nhìn cô càng ra cảm xúc.

Cậu cúi đầu hôn Đàm Thanh Ninh đang nói, giọng khàn: "Có thể, đi thôi."

Cảm giác mềm mại lướt qua trên môi xong biến mất trong vòng một giây, thoảng qua mùi rượu.

Đàm Thanh Ninh nao nao, mỉm cười.

Bạch Tân Hàn nắm tay cô, mười ngón tay đan xen.

Gió đêm mùa hè mang theo hơi nóng, dịu dàng thổi qua hai má hai người.

Ngã tư đường trong trung tâm thành phố xe cộ đông nghịt, đủ mọi ánh sáng đầy màu sắc

Hai người tay trong tay đi về nhà.

Đàm Thanh Ninh kể những câu chuyện cười cô xem ở trên mạng, nói đến đoạn buồn cười, cô vui vẻ cười rộ lên nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh.

Ánh đèn đường mờ nhạt rơi trên mặt Bạch Tân Hàn tạo ra cái bóng, đường nét bên sườn mặt càng thêm đẹp.

Cậu hơi cúi xuống, miệng mỉm cười theo tiếng cười cô.

Bốn mắt nhìn nhau dưới ánh sáng mờ ảo trong đêm, có cảm giác thời gian luân hồi.

Tim Thanh Ninh đập 'thình thịch' trong lồng ngực, bên cạnh cô vẫn là chàng trai lạnh nhạt ngày nào.

Được ở bên người mình thích là chuyện rất tuyệt vời.

Gió, trăng, mưa, tuyết ngày thường như mang đến cảm xúc, toát lên hương vị ngọt ngào dễ chịu.

Ngày mùa hè, cái nóng trong đêm được xoa dịu, trong lòng bắt đầu thấy nhộn nhạo, ấm áp, ngọt ngào, vui vẻ. Vòng qua vòng lại, quyến luyến triền miên.

Hai người nắm tay nhau về chung cư. Đi một đoạn đường, tay hai người ra tầng mồ hôi mỏng.

Đàm Thanh Ninh buông mái tóc dài, càng thấy nóng, cô làm cho Bạch tân Hàn cốc nước mật ong xong đi tắm luôn.

Trước khi cô về trường có để lại ít quần áo và đồ dùng hàng ngày ở đây, hôm nay đến đây cũng tiện.

Tắm rửa xong đi ra, Bạch Tân Hàn không còn trên sô pha, nước mật ong để trên bàn còn lại ít, trong phòng tắm ở ngủ chính truyền ra tiếng nước chảy mơ hồ.

Nghĩ cậu đang tắm, Đàm Thanh Ninh không để ý đến.

Cô đi vào phòng mình, giặt xong nội y phơi trên ban công, nhét quần áo mình đã thay vào máy giặt.

Cô vừa đứng lên, không cẩn thận kề sát vào một thân hình rắn chắc ấm áp.

Đàm Thanh Ninh hoảng sợ, hết hồn xoay người: "Cậu là mèo à?"

Đi mà không phát ra tiếng động....

Bạch Tân Hàn mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, mái tóc hơi ẩm rủ xuống, nhìn trông rất trẻ trung.

Cậu yên lặng nhìn Đàm Thanh Ninh, đôi mắt trong bóng đêm sâu thẳm.

Tim Đàm Thanh Ninh vọt lên tận cổ, nhận ra hơi thở nguy hiểm theo bản năng.

Cô di chuyển chân muốn ra ban công, trước mắt bỗng dưng xuất hiện bóng ai đó.

Cô ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy môi Bạch Tân Hàn cúi thấp xuống.

Khác với nụ hôn như chuồn chuồn nước ở bên ngoài, nụ hôn lần này rất dài và sâu, dây dưa kịch liệt.

Bàn tay đặt trên lưng Thanh Ninh dùng sức xiết chặt, bị hôn đến mức thiếu dưỡng khí.

Cô ngửa đầu, cánh tay vòng qua ôm cổ Bạch Tân Hàn, cả người mềm nhũn dựa vào người cậu chống đỡ.

Môi lưỡi giao nhau tràn ngập mùi thơm mát lạnh của kem đánh răng vị chanh tươi, Đàm Thanh Ninh thấy đầu óc mình choáng váng như người say rượu.

Trong cơn choáng, cả người cô nhẹ bẫng, dễ dàng được Bạch Tân Hàn bế lên.

Môi Bạch Tân Hàn lưu luyến không muốn rời, tinh tế vẽ thành vòng cung trên môi cô.

"Ôm chặt mình." Giọng nói cậu chứa đầy dục vọng. Trầm thấp và khàn khàn, giống như hiệu ứng âm vang.

Hai bên tai Thanh Ninh nóng bừng, ngoan ngoãn dùng tay và chân vòng qua ôm cổ và eo cậu.

Bạch Tân Hàn vừa hôn cô vừa ôm người đến mép giường.

Cùng với tiếng thét sợ hãi, lưng cô chạm vào tấm ga trải giường mềm mại.

Đôi môi ấm ấp vội vàng phủ lên, quấn lấy cô hết lần này đến lần khác, như thể không bao giờ cảm thấy mệt mỏi vì nó.

Từ những hành động của Bạch Tân Hàn, Đàm Thanh Ninh mơ hồ phát hiện ra gì đó.

"Có phải cậu uống say rồi không?" Cô nghi ngờ, nhẹ giọng hỏi.

Hôm nay cậu quá mức nhiệt tình.

Bạch Tân Hàn hơi lùi lại, mím môi trả lời: "Không uống say."

Đàm Thanh Ninh không tin. Nhớ đến những lời không biết cô đã nghe ở đâu đó, người uống say không bao giờ nhận mình say.

"Ninh Ninh." Bạch Tân Hàn thấp giọng gọi tên cô, trong đôi mắt sâu chứa đựng những tình cảm phức tạp.

"Xin lỗi." Cậu đột nhiên giải thích.

Đàm Thanh Ninh sững sờ, càng nhận định cậu đã say.

"Sao lại nói xin lỗi ?"

"Mình không kịp về tìm cậu ...." Bạch Tân Hàn nói xong, khóe mắt phiếm hồng, lấp lánh ánh nước.

Chính cậu để cô ở đây một mình, còn có nhiều người thích cô như thế. Mỗi lần nghĩ đến, trái tim cậu đau đớn như có bàn tay ai đó xé rách, vừa thấy hối hận vừa thấy khó chịu nhiều lắm.

"Đều đã qua rồi." Đàm Thanh Ninh cong cong môi, ngón tay chạm nhẹ trên đuôi mắt đỏ của cậu.

Mặc dù khi cậu mới quay lại, mối quan hệ giữa hai người họ quả thật có hơi kỳ lạ. Nhưng không phải bây giờ đã ổn hết rồi sao ?

"Ninh Ninh." Vẻ mặt Bạch Tân Hàn hiện lên vẻ quật cường lại bá đạo, cúi đầu tiếp tục hôn cô.

"Cậu thích mình đi, đừng thích người khác." Tiếng nói mơ hồ thoát ra từ giữa hai đôi môi đang quấn vào nhau.

"Mình thích cậu mà." Đàm Thanh Ninh dỗ cậu, bàn tay vuốt vuốt phần tóc ngắn ngủn ở sau đầu.

"Không đủ." Giọng Bạch Tân Hàn mang theo sự bướng bỉnh, đáy mắt sâu hơn.

Cậu khẽ cắn môi cô: "Thích mình nhiều chút nữa, thích mình nhiều hơn đi."

Không biết là nghĩ đến cái gì, những lời này nói ra mang theo chút ủy khuất.

Đàm Thanh Ninh chưa lý giải được cảm xúc khổ sở, đau buồn đó của cậu từ đâu mà ra, cằm lại bị Bạch Tân Hàn cắn một cái.

"Cậu là chó à ?"

Vừa nói xong, bản thân cô cũng không nhịn được mà bật cười.

"Cười gì ?" Bạch Tân Hàn choàng qua người cô, đôi mắt mờ mịt.

"Mình đang nghĩ lúc thì nói cậu là mèo lúc thì nói cậu là chó, cho nên rốt cuộc cậu thuộc loài gì ?" Đàm Thanh Ninh vừa nói vừa cười, vì mới hôn xong nên trong mắt cô có nước, vô cùng xinh đẹp.

"Cậu biết phải nói lời thâm tình thế nào không ?"

"Nói thế nào ?" Bạch Tân Hàn si mê nhìn mặt cô, tự giác hỏi.

"Cậu phải nói —- thuộc về cậu. Ha ha ha ha." Đàm Thanh Ninh bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, cười ra tiếng.

Bạch Tân Hàn ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô mỉm cười, còn học thêm được ba chữ 'thuộc về cậu'.

"Ừ, thuộc về cậu." Cậu nói lại một lần, cúi người xuống hôn nữa.

Đàm Thanh Ninh hôn đáp lại, cô chắc chắn người này uống rượu, mà còn uống nhiều đến mức thần trí mờ hồ, không rõ trời đất.

"Ninh Ninh," Tiếng Bạch Tân Hàn thở dốc càng thêm trầm đục, cau mày, nhìn người có vẻ không thoải mái. "Mình khó chịu."

Trong đầu Đàm Thanh Ninh ong ong, hai má đỏ bừng.

"Vậy, vậy làm sao giờ ?"

Cằm Bạch Tân Hàn căng chặt, giọng khàn khàn: "Có thể không ?"

Đàm Thanh Ninh ngơ ngẩn nhìn vào mắt Bạch Tân Hàn, nuốt nước bọt: "Cũng, có thể."

Bạch Tân Hàn đứng dậy, lấy ra vật nhỏ hình vuông màu trắng trên tủ đầu giường.

"Cậu còn chuẩn bị cái này ?" Đàm Thanh Ninh vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, tức giận cầm gối ném qua. "Thì ra cậu đã ủ mưu từ trước!!"

Hơn mười phút sau, trán Bạch Tân Hàn đổ đầy mồ hôi, sắc mặt rất khó coi.

"Hay là....để mình đến ?" Đàm Thanh Ninh yếu ớt đề nghị.

Cô khẳng định, trước đó Bạch Tân Hàn chưa từng xem qua sách hay mấy cái phim gì gì đó. Lăn qua lăn lại, giày vò nhau lâu như vậy mà không có tiến triển thêm.

Là một sinh viên học y, cô biết nhiều hơn cậu.

Bạch Tân Hàn mím môi, ngầm thỏa hiệp.

Đàm Thanh Ninh nghĩ vậy, nhưng mới thử một chút đã không muốn.

"Đau quá." Cô nước mắt lưng tròng muốn rút lui.

Gân xanh trên trán Bạch Tân Hàn giật giật, túm người quay lại, "Mình cũng đau."

Cậu hôn môi cô, thấp giọng an ủi.

Máu trong người kêu gào mãnh liệt, cậu không thể tha để cô đi.

Hôm nay, bọn họ cho nhau đau đớn, cùng nhau trưởng thành.

——

Chương 69: Trao đổi với bác sĩ

Nửa đêm, Đàm Thanh Ninh tỉnh dậy.

Cả người rã rời nhắc nhở cô biết chuyện phát sinh đêm qua thật.

Thân thể ấm áp áp sát phía sau, eo bị ôm chặt, ngay cả hai chân cũng bị cuốn lấy.

Đàm Thanh Ninh yên lặng thở dài, cổ họng hơi khó chịu.

Cô cẩn thận nhắc cánh tay ở trên eo mình ra.

Vừa chạm vào trên da, người phía sau như cảm ứng siết chặt tay.

"Làm gì ?" Giọng Bạch Tân Hàn hơi khàn.

"Mình muốn uống nước." Đàm Thanh Ninh nói nhỏ.

Bạch Tân Hàn lên tiếng: "Để mình đi."

Đèn nhỏ trên đầu giường được bật sáng, sau một loạt âm thanh sột soạt, Bạch Tân Hàn xuống giường đi ra phòng ngủ.

Không đến hai phút sau, cậu bưng cốc nước đầy quay lại.

Đàm Thanh Ninh ngồi dậy, nói cảm ơn xong nhận cốc nước, cô uống 'ừng ực ừng ực' hết sạch nước trong cốc.

Bạch Tân Hàn ngồi ở bên giường, nhìn chăm chú vào đôi môi ướt át của cô.

"Muốn uống nữa không ?" Thấy cô uống xong, cậu nhỏ giọng hỏi.

Đàm Thanh Ninh lắc đầu: "Không cần."

Đặt cốc xong, cô ngước mắt lên, thấy Bạch Tân Hàn vẫn đang nhìn mình.

Ánh sáng từ ngọn đèn mờ nhạt, lông mi trên mắt rủ xuống tạo thành cái bóng, con ngươi màu nâu, trong đó phản chiếu hai hình ảnh cô tóc tai bù xù.

Không khí bỗng nhiên lắng xuống.

Đàm Thanh Ninh bình tĩnh xê dịch người, cảm giác đau đớn như bị xé rách vẫn còn.

"Còn đau không ?" Bạch Tân Hàn kề sát vào cô, đột nhiên mở miệng.

Hai má Đàm Thanh Ninh đỏ ửng, "Vẫn, vẫn ổn."

A a a a a, quá xấu hổ.

Tuy lúc đó cô nhất thời xúc động chủ động giúp cậu tìm vị trí, nhưng bởi vì hai người đều hơi căng thẳng, thêm nữa kích thước cũng khác biệt, thật là....nghĩ lại mà kinh.

Sau đó cô khóc hu hu kêu đau, cậu cúi người cau mày quan sát.

Thanh Ninh cứ nghĩ đến việc Bạch Tân Hàn nhìn nó như đang nghiên cứu vật nào đó, cô xấu hổ đến nỗi hận không thể chết tại chỗ.

Bạch Tân Hàn 'ừm' một tiếng, xoay người lên giường ôm cô vào lòng.

Ôm cơ thể thơm mềm của cô, gần như cậu lại có phản ứng.

Nhưng mà không được, tối hôm qua sau khi xong việc cô đã hơi sưng.

Bạch Tân Hàn rầu rĩ nghĩ đến.

"Mình hỏi cậu một chuyện." Đàm Thanh Ninh ngửa đầu, cánh tay mềm mại khoát qua người cậu.

Bị chuyện này làm gián đoạn, cơn buồn ngủ đã biến mất, ngược lại cô có hứng thú nói chuyện hơn.

"Chuyện gì ?

"Cậu...." Thanh Ninh chần chừ xong, đôi mắt sáng rực lên, "Có phải cậu chưa từng xem ảnh hay phim gì gì kia đúng không ?"

Bạch Tân Hàn ngưng lại, "Ừm" một tiếng, cúi đầu nhìn cô, "Không hứng thú."

Tối hôm qua Thanh Ninh đã đoán được, nhưng khi nghe chính miệng cậu thừa nhận vẫn thấy hơi muốn cười.

"Thảo nào cậu....Ha ha ha ha."

Qúa thuần khiết.

Nhớ đến dáng vẻ tối qua Bạch Tân Hàn trán đầy mồ hôi mà không tìm được vị trí chính xác, quả thật có chút buồn cười.

Bạch Tân Hàn nghe tiếng cô cười, sắc mặt càng âm u.

"Buồn cười lắm à ?" Lông mày cậu khẽ nhíu, không khí xung quanh lạnh đi mấy độ.

Đàm Thanh Ninh nghẹn cười, nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu. Lần đầu tiên mà."

Bạch Tân Hàn dùng sức ôm chặt vai cô, gân xanh nổi trên mu bàn tay.

"Sau đó tại cậu luôn kêu đau, mình mới dừng....." Bạch Tân Hàn cứng đờ nói.

"Ừ, là cậu quan tâm mình." Đàm Thanh Ninh cười gật đầu, hôn nhẹ lên mặt cậu, "Ngủ đi."

Đối với một người đàn ông kiêu ngạo và tự tin, nói thế không tính là an ủi gì.

Trước đây, Bạch Tân Hàn nghĩ chuyện này không cần thầy dạy cũng biết. Cậu không biết chuyện tối qua có liên quan đến việc say rượu không, nhưng bây giờ nó không quan trọng.

Quan trọng là...trước mặt Đàm Thanh Ninh cậu phải chứng minh lại cho cô thấy.

Sáng ngày hôm sau, Đàm Thanh Ninh vừa tỉnh đã nghe thấy bên tai có tiếng nói nhỏ.

"Dậy rồi ?"

Thanh Ninh ngây người, quay sang nhìn người bên cạnh.

Bạch Tân Hàn ngồi dựa đầu giường, nửa người trên mặc áo ngủ, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

"Sao cậu—–"

Cô chưa nói xong, Bạch Tân Hàn đã cúi đầu xuống hôn.

"Còn đau không ?"

Thanh Ninh lắc đầu theo tiềm thức, nụ hôn nóng rực từ môi chuyển xuống dưới.

"Vậy thử lại lần nữa." Giọng cậu trầm thấp khàn khàn.

Thanh Ninh sợ hãi kêu một tiếng, cúc áo trên người lại bị cởi.

Cô dùng hai tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình, cả người run rẩy.

Cậu cậu cậu, suốt đêm qua đã xảy ra chuyện gì ?

Cùng với tiếng thét chói tai không khống chế được của Thanh Ninh, Bạch Tân Hàn hài lòng đứng dậy, lau lau tay.

Cậu kéo tay Đàm Thanh Ninh đang bụm mặt xuống, nhìn thấy hai má cô đỏ bừng.

Đôi mắt cô ngập nước, miệng nhỏ thở gấp, mái tóc màu đen phủ kín trên gối, cơ thể mềm vô cùng, phía dưới xương quai xanh có mấy dấu hồng hồng.

Trong mắt Bạch Tân Hàn là ý cười, cúi đầu hôn mắt môi cô.

Cậu dịu dàng: "Bác sĩ Đàm, nói xem mình tìm đúng chưa ?"

Đàm Thanh Ninh xấu hổ co ngón chân, không muốn nói chuyện.

Cô lại che mặt mình, nụ hôn của Bạch Tân Hàn rơi xuống mu bàn tay trắng như ngọc của cô.

Ngón tay Thanh Ninh tách ra, từ khe hở lộ ra đôi mắt sáng.

"Cậu, cậu sao cậu đột nhiên...."

Tiếng cô thì thầm khe khẽ, như đang làm nũng.

Bạch Tân Hàn không trả lời, nắm tay cô, dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô.

Đàm Thanh Ninh nhìn theo mắt cậu, giật mình.

Không, không phải chứ ?

Đến lượt cô á ?

...

Đến khi hoàn toàn chấm dứt, bụng Đàm Thanh Ninh đói đến xẹp lép, không lịch sự phát ra hai tiếng.

Ga trải giường thay hai lần, nhiều nếp nhăn nhàu nát được vứt vào giỏ quần áo bẩn.

Cổ tay phải Thanh Ninh đau nhức không thôi, lúc ăn bữa sáng phải dùng tay trái.

"Chúng ta dọn ra ngoài ở đi." Bạch Tân Hàn tiếp tục đề nghị, vẻ mặt sung sướng sau khi được thỏa mãn mang theo sự chờ mong, đôi mắt lạnh nhạt thường ngay giờ sáng long lanh.

Tay Đàm Thanh Ninh run lên, suýt thì phun hết cơm ra ngoài.

"Ừm, không tiện lắm đâu ?" Cô từ chối uyển chuyển.

Cô nghe nói sau khi con trai mở được cánh cửa này ra sẽ nhiệt tình hơn nữa. Dựa theo tình hình lúc này, cô hơi choáng ngợp chưa kịp thích ứng.

Bạch Tân Hàn mím môi, trầm giọng: "Nhất định cậu không muốn chịu trách nhiệm với mình."

???

Vô số dấu hỏi chấm xông ra từ đỉnh đầu Thanh Ninh.

Vị đại ca này, cậu đang nghĩ gì thế ?

Từ lúc nào cô biến thành tra nữ 'rút tay vô tình' ?

Đường nét dưới cằm Bạch Tân Hàn căng cứng, biểu cảm trên mặt chỉ có thể dùng hai từ 'oan ức' để hình dung.

Tim Thanh Ninh đập lỡ nhịp, trong ngực bao phủ chua ngọt đan xen.

Cô trừng mắt nhìn, nói lại: "Được...vậy cuối tuần đến đây ở được không ?"

Bạch Tân Hàn quay đầu bình tĩnh nhìn cô, nhìn không ra cảm xúc.

Thanh Ninh nuốt nước bọt, giải thích: "Ngày thường có nhiều tiết...."

"Được." Bạch Tân Hàn sảng khoái đồng ý.

Thanh Ninh: .....

Tại sao có cảm giác mặc cả không đúng chỗ mà còn bị cáo già lừa gạt vào nhà ?

Những ngày còn lại của học kỳ, Đàm Thanh Ninh theo như đã hứa, các ngày trong tuần ở trường đi học, đến cuối tuần sẽ ra bên ngoài ở cùng Bạch Tân Hàn hai ngày. Sáng sớm thứ hai được cậu đưa đến trường.

Nhưng hiển nhiên, cái này không đủ để thỏa mãn người nào đó có dục vọng giữ người ngày càng lớn.

Không chỉ thứ bảy, chủ nhật, các ngày bình thường Bạch Tân Hàn cũng sẽ tìm cớ đưa người về ở.

Ăn tết, sinh nhật, trời mưa....Đủ mọi lý do yêu cầu đòi hỏi kéo đến.

Lúc nào cô không quá bận sẽ chiều theo ý cậu. Ở phương diện này, cô có nhóm trợ thủ cực kỳ đắc lực là ba người bạn cùng phòng, tuyệt đối không lo lắng vấn đề kiểm tra phòng.

Nói chung, 'tình yêu vườn trường xế bóng' của cô vô cùng thuận lợi và vui vẻ.

*

Hè đi đông đến, trong nháy mắt, một học kỳ đã qua.

Trong thời gian ăn Tết, Bạch Tân Hàn đến nhà họ Đàm một lần, xem như chính thức gặp mặt bố mẹ.

Đàm Minh Hữu và Nhan Hội lịch sự chiêu đãi Bạch Tân Hàn.

Có lẽ vì là bác sĩ, hai người rất đồng ý với chính sách của thành phố A, cũng khích lệ mạnh mẽ quyết sách của bệnh viện Minh Nhân.

Người trong nhà nói chuyện với nhau rất lâu, bọn họ thấy rõ Bạch Tân Hàn bây giờ khác hẳn trước kia, vì thế hai người không có ý kiến về mối quan hệ này.

Buổi tối, Bạch Tân Hàn được sắp xếp ở phòng ngày trước cậu từng ở.

Đàm Thanh Ninh mở cửa đi đến bên giường, cười tủm tỉm trêu ghẹo: "Lần này không có người nào ở thành phố A mang giường đến cho cậu ngủ."

Bạch Tân Hàn mím môi, thấp giọng: "Ngủ cùng cậu được không ?"

"Không được." Đàm Thanh Ninh trừng lớn mắt, ném gối lên giường, "Nhỡ may bị mẹ mình phát hiện, bà ấy sẽ không vui."

Tuy mẹ cô không phải dạng người quá bảo thủ, nhưng trắng trợn ngủ cùng nhau như này thì chắc chắn không được.

Bạch Tân Hàn dùng một tay đỡ được chiếc gối có hoa văn màu xanh biếc, ừm một tiếng.

"Khi nào thì có thể ?" Cậu đến gần Thanh Ninh, chưa từ bỏ ý định hỏi thêm.

Đàm Thanh Ninh sợ run người, nhớ đến mấy hình ảnh kiều diễm khi hai người ở chung, trên mặt nóng như phát sốt.

"Mới có tách ra được mấy ngày thôi...." Cô nhỏ giọng nhắc nhở.

Ngày đó thi xong, cô đã ở lại hai ngày xong mới về ăn Tết.

Đến hôm nay mới qua có vài ngày, sao lại muốn......

Độ nóng trên mặt còn chưa giảm bớt, người trước mặt đã cúi người lại đây, đôi môi mềm mại ấm áp dán vào môi cô.

Bạch Tân Hàn hơi dùng sức đè người, ép Đàm Thanh Ninh trên giường.

Nụ hôn sâu triền miên kéo dài thật lâu.

Hôn xong, Thanh Ninh ngồi dậy sửa sang lại quần áo đầu tóc lộn xộn của mình.

"Học kỳ sau chúng ta còn phải yêu xa, cậu phải làm quen đi." Cô cúi đầu vừa làm vừa nói.

Nói đến đề tài này, ngay lập tức sắc mặt Bạch Tân Hàn khó coi.

Sau khi quay lại, cậu chưa từng xa Đàm Thanh Ninh lâu như vậy.

Cậu không thích cũng không muốn yêu xa.

Đàm Thanh Ninh ngẩng đầu, nhìn khóe môi mím chặt của Bạch Tân Hàn, ngực nhảy dựng.

Cô đến gần hôn cậu một cái, an ủi: "Không sao đâu, một học kỳ sẽ trôi qua nhanh thôi, hử ?"

Cô vuốt vuốt tóc Bạch Tân Hàn, như dỗ một đứa trẻ.

Chương trình học của Bạch Tân Hàn ở Mỹ học rất nhanh, nếu thuận lợi, học kỳ sau là cậu đã học xong hết các môn, lấy được bằng.

Tính toán cẩn thận, hai người xa nhau chỉ mấy tháng.

Tuy Đàm Thanh Ninh cũng có chút không muốn, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài.

Cô sợ mình nói không nỡ xong Bạch Tân Hàn sẽ không đi Mỹ. Nghĩ đến đó, cô chắc chắn bạn trai mình là người có thể làm ra những việc như thế.

"Ninh Ninh." Bạch Tân Hàn dùng sức nắm nắm cổ tay cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu là của mình biết không ?"

Nghĩ đến chuyện sắp xa nhau, cậu nhíu mày ôm Đàm Thanh Ninh, cúi đầu gặm cắn cổ cô.

"Nếu cậu dám thích người con trai khác...."

Cổ Đàm Thanh Ninh vừa ẩm ướt vừa ngứa, rụt rụt cổ, tò mò hỏi: "Thì sao ?"

Phần thịt non mềm bị người khác cắn mạnh, bên tai là giọng nói hờn dỗi và tức giận của Bạch Tân Hàn: "Mình sẽ kéo cậu vào cục dân chính!!"

——

Chương 70: Muốn nhốt cậu

Sau khi gặp bố mẹ xong, tình cảm hai người coi như được người nhà đồng ý.

Tuy rằng nói thế, Nhan Hội vẫn lén tìm Đàm Thanh Ninh nói chuyện qua.

"Thanh Ninh, nhìn dáng vẻ Tân Hàn thành thục hơn nhiều lúc còn đi học. Thật ra mà nói, bất kể là ở mặt nào thằng bé đều giỏi đều tốt. Nếu con muốn ở bên thằng bé, mẹ và bố con sẽ không phản đối."

Đầu tiên bà khen Bạch Tân Hàn một chút, sau đó mới uyển chuyển nói chuyện: "Nhưng bây giờ con mới học năm tư, còn một năm rưỡi nữa mới chính thức tốt nghiệp, chưa tính đến còn ba năm học nghiên cứu sinh. Bố mẹ hy vọng lúc này con nên để việc học lên hàng đầu. Con phải biết rằng, trách nhiệm gánh trên vai người làm bác sĩ rất nặng."

Đàm Thanh Ninh gật đầu: "Con biết rồi mẹ. Thật ra con đang định đăng ký trại hè của trường đại học y thành phố A. Con muốn thử tham gia mấy trại hè kiểu này xem sao."

Nhanh Hội: "Ừ, các con mới bên nhau chưa lâu, tận dụng thời gian này ở chung để tìm hòa hợp với nhau."

Đàm Thanh Ninh cười, bất lực nhìn mẹ: "Mẹ, con mới chỉ nói chuyện yêu đương, sao mẹ làm như con sắp kết hôn không bằng."

Nhan Hội vỗ vỗ vai Đàm Thanh Ninh: "Bởi vì mấy ngày hôm trước chú Bạch gọi điện thoại đến nói với bố con mấy câu, còn mời con đến đại học ở thành phố A học nghiên cứu sinh.

"A, sao con không biết ?" Đàm Thanh Ninh kinh ngạc, khẽ nhếch môi.

"Chuyện con không biết còn nhiều lắm. Ngay cả mấy thủ tục kết hôn cũng đã hỏi qua chúng ta rồi." Nhan Hội mím môi cười, "Bố con lấy lý do con còn nhỏ tuổi để từ chối."

Đàm Thanh Ninh trợn tròn mắt.

Tuy Bạch Tân Hàn luôn mồm nói phải kết hôn kết hôn, nhưng cô từng lo lắng không biết bố mẹ cậu có đồng ý không. Nhưng ngàn lần không nghĩ đến chú Bạch đã gọi điện cho bố mẹ đề cập đến chuyện này. Thậm chí chú Bạch chưa từng gặp cô lần nào.....

"Nói giỡn, sao có thể dễ dàng bắt cóc con gái bảo bối của nhà mình đi chứ ?" Nhan Hội nhịn không được cười, khóe mắt thấp thoáng nếp nhăn.

Đàm Thanh Ninh cũng cười cười theo.

"Nhà bọn họ nhiều tiền hơn nhà chúng ta, nhưng nhà chúng ta cũng không kém." Bà dừng một chút, tiếp tục nói: "Con đã lớn rồi, mẹ để cho con tự quyết định. Ngoài ngôi nhà cũ là tài sản mà ông bà nội để lại cho con ra, bố mẹ có chuẩn bị cho con ít đồ cưới.

"Lúc đầu bố mẹ định mua một căn hộ ở trung tâm thành phố C. Nhưng xem ra sau này con sẽ sống ở thành phố A. Nếu như vậy, chờ con tốt nghiệp xong chúng ta sẽ đến đó mua nhà. Cho dù sau này có cãi nhau cũng không lo không có chỗ ở...."

Gía cả sinh hoạt ở thành phố C không cao lắm, cũng có nhiều dân đông và giàu, Tuy nhà họ Đàm không kinh doanh, mấy năm nay làm việc tích lũy được không ít, có ba bất động sản không vay nợ.

Hai vợ chồng tính sẽ mua cho con gái một căn nhà trong tương lai. Kể cả giá nhà ở thành phố A cao hơn nhiều thì đến lúc đó bọn họ sẽ bán một mảnh đất và dùng tiền gửi ngân hàng chắc chắn sẽ đủ thanh toán.

Hai người chỉ có một cô con gái, từ nhỏ coi như bao bối mà chăm sóc, đương nhiên lúc kết hôn muốn cho con gái nở mày nở mặt.

Hai mẹ con nói chuyện rất lâu, từ chuyện yêu đương đến chuyện chọn lựa chuyên ngành, bà cho con gái không ít ý kiến.

Quay lại phòng ngủ, Nhan Hội xốc chăn ngồi lên giường, nhìn chồng, ngạc nhiên nói: "Em vừa ngồi nói chuyện với Thanh Ninh, bỗng nhiên thấy con bé đã trưởng thành hơn bao nhiêu, có những việc sẽ có suy nghĩ riêng của bản thân."

Đàm Minh Hữu cười: "Thanh Ninh đã lớn rồi. Từ lúc mẹ sinh bệnh anh đã phát hiện ra."

"Con gái trưởng thành, chúng ta già đi." Nhan Hội cảm thán, "Mới ngày nào con bé còn là đứa trẻ chưa hiểu chuyện tình cảm, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã chuẩn bị nói đến chuyện cưới xin rồi."

"Chuyện cưới xin gì ?" Đàm Minh Hữu nhíu mày, nhăn mũi "Ninh Ninh còn nhỏ lắm. Để bọn họ chờ đi."

Mới ở bên nhau bao lâu mà đã nghĩ đến việc đưa người đi? Ông còn chưa nỡ đâu.

"Được, được. Lời này anh đi mà nói với nhà bên kia ý, em cũng không muốn gả con gái đi sớm như vậy." Nhan Hội nằm xuống, cười trêu ghẹo, "Đến lúc Thanh Ninh đi lấy chồng anh đừng có khóc đấy."

*

Hết Tết, Đàm Thanh Ninh về thành phố T.

Ngày hôm đó, Bạch Tân Hàn đến nhà ga đón cô.

Đàm Thanh Ninh mặc áo nỉ màu trắng, bên ngoài khoác áo kaki dài màu nâu, cách ăn mặc đúng chuẩn phong cách trẻ trung năng động.

Cô kéo vali hành lý, bước đi nhẹ nhàng đi về bên này.

Lái xe nhận hành lý trên tay cô để vào cốp, giúp cô mở cửa xe.

Đàm Thanh Ninh cười nói cảm ơn, vừa mới lên xe đã rơi vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.

Cô cười nhẹ, ngay sau đó, nụ hôn nhiệt tình vội vã ập đến.

Thanh Ninh biết ghế ngồi sau có tấm ngăn với ghế hàng trước, không quan tâm gì khác, ôm cổ Bạch Tân Hàn đáp trả nụ hôn mang theo sự nhớ nhung này.

Đầu lưỡi thô bạo luồn vào bên trong thăm dò, dẻo dai mạnh mẽ đảo qua trong khoang miệng, bắt cô phải trao đổi nước bọt.

Hô hấp Thanh Ninh dồn dập, muốn tránh nhưng sau gáy bị tay Bạch Tân Hàn cố định, không thể lùi bước.

Không biết xe khởi động từ lúc nào, Thanh Ninh 'ưm ưm' hai tiếng, khuôn mặt nghẹn đỏ muốn lùi lại kéo dài khoảng cách.

Bạch Tân Hàn nhíu mày, ánh mắt mang theo sự không vui.

Thanh Ninh nhân lúc cậu chưa đè xuống mở miệng trước: "Mình nghe mẹ nói bố cậu gọi điện cho bố mình, cậu biết không ?"

Bạch Tân Hàn dừng động tác, chán đến chết lên tiếng.

"Nhưng mà chú Bạch chưa gặp mình bao giờ. Như thế có phải sớm quá không? Nhỡ may sau khi gặp chú ấy thấy —-"

Bạch Tân Hàn nghịch nghịch mũ trên áo cô, không để ý cắt ngang: "Không đâu."

Sau khi biết được Đàm Thanh Ninh đối với cậu quan trọng thế nào, vốn dĩ Bạch Thư Dương đã không phản đối, chứ đừng nói đến quan hệ giữa hai ông nội.

"Hơn nữa, ông ấy từng nhìn thấy ảnh cậu." Bạch Tân Hàn cầm sợi dây ở mũ quấn quanh ngón tay, rồi thả ra.

Thanh Ninh bắt đầu thấy khẩn trương, giữ cánh tay đang lộn xộn của cậu lại, đôi mắt sáng long lanh, không yên hỏi: "Chú nói mình thế nào ?"

Bạch Tân Hàn nâng mắt nhìn cô: "Muốn biết ?"

Thanh Ninh dùng sức gật đầu.

Bạch Tân Hàn không nói chuyện, mắt nhìn môi cô, trong đôi mắt sâu thẳm đầy ẩn ý.

Đàm Thanh Ninh bò lên chân cậu, biết điều hôn mấy cái lên môi.

"Xong rồi!!" Mặt mày cô vui vẻ, nhẹ giọng nói.

Bạch Tân Hàn: "....."

Xong cho có lệ.

Đàm Thanh Ninh đang ôm mặt cậu, lại hôn thêm mấy cái.

"Được rồi!"

Tim Bạch Tân Hàn run lên, thỏa hiệp: "Nói cậu xinh đẹp đáng yêu."

"Thật không ?" Đàm Thanh Ninh cong môi cười, mắt sáng rực.

Bạch Tân Hàn gật đầu.

Thật ra ngày đó bố cậu còn nói, nhìn Đàm Thanh Ninh quá đơn thuần, sợ rằng sau này cô sẽ dễ bị hại.

Nhưng cái này không quan trọng, cậu sẽ không nói với Đàm Thanh Ninh.

Người rất lâu mới gặp lại ở ngay trước mắt, cậu không có ý định cùng cô nói chuyện khác.

Bạch Tân Hàn giữ gáy cô, tiếp tục hôn.

Tận dụng kẽ hở lúc hôn, Đàm Thanh Ninh mơ hồ gọi tên cậu: "Bạch Tân Hàn."

"Ừ."

"Tay cậu đang sờ chỗ nào ?"

"Cậu."

Bạch Tân Hàn trả lời thẳng thừng, mặt Đàm Thanh Ninh xoạch cái đỏ bừng, cả người run rẩy theo ngón tay cậu.

Cô rụt người muốn trốn, nhỏ giọng oán giận: "Đừng cởi, cậu muốn làm gì? Hay muốn xe chấn ?"

"Ừm."

Thanh Ninh: ???

Như con gà bị nhổ lông, cô giãy dụa kịch liệt vùng ra, thở hổn hển từ chối.

"Mình không muốn làm ở đây. Cậu muốn làm thì về nhà không được à? Chẳng nhẽ trong nhà nhiều nơi thế không đủ cho cậu chơi ?"

Bạch Tân Hàn bỗng dưng cười ra tiếng: "Được, về nhà làm."

Ít khi Đàm Thanh Ninh thấy cậu cười rõ thành tiếng như vậy, cười đến mức lồng ngực rung theo.

Giờ cô mới nhận ra mình bị đùa giỡn.

Sao nào? Chuyện mình làm tốt lắm à mà cười ?

Hừ.

Cô mím môi, hai tay đưa về đằng sau cài nút áo xong ngồi im lặng trong suốt đường về nhà.

*

Về căn chung cư trong trung tâm thành phố T, quần áo rơi một đường từ cửa đến phòng ngủ.

Tròng phòng có rèm che làm ánh sáng mờ mờ tối, từ bên trong truyền ra âm thanh mập mờ, liên tục không dứt.

"Ninh Ninh, chúng ta ra ban công." Bạch Tân Hàn hôn Đàm Thanh Ninh, giọng khàn khàn.

Đàm Thanh Ninh nức nở không muốn động.

"Không phải nói là tùy mình chơi sao ?" Bạch Tân Hàn không nhẹ không nặng cắn cô một ngụm, "Lại muốn làm kẻ lừa đảo?"

Đàm Thanh Ninh run rẩy, lúc này rất muốn quay lại thời gian trước đánh cho mình tỉnh, ai bảo mày nói bừa!!

Nhưng cô là quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nên đành phải kéo đôi chân mềm nhũn đồng ý theo yêu cầu của Bạch Tân Hàn.

Kéo bức rèm ở ban công lại, cô biết người khác sẽ không nhìn thấy bọn họ, nhưng cô có thể nhìn thấy cửa sổ của mấy tòa nhà cao tầng và ánh đèn bên ngoài.

Dưới cảm giác kích thích không thể giải thích được, cô thành công mềm nhũn xuống như vũng bùn.

Sau khi kết thúc, Bạch Tân Hàn ôm người quay về giường, cẩn thận ôm cô vào trong ngực.

Ngửi mùi hương từ trên người cô trong không khí xung quanh, giọng Bạch Tân Hàn khàn khàn nỉ non: "Không muốn xa cậu tý nào."

Thời gian vào năm học của cậu sớm hơn Thanh Ninh, chỉ có thể ở lại đây cùng cô hai ngày.

Vốn định dùng thời gian trong hai ngày này ở cùng cô để giải tỏa cho nỗi nhớ sau này. Nhưng cậu phát hiện ra càng ở bên cạnh cô, cậu càng không nỡ đi.

Giống như lúc này, rõ ràng người đang ở bên cạnh, cậu đã bắt đầu nhớ cô.

Đàm Thanh Ninh quá mệt mỏi, không còn sức lức vùi đầu vào ngực cậu, không muốn nói chuyện.

"Cô đôi khi nghĩ đến chuyện nhốt cậu lại, chỉ có hai người chúng ta." Ngón tay Bạch Tân Hàn lướt qua hai má cô, thì thào tự nói.

Hình như người trong lòng đã rất mệt, lông mi đen như lông quạ rủ xuống, muốn ngủ.

Cậu biết tâm lý của mình có khi còn hơi không bình thường, cho nên những lời này cậu chưa từng nói qua với Đàm Thanh Ninh. Nếu cô biết, có khi cô sẽ hãi mà kháng cự cậu?

"Hai ngày này có thể mà." Đàm Thanh Ninh cau lông mày, lẩm bẩm nói.

Bạch Tân Hàn sửng sốt, không dám tin: "Cái, cái gì ?"

Đàm Thanh Ninh sờ soạng tìm kiếm tay cậu, hơi dùng sức nắm chặt.

Cô mở hai mắt, trong đôi mắt trong suốt ngập ánh nước.

Cô hé miệng, tiếng nói nhỏ hơi khàn, lời yêu thương dịu dàng.

"Cậu nhốt đi, hai ngày này cho cậu nhốt. Nhốt xong rồi thì ngoan ngoãn ra nước ngoài học."

——

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store