Cham Cham Trang Phap Lan Ngoc
Lan Ngọc lờ mờ mở mắt, em thấy mình được đắp cho một cái blazer lên người. Xung quanh em tối om, chỉ có ánh sáng hắt từ màn hình laptop của Thùy Trang soi tỏ không gian. Em vẫn được Thùy Trang ôm vào lòng. Đầu em kề lên vai của nàng, chỉ cần khẽ thở cũng chạm được vào cả da của Thùy Trang. Lan Ngọc ngửi nhẹ đã nghe rõ được loại nước hoa nàng dùng có mùi như nào. Có vẻ là Thùy Trang mới xịt nên tầng hương đầu tiên của các loại quả vẫn còn vương trên cổ áo nàng. Nó có một xíu chua từ quả quýt, một chút ngọt từ quả đào và một xíu chát từ quả nho đen. Lan Ngọc bất đắc dĩ trở thành nhà phân tích nước hoa cũng chỉ vì em quá ngại. Em chưa muốn Thùy Trang biết là mình đã tỉnh. Vì với tư thế thân mật như hiện giờ,... em cũng không biết phải mở lời thế nào cho bớt ngại. Hồi nãy em nhập vai vào Nhật Linh sâu quá, suýt thì quên mất mình đang diễn. Nhưng nước mắt của em khi ấy là thật. Lan Ngọc ép mình nhớ lại đường tình duyên đầy trắc trở và thị phi của bản thân, rồi em cứ thế khóc, khóc ngon lành. Khi nước mắt gần khô, em lại nhớ ra có một Thùy Trang đang nhẫn nại, bao dung cho sự thiếu tin tưởng của em. Em càng khóc dữ nữa. Hết phân đoạn đó, Lan Ngọc nhìn không khác gì một cục bột mít ướt có đôi vai run rẩy. Cục bột ấy nhào vào lòng Thùy Trang, định bụng sẽ nói xin lỗi vì đã trêu đùa tình cảm của nàng mấy TUẦN qua. Nhưng rốt cuộc, Bột chỉ biết làm ướt áo của Thùy Trang rồi ngủ một giấc trên người nàng. Kết luận: Lan Ngọc là một cục bột thiếu nghị lực. Nói đi cũng phải nói lại, em hay trêu ghẹo Thùy Trang không phải vì em tồi mà là vì em thích nhìn thấy Thùy Trang đỏ mặt vì mình. Cái gò má hây đỏ của nàng là "bằng chứng thép" cho việc nàng thích em. Nên là Lan Ngọc phải ghẹo Thùy Trang hằng ngày để chắc chắn rằng cái "thích" vẫn ở đó. Hồi trước em chưa thích nàng nên em cứ vô tư ghẹo. Bây giờ Lan Ngọc xác định rõ cảm xúc của mình rồi, đến việc thở chung không khí còn khiến em ngại chứ nói gì đến đùa với giỡn. Cứ nằm im trên người Thùy Trang như này làm Lan Ngọc ngượng ngùng mãi không thôi. Không chịu nổi sự mắc cỡ này, em nảy ra một màn "tiểu phẩm" để biến người ngại thành Thùy Trang. Nghĩ là làm liền, Lan Ngọc lấy đà, bất ngờ cắn một cái vào xương quai xanh của Thùy Trang (nhẹ thôi, không được làm đau crush) rồi giả vờ hoảng loạn, chống tay ghim nàng ta lên ghế. Mắt em ươn ướt vẻ sợ sệt, miệng lắp bắp: - C-Chị làm gì em rồi? Đúng như Lan Ngọc dự tính, Thùy Trang tròn xoe mắt nhìn em, có một xíu bối rối xen vào một chút hoảng hốt, một phần sửng sốt chèn vào một thoáng bất an. Cảm xúc đan vào nhau như tấm lưới, giam Lan Ngọc vào trong ánh mắt của Thùy Trang. Biết vậy, em ngủ tiếp cho xong, gài bẫy Thùy Trang làm gì để rồi người ngại vẫn là mình. Thùy Trang khựng lại một nhịp, ánh mắt dao động rõ rệt nhưng nàng chọn cách giấu đi sự bối rối bằng một cái ôm nhẹ ở eo Lan Ngọc. Nàng cất giọng đề phòng: - Em còn mệt không? Sao mặt em đỏ thế?"Bịch!", Lan Ngọc ngồi thụp xuống trên đùi Thùy Trang. Lần này em không ngồi nghiêng một bên nữa, em đối diện với nàng. Sao cái người này lúc nào cũng điềm tĩnh hết vậy? Bị em cắn cho một phát mà vẫn quan tâm em trước. Lan Ngọc đưa tay lên xương quai xanh của Thùy Trang, xoa xoa vết cắn em vừa để lại, giọng run run: - Em cắn chị có đau hông? Sao chị lo cái mặt em làm chi vậy? Thùy Trang vẫn chưa hết bất ngờ với chuỗi hành động khó đoán của Lan Ngọc. Tay em đang chạm vào người nàng thì cũng... ừm... ngại đấy. Nhưng Thùy Trang cố giữ bình tĩnh vì có vẻ tinh thần của Lan Ngọc chưa được ổn định lắm. Nàng nhìn em hồi lâu, đủ lâu để đôi má của Lan Ngọc ửng đỏ thêm lần nữa, Thùy Trang cất giọng tỏ vẻ mình mạnh mẽ:- Chị không đau. Nhưng mà... lần sau em muốn cắn thì nhớ báo trước để chị chuẩn bị tinh thần. - Khùng quá à, nói cái gì vậy?Lan Ngọc ngỡ ngàng, hèn gì ôm Thùy Trang làm em thấy ấm. Hóa ra là ấm đầu. Lan Ngọc bực dọc miết tay lên dấu răng của mình. Em miết mạnh đến mức để lại một vết đỏ nhỏ vừa bằng đầu ngón út trên da của Thùy Trang. Cho chừa tội chọc em ngại. - Đau chị! Em nhẹ tay thôi! Miệng thì than đau nhưng Thùy Trang không dám gỡ tay em ra. Cảm thấy mình đã "làm hại" Thùy Trang đủ nhiều, Lan Ngọc rút tay lại, khoanh tay cúi xuống nhìn chị gái tóc hồng đang oai oái than đau. - Ai biểu chị chọc em làm chi.- Nhưng mà em có còn buồn không? Nghe đến đây, Lan Ngọc trong phút chốc đã không còn xù lông chất vấn Thùy Trang. Em được Thùy Trang nâng niu, săn sóc như vậy, hà cớ gì phải tỏ ra mạnh mẽ nữa. Nhỉ? Giờ thì Lan Ngọc đang ngồi trên đùi Thùy Trang, còn Thùy Trang thì được chia cho một góc trong trái tim của Lan Ngọc. Thế là huề. Bỗng có bóng ai đó hắt lên tường hành lang, rồi có tiếng giày lịch bịch, giọng người đó hô to: - Chị Ngọc ơi! Chị Trang ơi! Đang ở đâu vậy? Đạo diễn kiếm kìa!Người ấy là Xuân Tiền đang đi lòng vòng tìm hai người với vẻ hớt hải. Lan Ngọc giật mình, không biết nên đứng dậy khỏi người Thùy Trang như nào bởi vì cái đầu gối tê rần không chịu nghe lời em. Trong lúc Lan Ngọc còn đang luýnh quýnh sợ bị phát hiện trốn đoàn phim tâm tình với crush, Thùy Trang đã nhẹ nhàng ấn đầu em tựa vào vai mình. Tay nàng luồn ra sau lưng em, vuốt ve mái tóc xõa dài. - Suỵt! - Thuỳ Trang đưa ngón trỏ lên môi, ra dấu cho Xuân Tiền giữ trật tự. - Ngọc còn đang ngủ.Cậu chàng thấy chị của mình được crush ôm ngủ thì cũng ngỡ ngàng lắm. Nhưng mà Lan Ngọc có vẻ đang bất tỉnh nhân sự rồi, cậu không dám hỏi gì thêm. Thùy Trang thấy được sự lúng túng của Xuân Tiền thì nói tiếp: - Em ra với mọi người trước đi, chị gọi Ngọc dậy cho. Nàng vừa nói, vừa siết chặt cái ôm ở eo Lan Ngọc. Thiệt tình, Xuân Tiền chỉ có ý tốt giúp đạo diễn tìm người thôi, Thùy Trang có cần phải ra vẻ giữ của vậy không? Xuân Tiền nhỏ giọng: - À... dạ. Vậy để em báo lại với đạo diễn. Khi chắc chắn rằng Xuân Tiền đã rời trường quay, Lan Ngọc lại chống người dậy, giở giọng đanh đá với Thùy Trang: - Sao không để em dậy? Bộ ghét em làm việc với người khác hay gì? Thùy Trang bật cười, vén tóc Lan Ngọc ra sau tai:- Chân em tê hết rồi phải không? Thế thì đứng làm sao được?Nói đến đây, Thùy Trang dỡ bỏ vẻ ngoài bình tĩnh từ nãy đến giờ, nàng cụp mắt, trưng ra bộ mặt đáng thương: - Với lại... em còn chưa nói cho chị biết là em hết buồn hay chưa mà. Lan Ngọc bỗng thấy không còn khả năng đành hanh với cái đầu hồng này nữa. Em nhẹ giọng: - Em hết buồn rồi. - Rồi Lan Ngọc giở giọng hờn tủi. - Nhưng mà... em hổng đứng lên được. - Không sao, chị cõng em, em cầm đồ cho chị là được. - Thùy Trang nhanh nhảu đưa ra hướng giải quyết cho cả hai. - Oke không? - Dạ được. Nghe xong câu đồng ý từ Lan Ngọc, Thùy Trang khoác hẳn cái blazer của mình cho em, đặt máy tính vào tay Lan Ngọc rồi nàng khom người xuống đợi em leo lên. Lan Ngọc, với đôi chân gần như mất cảm giác, chầm chậm leo lên lưng Thùy Trang. Tay em vòng qua vai, ôm cổ nàng. Thùy Trang xốc cả người Lan Ngọc lên cho em nằm hẳn trên lưng của mình. Người Lan Ngọc cứng nhắc, có vẻ là em chưa quen với việc đụng chạm. Cảm nhận được sự không thoải mái từ em, Thùy Trang giả vờ thở dài: - Em mà không bám cho chắc vào, tí nữa rớt dọc đường thì đừng có khóc đấy nhá! Lan Ngọc gạt sự ngại ngùng sang một bên, em thổi nhẹ một cái vào tai Thùy Trang rồi càu nhàu: - Chân em mà không bị tê là em đá chị rồi đó. Đi lẹ đi mọi người chờ!Nàng cười hì hì sau câu thúc giục của em. Lan Ngọc thả lỏng người, em tựa hẳn đầu lên vai Thùy Trang. Mặt em kề vào cổ nàng, nghe rõ tầng hương thứ hai của loại nước hoa mà Thùy Trang dùng. Lúc này, vị chua của các loại quả đã bay đi, làm lộ ra một lớp hương mới hơi ngọt nhẹ, có phần thanh mát. Có vẻ như đó là mùi của hoa, hoa gì mà lại có mùi ngọt nhỉ? Lan Ngọc cũng không biết nhưng cái hương thơm dịu êm từ người Thùy Trang làm em chẳng còn ngượng nghịu như lúc đầu nữa. Em thấy an toàn.
⬇️⬇️⬇️
*
* *
*
* *
*
* *
————————————————
Góc cắt nghĩa tiêu đềThật ra thì cái nước hoa chuyển từ chua sang ngọt nó có tồn tại đó mng. Nó tên là Dulce de Leche của Oriflame. Tên nó nghĩa là "sốt caramel" nhưng mà cách làm món sốt đó thì không khác gì làm cháy sữa đặc hết (vì vậy chap này mới có tên là Sữa cháy) và vị của nó giống cái kẹo Alpenliebe màu vàng á.Bonus: thực tế thì tầng hương thứ hai nó hơi thơm mùi dừa, không có hoa cỏ gì hết. Có mấy ngày tui apply cái nước hoa đó đi học, ai cũng nói là tui có mùi như kẹo dừa Vĩnh Long. =]]]] Thêm nữa, chai này dùng trong phòng điều hòa thì oke nha mọi người, chứ môi trường nào nóng nóng độ ẩm cao là nó khó chịu dữ lắm. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ quầy hàng ẩm thực Tây Ban Nha của em. Tặng em một ngôi sao để em leo chart nhà hàng nấu chậm nha cả nhà. 😉🐣👏⬇️⬇️⬇️
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store