[Chaennie] Park Tổng! Đừng Qua Đây...
Chương 11: Rõ ràng chính mình cũng muốn [H]
Vào lúc 10 giờ tối cuộc sống về đêm của thành phố biển vừa mới bắt đầu, nhưng vị trí cao ốc Đỉnh Phong lại vô cùng yên tĩnh.
Xung quanh đây đều là công ty và office building. Sau giờ cao điểm buổi tối, đám đông sẽ về hết, chỉ còn lại vài người tăng ca đêm đang chuẩn bị về nhà và mấy người gác cổng.
Kim Trân Ni với Phác Thái Anh bước ra khỏi thang máy chỉ thấy đèn đường mờ nhạt, khắp nơi vắng lặng.
Kim Trân Ni cũng từng về muộn. Khi đó một mình, chỉ muốn nhanh chóng chạy về nhà. Lúc này đứng bên cạnh người phụ nữ, xe cô đã đỗ ở ngoài chờ từ lâu. Trong lòng bỗng nhiên xúc động, ngẩng đầu lên: "Chúng ta đi dạo đi"
"Em không mệt sao?" Phác Thái Anh nhíu mày.
Kim Trân Ni không biết cô nhíu mày có phải bởi vì không vui không. Nếu là bình thường nàng sẽ không kiên trì nhưng mà hôm nay nàng thật sự rất muốn đi cùng cô.
"Đi một lúc thôi, được không?"
Thấy cô không nói, Kim Trân Ni duỗi tay kéo kéo tay áo cô, âm cuối mang theo chút ý làm nũng làm trái tim Phác Thái Anh ngay lập tức mềm nhũng.
"Được rồi"
Cô bảo tài xế lái xe đi theo phía sau hai người. Hai mắt Kim Trân Ni sáng ngời, giống như sợ cô đổi ý, nhanh chóng đi về phía trước lại bị cô bước trước một bước nắm lấy cổ tay và giữ bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay nhéo nhéo."Tình nhân đi dạo, có cần phải nắm tay không?"
"...."
Trên mặt Kim Trân Ni hơi hơi ửng đỏ.
Tay cô thật nóng, khi cầm tay cảm giác rất an tâm. Cô gái nhỏ không vùng vẫy, cô giữ chặt hơn, đôi giày cao gót bước trên mặt đất phát ra âm thanh lộc cộc, âm thanh giống như nhịp tim của nàng đập, bùm, bùm.
Khi còn là thiếu nữ, Kim Trân Ni từng có một ảo tượng rất lãng mạn.
Có một ngày, nàng muốn cùng người trong lòng cùng đi trên đường về nhà, đi bộ và ngắm sao, dù cho không nói gì cả, không khí phiêu đãng lãng mạn cũng tràn đầy sự hài lòng.
Chỉ tiếc sự lãng mạn nhỏ bé của nàng đã nhanh chóng bị phá vỡ, khi đi qua một con hẻm nhỏ giày cao gót của Kim Trân Ni bị mắc kẹt.
Thấy khuôn mặt nàng đỏ ửng, Phác Thái Anh thấy thật là buồn cười lại bất đắc dĩ."Chị chưa bao giờ thấy em ngốc đến thế" Vẻ mặt Phác tổng đại nhân ghét bỏ.
Kim Trân Ni muốn phản bác lại cô, chỉ thấy cô đột nhiên ngồi xổm xuống, nắm lấy mắt cá chân của nàng nhẹ nhàng cởi chiếc giày bị mắc kẹt ra. Hai tay dùng sức, bế ngang nàng lên.
"Chị làm gì vậy?"
"Ôm em" Cô trả lời rất tự nhiên.
Chỗ này đã dần dần đến gần khu trung tâm thành phố náo nhiệt, nhưng không phải là một nơi không có ai.
Kim Trân Ni da mặt mỏng, ngay lập tức muốn xuống đất: "Không được, thả em xuống đi"
"Thả em xuống dưới, em đi thế nào hả"
"Em, em nhảy bằng một chân"
Trong lúc giãy giụa, Phác Thái Anh bỗng nhiên rên một tiếng. Cô giơ tay hung hăng đánh lên mông nhỏ của nàng."Ngoan ngoãn chút!"
Kim Trân Ni rất xấu hổ: "Vì sao lại đánh em?"
"Em vừa đá vào đâu?"
Nghe được giọng cô nghiến răng nghiến lợi, Kim Trân Ni nghĩ nghĩ, vừa rồi nàng hình như.... Đá vào một vật hơi cứng cứng.
Kim Trân Ni ngay lập tức không dám động nữa, rất cẩn thận nói: "Chị.... Chị không sao chứ?"
Nơi đó là nơi yếu ớt nhất của cô. Nếu nàng không cẩn thận làm Phác tổng đại nhân xảy ra vấn đề, nàng chẳng phải là phải lấy cái chết tạ tội hay sao.
Chắc là do biểu cảm của nàng quá mức rõ ràng, Phác Thái Anh sững lại.
"Chị có sao hay không, em thử một lần không phải là sẽ biết sao?"
Giọng nói cô trầm lại, ôm cô gái nhỏ ấn trên tường hôn lên.
"...."
Hô hấp trong nháy mắt bị đoạt mất, nụ hôn ùn ùn kéo đến tràn ngập giống như mưa rơi. Kim Trân Ni sợ ngây người, nơi này, nơi này chính là ở trên đường lớn!
Mặc dù con hẻm nhỏ tối tăm, xung quanh không có ai đi qua, nàng vẫn cố gắng giãy giụa muốn thoát ra khỏi sự liếm mút của cô."Không... Không thể hôn"
"Bạn gái của chị, sao chị không được hôn?"
Phác Thái Anh trầm thấp mà cười cười, lưỡi lướt qua môi nàng, đột nhiên hung hăng cắn nàng một cái.
Kim Trân Ni đau đến hít ngược khí lạnh, bóp chặt eo cô véo mạnh."Sao chị cắn em?!"
Thời gian qua, cô vẫn luôn thích cắn nàng, không chỉ cắn sưng miệng nàng mà còn để lại dấu vết cắn lớn trên cổ nàng, Kim Trân Ni chỉ có thể lấy khăn lụa che mới dám ra ngoài.
Nàng căm giận bất bình, lại tăng thêm vài phần sức mạnh. Nhưng sức mạnh này không hề gây đau đớn cho Phác Thái Anh. Nghe thấy nàng tức giận hừ hừ, cô dù bận vẫn rất ung dung."Chị vui"
Ai bảo nàng ngọt như vậy, còn mềm như vậy, non mềm như một viên kẹo, cắn một miếng còn chưa đủ, còn muốn cắn thêm miếng nữa.
Nhưng cuối cùng cô không dùng sức nữa, ngậm môi anh đào của nàng liếm mút, dùng đầu lưỡi phác họa hình dáng miệng nhỏ.
Rất nhanh, 'bạn nhỏ' vừa rồi chỉ mới hơi động đậy đã hoàn toàn thức tỉnh. Một cây gậy thịt cứng cứng chọc ở bên hông Kim Trân Ni. Trên mặt nàng nóng rực giống như bị lửa đốt, duỗi tay đẩy bả vai Phác Thái Anh."Chị, chị cách em xa một chút...... Đồ lưu manh"
Nàng đưa tay lên, cổ tay nàng bị cô bắt được, kéo nàng đang vùng vẫy ôm thật mạnh vào trong ngực.
Một bàn tay cô ôm Kim Trân Ni, một bàn tay đè đầu nhỏ nàng lại không cho nàng giãy giụa. Lòng bàn tay đang đang giữ eo nàng mà vuốt ve nhào nặn mông tuyết trắng.Nhận thấy nàng run rẩy hai cái, Phác Thái Anh buông miệng nhỏ nàng ra."Kẻ lừa đảo, rõ ràng chính mình cũng muốn"
"Em, em không có"
"Không có?" Cô nhướng mày."Có hay là không có, vừa thấy là biết"
Dứt lời, cô cầm điện thoại gọi cho tài xế. Sau một lúc chiếc xe MayBach màu đen dừng lại bên ngoài con ngõ hẻm. Tài xế mở cửa phía bên kia xuống xe, lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Phác Thái Anh ngay lập tức bế cô gái nhỏ lên, chạm vào tay lái bấm nút.
Chỉ thấy tấm rèm đen rủ xuống bốn phía của kính, hàng ghế phía trước nằm xuống nối với hàng ghế phía sau tạo thành một chiếc giường rộng lớn.
Cô đặt Kim Trân Ni ở mặt trên, chỉ mở một chiếc đèn vòm trong xe. Trong ánh sáng mờ ảo, bàn tay cô bắt lấy đùi ngọc, tách nó sang hai bên. Kim Trân Ni bị buộc chỉ còn lộ ra tất chân và quần lót, để cô tùy ý thưởng thức dưới ánh đèn.
"Chẳng lẽ chị muốn ở chỗ này..." Nàng lập tức hoảng sợ.
Phác Thái Anh không trả lời nàng nhìn vào tất chân trong suốt phía dưới tấm vải hình tam giác."Thích không?"
"Cái gì?"
"Quần lót"
Tiếng nói vừa dứt, mặt Kim Trân Ni càng đỏ hơn. Quần áo mặc trên người nàng, ngay cả đồ lót đều do Phác Thái Anh cho chuẩn bị cho nàng. Sáng nay vừa cầm lên nhìn thấy đã xấu hổ đến mức muốn tìm lỗ chui xuống.
Hóa ra quần lót trông như bình thường kia nhưng giữa hai chân lại mở ra một khe nhỏ. Nếu kéo vải sang hai bên, sẽ lộ ra một cái miệng nhỏ giữa hai chân, giống như vải dệt mở ra một nụ hồng non mềm, nếu lấy tay xoa xoa lên, cái miệng nhỏ sẽ phun nước.
Cố tình lúc này, Phác Thái Anh quả thật đưa tay xoa nhẹ lên nơi đó.
Cô gái phát ra tiếng rên nhẹ 'ưm', tay nhỏ muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng ghế ngồi là chất liệu da, không thể giữ được, cho có thể vẫy vùng trong không trung.
Phác Thái Anh thấy thế, bắt lấy hai tay nàng lên trên đỉnh đầu. Hai cánh tay nàng buộc phải nhấc cao lên, bầu ngực bị xô đẩy ra phía trước ép hai quả đào càng cao hơn.
Giữa hai vạt áo mở rộng, lộ ra khe rãnh sâu hun hút. Ngón tay cô xoay tròn giữa hai chân nàng. Cô rũ mắt nhìn nàng chăm chú, cảm xúc trong đôi mắt đen sâu thẳm thật khó tả khó vẻ.
Xung quanh đây đều là công ty và office building. Sau giờ cao điểm buổi tối, đám đông sẽ về hết, chỉ còn lại vài người tăng ca đêm đang chuẩn bị về nhà và mấy người gác cổng.
Kim Trân Ni với Phác Thái Anh bước ra khỏi thang máy chỉ thấy đèn đường mờ nhạt, khắp nơi vắng lặng.
Kim Trân Ni cũng từng về muộn. Khi đó một mình, chỉ muốn nhanh chóng chạy về nhà. Lúc này đứng bên cạnh người phụ nữ, xe cô đã đỗ ở ngoài chờ từ lâu. Trong lòng bỗng nhiên xúc động, ngẩng đầu lên: "Chúng ta đi dạo đi"
"Em không mệt sao?" Phác Thái Anh nhíu mày.
Kim Trân Ni không biết cô nhíu mày có phải bởi vì không vui không. Nếu là bình thường nàng sẽ không kiên trì nhưng mà hôm nay nàng thật sự rất muốn đi cùng cô.
"Đi một lúc thôi, được không?"
Thấy cô không nói, Kim Trân Ni duỗi tay kéo kéo tay áo cô, âm cuối mang theo chút ý làm nũng làm trái tim Phác Thái Anh ngay lập tức mềm nhũng.
"Được rồi"
Cô bảo tài xế lái xe đi theo phía sau hai người. Hai mắt Kim Trân Ni sáng ngời, giống như sợ cô đổi ý, nhanh chóng đi về phía trước lại bị cô bước trước một bước nắm lấy cổ tay và giữ bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay nhéo nhéo."Tình nhân đi dạo, có cần phải nắm tay không?"
"...."
Trên mặt Kim Trân Ni hơi hơi ửng đỏ.
Tay cô thật nóng, khi cầm tay cảm giác rất an tâm. Cô gái nhỏ không vùng vẫy, cô giữ chặt hơn, đôi giày cao gót bước trên mặt đất phát ra âm thanh lộc cộc, âm thanh giống như nhịp tim của nàng đập, bùm, bùm.
Khi còn là thiếu nữ, Kim Trân Ni từng có một ảo tượng rất lãng mạn.
Có một ngày, nàng muốn cùng người trong lòng cùng đi trên đường về nhà, đi bộ và ngắm sao, dù cho không nói gì cả, không khí phiêu đãng lãng mạn cũng tràn đầy sự hài lòng.
Chỉ tiếc sự lãng mạn nhỏ bé của nàng đã nhanh chóng bị phá vỡ, khi đi qua một con hẻm nhỏ giày cao gót của Kim Trân Ni bị mắc kẹt.
Thấy khuôn mặt nàng đỏ ửng, Phác Thái Anh thấy thật là buồn cười lại bất đắc dĩ."Chị chưa bao giờ thấy em ngốc đến thế" Vẻ mặt Phác tổng đại nhân ghét bỏ.
Kim Trân Ni muốn phản bác lại cô, chỉ thấy cô đột nhiên ngồi xổm xuống, nắm lấy mắt cá chân của nàng nhẹ nhàng cởi chiếc giày bị mắc kẹt ra. Hai tay dùng sức, bế ngang nàng lên.
"Chị làm gì vậy?"
"Ôm em" Cô trả lời rất tự nhiên.
Chỗ này đã dần dần đến gần khu trung tâm thành phố náo nhiệt, nhưng không phải là một nơi không có ai.
Kim Trân Ni da mặt mỏng, ngay lập tức muốn xuống đất: "Không được, thả em xuống đi"
"Thả em xuống dưới, em đi thế nào hả"
"Em, em nhảy bằng một chân"
Trong lúc giãy giụa, Phác Thái Anh bỗng nhiên rên một tiếng. Cô giơ tay hung hăng đánh lên mông nhỏ của nàng."Ngoan ngoãn chút!"
Kim Trân Ni rất xấu hổ: "Vì sao lại đánh em?"
"Em vừa đá vào đâu?"
Nghe được giọng cô nghiến răng nghiến lợi, Kim Trân Ni nghĩ nghĩ, vừa rồi nàng hình như.... Đá vào một vật hơi cứng cứng.
Kim Trân Ni ngay lập tức không dám động nữa, rất cẩn thận nói: "Chị.... Chị không sao chứ?"
Nơi đó là nơi yếu ớt nhất của cô. Nếu nàng không cẩn thận làm Phác tổng đại nhân xảy ra vấn đề, nàng chẳng phải là phải lấy cái chết tạ tội hay sao.
Chắc là do biểu cảm của nàng quá mức rõ ràng, Phác Thái Anh sững lại.
"Chị có sao hay không, em thử một lần không phải là sẽ biết sao?"
Giọng nói cô trầm lại, ôm cô gái nhỏ ấn trên tường hôn lên.
"...."
Hô hấp trong nháy mắt bị đoạt mất, nụ hôn ùn ùn kéo đến tràn ngập giống như mưa rơi. Kim Trân Ni sợ ngây người, nơi này, nơi này chính là ở trên đường lớn!
Mặc dù con hẻm nhỏ tối tăm, xung quanh không có ai đi qua, nàng vẫn cố gắng giãy giụa muốn thoát ra khỏi sự liếm mút của cô."Không... Không thể hôn"
"Bạn gái của chị, sao chị không được hôn?"
Phác Thái Anh trầm thấp mà cười cười, lưỡi lướt qua môi nàng, đột nhiên hung hăng cắn nàng một cái.
Kim Trân Ni đau đến hít ngược khí lạnh, bóp chặt eo cô véo mạnh."Sao chị cắn em?!"
Thời gian qua, cô vẫn luôn thích cắn nàng, không chỉ cắn sưng miệng nàng mà còn để lại dấu vết cắn lớn trên cổ nàng, Kim Trân Ni chỉ có thể lấy khăn lụa che mới dám ra ngoài.
Nàng căm giận bất bình, lại tăng thêm vài phần sức mạnh. Nhưng sức mạnh này không hề gây đau đớn cho Phác Thái Anh. Nghe thấy nàng tức giận hừ hừ, cô dù bận vẫn rất ung dung."Chị vui"
Ai bảo nàng ngọt như vậy, còn mềm như vậy, non mềm như một viên kẹo, cắn một miếng còn chưa đủ, còn muốn cắn thêm miếng nữa.
Nhưng cuối cùng cô không dùng sức nữa, ngậm môi anh đào của nàng liếm mút, dùng đầu lưỡi phác họa hình dáng miệng nhỏ.
Rất nhanh, 'bạn nhỏ' vừa rồi chỉ mới hơi động đậy đã hoàn toàn thức tỉnh. Một cây gậy thịt cứng cứng chọc ở bên hông Kim Trân Ni. Trên mặt nàng nóng rực giống như bị lửa đốt, duỗi tay đẩy bả vai Phác Thái Anh."Chị, chị cách em xa một chút...... Đồ lưu manh"
Nàng đưa tay lên, cổ tay nàng bị cô bắt được, kéo nàng đang vùng vẫy ôm thật mạnh vào trong ngực.
Một bàn tay cô ôm Kim Trân Ni, một bàn tay đè đầu nhỏ nàng lại không cho nàng giãy giụa. Lòng bàn tay đang đang giữ eo nàng mà vuốt ve nhào nặn mông tuyết trắng.Nhận thấy nàng run rẩy hai cái, Phác Thái Anh buông miệng nhỏ nàng ra."Kẻ lừa đảo, rõ ràng chính mình cũng muốn"
"Em, em không có"
"Không có?" Cô nhướng mày."Có hay là không có, vừa thấy là biết"
Dứt lời, cô cầm điện thoại gọi cho tài xế. Sau một lúc chiếc xe MayBach màu đen dừng lại bên ngoài con ngõ hẻm. Tài xế mở cửa phía bên kia xuống xe, lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Phác Thái Anh ngay lập tức bế cô gái nhỏ lên, chạm vào tay lái bấm nút.
Chỉ thấy tấm rèm đen rủ xuống bốn phía của kính, hàng ghế phía trước nằm xuống nối với hàng ghế phía sau tạo thành một chiếc giường rộng lớn.
Cô đặt Kim Trân Ni ở mặt trên, chỉ mở một chiếc đèn vòm trong xe. Trong ánh sáng mờ ảo, bàn tay cô bắt lấy đùi ngọc, tách nó sang hai bên. Kim Trân Ni bị buộc chỉ còn lộ ra tất chân và quần lót, để cô tùy ý thưởng thức dưới ánh đèn.
"Chẳng lẽ chị muốn ở chỗ này..." Nàng lập tức hoảng sợ.
Phác Thái Anh không trả lời nàng nhìn vào tất chân trong suốt phía dưới tấm vải hình tam giác."Thích không?"
"Cái gì?"
"Quần lót"
Tiếng nói vừa dứt, mặt Kim Trân Ni càng đỏ hơn. Quần áo mặc trên người nàng, ngay cả đồ lót đều do Phác Thái Anh cho chuẩn bị cho nàng. Sáng nay vừa cầm lên nhìn thấy đã xấu hổ đến mức muốn tìm lỗ chui xuống.
Hóa ra quần lót trông như bình thường kia nhưng giữa hai chân lại mở ra một khe nhỏ. Nếu kéo vải sang hai bên, sẽ lộ ra một cái miệng nhỏ giữa hai chân, giống như vải dệt mở ra một nụ hồng non mềm, nếu lấy tay xoa xoa lên, cái miệng nhỏ sẽ phun nước.
Cố tình lúc này, Phác Thái Anh quả thật đưa tay xoa nhẹ lên nơi đó.
Cô gái phát ra tiếng rên nhẹ 'ưm', tay nhỏ muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng ghế ngồi là chất liệu da, không thể giữ được, cho có thể vẫy vùng trong không trung.
Phác Thái Anh thấy thế, bắt lấy hai tay nàng lên trên đỉnh đầu. Hai cánh tay nàng buộc phải nhấc cao lên, bầu ngực bị xô đẩy ra phía trước ép hai quả đào càng cao hơn.
Giữa hai vạt áo mở rộng, lộ ra khe rãnh sâu hun hút. Ngón tay cô xoay tròn giữa hai chân nàng. Cô rũ mắt nhìn nàng chăm chú, cảm xúc trong đôi mắt đen sâu thẳm thật khó tả khó vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store