ZingTruyen.Store

Cedhar: Amare

Testor ego amorem perpetuum (4/12)

EvelynGlance

Chapter 4: Quan điểm

Cedric thức dậy vào ngày diễn ra bài thi đầu tiên với tâm trạng lo âu hơn bao giờ hết mà anh có thể nhớ được. Một ngày trôi qua một cách mơ hồ, những lời động viên của mọi người hòa vào nhau thành những lời chúc may mắn và tốt đẹp. Anh không thể không nhìn thấy Harry vào bữa sáng, lúc đó cậu ăn rất ít, chỉ ngồi với Hermione Granger để bầu bạn. Một phần trong anh muốn tiến lại gần cậu và an ủi cậu một chút, nhưng những lời nói đó cứ ứ nghẹn lại trong cổ họng anh trước khi anh kịp thốt ra.

Và trước khi kịp nhận ra, anh đã bước qua cửa lều để đối mặt với một con rồng. Anh quay lại một cách do dự để nhìn Harry. Cậu đang mặc một chiếc áo choàng chống lửa tương tự như Cedric, được trang trí bằng gia huy trường Hogwarts ở mặt trước và cái tên Potter ở phía sau với màu chủ đạo là đỏ thẫm. Cedric nhận ra giờ đây Harry trông còn nhỏ bé hơn cả số tuổi thật của mình

"Cảm ơn vì đã nói cho anh về thử thách." anh thì thầm

Nhưng cậu chỉ lạnh lùng gật đầu, chẳng thèm nhìn anh, thờ ơ nói "Chúc may mắn."

Cedric không biết tại sao anh lại không áp dụng chiến thuật mà anh đã gợi ý cho Harry, có lẽ một phần trong anh cho rằng anh không phải là một tầm thủ giỏi nên sẽ rất khó để đối phó với con rồng nếu không có cây Tia Chớp và kỹ năng của Harry.

Để đánh lạc hướng con Mõm Cụt Thụy Điển, anh đã biến một tảng đá thành một con chó và nó đáng đã thành công nếu con rồng đã cắn câu thế nhưng chỉ một lúc sau nó đã lao đến chỗ Cedric lúc anh sắp lấy được Quả trứng vàng và rồi nó làm bỏng mặt anh. Nghiến răng chịu đau, anh lấy được quả trứng và hoàn thành thử thách, mặc dù anh nghĩ rằng mình sẽ không nhận được nhiều điểm do vết thương của mình.

Bà Pompfrey dẫn anh đi chữa trị, lẩm bẩm một mình về sự ngu ngốc khi để học sinh đánh nhau với rồng. Anh thậm chí không thể phàn nàn về lớp bột màu cam dày cộm trên mặt, vết bỏng của anh ấy ngay lập tức lặn đi rất nhiều.

Cedric trên giường, tai anh cố lắng nghe những âm thanh từ đấu trường. Hơi khó để nói điều gì đang xảy ra chỉ với việc lắng nghe âm thanh, mặc dù cuối cùng thì cả Fleur và Krum đều hoàn thành thử thách.  Anh lại suy nghĩ đến Harry và ngay lập tức anh nhận ra Harry còn đáng thương hơn anh những gì anh nghĩ trước kia nhiều.

Đối với Harry, việc ngồi đợi thật khó khăn như vậy, Harry phải ngồi đợi lâu nhất để chiến đấu với con rồng của mình. Cedric chỉ có thể hy vọng sự lo lắng của anh sẽ đỡ hơn để anh có thể bước vào sàn đấu với một cái đầu tỉnh táo.

Cố lên, Harry! Anh nhăn mặt khi tên của cậu bé nhà Gryffindor cuối cùng cũng được thốt lên. 

Và sau đó, anh ước gì bản thân có thể nói chuyện trực tiếp với Harry, Cedric cố hết sức mình nghĩ về điều tích cực nhất sẽ xuất hiện với Harry, nhờ đó mà anh mới có thể yên tâm rằng cậu hoàn thành tốt nhiệm vụ. Chúc em may mắn.

Nghe cuộc nói chuyện của Fleur và Krum đã khó lắm rồi nhưng việc lắng nghe những lời bình luận của Ludo Bagman để nắm rõ tình hình của Harry thì còn khó khăn hơn gấp nhiều và điều đó thực sự rất đau đớn. Anh nao núng mỗi khi con rồng gầm lên, mỗi khi ai đó trong đám đông hét lên, mỗi khi anh nghĩ có thể có điều gì đó không ổn sẽ xảy ra với cậu. Bình luận của ông Bagman khá mơ hồ và kịch tính, không giúp ích được gì nhiều làm anh chẳng rõ bây giờ cậu đang chiến đấu như thế nào. Những hình ảnh tồi tệ nhất cứ lởn vởn trong tâm trí anh mỗi khi anh nhắm mắt lại, và nghĩ rằng Harry có thể bị thương khiến anh... gần như phát điên.

Tuy nhiên, từ âm thanh mà anh nghe được anh chắc chắn rằng Harry đang chống lại con Đuôi Gai. Cedric cố gắng tin tưởng vào khả năng của cậu , cố gắng cung cấp cho bộ não của mình những ký ức về việc xem Harry chơi Quidditch để thuyết phục bản thân hết lần này đến lần khác về khả năng bay trên chổi của Harry, nhưng điều đó không khiến anh thấy thoải mái cho lắm. Vì ngay cả những tầm tủ giỏi nhất cũng phạm sai lầm, đôi khi là những sai lầm chết người, ngay cả trong các trận Quidditch.

Harry đang đối mặt với con rồng đuôi gai Hungary-con rồng hung dữ và nguy hiểm nhất trong cả 4 con rồng trong bài thi

Vài phút dường như kéo dài hàng giờ, thời gian cứ kéo dài mãi. Cuối cùng nó kết thúc trong tiếng vỗ tay không ngớt và Cedric cảm thấy sự nhẹ nhõm tràn ngập trong người anh.

Tạ ơn Merlin

Harry bước vào lều với một nụ cười toe toét đến tận mang tai. Một đám người dường như đi theo cậu và Cedric cảm thấy mình bị bạn bè và gia đình cuốn theo. Tuy nhiên, anh ấy đã cố gắng bắt được ánh mắt của Harry tại một thời điểm, nở một nụ cười toe toét khi bà Promfey chữa lành vết thương trên cánh tay của Harry.

Sau thử thách đầu tiên trong quá khứ, Cedric bắt đầu tập trung đến Vũ hội Giáng Sinh. Có lẽ việc mời Cho thực sự rất dễ dàng. Anh thấy mình cười toe toét khi anh thực sự quay trở lại ký túc xá Hufflepuff, vui vẻ thông báo với bạn của mình về câu trả lời tích cực của cô. Nút thắt nhỏ của niềm hạnh phúc ấm áp dường như đang bừng sáng một cách vui vẻ trong lồng ngực anh.

Thật tuyệt, Cedric quyết định dứt khoát rằng có thể thích cả con trai và con gái. Anh ấy có thể dành thời gian thật nhiều cho Cho, anh cảm thấy rất hạnh phúc khi có cô ấy ở bên và không cần phải ép mình vào mối quan hệ chỉ vì vẻ bề ngoài. Bằng cách nào đó, anh ấy không nghĩ sẽ tốt hơn nếu Skeeter biết được chuyện này.

Tuy nhiên, vào bữa trưa, anh liếc Harry-người đang chán nản nhìn chằm chằm vào thức ăn mà chọt cái nĩa lung tung trên đĩa của mình. Cedric nhận thấy cậu không ăn nhiều trong những ngày trước khi thực hiện bài thi đầu tiên, anh cho rằng đó là do tầm tình cậu không được tốt . Nhưng tâm trạng của cậu dường như đang trở nên tồi tệ hơn.

Cedric tự hỏi có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?

Và đó là một câu hỏi thật ngu ngốc, Cedric cuối cùng cũng nhận ra. Harry mới mười bốn tuổi và đang rất căng thẳng vì vừa phải tham gia một giải đấu quốc tế vừa phải đối phó với những lời đàm tiếu của toàn trường, và trên hết là phải xử lý buổi vũ hội của trường. Anh cười thầm một mình khi biết được nguyên nhân.

Ôi các năm thứ tư, anh nghĩ thầm, quay lại cười trước trò đùa của một người bạn. Luôn luôn là những ngày tận thế khi chúng mới lớn. (tác giả*cứng họng*)

Cedric nhìn mình trong gương, tự hào về ngoại hình của mình với chiếc áo choàng màu đen bồng bềnh được nhấn nhá bởi một chút màu vàng đặc trưng của nhà Hufflepuff, trông rất hợp với dáng người cao lớn như anh. Anh phải thừa nhận, bình thường trông anh rất ổn, và tối nay cũng không ngoại lệ.

Anh đã dành cả tuần lễ  trước Giáng sinh để làm bài tập về nhà, trong đó có rất nhiều bài dành cho Năm thứ sáu thế nên bây giờ anh rất hào hứng khi cuối cùng được thư giãn và tận hưởng buổi tối ngày hôm nay. Sau những biến cố ở bài thi thứ nhất thì anh nghĩ rằng bản thân xứng đáng có một buổi tối như thế này.

Cho trông cũng không kém phần lộng lẫy với chiếc váy lấp lánh ánh bạc làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên của cô. Cedric nắm lấy tay cô và hôn nó một cách lịch sự, khiến anh cười khúc khích khá đáng yêu. Không khó để tìm thấy những lời khen dành cho cô ấy khi họ bước vào đại sảnh. Họ tán gẫu trong vài phút với bạn bè.

Cuối cùng thì Harry cũng đến cùng với một trong hai cô gái của cặp song sinh nhà Patil, trông cậu khá bảnh bao trong bộ lễ phục. Ngay cả mái tóc của cậu bình thường lộn xộn nay cũng đã chỉn chu hơn . Cedric đấu tranh một lúc, muốn dành lời khen cho cậu nhưng một lần nữa những lời nói đó cũng nghẹn lại trong cổ họng anh.

Sau khi chào tạm biệt các bạn, Cedric và Cho xếp hàng cùng những quán quân khác phía sau Giáo sư McGonagall. Cedric đã nhiều lần cố gắng nói chuyện với Harry, nhưng cậu đều từ chối nhìn thẳng vào mắt anh. Sau đó, Harry quay lại, và Cedric thấy cậu đang nhìn Granger khoác tay của Krum.

Cedric cười khúc khích. Hèn chi bữa giờ trông cậu có vẻ khó chịu như vậy

Cedric vui vẻ khiêu vũ với Cho, anh cùng cô nhảy điệu valse. Cô ấy là một bạn nhảy giỏi nên dễ dàng đi theo sự dẫn dắt của anh. Nhiều năm học khiêu vũ từ bà của anh, Diggory Matriarch, thực sự đã được đền đáp trong những lúc như thế này.

Cedric ngồi xuống bàn cùng các quán quân khác và vui vẻ cắm cúi ăn, trò chuyện vui vẻ với Cho. Các quán quân khác cũng tập trung vào cuộc trò chuyện của họ, Viktor Krum khiến Hermione cười khúc khích khi anh cố gắng phát âm tên cô. Harry dường như vẫn nói chuyện bình thường nhưng cậu vẫn không thèm chú ý đến Cedric. Tuy nhiên, anh ấy không thể khó chịu được vì anh đang rất hạnh phúc khi ở bên Cho.

Khi tất cả thức ăn đã được tiêu thụ hết và ban nhạc Quái Tỷ Muội bước lên sân khấu, Cedric lại kéo Cho đứng dậy để khiêu vũ. Anh ấy cho phép một vài học sinh nhà Hufflepuff khác nhảy với Cho. Harry và Ron dường như đang tranh cãi khá to tiếng, nhưng đó không phải là việc của Cedric nên anh phớt lờ và nhanh chóng quay lại chỗ Cho.

Tối hôm đó, anh bắt gặp Harry và Ron rời khỏi buổi khiêu vũ và đưa ra quyết định nhanh chóng, khiến bản thân anh hơi ngạc nhiên. Để lại Cho đang đợi mình ở sảnh vào, anh chạy như nước rút để đuổi theo Harry.

"HARRY!"

"Gì?" cậu lạnh lùng hỏi, vẫn tiếp tục bước đi 

Ủa, mình làm gì sai à???

Cedric do dự nhún vai, trông khá cáu kỉnh

"Nghe này..."

Harry cần phải biết chuyện này nhưng nói như thế nào đây? Hay cứ nói đại ra nhưng liệu như vậy có công bằng không

"Anh muốn gì?"

Cuối cùng, dưới sự thúc giục của Harry, anh nói "Quả trứng. Em giải mã được nó chưa?"

Harry quắc mắt nhìn anh, khiến Cedric ngạc nhiên, dù là người lạ thì cũng có thể dễ dàng nhận ra cậu bé thực sự đang rất tức giận "Ừ!" Harry ngắt lời. "Thực tế là, Cedric, Em chưa! Anh có việc gì thực sự quan trọng hay anh chỉ muốn em giúp?"

"không phải!" Cedric nhăn mặt, nhận ra rằng mọi chuyện đang theo chiều hướng tồi tệ hơn "Anh đang cố giúp em!"

"khỏi! Cảm ơn," Harry gầm gừ, "Em tự lo được!"

Và Cedric sững sờ im lặng nhìn Harry bỏ đi.

Phần còn lại của kỳ nghỉ trôi qua với một cảm giác lo lắng ngày càng tăng một cách kỳ lạ. Cedric không thể không liên tục liếc nhìn dãy bàn nhà Gryffindor, hoặc quan sát Harry trong hành lang, lo lắng rằng cậu không chuẩn bị kỹ càng cho bài thi thứ hai. Anh muốn giúp cậu vì anh không chắc chính xác Harry sẽ thở như thế nào dưới nước. Có lẽ anh không thể dạy Harry bùa bong bóng nhanh như vậy được, nhưng ít nhất anh có thể giúp đỡ bằng cách khác, phải không? Cedric nhận thấy sự hạnh phúc khi ở bên Cho ngày một giảm dần và cô ấy rõ ràng đã nhận ra điều này.

"Cedric!" cô gọi,lôi anh ra khỏi những suy nghĩ miên man "Anh lại thế rồi!"

"Hở?"

"Anh đang nhìn đăm đăm vào hư vô à?"

"Ờ...phải." anh gật đầu, đánh bay hết suy nghĩ trong đầu

"Anh đang suy nghĩ về cái gì à?"

"không có!"

"Không có gì ư?" Cô ấy quay đi với vẻ giận dữ, "Thôi chắc sau này em sẽ dành kỷ niệm một tháng của chúng ta một mình vậy!"

"Khoan đã Cho!" anh thở dài ngay Khi cô chuẩn bị rời đi "Anh chỉ bị stress về bài thi thứ 2...nó Khó giải thích lắm..."

Cho đảo mắt "Anh lúc nào cũng nghĩ đến giải đấu! Em thấy anh thực sự quá bận rộn cho một mối quan hệ ngay bây giờ. Anh không muốn điều này phá vỡ tình bạn của chúng ta."

"Sao cơ?" Cedric nói một cách yếu ớt, sự phản đối mạnh mẽ hơn đang chết dần trên môi anh. "Cho..."

"Em xin lỗi..."

Họ chia tay một tuần sau đó. Giữa những lo lắng về giải đấu, bài tập ở trường và Harry, Cedric hầu như không có gì khác để quan tâm. Cho nói đúng, sẽ tốt hơn nếu 2 người vẫn là bạn

Harry trông tệ hơn đáng kể khi đến giờ ăn. Cậu rõ ràng đã ngủ không đủ, và chỉ thực sự ăn theo sự nài nỉ của Hermione. Và mỗi lần Cedric cố gắng nói chuyện với cậu, anh đều thất bại thảm hại và Harry kiên quyết phớt lờ anh

Từ thử thách Đầu tiên giờ đây sự chú ý của Harry chuyển sang Vũ hội giáng sinh. Sau khi đối mặt với một con rồng, Ron khăng khăng với cậu rằng mời một cô gái đi khiêu vũ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng Không. Harry thậm chí còn không muốn rủ một cô gái đi khiêu vũ, nhưng tất nhiên cậu không thể giải thích rõ ràng lí do tại sao với Ron. Và cậu lý luận, có lẽ điều này sẽ giúp cậu vượt qua những suy nghĩ kỳ lạ mà anh ấy có về những người con trai khác.

Trong một khoảnh khắc rất kỳ lạ, ngắn ngủi, Harry cân nhắc  việc hỏi Cedric. Tuy nhiên, đó là một ý tưởng hoàn toàn lố bịch.

Tất nhiên đó chỉ là sự may mắn của cậu khi cuối cùng cậu cũng lấy hết can đảm để mời Cho nhưng cô ấy đã từ chối vì đã được mời và người đó chính là Cedric Diggory. Vì vậy, Harry trở lại phòng sinh hoạt chung với tâm trạng thất vọng và bực bội. Trái tim của Harry đã nhẹ nhõm biết bao khi cậu nhận ra mình thích Cho, và bây giờ cậu cảm thấy thật vô vọng.

Cậu đã cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, cậu thực sự đã làm được nhưng Cedric đang hẹn hò với Cho và cả 2 luôn ở bên nhau. Giữa các lớp học vào cuối tuần, Harry có một cơ hội để trở lại bình thường, và nó đã biến mất. Cơn ghen tuông ập thẳng vào ngực cậu mỗi khi anh nhìn thấy họ đi chung với nhau

Rất may là Ron quyết định xin lỗi và tiếp tục làm bạn với cậu , Harry không chắc mình có sống nổi qua mớ hỗn độn này như thế nào nếu không có Ron. Tuy nhiên, cậu cảm thấy sự oán giận của mình đối với Cedric ngày càng lớn. Có lẽ điều đó không công bằng, nhưng cậu không thể thoát khỏi sự thật rằng cậu cảm thấy...

Như bị phản bội

Vũ hội Giáng Sinh cực kỳ khó xử và căng thẳng đối với Harry, hầu như không thú vị chút nào. Giữa việc làm quen Cho, giải quyết giải đấu và những cuộc cãi vã của bạn bè, cậu càng ngày càng mệt mỏi và dễ nổi đóa với bất cứ ai. Và sau đó khi Cedric, người cậu đang mang trong mình vô số sự oán giận bất công đã chạy theo cậu, anh ta thực sự đã nổi giận với anh.

Sau đó, cậu thao thức, giống như hầu hết các đêm - trằn trọc mãi không ngủ được, một nỗi tội lỗi đang lớn dần trong lồng ngực cậu. Cedric đã đúng về một điều rằng cậu không biết phải làm gì với quả trứng hết. Cậu biết, thật không công bằng khi trút sự oán giận vô cớ này lên Cedric. Nhưng cậu đã làm vậy và cậu không thể tìm thấy sự khiêm tốn trong những ngày tiếp theo để nhờ sự giúp đỡ. Vì vậy, cậu ngày càng lo lắng hơn khi từng ngày một trôi qua và càng ngày càng ngủ ít hơn.

Ngay cả một chuyến viếng thăm làng Hogsmeade của thầy Remus và chú Sirius cũng không thực sự có thể giúp Harry hay an ủi cậu, dù cho đã cố gắng trấn an cậu. Harry cảm thấy cha đỡ đầu của cậu đau khổ vì khoảng cách của cả 2 rằng chú Sirius tự trách mình về rất nhiều chuyện đang xảy ra. Cậu hiểu rõ cảm giác đó tồi tệ như thế nào.

Nó chỉ củng cố quyết tâm của cậu rằng chú Sirius sẽ không bao giờ tìm ra sự thật về nhà Dursley.

Họ đã cố gắng hết sức để đưa ra lời khuyên, nhưng thành thật mà nói, tất cả họ đều hơi lạc lõng khi cậu đối mặt với giải đấu. Hermione thì cứ bảo cậu đi đọc sách vì cô bé tin chắc rằng phải có một câu thần chú khó hiểu nào đó mà cậu có thể sử dụng để khiến tiếng hét trở nên có ý nghĩa. Khi Harry bắt đầu nói về những thứ khác, chủ yếu là tình cảm của cậu dành cho Cho, bạn bè của cậu ấy đã đảo mắt và Sirius thì cười khúc khích.

Trong một khoảnh khắc tuyệt vời ngắn ngủi, Harry cảm thấy bình an hơn hẳn. Cậu gần như có thể giả vờ như mình chỉ là một thiếu niên bình thường, nói về người mình yêu với cha đỡ đầu và bạn bè. Nhưng tất nhiên, đôi mắt của Sirius - thể hiện rõ sự kiệt quệ sau nhiều tháng chạy trốn khỏi sự truy lùng gắt gao của Bộ Pháp Thuật

Một tuần nữa là đến ngày diễn ra thử thách thứ hai, Harry bắt đầu thực sự lo lắng. Và chính tại lúc này, cậu đang lúi húi bên một cuốn sách khác mà Hermione đã đưa cậu để cố gắng tìm ra lời giải của trái trứng nhưng số phận đã an bài rằng Cedric đã tìm thấy cậu.

"Harry," anh nói chắc nịch, ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Cedric," Harry vẫn như thường lệ, vẫn không nhìn vào mắt anh.

"Nghe này..." Cedric hít một hơi thật sâu, gồng mình. "Anh nghĩ em đang giận anh."

Harry lườm anh, ngay lập tức cảm thấy quyết tâm oán giận Cedric của cậu bắt đầu sụp đổ, rồi cuối cùng nói "Ừ. Đúng vậy..."

"Tại sao?" anh hỏi, Harry vẫn giữ im lặng một cách cáu kỉnh, từ chối nhìn ánh mắt của Cedric. Cedric thở dài, "Harry, anh là bạn của em mà, phải không?"

Thì sao, liên quan gì?

Những ký ức về những bức thư Cedric đã gửi hồi hè, về một anh chàng cao lớn đã đứng ra bảo vệ cậu tại giải World Cup, người đã tin cậu ngay lập tức và ôm chầm lấy cậu khi cậu đang ở tận cùng của sự suy sụp, người đã giúp cậu sống sót trong thử thách đầu tiên, đột nhiên lấn át cậu. Và cậu nhận ra đó mới là tình bạn mà cậu thật sự cần nhất. Cậu thực sự cần một ai đó ngoài Hermione và Ron vì dù cả 2 đều rất tuyệt vời nhưng Cedric đã đúng, anh có kinh nghiệm mà ba người họ không thể sánh bằng. Anh hiểu theo cách mà họ không thể, đặc biệt là với cuộc thi.

Harry căng thẳng, bàn tay nắm chặt đến mức móng tay bắt đầu cắt vào lòng bàn tay.

Cuối cùng cậu nói "Ừm...em xin lỗi...chỉ là...Cho."

Lý do ban đầu cho sự căng thẳng trong tình bạn của họ bây giờ có vẻ thật lố bịch, ngu ngốc, nhỏ nhen. Khi nỗi lo lắng về thử thách thứ hai của cậu tăng lên, sự ghen tuông đối với anh cũng dần phai nhạt.

Họ nói đúng. Mình chỉ là một thằng nhóc. Một thằng nhóc con ngu si và đần độn

"À, phải ha." Cedric nháy mắt "Em là người đã mời cô ấy mà."

Harry gật đầu, "Em xin lỗi, Cedric, điều đó... thật ngu ngốc. Em chỉ..." cậu nhăn nhó. "Em chỉ ghen tuông. Và em đã thực sự rất thô lỗ với anh ngày hôm đó, em không cố ý."

Cedric mỉm cười, nhún vai, "Không sao đâu Harry, thật đấy." một lúc sau anh nói thêm, với một nụ cười toe toét. "Vậy em thích cô ấy ư?"

Anh đỏ mặt, nhìn đi chỗ khác. Trong lồng ngực của cậu có gì đó đang yếu ớt rung động và ngay lập tức cậu thấy rất khó để nói chuyện, "Uh..."

Không. cậu chợt nhận ra. Cậu thực sự không. Tôi chỉ... hứng thú khi cảm thấy bình thường. Trên thực tế cậu cảm thấy không thực sự hứng thú với con gái. Hoàn toàn không.

Cedric cười toe toét, "Em chắc chứ Harry? Anh và cô ấy đã chia tay rồi thế nên là bây giờ cô ấy vẫn là một cô gái tự do. Nhưng cô ấy vẫn là bạn của anh nên nếu em tổn thương cô ấy, anh sẽ không vui đâu. Nhớ đấy"

Harry nhìn anh chằm chằm một lúc, chớp mắt ngạc nhiên. nếu vẫn là tình trạng của một vài tuần trước, Harry sẽ rất phấn khởi nhưng bây giờ cậu thấy mình đang nghĩ nhiều hơn về việc Cedric có thể bị thương, và cậu là một người bạn khá ngu ngốc, "Ôi em thực sự không biết chuyện này. Em rất tiếc vì điều đó."

Cedric lắc đầu, "Do anh thực sự không có thời gian cho một mối quan hệ trong thời gian phải bận rộn với cuộc thi nên nếu cả anh và cô ấy vẫn là bạn bè thì sẽ tốt hơn."

Harry nhăn nhó, "Ừ giờ giả sử em cũng là anh thì em cũng sẽ quyết định như vậy."

"À mà, em đã hiểu được ý nghĩa của tiếng hét chưa? Em có thực sự ổn với thử thách thứ hai chứ?"

Nỗi xấu hổ, một luồng nhiệt bắt đầu từ sau gáy và dường như lan đến tận lồng ngực, thiêu đốt tâm hồn Harry. Cậu đã nói dối Cedric, và trước đây cậu rất thô lỗ về điều đó. Anh lặng lẽ lắc đầu.

Đôi mắt của Cedric mở to đầy cảnh báo, "Harry! Anh nghĩ...anh chỉ lo lắng rằng anh không nhận ra rằng bạn thực sự đã không hiểu được nó! Em thậm chí không... Ôi Merlin, bạn thậm chí còn không biết bơi. Tại sao em không...tại sao em không nhờ anh giúp đỡ?"

Harry vùi đầu vào tay, không thể nhìn thẳng vào ánh mắt lo lắng của Cedric "Em xin lỗi," cậu nói, nghiến răng. Và cậu muộn màng nhận ra cậu đang khóc, và cảm giác xấu hổ của cậu đang dần tăng lên. "Em chỉ...Em quá mệt mỏi rồi..."

"N...nè" giọng Cedric đột nhiên đều đều anh đặt tay lên vai cậu để trấn an. "Harry, nhìn anh này."

Harry xoay xở, kinh hoàng đồng thời biết ơn, "Em không biết phải làm gì hết Cedric."

"Không sao đâu, Harry," Cedric thở dài thườn thượt. "Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này, được chứ? Anh hứa, anh sẽ giúp em giải quyết chuyện này. Anh đã nói với em rồi, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này. Chỉ là, làm ơn, đừng xa lánh anh nữa. Anh không biết phải làm gì để giúp em nếu em cứ im lặng đâu."

Ngạc nhiên thay, lần đầu tiên sau nhiều tuần, Harry cảm thấy sự căng thẳng và gánh nặng bắt đầu giảm dần trên vai cậu. Nó được thay thế bằng một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập, gần như là một cảm giác an toàn. Trong khoảnh khắc đó, Harry nhận ra rằng cậu hoàn toàn tin tưởng Cedric tuyệt đối

Hít một hơi thật sâu, anh gật đầu, "Sao em cần phải biết bơi vậy Cedric?"

Một ngày trước ngày diễn ra bài thi thứ hai, Harry thức dậy với cảm giác tràn đầy tự tin. Cuối cùng cậu cũng có một kế hoạch đó Dobby sẽ ăn trộm cỏ mang cá, và có vẻ như mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Lần đầu tiên, cậu đã tin vào chính mình mặc dù điều đó không kéo dài lâu.

Đôi khi lo lắng không có một kết quả rõ ràng lắm. Nó có thể là về hầu hết mọi thứ. Có thể là vì cậu không thể tìm thấy Ron và Hermione kể từ bữa tối, và cậu cảm thấy thật vô lý là họ đã bỏ rơi cậu. Có lẽ đó là  vì Snape lớn tiếng với cậu. Có lẽ đó chỉ là vì cuộc thi. Có lẽ đó chỉ là sự kiệt quệ về mặt tinh thần.

Chúng đều để lại cho anh một mớ hỗn độn run rẩy vì thở gấp và nước mắt. Anh bỏ chạy gần như theo bản năng, ước ao một cách tuyệt vọng rằng mình có được chiếc áo choàng tàng hình của mình, biết rằng nếu cậu đụng độ thằng Malfoy thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Những cảm xúc mà cậu cố gắng kìm chặt, nhét vào những chiếc hộp bị nhét vào một góc trong tâm trí, đấu tranh và chiến đấu chống lại sự kìm giữ của cậu một cách tuyệt vọng.

Nếu tâm trí của cậu được giải tỏa, cậu có thể cảm thấy nỗi đau của từng vết sẹo như thể nó còn mới, ngay cả khi lưng cậu cuối cùng đã được chữa lành sau mùa hè. Cùng với những vết thương và vết sẹo đó là sự xấu hổ, sợ hãi và rất nhiều sự đau đớn. Tất cả đột nhiên trở nên quá sức chịu đựng, và trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy chắc chắn rằng linh hồn mình sẽ bị xé toạc bởi sức mạnh của nó. 

Cedric tìm thấy cậu ở đó, ẩn mình trong bóng tối của một hốc tường; Harry không hoàn toàn chắc chắn Cedric đã làm cách mà có thể tìm thấy cậu ở đây, nhưng cậu thèm quan tâm để yêu cầu anh rời đi. Cậu chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm hơn cho tới khi nhìn thấy anh, bởi vì khi ở bên anh, một cảm giác an toàn và vững chắc đã che chở Harry.

"Harry," Cedric nhẹ nhàng nói "Em có ổn không?

Harry, run lên vì lo lắng, không tìm được từ nào để nói. Cậu chỉ biết lắc đầu.

Cedric hít một hơi thật sâu và đưa tay ra, "Anh biết anh có thể không phải là người mà em muốn ở đây ngay lúc này Harry, nhưng anh vẫn luôn ở bên em với tư cách là một người bạn."

Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay của Cedric một lúc lâu, không muốn gì hơn là chìm vào những bức tường của lâu đài và biến mất. Sau đó, cậu bắt gặp ánh mắt của anh và một cái gì đó bên trong Cedrc, một rào cản kháng cự nào đó, vỡ vụn thành cát bụi ngay lập tức. Cậu nắm lấy cánh tay và ngay sau đó được Cedric ôm vào lòng.

Cơ thể cậu mềm nũn, chấp nhận nó và cả tình bạn của 2 người.

Harry không biết chính xác bằng cách nào, nhưng cuối cùng họ lại đứng trước một bức vẽ hình trái cây. Chắc hẳn Cedric đã dẫn cậu đến đó vì cậu không chắc mình có thể tìm được nơi nào để đi kể cả tháp Gryffindor. Cedric đặt một bàn tay lên vai Harry để trấn an cậu, mặc dù Harry đã gần như bình tĩnh lại và giờ đang thở đều đều như bình thường.

"Cedric?" Cuối cùng cậu hỏi, bối rối khi anh đưa tay lên cù léc hình quả lê. "Chính xác thì chúng ta đang làm gì ở đây vậy?"

Cedric quay sang cậu với vẻ bối rối, "Đừng nói với anh là em chưa từng vào nhà nha? Với mức độ hay lén lút đi đêm như chuyện thường ngày của em bằng tấm bản đồ đạo tặc và chiếc áo choàng tàng hình thì anh cứ tưởng chắc chắn em đã đến đây chứ."

"Đâu. Thực sự em chưa bao giờ tới đây mà."

"Vậy thì," Cedric cười toe toét và hào hoa mở cửa, "Anh rất vinh dự được giới thiệu với Harry James Potter, Nhà bếp duy nhất của Hogwarts." ( dịch đoạn này cười sặc sụa 🤣)

Harry chớp mắt ngạc nhiên khi thấy một căn phòng khổng lồ có trần cao, rộng như Đại Sảnh Đường  với những đống xoong nồi bằng đồng sáng lấp lánh chất đống xung quanh những bức tường đá, và một lò sưởi bằng gạch vĩ đại đang kêu ầm ĩ ở đầu bên kia. Những chiếc bàn gỗ dài chạy dọc theo chiều dài của nó và hàng chục gia tinh đang xay xát, lo việc dọn dẹp sau bữa tối.

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện với một bộ quần áo kỳ dị. "Harry Potter! Cậu Diggory! Dobby rất vui được gặp 2 người!"

"Dobby!" Harry vui mừng kêu lên: "Tôi không biết là bạn đang làm việc ở đây đấy."

"Rất vui được gặp bạn Dobby," Cedric mỉm cười. "Không biết là bạn quen biết với Harry từ lúc nào mà tôi không biết vậy?"

Harry cười khúc khích, "Dobby đã cố gắng cứu mạng em hồi Năm thứ Hai." Dobby ngượng ngùng cười toe toét.

"Chà, có vẻ như tôi đã đúng Dobby, bạn thực sự là một gia tinh tuyệt vời," Cedric ra hiệu và dẫn Harry đến một trong những chiếc bàn, "Phiền bạn cho tôi 2 li cacao nóng nhé."

Dobby hăng hái gật đầu, "Ngày mai cả 2 người sẽ một ngày trọng đại nên Dobby thực hiện tốt điều đó, thưa ngài Diggory."

Harry để sự lo lắng của mình biến mất ngay sau đó. Cậu cùng Cedric uống một tách ca cao ấm áp với cảm giác an toàn tràn ngập trong người, nỗi sợ hãi của cậu dường như không còn quá quan trọng và lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store