ZingTruyen.Store

Cedhar: Amare

Testor ego amorem perpetuum (2/12)

EvelynGlance

Chap 2: Bí mật, ấn tri kỉ và sự an toàn

Harry tỉnh dậy với cảm giác bỏng rát và đau đón trên vết sẹo của mình. Nhưng đó là một vấn đề mới cậu đang trải qua lắm; có thề nói mùa hè năm đó của cậu luôn đã bị phá đám bởi những giấc mơ kỳ lạ và cơn đau thấu xương trên vết sẹo. Ít nhất thì không ai đã chết trong giấc mơ này, từ những gì cậu có thể nhớ được. Cậu chỉ có thể vui mừng vì những giấc mơ của mình đã không khiến anh khóc, cậu chắc chắn rằng dượng Vernon sẽ không hài lòng khi bị đánh thức sớm đâu. Vì những gì xảy ra tiếp theo sẽ không hề dễ chịu chút nào đâu

Cậu rên rỉ một lúc lâu thì mới ngồi dậy được, thì thân thể cậu lập tức phản kháng. Cậu cho rằng cơn đau không quá tệ, với kinh nghiệm đầu tiên mà cậu có  khi mơ về nó, Cậu biết nó có thể còn tồi tệ hơn. Nếu ta nhìn vô lưng cậu, ta sẽ thấy vô cùng nhiều vết hàn đỏ, máu khô và vảy, nhiều tới mức không ai dám đếm cả. mặc dù cậu bị như vậy quen rồi nên không quá quan tâm đến chúng, nhưng đêm qua chúng đã thực sự đau đớn. Dượng Vernon chắc chắn đánh cậu mạnh hơn gấp bội rồi ném ra khỏi đây luôn.

Harry rùng mình, buộc mình phải gạt cơn ác mộng đó sang một bên. Sẽ chẳng giúp ích được gì nếu cứ đào sâu điều này; để tồn tại, cậu phải phân quên nó đi và tiến lên phía trước. Tập trung vào tương lai ... ở trang trại Hang Sóc ... giải World Cup ... khi trở lại Hogwarts, nhờ nghĩ đến điều đó, cậu có thể nén lại nỗi sợ hãi của mình vào trong tâm trí. Tách biệt và cách ly những suy nghĩ và cảm xúc hỗn loạn là một kỹ năng mà cậu đã thành thạo khi còn nhỏ và rất cần thiết để cậu có thể tồn tại ở nhà Dursley, thậm chí là cả trường Hogwarts. Đó là cách duy nhất để cậu vượt qua 

Nếu không, cuộc đời đã khiến cậu tan vỡ từ lâu rồi.

Do đó cậu đã chọn không lo lắng về điều đó. Lưng cậu vẫn có thể che đi những vết thương, tính đến thời điểm này, cậu đã giấu chúng được ba năm ở Hogwarts rồi nên việc che giấu những vết bầm tím này trong những năm tiếp sẽ dễ dàng thôi ( theo góc nhìn của cậu thì là như vậy ), mà nguyên nhân chủ yếu những lời đe dọa của dượng Vernon là quá đủ động lực để cậu không dám hé răng nửa lời với bất kỳ ai và che giấu chuyện này bằng mọi giá

Thật ra cậu biết cậu hoàn toàn có thể viết thư cho chú Sirius về chuyện này, nhưng nó không tệ tới mức cậu phải nhờ chú cứu giúp nó không đáng vì cậu biết một khi cậu gặp chuyện gì ở đây dù là nhỏ nhất thì chắc chắn chú sẽ vừa chửi thề vừa bay đến đây mặc kệ việc chú vẫn bị truy nã. Cụ Dumbledore rõ ràng sẽ không làm bất cứ điều gì để giải quyết nên trông chờ làm gì. Chú Sirius ... Chú Sirius rất nóng nảy và rất yêu thương người con đỡ đầu này nên chắc chắn  sẽ chỉ đưa ra những lựa chọn mà sau này chú sẽ hối hận có nghĩa là vấn đề bị bạo hành của cậu không những không được giải mà còn khiến chú bị giám ngục Azkaban hôn nữa. Qua những bức thư của thầy Remus, cậu biết cha đỡ đầu của mình vẫn đang phải đối mặt với việc bị truy nã của Bộ Pháp Thuật, và Harry đã đấu tranh để để cha đỡ đầu của mình được giải oan, có như thế cậu mới thoát khõi đây. 

Ít nhất thì mùa hè này Hedwig được tự do nhiều hơn. Harry nhìn vào đống thư trên bàn với một nụ cười. Những lời nói của bạn bè anh là một sự xoa dịu, là lời an ủi cho cậu để quên đi những lời lăng mạ và trận đòn đau.

Harry phớt lờ giọng nói nũng nịu trong bức thư của Cedric. Đầu tiên, anh lý luận khi rón rén cởi áo ngủ để mặc cho ban ngày, Bạn sai rồi. Tại sao Cedric lại quan tâm? Thứ 2, không có gì anh phải lo lắng cả. Nó không tồi tệ đến thế. Cậu có thể tự lo được mà. Thứ ba, đó không phải việc của Cedric, phải không?

Cậu dễ dàng nói dối với anh tằng chỉ nhìn thấy cha mẹ mình chết khi giám ngục tới gần cậu. Nói đến sự thật hay chuyện tối kỵ về nỗi đau của ... điều đó còn khó hơn rất nhiều.

Suy nghĩ về tình bạn với một người đàn anh là một ý tưởng hay, cậu phải thừa nhận rằng. Anh không chắc tại sao Cedric lại gia hạn lời đề nghị. Ý thức về nghĩa vụ đối với các sự kiện của trận đấu Quidditch đầu tiên vào năm ngoái hoặc bị bạn bè đem ra làm trò đùa đều có vẻ như là khả năng giải thích cho điều đó. Harry không chắc tại sao có ai đó, chứ đừng nói đến Cedric Diggory, muốn làm bạn với mình.

Nghĩ về Hermione và Ron, cậu bất giác mĩm cười

Harry tiếp tục công việc thường ngày của mình với một cảm giác bình thường đến lạ lùng, như thể anh ấy không định ngừng lại công việc. Bữa sáng trở nên yên bình, mặc dù anh không thực sự chắc chắn nếu không ăn chút nào. Chỉ cần không bị nhục mạ hay bị đánh đòn thì cũng có thể coi đó là một ngày tốt lành rồi. Cậu không được sử dụng phép thuật ngoài trường học nếu không muốn bị đuổi mà đó là thứ duy nhất giúp cậu phản kháng đã vậy cậu không có đủ sức để phản kháng khi Vernon xử lý cậu nên nếu cậu mà phàn nàn, cãi lại hay phản kháng chẳng có ích gì cả mà còn khiến tình hình tồi tệ hơn. 

Và như cậu đã nói với Cedric, mọi chuyện vẫn như cũ

Một lần nữa, đã đến lúc phải bỏ qua cảm xúc và suy nghĩ đang hỗn loạn. Cậu tự nhắc nhở bản thân rằng cậu đã cầm cự lâu hơn mà không nghĩ về cơn đau đang gặm nhấm trong dạ dày để tâm trí cậu không bị bào mòn. Anh chăm chút từng luống hoa một cách bài bản, hòa mình vào làn cỏ. Trời nóng, lưng đau rát nhưng cậu không dám dừng lại để nghỉ ngơi cho đến khi xong việc.

Dượng Vernon không thích sự lười biếng đâu

 Khi xem lại danh sách các công việc nhà, những công việc cuối cùng trong mùa hè, cậu thèm thuồng nghĩ đến món ăn đang được giấu dưới tấm ván sàn lỏng lẻo trong phòng mình. Bụng cậu như thắt lại vì đau, bất kể anh uống bao nhiêu nước có vị đồng từ vòi vườn. Vì đồ ăn dự trữ của cậu sắp hết mà dượng vẫn cấm không cho cậu ăn uống. Giữa lúc nhổ cỏ và bữa trưa, cậu đang  dọn dẹp nhà cửa. Luôn luôn có một cảm giác kỳ lạ khi cậu để tất cả tài sản của mình vào một chiếc tương. Căn phòng thực sự trông không khác chút nào khi vắng mặt cậu. Mỗi lần thu dọn đồ trong phòng của mình vào cái rương cậu đều nhận ra điều đó.

Ngoài trường Hogwarts ra, cậu không có nhà, cậu chưa bao giờ coi căn nhà số 4 ở đường Privet Drive này là nhà của mình

Cậu đã không ăn gì trong 4 ngày rồi (

Cuối cùng, phút giây trôi qua hàng giờ và họ nhanh chóng nhận ra là đã quá giờ hẹn của nhà Weaslry Harry khởi hành. Dượng Vernon, mồ hôi nhễ nhại trong bộ đồ ông mặc để khoe khoang với nhà Weasley, mở cửa trước, quan sát khắp nơi trên phố, sau đó nhìn Harry.

"Họ tới trễ quá rồi đấy!" Dượng gầm gừ, đẩy cậu một cách thô bạo vào tường.

Harry hơi thở hổn hển, nghiến răng chịu đựng cơn đau. "Con biết," cậu nói nhỏ, "Có thể họ bị kẹt xe.....hoặc gặp chuyện gì đó....."

Mình đã sai khi hy vọng? Điều này sẽ trở vô nghĩa ư? Mình sẽ bị bỏ lại ở đây ư?

Hầy, chắc vậy rồi

Dì Petunia hất mũi khinh thường khi từng phút trôi qua, "Có lẽ họ sẽ nhận được lời mời đi ăn tối nếu họ đến muộn, hoàn toàn không có quy tắc chuẩn mực gì cả."

"Chà, họ nhất quyết sẽ không như vậy," Vernon gầm gừ, "Họ có thể mang theo con quái vật này và rời đi. Họ càng sớm rời khỏi đây với nó thì càng tốt." 

Đột nhiên, cái lò sưởi phía sau nhà Dursley phát ra tia lửa điện sau đó là nhiều tiếng nổ lớn, tiếng cào cấu và những tiếng chửi rủa. Nhà Dursley nhìn chằm chằm vào nó trong sự kinh hoàng tột độ. Dượng Vernon nhìn Harry với một biểu hiện giận dữ điếng người, Harry đột nhiên cảm thấy biết ơn khi nhanh chóng rời đi.

Harry ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách nhà Weasley với một tiếng thở dài, ngạc nhiên với cảm giác no căng. Căng thẳng khiến anh ấy phải trải qua từng phút ở trang trại Hang Sóc, những hơi thở mà anh ấy không nhận ra là mình đã nén lại suốt cả mùa hè. Nơi này mới thực sự là nhà của cậu. kế bên cậu là Ron và Hermione đang vùi mặt vào một cuốn sách.

Cậu thậm chí còn không nao núng khi họ ôm cậu, cậu tự nhắc mình với một nụ cười toe toét. Cậu an toàn ở đây, và cậu biết điều đó.

"Bác Weasley ơi," Cậu chỉ vào cánh tay bà, "Bác có hình xăm phải không ạ?"

Đúng là như vậy, bà Weasley có hình xăm, gần như đủ buồn cười để cười thành tiếng. Hầu hết người nhà Weasley đều muốn có một hình xăm nhưng Bà Weasley là người duy nhất không khuyến khích nên có nó

"Hmm?" Bà nhìn cậu một cách kỳ lạ, "Con đang nói đến tri kỉ ấn à? Bác nghĩ đó cũng là một loại hình xăm, nhưng bác không khuyên khích con nên làm gì đâu," Bà Weasley liếc nhìn Ron và cặp song sinh. "Má không chấp nhận bất kỳ hình xăm nào cho đến khi mấy đứa tốt trường Hogwarts đâu đấy."

Anh Charlie, người đến chưa đầy một giờ trước đó, cười khúc khích từ trong bếp, "Má đừng làm khó tụi nó như vậy. Nó không giống như đã giết anh khi anh có lần đầu tiên."

Charlie, mặt khác, có vẻ như nhà Weasley hoàn toàn hợp lý khi vài người có cái hình xăm đó.

Bà Weasley thở dài, "Tốt nhất là con nên tập trung vào bài vở ở trường đó Charlie."

"Tất nhiên rồi mẹ," Charlie cười toe toét, ngồi vào một cái ghế còn.

Harry quay lại với bà Weasley, vẫn còn bối rối,"Thưa bác Weasley, nhưng chính xác thì, tri kỉ ấn là gì ạ? Đó có phải là một loại ... hình xăm ma thuật không? Không ai đề cập đến nó cả."

bà nhìn chằm chằm vào cậu như thể cậu biết được điều gì ghê gớm lắm, bà thực sự sững sờ trong giây lát. Harry quay lại và nhận ra những người kia cũng đang nhìn mình tương tự, kể cả Hermione.

"ờ.....xin lỗi......bồ vừa nói gì cơ?"

Cô lắc đầu, phá vỡ cái nhìn ngạc nhiên của mình, "Không, không sao đâu, không sao đâu. Chỉ là ... con ... con thực sự không biết gì về nó, phải không?"

"Dạ không." cậu đáp

Hermione đóng sách lại, "Harry, bồ chưa đọc gì về thế giới phù thủy à?"

Harry nhún vai, "Chắc chắn rồi, nhưng không biết gì về 'ấn tri kỷ hay bất cứ thứ gì như vậy. Vậy chúng là gì vậy?"

"Chúng là gì ư?" Ron hoài nghi lặp lại, "Chỉ một dấu hiệu cổ xưa của mối liên kết ma thuật sâu sắc nhất mà phù thủy có. Ôi Merlin, ước gì bồ hỏi sớm hơn."

"Ôi, đừng có chọc bồ ấy mà Ronald!" Hermione ném vào mặt cậu bằng một cái gối

"Đó là ấn đánh dấu của các cặp bạn đời đó con trai," Bác Weasley đan các ngón tay vào nhau trầm ngâm, nhìn ra chỗ khác trong giây lát, "Bác có tên viết tắt của Arthur và anh ấy cũng có tên viết tắt của bác trên cổ tay trái " Bà giơ tay trái lên để chỉ cho Harry dấu hiệu, các chữ cái AW được bao quanh bởi một dấu celtic nhỏ màu đen.

Harry nhìn chằm chằm vào nó,k có hơi chút khó hiểu: "Nó....tự nhiên xuất hiện ạ?"

Bác Weasley gật đầu, "Ấn tri kỷ xuất hiện khi mối liên kết của các cặp đôi thực sự phải rất sấu sắc ví dụ như  khi trong một khoảnh khắc nào đó, cả hai đều sẵn sàng ... sẵn sàng chết vì nhau, khi đó ấn tri kỷ sẽ xuất hiện .. "bác hít một hơi thật sâu" Arthur và bác đã có được trong cuộc chiến phù thủy lần thứ nhất, khoảng vài tháng sau khi bác tốt nghiệp. Nó đã hình thành nhờ liên kết sâu sắc của tụi bác. "

"Nhưng Không phải ai cũng tìm được tri kỷ của mình," Hermione nhẹ nhàng nói, "Và một số mối quan hệ của các cặp vẫn chưa sâu sắc tới mức đủ điều điều kiện để nó xuất hiện. Sự liên kết của cặp phải đạt đến một sự ràng buộc thì dấu ấn mới xuất hiện. Không có loại bùa ngải nào được biết đến có thể tiết lộ chính xác chúng quá sớm. Mặc dù, nhiều người đưa ra giả thuyết trước khi thông tin này được tiết lộ, cả hai đều cần phải có bản năng rằng phải bảo vệ nhau, nó như là phản xạ hi đối phương gặp nguy luôn ấy. Tuy nhiên, rất khó để chứng minh điều đó. Một số người vẫn có, nhưng thực sự rất hiếm. "

"Thật ra bản thân nó không phải là một hợp đồng ràng buộc," Charlie xen vào. "Một số người đã chọn ... hoặc buộc phải giữ cho mọi thứ trở nên thuần khiết", anh giơ cổ tay trái được bao phủ bởi một dải vải đỏ của mình lên, , "Anh có một cái đã xuất hiện vào mùa hè này, nhưng cho đến khi bọn anh quyết định về ý nghĩa của nó , đó là truyền thống nếu ai muốn che nó đi  Nhiều người cũng che ấn tri kỷ , vì đối với há nhiều người đó là chuyện riêng tư. "

"Cột cổ tay có ấn tri kỷ bằng vải đỏ để che nó lại?" Harry hỏi lại

Charlie gật đầu, "Ngay cả quá trình đó cũng được coi là chuyện thiêng liêng, trang trọng. Người khác không được phép xâm phạm vào mối quan hệ tri kỷ, dù sao nó cũng sẽ gây áp lực cho họ. Một số người coi đó là điều ... khó coi đối với những người bạn tri kỷ chưa kết hôn nhưng lại để cho người khác nhìn thấy ấn tri kỷ, nhưng điều đó hơi cỗ hủ. " Anh mỉm cười một chút, nhìn xuống cổ tay bị che của mình, "Anh buộc tấm vải lên dấu ... bạn đời của anh và nói câu thần chú 'Testor ego amorem perpetuum' Đó là ... một điều tuyệt vời."

Cậu nhận ra mình đã xâm phạm quyền riếng tư của người ta, Harry quay sang bác Weasley, "Con xin lỗi, con không cố ý ..." Cậu dừng lại, nhận ra bà đang mỉm cười và lắc đầu, nhưng cũng khẽ khóc.

"Không sao đâu cưng, con cũng là một phần của gia đình của chúng ta mà," bác khụt khịt mũi, nhìn về phía ngọn lửa xa xăm, "Ký ức về thời điểm ... ấn của tụi bác xuất hiện không thực sự dễ chịu. Bác cho là mình là gánh ngặng của Arthur. Bác chỉ kinh hoàng khi nhận ra rằng không ai buồn giải thích điều này cho bác trước đây, nhưng bác cũng mừng vì đã nói với con trước để lỡ mà con xảy ra chuyện gì hay cảm thấy như thế nào khi không  chuẩn bị tâm lý khi con dấu ấn thì bác sẽ ân hận lắm. "

Harry chớp mắt, nhận ra cũng có khả năng mấy đứa nhóc như cậu cũng có, "Chúng không chỉ xuất hiện trên những cặp vợ chồng trưởng thành?"

Ron lắc đầu, cười khúc khích, "Bồ không để ý một số học sinh cũng buộc mấy dải ruy băng đỏ ở Hogswarts à? Ít nhất ở Hogwarts có một số mối quan hệ tốt, và hình như một vài giáo sư cũng có thì phải. Chủ yếu là các anh chị năm trên tụi mình, nhưng vài đứa năm thứ tư cũng có nữa. Nhưng dĩ nhiên là điều này rất rất hiếm đối với tụi nhóc dưới mười ba tuổi, đơn giản là vì tụi nó còn miệng hôi sữa có biết yêu là gì đâu. " ( còn cưng :))))))

Charlie mỉm cười, "Anh và tri kỷ vẫn chưa xác định mối quan hệ. Anh ấy muốn giới thiệu anh với gia đình trước khi bọn anh bắt đầu hẹn hò. Anh cho rằng bọn anh là người lớn, nhưng dĩ nhiên bọn anh chưa kết hôn. Như Ron nói, rất nhiều thành thiếu niên trạc tuổi tụi em đã có ấn tri kỷ  ."

Bác Weasley cười rạng rỡ với anh, "Và con biết không, Charlie, má hoàn toàn ủng hộ hai đứa."

"Cảm ơn má." anh đáp

Harry chớp mắt, ngả người vào ghế sofa để xử lý thông tin vừa mới tiếp nhận. Điều này thật đáng ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ tới, "Ừm, được rồi. Chà. Không ngờ ... . Cảm ơn bác đã nói cho con biết. Có lẽ con cũng nên chuẩn bị tinh thần để giải quyết nó sau này."

"Con đừng quá lo lắng về điều đó", bà Weasley cười nhẹ khi quay trở lại việc đan áo của mình, "Con không bao giờ có thể đoán trước được khi nào những điều này sẽ xảy ra, điều đó thực sự phụ thuộc vào số phận. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là sống và tiếp tục sống trong hiện tại, tương lai không thuộc về chúng ta. "

Thân gửi Harry,

Anh rất vui khi biết em sẽ không ở nhà dì dượng em trong suốt mùa hè còn lại, có vẻ như em đã sống tốt và vẫn bình yên với họ. Có vẻ họ không tệ đến vậy nhưng họ không được thú vị lắm, anh hy vọng Weasley sẽ khiến em vui hơn. Có thể sau này em sẽ gặp nhiều rắc rối lắm đây

Anh khá bất ngờ rằng em chưa bao giờ đến đại dương đấy! Đây thực sự là một điều đáng tiếc đối với một phù thủy đấy. Harry, đơn giản là em cứ đến thăm anh một lúc nào đó khi gia đình anh đang ở trên một ngôi nhà bên bờ biển. Rồi anh sẽ giúp em học bơi , thật nguy hiểm khi một ngày nào đó bạn thấy bạn cần kỹ năng này mà không có nó.

Anh xin lỗi vì đã làm em nhớ lại đến các giám ngục.

Anh sẽ gặp bạn trước khi chúng ta đến trận World cup. Cha anh và anh cũng đi bằng khóa cảng giống nhà Weasley tại nhà anh khá gần nhà của họ. Vậy gặp em sau nhé.

Cedric

"Tạm biệt các con nhé!" Bà Weasley nói khi họ bước ra khỏi cửa lúc bình minh, mỉm cười thật tươi, "Chúc các con đi vui vẻ."

Cả nhóm bắt đầu lên đường đến khóa cảng dưới ánh bình minh nhợt nhạt. Quãng đường đi bộ khá dài, nhưng Harry nhận thấy rằng những giờ dài làm việc nhà đã để lại cho cậu một sức chịu đựng khá ấn tượng. Với một đêm ngon giấc và thức ăn ngon, cơ thể cậu cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết, và anh gần như có thể lờ đi cơn đau lưng. Miễn là không có vết thương nào bị nhiễm trùng, Harry chắc chắn rằng mình sẽ ổn thôi.

"Chào cả nhà!" Harry ngạc nhiên quay lại khi thấy Cedric và cha anh đi ra đón từ trên đỉnh đồi. "Nói ngắn gọn thôi nhỉ? Khóa cảng sắp rời bến rồi."

"Xin lỗi Amos!" Ông Weasley nhe răng cười "Có vừa đứa dậy hơi trễ!"

"Chào Harry!" Cedric cười, vẫy tay với cậu

Harry bỗng lo lắng. Cậu mong đợi gì ở tình bạn của cả 2 chứ? Cậu có thích tình bạn của chúng ta không? Yeah, có chứ. Điều gì sẽ xảy ra nếu Cedric phát hiện ra? Nếu anh phát hiện cậu thích con trai thì sao? Anh ấy sẽ chán ghét cậu!

"À...ừm...chào Cedric." cậu cố cười "Phấn khích không?"

"Chắc vậy," Cedric gật đầu. Anh chỉ vào chiếc ủng "Lần đầu tiên đi khóa cảng hở?"

Harry gật đầu, tự nhiên cậu bắt đầu thấy lo lắng vì chuyến đi "Cảm giác nó...như thế nào vậy?"

"A, Harry Potter!" Amos Diggory hăng hái bước tới đưa tay ra để Harry bắt tay, "Ced đã kể cho bác rất nhiều về cháu! Khá ấn tượng đấy, Cậu Bé Sống Sót. Tất nhiên, Ced đã đánh bại cháu trong trận Quidditch! Đó sẽ là một câu chuyện rất hay để kể cho con cháu."

Harry cảm thấy mình tái nhợt, không biết phải phản ứng thế nào, "Uh...cháu đoán là..."

Cedric hơi bực bội nói:"Ba, Harry còn hơn cả những gì ba đọc trên báo đấy."

Amos thân thiện vỗ vai con trai mình, "Đừng đánh giá thấp những gì con đã đạt được, con trai! Con phải có  danh tiếng để thành công trên thế giới này."

"Thiệt luôn hả trời?!" Cedric bất lực

"Nhanh lên!" Ông Weasley chỉ tay vào đồng hồ đeo tay, "Chúng ta phải đi ngay bây giờ, mọi người chộp lấy cái khóa cảng đi!"

Mọi người chộp lấy chiếc ủng, và trong giây lát, khóa cảng đã khởi động. Harry cảm thấy một cú giật mạnh từ sau rốn, kéo cậu theo. Harry cảm thấy chắc chắn rằng bất cứ lúc nào cậu cũng sẽ nôn, thế giới đang quay nhanh hơn cậu có thể xử lý. Nó trở thành một cơn lốc màu, không có gì ngoài một vệt mờ. Giờ đây việc có thể thở được thực sự bất khả thi

"Buông ra đi!"

What the, buông ra á

Harry không chắc ai đã hét lên nhưng cậu không rảnh để thắc mắc. Họ hạ cánh bằng một cú va chạm mạnh trên mặt đất, và Harry đột nhiên ước rằng mình có thể hỏi thêm hướng dẫn về cách hạ cánh an toàn

Cậu nằm ngửa thẳng xuống một tảng đá khoét sâu vào vết thương. Cậu nằm yên một lúc, thở hổn hển và cố gắng nhìn qua những tia sáng trắng làm mù tầm nhìn của anh nhưng vì quá đau nên cậu rất choáng váng. ( sao ngồi im cx bị thương vậy 😃 )

"Ổn không Harry?" cậu tập trung vào giọng nói trước mặt và thấy Cedricđang đưa tay ra để đỡ cậu dậy

Harry nắm lấy tay anh, nghiến răng để khỏi nhăn mặt, "Em ổn, cảm ơn Cedric."

Cedric quay qua thì thấy ba anh đang bảo anh đi theo "Chà anh nghĩ là ngày mai tụi mình mới gặp nhua rồi. Thôi chào em nhé!"

"Uh, Cedric," anh chàng nhà dừng lại và quay qua cậu"Cảm ơn, anh biết đấy, anh đã viết thư cho em suốt cả mùa hè này. Cảm ơn anh."

"Chậc, không có gì đâu. Gặp lại em sau nhé." anh cười với cậu

"Chào anh."

Tối hôm đó, Harry tỉnh dậy với một tiếng la hét. Một giây sau, mùi khói xộc vào người cậu, kèm theo những tiếng chửi thề bị bóp nghẹt. Anh cảm nhận được sự nguy hiểm ngay lập tức.

"Quay lại cái khóa cảng ngay!" Ông Weasley gầm lên, "Sát cánh cùng nhau! Nhớ đừng để lạc nhau!" ông rút cây đũa phép của mình, lao về phía đám hỗn loạn để giúp bộ lấy lại quyền kiểm soát.

Mọi người chạy toáng loạn và la hét ầm ĩ. Một nhóm pháp sư mặc áo choàng dài màu đen và đeo mặt nạ đầu lâu màu trắng đang vui vẻ tra tấn những người chủ khu cắm trại Muggle. Harry kinh hoàng nhìn chằm chằm một lúc khi một cô bé quay tròn như một con quay.

"Thật tàn nhẫn!" Hermione hét lên

"Lối này!" Charlie nắm lấy cả đám lôi ra khỏi đám đông hỗn loạn "Nhanh lên!"

Họ bắt đầu chạy, len lỏi qua đám đông với sự tuyệt vọng. Trong bóng tối và ánh lửa chói lòa, cậu không biết mình phải đi đâu, cậu chỉ có thể tin tưởng vào những người mà cậu đang đi theo. Harry cảm thấy một lực siết chặt quanh tay mình, thứ mà theo bản năng cậu cũng cảm thấy cần phải nắm chặt.

Đột nhiên, một phù thủy cao lớn đang la hét chạy theo hướng khác đâm vào cậu, tách cậu ra khỏi những người bạn của mình. Một cách muộn màng, anh nhận ra mình đã nắm chặt tay Hermione. Bất cứ ai đụng phải cậu đều không dừng lại, cứ tiếp tục di chuyển.

Và cậu đã bị lạc

Cậu thấy mình đang ở trong một dãy lều trống, tối hơn. Cậu đã mất dòng người chính và nhà Weasley.

"Harry?!" Một giọng nói quen thuộc đột nhiên thu hút sự chú ý của cậu, khiến cậu quay lại để tìm nơi phát ra nó. Cedric chạy tới, ôm lấy vai anh gần như chặt đến phát đau, và Harry cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi nhìn thấy anh.

"Cedric..."

Cedric cười nhẹ, "Tìm thấy em rồi." Anh ấy nhìn qua vai và nguyền rủa, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, "Chúng ta phải đi ngay Harry. Đi nào!"

Ở đằng xa, một bóng đen, một hình bóng trong ánh sáng của ngọn lửa, giơ cao cây đũa phép và hét lên một lời nguyền. Một bóng người khói xanh và ánh sáng hiện ra trong mây, một con rắn chui ra khỏi miệng một chiếc đầu lâu.

"Harry..." Cedric đột ngột dừng lại. Ở đằng xa, những bóng người đeo mặt nạ nhanh chóng biến mất.

"Cedric, đó là cái gì?" Cedric hét. "Nằm Xuống!"

Harry gần như hét lên khi họ đột nhiên bị bao vây bởi các pháp sư mặc áo choàng đỏ. Cả hai người họ chạm đất khi ánh sáng va chạm trên đầu họ.

"Dừng tay lại! Đó là con trai tôi!" ông Amos xông ra từ đám người

"Harry!" ông Weasley cũng từ phía sau bước ra

"Chả có ai ở đây ngoài 2 đứa nó cả! Thế thì ai có thể phóng ra được chứ!"

"Chắc chắn không phải là con trai tôi!" ông Amos giận dữ liếc ông Crouch

"Và tất nhiên cũng không phải là Harry!" Cedric nói thêm trước khi ông Weasley có cơ hội phát biểu. Anh bước ra khỏi sự bảo vệ của cha mình, bước đến trước mặt Harry, "Tại sao mọi người cho rằng Harry là người thực hiện dấu hiệu hắc ám?"

Bạn bè bảo vệ lẫn nhau, Một giọng nói nhỏ nhẹ, cậu đang được sưởi ấm bởi lời nói của Cedric

Cedric, em không xứng đáng được đối xử tốt như thế đâu

Tuy nhiên, Harry không thể phủ nhận sự ấm áp đang lan tỏa khi Cedric bảo vệ cậu. Có gì đó sâu thẳm trong cậu, trong chính tâm hồn cậu, cậu cảm thấy... an toàn và nhẹ nhõm khi có sự hiện diện của Cedric.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store