Testor ego amorem perpetuum (1/12)
Chap 1: Rắc rối luôn tìm đến em
Ngày diễn ra trận Quidditch với đội Gryffindor đã rạng rỡ hơn đáng kể so với một "cơn mưa nhẹ". Tất nhiên, với sự nổi tiếng của Quidditch thì cả trường đều tham gia thường lệ. Nhưng khi mọi người chạy xuống sân, họ phải chật vật với gió cơn gió quá mạnh và vật lộn với ô và áo choàng bay khi họ đi.
Cedric Diggory đột nhiên thấy mình khá biết ơn vì tuổi tác và thân hình to lớn của anh, thông thường điều đó sẽ gây bất lợi cho tầm thủ, nhưng việc phải đấu với Potter trong thời tiết này rất có lợi cho anh. Nhưng điều này nhanh chóng cũng mang cho anh một chút lo lắng, Potter sẽ làm thế nào trong thời tiết này? Thằng bé chỉ mới mười ba tuổi ... nhưng lại nhỏ con hơn so với tuổi của cậu ... nhưng anh đâu thể giúp được cậu ấy, nhỉ?
Anh là đội trưởng đội Hufflepuff mặc áo choàng màu vàng hoàng yến. Anh tự tin bước ra sân đối diện với đội Gryffindor mặc áo choàng đỏ rực. Cedric và đội trưởng đội Gryffindor tiến về phía trước để bắt tay; Cedric cố hết sức để có một nụ cười thân thiện và hầu như không được đáp ứng bằng một cái gật đầu. Một lúc sau, bà Hooch đặt chiếc còi của mình lên môi và phát ra một tiếng nổ nghe chói tai khủng khiếp.
Sau đó các cầu thủ leo lên chổi rồi bay lên
Trong vòng vài phút, Cedric đã nguyền rủa và chửi thề với cái thời tiết chết dầm này, áo choàng của anh ướt nhẹp và dính lên da làm anh lạnh sun vòi. Anh ấy chưa bao giờ biết ơn hơn với Bùa không thể xáo trộn và bùa làm ấm. Trong cơn gió, anh không thể nghe thấy lời bình luận và cũng gặp khó khăn khi quan sát tình hình của các truy thủ trong đội Hufflepuff khi đấu với đội Gryffindor. Đám đông bị che khuất bên dưới một đống áo choàng và ô.
Một lần nữa, Cedric dừng lại một chút để đánh giá cao tài năng của tầm thủ trẻ hơn anh trong không trung-Potter, mặc dù cậu bé ấy bay ngược lại với anh. Cậu ấy ấy đã giải quyết vấn đề này bằng chiếc kính chống nước của mình, một kỳ công không hề dễ dàng. Anh ấy thực sự rất ấn tượng ....
Khi Wood kêu giải lao thì Cedric nhận được cập nhật từ đội của anh về điểm số mà anh nguyền rủa; như anh đã lo sợ, điểm số của thấp hơn rất nhiều so với Griffindor một cách tồi tệ. Tại thời điểm này, anh nắm bắt nó chỉ để đưa chúng ra khỏi các yếu tố. Tràn đầy niềm tin tưởng mới, họ quay trở lại cuộc chơi, Cedric bay xung quanh để tìm kiếm bất kỳ tia ánh vàng nào. Có lúc, anh va vào Potter, người đang đi hướng ngược lại.
Cơn bão mạnh dần lên, một tia chớp xuất hiện, ngay sau đó là một tiếng sét chói tai. Anh có cảm giác trò chơi này sẽ kéo dài đến đêm nếu Potter hoặc anh không bắt được trái Snitch sớm, và anh không quá quan tâm đến việc bất kỳ ai trong số họ tiếp tục trong thời tiết như vậy.
kia rồi! Một tia sáng vàng đã thu hút sự chú ý của anh. Cedric lao nhanh nhất có thể để bắt trái Snitch. Bản năng hơn là thị giác cho anh biết Potter đang tiến đến nhanh hơn ở ngay sau anh, Anh cười toe toét, trong giây lát bị cuốn vào cảm giác hồi hộp trong cuộc rượt đuổi của họ. Đây là khoảnh khắc anh ấy yêu thích trong Quidditch.
Nhưng một điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra. Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm khắp sân vận động. không biết một bằng cách nào đó nhưng những âm thanh bao quanh anh lúc trước đã bị không còn, tiếng gió gào thét cũng trở thành tiếng thì thầm căng thẳng và đột ngột. Và Potter không còn đuổi theo anh, thằng bé đang rơi xuống.
Có gì đó không đúng. Một thứ gì đó sâu thẳm trong tâm hồn anh, một thứ bản năng mà Cedric không thể biết nguồn gốc của nó, đang gào thét với anh. Nó không thể bị bỏ qua.
Anh không bắt trái Snitch nữa, anh cảm thấy kinh hoàng ngay lập tức khi nhìn thấy cảnh tượng mà anh ta nhìn thấy. Hàng chục con giám ngục lơ lửng bên dưới Potter, khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện của chúng hướng về phía cậu. Một cơn lạnh khủng khiếp, run rẩy bắt đầu bao trùm lấy anh.
Cedric nhìn Potter ngã xuống, anh nghĩ đến việc anh nghe nói các giám ngục là điểm yếu của cậu ấy. Trái Snitch hay Potter, tất nhiên anh đã có sự lựa chọn rõ ràng. Mọi suy nghĩ về Quidditch mờ dần; trong khoảnh khắc anh lao về phía trước cơ thể đang rơi của Potter. Một nhu cầu quá lớn, thậm chí là bản năng, để bảo vệ cậu học sinh nhỏ tuổi hơn đã vượt qua hành động của anh. Bên dưới bản năng đó là một nỗi sợ hãi kinh tởm rằng anh sẽ không đến đó kịp thời để cứu cậu trong tâm hồn của Cedric
Thôi nào.......Bay nhanh lên đi! Chết tiệt
Thời gian dường nhưngưng đọng. Gió tát vào mặt anh, những giọt nước hằn sâu vào da anh như những con dao găm đông cứng. Anh có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của các giám ngục đang len lỏi xung quanh họ, kéo cả hai vào bóng tối họ sẽ không thoát ra được. Khi anh đến gần hơn, gần như trong tầm với, khuôn mặt của Potter thu hút sự chú ý của anh, ngay lập tức được chiếu sáng trong một tia chớp.
Các đường nét của anh biến dạng trong nỗi thống khổ khủng khiếp, đau đớn.
Cedric đỡ lấy cậu, cảm thấy một làn sóng nhẹ nhõm tràn trề khi vòng tay ôm lấy chiếc áo choàng đỏ rực của cậu. Cơ thể của anh lạnh khủng khiếp, cảm thấy cậu gần như đã chết trong vòng tay anh, và trong một khoảnh khắc khủng khiếp, anh sợ rằng mình không như vậy. Họ chạm đất một cách thô bạo, Cedric chịu gánh nặng của cú va chạm để cố gắng bảo vệ Potter. Các giám ngục ép vào.
Ánh sáng bạc bùng lên trong bóng tối xung quanh họ. Cedric kinh ngạc nhìn một con phượng hoàng phát sáng thanh tao, đó một thần hộ mệnh, bắt đầu điều hành các dây thần kinh của anh. Những thần hộ mệnh khác tham gia cùng nó, xua đi cái lạnh bao trùm khắp sân Quidditch.
Cedric bắt đầu chú ý đến cậu bé đang được anh đỡ trong tay anh lẩm bẩm một cách lo lắng "Thôi nào, Potter....Potter.....Đừng chết trên tay anh...."
Cuối cùng Potter ho một tiếng yếu ớt và rùng mình hít một hơi, làm cedric vô cùng nhẹ nhõm. Kết quả của trận đấu Quidditch, mà anh đã dành cả buổi sáng để căng thẳng, dường như không còn quan trọng nữa. Đôi mắt xanh lục giật mình ngước nhìn anh.
"......Anh Diggory...?"
Anh thấy mình cười khúc khích, "Tưởng em biết rồi chứ Potter, đáng ra em đang ở trên cây chổi trong một trận đấu Quidditch đấy." Potter mỉm cười đáp lại, trước khi rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Cedric thấy mình đang do dự trước Bệnh thất, không chắc chắn về điều gì đã thúc đẩy anh đến đó. Trước khi anh ấy đến, chỉ để nhìn thấy có rất nhiều người mặc áo chùng màu đỏ thẫm đứng xung quanh giường của Potter. Trong khoảnh khắc đó, anh chắc chắn một điều gì đó rõ ràng, gần như là bản năng, đã thúc đẩy anh đến đó. Bây giờ anh ngập ngừng, những từ ngữ mất đi và lộn xộn trong đầu anh.
Chẳng biết nên nói gì nữa
Anh không thể im lặng bỏ đi. Cảm giác tội lỗi ập vào ngực anh mỗi khi ai đó vỗ lưng chúc mừng anh chiến thắng, cảm giác tội lỗi anh không thể bỏ qua. Không ai lắng nghe khi anh nói rằng trận đấu nên bị hoãn lại, và Gryffindor không được gọi thay thế cho đến khi điểm sáu giờ. Cuối cùng thì Cedric cũng bắt được trái Snitch để giải thoát cho họ khỏi cái cảm giác lạnh. Mọi yêu cầu tái đấu của anh đều vấp phải sự phản đối và anh ghét điều đó. (con ng ai cx háu thắng, đành chịu thôi )
Potter đã đến bệnh thất một lần nữa, cậu ấy bị thương, bị mất chiếc chổi quý giá của mình, và mọi người muốn Cedric giành lấy chiến thắng cho những gì đã xảy ra và ăn mừng. Cảm giác kỳ lạ bao trùm Cedric mỗi khi anh suy nghĩ về cậu bé, mong muốn được bảo vệ cậu.
Một phần là vì anh cần phải xin lỗi, chắc chắn rồi. Một phần là vì anh cần phải tự trấn an mình rằng Potter thực sự ổn. Và đó là điều mà Cedric không thể hiểu hết được, nhưng anh cũng không thể phớt lờ nó được.
Hít một hơi thật sâu, anh đẩy cửa bước vào, mang theo không khí tự tin như mong đợi ở anh. Sẽ không tốt nếu để cho sự lo lắng của anh ấy trở nên tệ hơn so với bây giờ. Potter ngồi một mình trên giường, nhìn xa xăm qua cửa sổ. Bên cạnh cậu là tàn tích của cây chổi Nimbus 2000 của cậu
Cedric hắng giọng "Potter.....em....em sao rồi?"
Potter quay lại, hơi giật mình, bắt gặp ánh mắt của anh, "Anh Diggory? Em ổn, chắc vậy. Ừm... cảm ơn anh."
Cedric chớp mắt"Vì chuyện gì?"
Cậu cau mày với anh"Anh là người đã đỡ em phải không?"
"ờ, phải, anh nghĩ đó chuyện anh phải làm. Ý anh là, đó là điều đúng đắn duy nhất anh có thể làm với em," Cedric ngập ngừng, lại liếc nhìn tàn tích của cây chổi. "Anh thực sự đến để xin lỗi em. Ước gì anh nhận ra sớm hơn thì có thể bạn đã không bị loại. Nhưng không ai cho phép anh làm một trận tái đấu."
Potter thở dài thườn thượt, chán nản nhìn xuống tay mình, "Không sao đâu anh Diggory."
Cedric cau có, "Không, thực sự không ổn tí nào cả. Em đã mất cây chổi! Thật không công bằng chút nào, đặc biệt là vì đây là lần đầu tiên em thua đấy. Và tất cả đã khiến cơ hội hội giành cúp của Wood bị phá sản", anh cảm thấy căng thẳng mọi sự tự tin của anh bay đi hết chỉ để lại cảm giác tội lỗi. "Nghe này, Potter, anh xin lỗi vì đã không nhận ra sớm hơn. Lẽ ra...."
"Chuyện đó........"
Anh lắc đầu, "Và xin đừng nói với anh là em không sao, bởi vì đó là những gì các thành viên trong đội của em nói với anh và nó thực sự không phải vậy."
Cậu bé cau mày, sau đó tỏ vẻ nhẹ nhõm, "Vậy thì, em cảm ơn anh Diggory. Đó thực sự không phải là lỗi của anh. Em rất vui vì chúng tôi đã kết thúc trận đấu vào ngày hôm qua," Potter cười một chút, "Ít nhất thì tụi Slytherin không hả hê về điều này. "
Cedric thấy mình mỉm cười đáp lại, "Anh cho rằng đó là một mặt tích cực." Cánh cửa bệnh thất mở ra, một vài người bạn của cậu bước vào. Cedric đứng dậy, "Chà, Potter, anh nghĩ anh nên đi ngay bây giờ. Ờ ..." Anh đột nhiên lúng túng không nói nên lời lần nữa, "Khỏe lại. ..nhanh nhé."
Potter gật đầu"Cảm ơn anh đã đến thăm và hỏi han."
Một lần nữa, anh lại do dự, quay lại ngay khi vừa bước từng bước rời đi, "Nếu em cần gì," Cedric tìm kiếm những từ ngữ thích hợp, "Anh có thể giúp em làm bài tập hoặc bất cứ điều gì cứ nói cho anh biết, được không?"
Khoan đã, những lời đó là do mình nói ra à?
"Tất nhiên rồi, gặp lại anh sau, anh Diggory."
Nhưng không như những gì Potter nói, Cedric thực sự không gặp cậu nhiều trong cả năm học. Thỉnh thoảng anh nhìn thấy cậu bé trong bữa ăn, nhưng cậu dường như lúc nào ăn cũng rất ít , hoặc tình cờ gặp cậu trong hành lang. Nhưng sự khác biệt về Nhà và tuổi tác khiến họ không được gần gũi với nhau lắm, họ không gặp gỡ nhau nhiều. Anh nghĩ rằng họ đã trao đổi với nhau quá nhiều trò vui trước khi kỳ thi cuối kỳ đột ngột diễn ra và Cedric thấy mình bị tập trung thái quá vào cuối năm học.
Như một truyền thống ở Hogwarts, cuối năm học không thể trôi qua nếu không có rắc rối xảy ra và Potter đã sớm quay trở lại bệnh thất. Một lần nữa Cedric thấy mình bị thu hút bởi bệnh thất nhưng anh cũng không biết chính xác lí do tại sao anh luôn có phản xạ như vậy
Ngôi trường trống trải một cách kỳ lạ khi anh đi đến bệnh thất, hầu hết mọi người tranh thủ kết thúc kỳ thi để đến thăm làng Hogsmeade. Anh tình cờ gặp Potter và bạn của cậu ấy khi họ vừa rời đi.
"Anh Diggory?"Potter hỏi, nghe có vẻ như cậu bé đang bối rối
"Chào, mà này Potter.."Cedric hơi do dự"Chúng ta nói chuyện với nhau mọt chút được không?"
"Vậy tụi mình gặp nhau sau ở phòng sinh hoạt chung nhé harry, đi thôi Ron!"Cô bé tóc xoăn tên Hermione Granger kia nói sau đó kéo theo cậu trai tóc đỏ hình như là Ronald Weasley
"À..ừ, gặp lại 2 bồ ở đó nhé"Potter quay lại nhìn Cedric"Có chuyện gì không anh Diggory"
"Ờ," anh thở ra một hơi mà anh không nhận ra mình đang giữ lại, "Chúng ta đi dạo nhé.À, nhân tiện, em gọi anh là Cedric cũng được."
"Được thôi.Ừm....anh cũng có thể gọi em là Harry."
Trong một vài khoảnh khắc, Cedric im lặng, anh đang suy nghĩ rằng anh anh cảm thấy harry dường như cần thời gian để sẵn sàng nhưng sự im lặng giữa họ rất dễ chịu. Có vẻ như anh vừa nhẹ nhõm, thoải mái vừa bối rối khi gặp Harry. Đôi mắt xanh lục rực rỡ của cậu thật mạnh mẽ và iên cường - Cedric cảm thấy hơi bối rối khi nhìn vào ánh mắt của cậu.
"Hình như em có thường hay vào bệnh thất gần như một thói quen nhỉ?"
Harry cười khúc khích"Chắc vậy quá, nhưng không phải em hay tự tìm tới rắc rối đâu."
"Thật sao?"
Cậu gật đầu"Thật, chỉ là rắc rối thường tìm đến em thôi."
Cedric khịt mũi"Này harry, em làm anh lo lắng một chút đấy. Rõ ràng là có chuyện gì đó đã xảy ra, và anh nghĩ nếu có sự giúp đỡ của anh thì có lẽ em đã không ở trong bệnh thấy rồi. Ý anh là, đó là những gì anh đã nói trước đây. "
Harry thở dài, dừng lại bên cửa sổ để nhìn chằm chằm vào Hồ Đen. Cedric gần như có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong suy nghĩ của mình, một điều gì đó chắc chắn đã xảy ra. Anh bị choáng ngợp bởi mong muốn được ở đó vì Harry, bằng bất cứ cách nào anh có thể. Cedric cần dựa vào lan can bên cạnh cậu, để anh suy nghĩ bao lâu cũng được.
"Em không chắc là anh có thể làm được nhiều thứ, Cedric," Harry nói đơn giản, "Đêm qua ... một người vô tội bị thương. Em đã làm những gì có thể làm được. Em thực sự đánh giá cao lời đề nghị của anh nhưng em không thể nói cho anh biết những gì thực sự đã xảy ra được. "
Cedric nhún vai, "Không sao đâu Harry. anh đoán đêm qua là một điều gì đó nghiêm trọng. Anh thực sự không mong em sẽ chia sẻ điều đó với anh đâu.
"Uh, chắc vậy nhưng em..." Harry nói nhỏ. "Em không thực sự giỏi trong việc kết bạn đâu."
"Vậy chúng ta viết thư cho nhau trong suốt mùa hè nhé?"
Harry bối rối, và đôi mắt của Cedric nhíu lại thành một cái cau mày, "Chắc chắn rồi," Cuối cùng cậu nói, "Em sống cùng họ hàng là....người muggle của em. Nên em không thể viết thư cho anh được, nhưng em sẽ cố viết khi nào có thể."
Cedric cười"Được thôi, đó là những gì anh muốn nói với em."
"Vậy thì ta làm bạn nhé?" Harry đưa tay ra, và Cedric không bỏ lỡ cái nhìn đầy hy vọng trong mắt cậu bé.
Anh gật đầu, cười toe toét, đột nhiên cảm thấy như mình đã đạt được một điều gì đó quan trọng, "Bạn."( và vâng, điều quan trọng đó là bước được 1 bước trong cuộc hành trình cua Harry :)))))))
Gửi Cedric
Em xin lỗi vì đã không viết sớm hơn. Hedwig, con cú của em đã rất bận rộn, và có vài lần đầu tiên em cố gắng viết thư cho anh nhưng Hedwig đã quay lại với lá thư vẫn còn được trên chân. Tuy nhiên, không có nhiều điều đã xảy ra ở đây, nó giống như một thói quen cũ của tôi và họ hàng của em. Anh họ của em, Dudley, đang phải vật lộn với chế độ ăn kiêng của mình nên tôi cho rằng cả nhà họ hơi căng thẳng.
Anh sao rồi? Tôi không biết anh thường làm gì trong kì nghỉ. Mùa hè năm nay của anh có vui không? Em hy vọng là có.
Harry
Harry thân mến
2 ba con anh đã đi du lịch qua khắp lục địa trong phần lớn tháng rưỡi . Anh nghĩ Hedwig gặp khó khăn khi bay đến các quốc gia quá xa so với nơi em sống. Anh xin lỗi về điều đó, ước gì anh có thể cho em biết trước chuyện này. Bây giờ anh đã về đến nhà rồi.
anh nghĩ anh rất vui khi nghe mùa hè của em nghe không quá kinh khủng, mặc dù nó nghe có vẻ khá nhàm chán. sự căng thẳng trong gia định thực sự có thể khiến mọi người rơi vào tình thế khó khăn, anh đoán người Muggle và phù thủy giống nhau ở điểm đó. Anh nghĩ những gì em có thể làm là động viên anh họ của em vượt qua nó và tránh để những cơn nóng nảy( chắc dễ ) . Tôi cố gắng tránh mặt bố mẹ mỗi khi họ cãi vã. Hy vọng người thân của em thực sự không ghê gớm như vậy, có vẻ như em không gần gũi với họ cho lắm.
Nếu em không phiền thì anh hỏi tại sao học kỳ trước các giám ngục lại ảnh hưởng đến em nhiều như vậy? Tôi không có ý nhiều chuyện, chỉ là anh đang viết thư cho em nên em có thể nói chuyện với anh nếu em muốn.
Chuyến đi của anh rất tuyệt vời. Tây Ban Nha thật đáng kinh ngạc. Ba anh hầu như bận rộn với công việc khi bọn anh ở đó, chủ yếu là anh dành nhiều để khám phá nó. Hòa nhập với dân Muggle khó hơn tôi nghĩ, anh chắc rằng anh đánh giá cao lời khuyên của em về điều đó.
Các bãi biển ở Tây Ban Nha hoàn toàn không giống như bãi biển ở nước Anh, chúng ấm hơn. Ở đó, dân Muggle làm một trò trông khá vui được gọi là lướt sóng, tôi đã thử chơi vì tò mò. Nó kiểu như đang bay vậy đó, cái cảm giác đứng trên tấm ván rồi trong sóng biển Khó mô tả lắm, nhưng nói chung nó là một trải nghiệm khó quên.
Dù sao đi nữa, giải World Cup Quidditch sẽ diễn ra ở Anh năm nay. Anh hy vọng em sẽ đến đó, anh sẽ rất vui nếu gặp em ở đó đấy. Tầm thủ của đội Bulgaria là Viktor Krum chơi hay lắm đấy mặc dù anh ấy vẫn còn đi học. Anh nghĩ truy thủ của đội Ái Nhĩ Lan cũng là những cầu thủ đáng được nhắc tới đấy. Anh sẽ đến đó với bố
Hy vọng rằng không có rắc rối nào xảy ra với bạn từ bây giờ đến lúc đó.
Bạn của em,
Cedric
Cedric thân mến
Thực sự thì họ hàng của em cũng không đến nỗi đâu, đừng để ý đến họ. Thành thật mà nói, họ chắc chắn đỡ hơn so với trước đây. Tôi không thể nói rằng em và họ thân thiết, nhưng điều đó không sao, thật đó. Tuy nhiên, không có vấn đề xảy ra ở đây và điều đó thật là tốt vì điều đó có nghĩa là rắc rối vẫn chưa tìm đến em.
Tây Ban Nha nghe có vẻ tuyệt nhỉ. Em thực sự muốn đi du lịch vào một ngày nào đó, có thể là sau khi em tốt nghiệp trường Hogwarts. Tôi muốn đi đến những nơi khác ngoài ở đây, bất cứ nơi nào cũng được. Thành thật mà nói, tôi cũng chưa thấy nhiều địa điểm ở nước Anh lắm những nơi em biết cũng chỉ có ở đây, trang trại Hang Sóc và trường Hogwarts. Biển có vẻ thú vị nhỉ, em cũng chưa bao giờ thực sự đến đại dương. Tôi nghĩ việc đi biển có thể giúp ích cho khả năng bơi lội của em
Em thấy cái chết của ba mẹ của em khi đối mặt với chúng nhưng không sao đâu em chỉ hơi đau đớn một chút thôi
Ít ra thì em cũng có một số tin tốt; em sẽ đến xem giải World Cup! Nhà Weasley có vé và đã mời em đi cùng, em vừa được người thân cho phép. Em chắc rằng tôi sẽ gặp anh ở đó. Tôi chưa từng đi xem một giải thi đấu trước đây, tôi rất nóng lòng muốn thấy các tầm thủ thi đấu với nhau.
Bạn của anh,
Harry
P.S Em sẽ ở tranh trại hang chồn vào những ngày còn lại của kì nghỉ hè, nếu anh muốn gửi thư cho em thì gửi cú đến đó nhé.
Cedric cau mày trước bức thư mới nhất của Harry, lơ đãng đưa cho Hedwig vài món quà. Cậu thực sự không viết thường xuyên như Cedric hy vọng, nhưng anhcho rằng mình không có quyền tọc mạch nhiều như vậy. Anh không thể không cảm thấy mình đã không thực biết nhiều về cậu vào mùa hè năm nay, Harry dường như không nói nhiều về bản thân và gia đình hay họ hàng của mình. Anh cảm thấy thật tệ khi hỏi về các giám ngục lúc đó, nhưng cũng không thể nghĩ ra điều gì khác để hỏi và thực sự hiểu được cậu ấy. Anh không chắc liệu đó có phải là sự tò mò hay lo lắng đã khiến suy nghĩ của anh đọng lại trên cậu ấy không ...
Anh thở dài, ngồi viết thư trả lời , tự hỏi liệu có một điều gì đó quan trọng anh ấy đang thiếu không. Một nỗi lo lắng dai dẳng dường như giằng xé tâm hồn anh, nhưng anh không thể biết nỗi lo sợ của mình chính xác là gì. Căng thẳng dường như lớn dần lên trong mọi suy nghĩ của anh về tương lai. Cedric không biết phải làm thế nào với nó.
má ôi, mỏi tay vãi, tui cố viết nó trong 1 ngày mà mấy bác bik đó, dịch từ tiếng anh sang tiếng việt khó cỡ nào đó
truyện gốc là 3032 từ, tui:4317 từ, hỡi ơiiiiiiiiiii
Nên là nhớ bình chọn cho tui nghe!!!!!!! Tui cố viết cho mấy bác đag khổ sở kiếm cedhar giống tui đó nha, bye bye, bé mộc mãi yêu mn 😘🥰
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store