Amare non obstante tenebris (3/23)
Chap 3: Ngôi sao
Mặt tiền bẩn thỉu của những ngôi nhà xung quanh có vẻ không được dùng để chào đón một ai cả; một số trong số chúng có cửa sổ bị vỡ, lấp lánh lặng lẽ trong ánh sáng lờ mờ của mặt trời buổi chiều, sơn trên nhiều cánh cửa bị bong tróc, và những đống rác nằm bên ngoài một số bậc thềm phía trước.
"Đây là đâu vậy?" Harry khẽ hỏi khi cảm thấy Thuốc đa dịch bắt đầu hết tác dụng. Những làn sóng cảm xúc đã đấu tranh để thu hút sự chú ý của cậu kể từ khi Cedric và thầy Remus đến đường Privet Drive cuối cùng cũng bắt đầu bắt kịp cậu. Cậu không chắc mình có thể đứng vững nếu không có Cedric đỡ.
"Chờ một chút," Remus nói, lục lọi trong chiếc túi đeo chéo của mình. "Thầy mượn nó từ cụ Dumbledore. Moody sẽ nhận dạng chúng ta nếu chúng ta lảng vảng xung quanh, đọc nhanh và ghi nhớ rõ."
Harry cầm lấy mảnh giấy da trong vẻ bối rối. Nét chữ hẹp quen thuộc một cách mơ hồ. Nó ghi: Trụ sở của Hội Phượng hoàng có thể được tìm thấy ở số mười hai, Grimmauld Place, London.
"Hội phượng h..."
"Ấy! Đừng nói ở bên ngoài!" thầy Remus cắt ngang câu hỏi dang dở của cậu
"Nhưng nó ở đâu?"
"Em cứ nghĩ về những gì em vừa ghi nhớ," Cedric nhẹ nhàng nói.
Harry đã làm theo, và ngay khi cậu nghĩ đến đoạn về số mười hai, Quảng trường Grimmauld, thì một cánh cửa nát bươm hiện ra từ đâu đó giữa nhà số mười một và mười ba, nhanh chóng theo sau là những bức tường bẩn thỉu và những ô cửa sổ cáu bẩn. Một lúc sau, thầy Remus dùng đũa phép gõ mạnh vào cửa và Cedric đang dẫn cậu vào trong một hành lang tối.
Harry nghe thấy một tiếng xì xì khe khẽ và rồi những ngọn đèn kiểu cũ bừng sáng dọc theo các bức tường, đó là một thứ ánh sáng chập chờn, mong manh trong khắp không gian ảm đạm. Đến bây giờ cậu vẫn chẳng ngờ bản thân đã thực sự rời khỏi cái hố địa ngục đó và bắt đầu bước vào một nơi xa lạ nhưng chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.
Có vẻ như có những bước chân vội vã và chú Sirius hiện ra từ một cánh cửa ở cuối hành lang, theo sát là ba mẹ của Cedric. Cả ba người họ trông có vẻ hốt hoảng, ngạc nhiên và lo lắng trong giây lát, Harry không chắc là họ đã mong đợi mình. Cậu nhận thấy ba mẹ của Cedric trông... già hơn, xanh xao hơn so với một tháng trước.
"Chú Sirius," Harry yếu ớt nói, cố gắng nở một nụ cười với cha đỡ đầu của mình.
"Harry," Sirius thì thầm. Harry dường như lao qua hành lang để đến chỗ họ, và Harry rời khỏi sự hỗ trợ của Cedric để được bao bọc trong vòng tay của cha đỡ đầu. Thật không thể tin được cuối cùng cũng được thư giãn.
"Con nhớ chú lắm," giọng Harry nghẹn lại, và cậu cố gắng hết sức để không rơi nước mắt.
"Harry..." chú Sirius tách ra, chăm chú nhìn cậu, "Chú cũng nhớ con nhiều lắm. Chú rất xin lỗi vì đã để con ở đó. Đáng lẽ chú... lẽ ra chú đã nhận ra con... chú-- "
"Con biết..." cậu nhẹ nhàng nói "Con xin lỗi..."
"Con đừng xin lỗi..." chú buồn bã nói "Con không phải là loại người phải đổ lỗi cho bản thân đâu."
Harry quay lại thì thấy bạn trai của mình đang trò chuyện lặng lẽ với ba mẹ anh. Ông bà Diggory trông có vẻ tiếc nuối, và khi họ bắt gặp ánh mắt của cậu, cậu mỉm cười thân thiện. Một lúc sau, bà Weasley xuất hiện, và cái ôm bao trùm lấy cậu nhẹ nhàng hơn đáng kể so với cái ôm đã khiến cậu đau xương sườn của chú Sirius.
"Ôi Harry, thật tuyệt khi được gặp con! Trông con có vẻ không được khỏe nhỉ, một giờ nữa là đến bữa tối rồi, cho đến lúc đó..."
"Nào Harry," Cedric bước tới và vòng tay qua người cậu để hỗ trợ, "Em cần chợp mắt một tí đấy." Harry biết ơn đi theo người tri kỉ của mình vì cậu đã hơi bối rối trước sự quan tâm thầm lặng nhưng nghiêm túc trong mắt người lớn nhưng thật may vì Cedric hiểu suy nghĩ của cậu. Cedric dẫn cậu lên lầu, vào một phòng ngủ có một chiếc giường đơn.
"Cedric. Chỗ này là sao?" Harry mệt mỏi hỏi, cậu ngồi xuống cạnh anh trên giường
Cedric thở dài "Đây là căn cứ của Hội Phượng Hoàng."
"Đây là hội hoạt động bí mật do cụ Dumbledore thành lập để chống lại Voldemort," Cedric nghiêm túc giải thích. "Ba mẹ anh tham gia sau... à, vào đầu mùa hè. Anh vẫn chưa được phép tham gia và cả cặp song sinh cũng vậy dù đã đủ 17 tuổi nhưng anh nhất định sẽ tham gia ngay sau khi tốt nghiệp."
Harry nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, nhiều cảm xúc khác nhau kêu gọi sự chú ý của cậu. Một mặt, thật nhẹ nhõm khi biết rằng vẫn có một bộ phận đám đông đang đứng lên chống lại Voldemort một cách có tổ chức được thành lập. Cũng thật nhẹ nhõm khi biết rằng Cedric, ít nhất là vào lúc này, hiện vẫn chưa liên lụy vào một cuộc chiến như vậy. Nhưng cậu nhận ra một sự thất vọng tràn trề trong giọng nói của Cedric, anh đã cảm thấy điều đó suốt cả mùa hè. Quả nhiên là không chỉ có Harry, Cedric cũng có rất nhiều điều muốn giấu kín trong những lá thư của mình, dù muốn hay không.
"A!" cuối cùng Harry lên tiếng "Vậy có nghĩa là..."
"Ừ," Cedric gật đầu, "Hermione và Ron cũng ở đây. Chúng ta có thể đi gặp 2 người đó bây giờ, nếu em muốn, mặc dù thành thật mà nói thì trông em như sắp ngất tới nơi."
Harry ngáp dài "Đúng thật...dù em muốn gặp 2 bồ ấy thật nhưng giờ em kiệt sức quá rồi..."
"Em không cần phải nói với bất cứ ai về bất cứ điều gì em không muốn nếu ai có hỏi," Cedric nhẹ nhàng nói, "kể cả là anh, cho đến khi em sẵn sàng tiết lộ, anh không ép buộc em đâu. Tại sao em không nằm nghỉ một chút cho thư giãn đi?" Nhẹ nhàng vén mái tóc qua trán của Harry sang một bên, anh nói thêm, "Anh sẽ ở đây cho em cảm thấy an toàn."
"Được rồi," Harry mệt mỏi nói, giờ sức khỏe như thế này thì khó mà tranh luận với Cedric tiếp.
Ngay sau đó, cậu được ai đó lay dậy một cách nhẹ nhàng, một giọng nói dịu dàng thì thầm bên tai cậu, "Harry," Cedric nói. "Dậy đi. Hermione và Ron sẽ muốn gặp em trước bữa tối."
"Mmhmm," Harry thở dài, dựa sâu hơn vào hơi ấm của Cedric. "Em đang mệt mà..."
"Anh biết mà." Cedric ngồi dậy và nhẹ nhàng kéo Harry theo. "Nhưng em cần nói chuyện với bạn em rồi ăn uống sau đó đánh một giấc thật ngon nhé."
Harry ngáp, vươn vai và quay lại nhìn Cedric đang mỉm cười trìu mến với cậu. Cậu cười toe toét rồi cúi xuống và hôn nhẹ lên má Cedric. Sự kết hợp giữa buồn ngủ và nhẹ nhõm tràn ngập khiến cậu hơi choáng váng.
"Ừm, chả biết đã bao giờ em đã nói với anh rằng..." cậu nói nhẹ nhàng, niềm hạnh phúc nở rộ trong lồng ngực cậu khiến cậu cười toe toét, "Anh đẹp cỡ nào chưa?"
Anh tuyệt vời thật đấy, Cedric
"Chưa," Cedric mỉm cười, anh đứng dậy và kéo cậu vào một cái ôm thật chặt, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Harry. Những tia cảm xúc lóe lên trong dây thần kinh của Harry khi chạm vào anh, và cậu đột nhiên bị ấn tượng bởi chính xác cảm giác của cậu khi ở gần Cedric, và chính xác đó là vì cậu đã nhớ tri kỉ của mình đến nhường nào. "Nhưng anh chắc chắn rằng anh không thể đẹp bằng một nửa nhan sắc của ai đó."
"Ai nói vậy, anh tuyệt vời hơn chứ," Harry cười khúc khích khi Cedric đan những ngón tay của họ vào nhau, anh kéo cậu đi dọc hành lang đến một căn phòng khác.
Cậu nuốt nước bọt, do dự không dám đưa tay ra gõ cửa. Cậu đã khao khát được gặp 2 người bạn thân hàng tuần, hàng giờ liền. Bây giờ họ đang ở đó -- chỉ cách cậu vài bước chân. Bây giờ cậu đột nhiên bị một làn sóng bất an, run sợ ập đến.
Những ngón tay của Cedric siết chặt lấy tay anh để trấn an, "Anh không để họ xa lánh em đâu," anh nhẹ nhàng nói, "Chú Sirius và một số thành viên của hội biết, ít nhất là mơ hồ. Thầy Remus phải báo cáo để biện minh những gì anh và thầy đã làm khi đưa em ra khỏi đó sớm hơn dự kiến. Mọi người đều rất tức giận đó Harry, nhưng không phải là vì em. Họ đã phải ngăn bác Arthur Weasley và cha đỡ đầu của em xông vào đó. Anh tin rằng thầy Moody Mắt Điên đã tình nguyện đi cùng với họ. Thầy Remus đã kể cho anh nghe về nó trong khi em đang ngủ."
Harry nhăn mặt, không biết cậu cảm thấy thế nào khi có thêm nhiều người biết được sự thật, nhưng cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ thường. Như thể ai đó đã trút bỏ được gánh nặng vật chất mà cậu đã mang suốt cuộc đời mình, và chỉ khi không có nó, cậu mới nhận ra mình đã phải nỗ lực như thế nào để tiếp tục sống tiếp
"Không sao đâu, em nghĩ vậy. Em...em không sao, em nghĩ vậy."
"Không ổn cũng không sao," Cedric nhẹ nhàng nói. "Chỉ là...hãy luôn nhớ rằng tất cả mọi người đều rất quan tâm đến em. Mọi người đang ở đây - Anh đang ở bên em."
Harry gật đầu và xoay nắm cửa phòng ngủ có hình đầu một con rắn, và mở cửa. Cậu chỉ thoáng thấy một căn phòng có trần cao tối tăm trước khi có một tiếng hét lớn phát ra và tầm nhìn của cậu hoàn toàn bị che khuất bởi một lượng lớn tóc rất rậm rạp. Hermione đã ôm mạnh tới mức gần như khiến cậu té. Rất may, nhờ những lọ thuốc mà thầy Remus đã cho nên cậu vẫn không bị gây hại gì.
Harry sửng sốt khi nhận ra rằng đây là cơn đau đỡ nhất mà nó phải chịu đựng trong nhiều tuần, có thể là hàng tháng... hoặc thậm chí là năm?
"HARRY! Ron, bồ ấy nè, Harry ở đây nè! Tụi mình không nghe thấy tiếng hai người đang đến! Bồ đã ở đây bao lâu rồi? Bạn có khỏe không? Bồ có ổn không? Merlin, Harry, trông bồ tiền tụy quá, chuyện gì đã xảy ra vậy? Bồ có sao không? Bồ có giận tụi mình không? MÌnh xin lỗi, mình biết những bức thư của tụi mình thật vô tích sự--nhưng tụi mình không thể nói với bồ bất cứ điều gì cả, cụ Dumbledore đã bắt tụi mình phải thề như vậy. Tụi mình có rất nhiều điều để nói với bồ, và bồ phải cho tụi mình biết--"
"Hermione," Cedric nói, cười toe toét khi anh đóng cánh cửa lại sau lưng họ. "Để Harr thở tí đi."
Hermione, vẫn còn cười rạng rỡ, cô bé thả Harry ra, nhưng trước khi cô có thể nói thêm một từ nào nữa thì có một tiếng vù nhẹ và một vật gì đó màu trắng bay lên từ nóc tủ quần áo tối màu và nhẹ nhàng đáp xuống vai Harry.
"Hedwig!"
Con cú tuyết gặm tai cậu một cách trìu mến khi Harry vuốt ve bộ lông của nó. Nhìn nó hạnh phúc, thoát khỏi cái lồng mà Vernon đã dùng để nhốt nó vào, một nụ cười cũng nở trên môi cậu.
"Harry..." Hermione ngập ngừng bắt đầu. "Tụi đã cố viết thư cho bồ sau vụ việc của tụi Giám ngục, nhưng Hedwig không bao giờ hồi âm lại. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Harry cắn môi, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt bạn thân mình. Cedric siết chặt tay cậu để trấn an, một lời thề không thành lời về sự tin tưởng và ủng hộ. Trong một lúc, cậu vật lộn với những suy nghĩ của chính mình, tìm kiếm một lời nói dối hoặc một nửa sự thật và cảm thấy thật khó diễn đạt nó.
"Ờ," cậu thở dài, quyết định nói ra sự thật là dễ nhất. "Dượng mình đã nhốt nó vào trong đó. Lẽ ra mình đã có thể viết thư nhưng tin tôi đi, mình cũng muốn có câu trả lời nhưng mình... mình không thể."
Ron lên tiếng trước, giọng của cậu tràn đầy sự lo lắng, "Lão ria mép đó lại nhốt bồ lại như Năm Thứ Hai, phải không?"
"Đại loại là như vậy..." cậu lẩm bẩm
"Ôi Harry, kinh khủng quá," Hermione kêu lên, cô bé kéo Harry lại vào một cái ôm ngắn và nhẹ nhàng hơn. "MÌnh rất tiếc là tụi mình không thể cho bồ câu trả lời, mình nghĩ bồ đã có thể làm điều gì đó ngu ngốc nếu bồ bị mắc kẹt một mình mà không có tin tức gì cả và anh Cedric đã làm phiền họ hàng ngày, nhưng cụ Dumbledore đã khiến tụi mình-"
"Cụ dường như nghĩ rằng đó là điều tốt nhất," Hermione nói có phần hụt hơi. "Dumbledore, ý mình là..."
Sự tức giận thoáng qua trong mắt Cedric và anh giơ hai tay lên trời, khó chịu nói, "Được rồi," Cedric nói một cách khinh bỉ. "Bởi vì tất cả chúng ta đã bị giám ngục tấn công rất nhiều lần trong mùa hè này! Và..." Anh ngừng lại, bắt gặp ánh mắt của Harry và gầm gừ với sự thất vọng.
"Chà, không hẳn đâu," Hermione nhẹ nhàng xen vào. "Tại đó là lý do tại sao cụ lại cử nhiều người từ Hội Phượng hoàng nhiệm vụ theo dõi Harry suốt mùa hè--"
"Và điều đó đã làm rất nhiều điều tốt nếu nó tiếp như thế, phải không?" Cedric nói, anh không giữ được giọng đều đều. "Thậm chí sẽ còn không để anh rời khỏi nơi này một mình, nhưng cuối cùng Harry phải tự bảo vệ bản thân một lần nữa. Anh thậm chí phải chiến đấu để-"
"Cedric..." Harry đặt tay lên vai anh để giúp anh bình tĩnh lại
Cậu cảm thấy sự mệt mỏi đè nặng lên mình khi cuộc trò chuyện tiếp tục. Cuộc trò chuyện quay trở lại với những lá thư và cụ Dumbledore và đột nhiên cậu cảm thấy một cơn giận dữ trào dâng trong lồng ngực, thứ mà cậu nghĩ mình đã bỏ lại phía sau. Tâm trạng của cậu đột ngột chuyển từ cam chịu và mệt mỏi sang tức giận. Đột nhiên, tất cả sự thất vọng của cậu chồng chất lên nhau, phá vỡ sự kiềm chế nào đó trong cậu, và cậu hét lên.
Họ đang nhìn chằm chằm vào cậu, cả ba người họ, với vẻ lo lắng. Hermione trông như sắp khóc tới nơi, và Cedric trông như thể những lời nói của Harry đang làm anh đau đớn. Harry đột ngột ngừng la hét và muộn màng nhận ra mình đang thở gấp.
"Harry..." Giọng Hermione vỡ ra, lấy lại hơi thở, "Tụi mình xin lỗi."
"Harry, bình tĩnh đi," Cedric nhẹ nhàng nói, dẫn cậu ngồi xuống mép giường. Harry đang run rẩy, sự lo lắng chiếm hết không khí trong phổi, chạy dọc cơ thể cậu thành những cơn run rẩy do lo lắng. "Hít thở sâu đi Harry, làm theo anh này, hít vào và thở ra," Harry thấy mình đang lắng nghe giọng nói của Cedric, cậu thở sâu hơn theo lời anh. Dần dần sự hoảng sợ tan biến.
"Mình xin lỗi," cậu lầm bầm và lau đi những giọt nước mắt phẫn uất.
Ron và Hermione đã ở ngay bên cạnh cậu trong tích tắc, rồi ngồi xuống một bên giường.
"Bồ tèo, thật đấy," Ron đặt một tay lên vai cậu. "Tụi mình thật sự không muốn sự việc trở nên như thế này đâu."
"Tụi mình đã rất lo lắng cho bồ," Hermione nhẹ nhàng thêm vào. "Harry, thành thật mà nói, bồ trông thật kinh khủng. Chuyện gì đã xảy ra vào mùa hè này vậy?"
Những cơn ác mộng nhiều đến mức cậu gần như không thể nhắm mắt mà không nhìn thấy những tia sáng xanh lóe lên trong tầm nhìn của mình. Đau đớn về thể xác, đánh đập, hành hạ, cậu biết cách để vượt qua và sống sót - nhưng đôi khi cậu cảm thấy thật mệt mỏi khi làm điều đó liên tục. Danh sách các công việc bị ép phải làm mỗi ngày. Nỗi cô đơn, tan vỡ chỉ bởi những lá thư chẳng nói lên điều gì quan trọng.
Harry hít một hơi thật sâu, bắt gặp ánh mắt của bạn mình, "Có một số...điều mà mình chưa sẵn sàng để nói, Hermione. Mình xin lỗi."
"Harry," cô mỉm cười với cậu. "Cậu không có gì phải xin lỗi cả." Ron gật đầu đồng ý và Cedric siết chặt tay Harry. Trong khoảnh khắc, Harry thấy mình được bao quanh bởi ba cơ thể ấm áp, ôm chặt lấy cậu trong giây lát.
Cậu thả lỏng mình trong vòng tay ấy, trút bỏ một chút âu lo còn sót lại của mùa hè. Họ thực sự ở đây, và thực sự đang ở bên họ và...bằng cách nào đó... mọi chuyện sẽ ổn thôi. Họ sẽ bên cậu để giúp cậu vượt qua nó.
"Cảm ơn mọi người," cậu nhẹ nhàng nói, nhìn quanh phòng một phút sau khi họ ngồi xuống.
Cuộc nói chuyện chuyển sang nói về Hội, ba người họ bổ sung cho Harry những gì họ biết và không thể viết vào các bức thư. Đó không phải là những thông tin hoàn chỉnh, nhưng ít nhất họ có một số ít có thể cung cấp cho cậu, và đó là nhiều hơn những gì Harry mong có được trong nhiều tuần. Cuối cùng thì cặp song sinh và Ginny cũng xuất hiện. Họ nói với cậu rằng Bill và Charlie đều tham gia Hội, nhưng tốt nhất là nên Percy không được nhắc đến trong bữa tối sau cuộc tranh cãi giữa anh ta và bác Weasley.
Sự hiện diện vững vàng của Cedric không di chuyển dù chỉ một inch khi họ nói chuyện, và Harry thấy mình tập trung vào điều đó khi sự mệt mỏi và lo lắng đang lấn át cậu.
"Bữa tối đã sẵn sàng, con có thể xuống ngay bây giờ, mọi người đang rất nóng lòng được gặp con đấy Harry," bà Weasley nói, xuất hiện ở ngưỡng cửa phòng ngủ. "Và ai đã để tất cả những quả Bom Phân đó ngoài cửa bếp vậy?"
"Crookshanks á mẹ," Ginny nói dối, che giấu những nỗ lực trước đó để tìm hiểu xem cửa bếp có bị khóa hay không. Đã có một cuộc họp khẩn cấp được triệu tập với các thành viên có mặt trong nhà. "Nó thích chơi với chúng lắm."
Khi đi xuống cầu thang, họ giữ im lặng. Hành lang ảm đạm bên dưới đầy những phù thủy và pháp sư, bao gồm cả vệ sĩ của Harry và cha mẹ của Cedric. Có một bức chân dung khủng khiếp của một bà già trên tường đang la hét.
"Câm miệng, mụ già đáng ghét, câm miệng!" Giọng nói quen thuộc của Sirius gầm lên, giật lấy tấm rèm xung quanh khung hình của bà ta. Với sự giúp đỡ của thầy Remus, chú đã che được bức chân dung, lập tức quay lại để nhìn thấy Harry.
"Chào con, Harry," chú nói dứt khoát. "Có vẻ con đã thấy bà mẹ của chú rồi đó."
Trong ánh mắt của cha đỡ đầu cậu có gì đó đen tối hơn, buồn bã hơn. Chú đã nghe báo cáo đầy đủ từ Remus, và Harry nhận ra điều đó. Harry bước về phía chú và người cha đỡ đầu của cậu lập tức ôm lấy cậu.
"Chú rất xin lỗi vì đã để con ở...nơi kinh khủng đó. Chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai, sau khi con có một giấc ngủ ngon, được chứ?" Sirius nhẹ nhàng nói trong khi vùi đầu vào mái tóc của Harry.
"Dạ."
Nhà bếp ở tầng hầm cũng ảm đạm hơn đại sảnh phía trên, một căn phòng hầm hố với những bức tường đá xù xì. Bà Weasley ôm lấy cậu lần nữa, lần này hơi đẫm nước mắt, và Harry thấy việc chấp nhận sự quan tâm của bà không khó như cậu nghĩ. Sau khi ngồi xuống, Mungundus Fletcher xin lỗi Harry; Cedric quắc mắt nhìn người ông ta một cách kịch liệt.
Mọi người tụ tập ăn tối và Harry vui vẻ bắt tay vào bữa ăn chính thức đầu tiên của mình, đột nhiên cậu nhận ra mình đói như thế nào. Cuộc trò chuyện chỉ giới hạn ở những chủ đề ít nghiêm túc hơn, nhưng Harry rất biết ơn vì đã có lúc được ở gần những người không nhìn cậu như thể cậu là một con sâu bọ.
Cậu không bỏ qua cái nhìn dịu dàng của mọi người kể cả Moody Mắt Điên - người biết rằng người đàn ông này có thể liếc nhìn một cách thông cảm với bất kỳ ai - đang hướng về phía cậu. Thật kỳ lạ khi mọi người quan tâm đến cậu, nhưng đó chắc chắn là một sự thay đổi tích cực hơn.
Sau bữa tối, chú Sirius cố gắng kể cho Harry nghe nhiều hơn về Hội và Voldemort, nhưng nhanh chóng bị bà Weasley cắt ngang, khiến Harry càng thêm thất vọng. Cậu vô tình châm ngòi cho một cuộc chiến giữa hai người, và chính bàn tay vững chắc của Cedric đặt trên vai anh đã ngăn Harry bước ra khỏi phòng. Trước sự ngạc nhiên của Harry, ông Diggory đứng ra bảo vệ họ, lập luận rằng ông và Cedric, hay bất kỳ ai khác, đều có quyền được biết.
Cuối cùng, bà Weasley đồng ý rằng Harry có thể hỏi một số câu hỏi - khiến Cedric, Fred, George, Ron và Hermione tranh luận về việc ở lại. Cuối cùng, bà Weasley chỉ kéo Ginny ra khỏi bàn.
Harry hít một hơi thật sâu, hỏi "Voldemort đang ở đâu? Hắn đang làm gì? Con đã cố xem tin tức trên vô tuyến Muggle," cậu phớt lờ những người đang nhăn mặt khi nghe cái tên đó - Cedric là một trong số ít người không phản ứng, "và dĩ nhiên chúng đều vô nghĩa, chẳng có một tí tin tức gì liên quan đến hắn cả và cũng không có cái chết oan ức nào cả hay bất cứ thứ gì--"
"Đó là bởi vì vẫn chưa có bất kỳ cái chết đáng ngờ nào," chú Sirius nói, "dù sao thì chúng ta cũng không biết nữa lí do...nhưng chúng ta biết khá nhiều về những vấn đề khác."
"Nhiều hơn hắn nghĩ chúng ta đang toan tính điều gì."
"Tại sao hắn lại ngừng giết người?"
"Bởi vì hắn không muốn thu hút sự chú ý vào lúc này," chú Sirius nói. "Điều đó sẽ gây nguy hiểm cho hắn. Sự trở lại của hắn không diễn ra theo cách hắn muốn, con thấy đấy. Hắn đã tự làm mọi thứ rối tung lên."
"Hay nói đúng hơn, hai con đã làm kế hoạch của hắn phá sản," thầy Remus nói, chỉ vào Harry và Cedric với một nụ cười hài lòng.
"Ủa! Là sao?"
"Ý thầy là đáng ra trên thực tế tụi mình đã bị Voldemort giết nhưng rốt cuộc lại sống sót trở về." Cedric giải thích
Chú Sirius gật đầu, "Không ai ngoài những Tử thần Thực tử được cho là biết hắn đã trở lại. Nhưng các con đã sống sót để làm chứng. Hai con đã thực sự thay đổi hướng đi của mọi thứ. Nếu không có 2 con thì coi như là thế giới phù thủy đi tong."
Cuộc nói chuyện chuyển sang kế hoạch của hội để đảm bảo Voldemort sẽ không thể chiêu mộ thêm Tử thần Thực tử và xây dựng một đội quân hùng hậu cho riêng mình. Còn về Bộ, cậu cũng không ngạc nhiên nhưng cũng rất bực bội vì họ đã từ chối chấp nhận những gì đang xảy ra, thậm chí từ chối lắng nghe tuyên bố công khai từ Cedric.
Chú Sirius muốn nói thêm nhiều thông tin cho Harry hơn, nhưng lại bị bà Weasley chặn lại. Từng người bạn của Harry từ từ đứng dậy, và Harry cũng đành làm theo.
Sau bữa điểm tâm sáng hôm sau, chú Sirius kéo Harry sang một bên. Những bức tường của căn phòng họ bước vào được bao phủ bởi một tấm thảm cũ, rộng mênh mông. Nó đã bạc màu và bị rách nhiều chỗ; tuy nhiên, sợi chỉ vàng dùng để thêu nó vẫn lấp lánh đủ để cho thấy một gia phả đồ sộ có niên đại hàng trăm năm.
"Nhưng...không có tên chú ở đây..." Harry ngỡ ngàng nói khi cố dò tìm tên của chú
"Chú đã từng ở đó," Sirius nhẹ nhàng nói, chỉ vào một chỗ bị cháy tròn, nhỏ trong tấm thảm. "Người mẹ già ngọt ngào của chú đã lọai bỏ tên chú sau khi chú trốn khỏi nhà.
"Chú đã về đâu vậy?" cậu hỏi và nhìn chằm chằm chú
"Nhà của ba con," Sirius nói. "Ông bà của con đối xử thực sự rất tốt với chú; họ đã nhận chú làm đứa con trai thứ hai. Chú luôn được chào đón ở đó, và Harry," Sirius quay lại đối mặt với cậu, nhìn anh với ánh mắt kiên định, chăm chú, "Con cũng sẽ luôn được chào đón ở bất cứ nơi nào chú gọi đó là nhà. Harry..." Cậu ngừng lại.
Harry nhìn đi chỗ khác, không thể bắt gặp sự lo lắng trong ánh mắt của cha đỡ đầu, "Chú Sirius, con không... con không biết bất kỳ ai trong số mọi người mong đợi con sẽ nói gì. Vâng, nó đã xảy ra và nó không tuyệt lắm .Nhưng con...con biết cách để sống sót."
"Harry," Sirius nhẹ nhàng nói, đặt một tay lên vai Harry. "Đáng lẽ con không bao giờ phải làm như thế. Lẽ ra chú nên ở bên con, với tư cách là cha đỡ đầu, từ nhiều năm trước. Trái tim chú tan nát khi biết những gì chú đã làm với con. Chú sẽ làm bất cứ điều gì để cố bù đắp chú không thể làm cho con trong quá khứ."
"Nhưng chú không thể..."
"Đúng, chú không thể," Sirius đồng ý. "Tất cả những gì chú có thể làm là hy vọng con tìm thấy chút hạnh phúc nào đó trong cái thế giới đang chìm trong bóng tối này, Harry. Tất cả chúng ta phải tìm cách nào đó để tiếp tục sống, nếu không hắn đã thắng được một nửa trận chiến rồi. Chúng ta không thể để cậu lấy đi những gì ta trân quý nhất. Và chú hứa, chừng nào chú còn thở thì con sẽ không bao giờ phải bước chân... đến nơi đó một lần nữa."
Harry chết lặng gật đầu, "Nhưng nếu họ đuổi học con thì sao, chú Sirius? Con có thể về đây sống cùng với chú được không?"
Sirius cười một cách buồn bã, "Tất nhiên rồi, Harry. Con cũng sẽ ở đây để đón Giáng sinh, nếu con muốn."
"Dĩ nhiên là con rất thích điều đó ạ."
Khi Sirius tiến đến ôm cậu vào lòng, Harry không nao núng hay rụt tay lại. Điều đó thật tuyệt, an ủi theo cách mà bạn bè của anh ấy và thậm chí cả những cái ôm của Cedric cũng không thể có được. Thực tế là không bao giờ trở lại nhà Dursley đang dần hiện ra trong đầu Harry, và tương lai có vẻ tươi sáng hơn so với trước đây.
"Harry..." Sirius nhỏ dần. "Con có ổn không? Con nói con còn gặp ác mộng à?"
Khi Sirius tiến đến ôm cậu vào lòng, Harry không nao núng hay rụt tay lại. Điều đó thật tuyệt khi an ủi theo cách mà bạn của cậu và thậm chí cả những cái ôm của Cedric cũng không thể có được, đây là cái ôm không mang hơi ấm của bạn bè, tình yêu mà nó mang hơi ấm của gia đình. Việc sẽ không bao giờ phải trở lại nhà Dursley đang dần hiện ra trong đầu Harry, và tương lai có vẻ đang tươi sáng hơn so với trước đây.
"Dạ," Harry nhẹ nhàng nói. "Chỉ là...những cơn ác mộng đã quá đỗi bình thường với con rồi. Lúc nào cũng vậy. Cái Nghĩa địa...Cedric...dù nó không diễn ra đêm qua," một nụ cười nửa miệng thoáng hiện trên môi cậu khi nghĩ về Cedric.
Rất may, đã không có quá nhiều sự phản đối khi Cedric và Harry hỏi liệu rằng Harry có thể ở trong phòng của Cedric không. Và tất nhiên nhà Diggory không phản đối, và bà Weasley cũng hài lòng khi chú Sirius nói rằng Harry thực sự có thể tìm được sự an ủi nếu ở bên tri kỉ. Thế là, Harry chuyển vào phòng Cedric để ở cùng anh.
"Đêm qua là giấc ngủ ngon nhất mà con có được trong nhiều năm."
"Cedric làm con hạnh phúc thật nhỉ," Sirius nói rõ ràng.
Harry gật đầu, "Đúng ạ."
"Thật tốt," Sirius mỉm cười, nhưng nụ cười đó không lọt vào mắt cậu. "Thật tốt khi có những người khiến chúng ta hạnh phúc ở bên ha."
"Còn chú thì sao, chú Sirius?" Harry hỏi, quay sang cha đỡ đầu của mình.
"Chú bị nhốt như một con chuột đồng ở đây suốt," Sirius bực bội gầm gừ. "Chú sẽ không phiền nếu thỉnh thoảng chú có thể ra ngoài và làm điều gì đó thật hữu ích."
"Hmm," Harry kiên định nhìn chú. "Thế còn điều khiến chú hạnh phúc thì sao?"
"À," Sirius mỉm cười với cậu, "Chà, chú e rằng loại hạnh phúc mà con đã tìm thấy không thực sự dành cho chú nữa. Với hoàn cảnh..theo cách của họ..."
Harry nhún vai, "Chú không bao giờ biết được đâu chú Sirius. Cedric và con thậm chí cũng không tìm ra chính xác mọi thứ trong hoàn cảnh tốt nhất."
Sirius cười khúc khích, "Không, chú cho rằng con đã không làm thế. Tuy nhiên, chỉ có một người mà chú thực sự từng... nghĩ về điều đó. Mặc dù vậy, chú và Remus...đã quyết định từ lâu rằng điều đó là không khả thi cho đến khi Voldemort biến mất. Sau đó, chú bị ném vào Azkaban, và bây giờ..."
Harry nhìn chằm chằm vào cha đỡ đầu của mình, "Chú và thầy Remus?"
Sirius gật đầu, kéo tay áo bên trái của chiếc áo choàng để lộ một dải vải màu đỏ, "Ừ. Xảy ra trong một nhiệm vụ của hội...lần trước. Như chú đã nói, với mọi thứ đang diễn ra, chú đã quyết định rằng đây không phải là thời điểm thích hợp."
"Có lẽ đó là lý do chính đáng hơn," Harry nói, quay lại tấm thảm một cách trầm ngâm, "vì mọi thứ đang diễn ra."
"Có lẽ."
Việc nghỉ ngơi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều khi cậu có thể nghe thấy nhịp tim của Cedric. Harry thức trắng đêm trước phiên tòa, chỉ nghĩ về nó. Thấp, mềm mại, mạnh mẽ, ổn định. Còn sống. Cedric không phải là cái xác vô hồn ám ảnh những cơn ác mộng của Harry; anh ấy ấm áp, an toàn và mạnh mẽ và vẫn còn đang ở đây.
Thế là đủ rồi.
Nó không đủ để xua đuổi hoàn toàn bóng tối khỏi thế giới, cũng như không có Thần hộ mệnh nào đủ mạnh để cưỡi trên thế giới của những giám ngục. Sự hiện diện của Cedric bao trùm Harry trong cảm giác an toàn và được yêu thương, bảo vệ cậu khỏi điều tồi tệ nhất trong bóng tối. Giống như một Thần hộ mệnh, đó là một tấm khiên... một người bảo vệ. Đối vậy cậu, vậy là đủ rồi
"Harry?" Giọng Cedric nghẹn lại.
"Hmm?" Giọng nói của Harry bị bóp nghẹt trong lồng ngực của Cedric.
"Em vẫn còn thức ư."
"Em Không ngủ được," cậu thừa nhận. Nỗi lo lắng mới nảy sinh với những suy nghĩ về phiên tòa về ngày mai, "Em Lo lắng về ngày mai."
"Anh cũng vậy. Ít nhất... ít nhất hiện giờ những cơn ác mộng không phải là lí do khiến chúng ta thao thức."
Harry nhăn mặt, "Bằng cách nào đó em đã nghĩ rằng nó đã biến mất."
"Không," Cedric nhẹ nhàng nói. "Chuyện... xảy ra đêm đó sẽ không bao giờ rời bỏ chúng ta. Một số điều quá khủng khiếp và khó để quên. Cũng giống như một số vết thương quá sâu để chữa lành và để lại sẹo," rồi giọng anh trở nên cay đắng. "Mọi chuyện chỉ trở nên tồi tệ hơn khi mọi người không lắng nghe. Anh ước... anh ước có một cách nào đó để truyền đạt cho họ hiểu... việc phải sống sót hiện tại tàn bạo như thế nào."
Đành chịu thôi. Đó là đặc điểm thường thấy ở cánh nhà báo đó Cedric, nó luôn là thứ thao túng tâm lý hầu hết đám đông mà...
Harry thở dài, "Không có đâu, Cedric. Khi mọi người muốn nói chuyện, họ sẽ nói chuyện. Khi mọi người sợ hãi, họ sẽ nói về bất cứ điều gì để lơ đi sự thật họ không muốn chấp nhận. Họ sẽ không lắng nghe, ít nhất giờ thì chưa. Em xin lỗi vì đã kéo anh vào tất cả những chuyện này.
"Harry James Potter, em không cần phải xin lỗi vì điều đó," Cedric nghiêm khắc nói, "Đó không phải là lỗi của em."
"Em biết, em chỉ... em ước gì anh không phải giải quyết chuyện này."
"Anh rất vui vì em không tự mình giải quyết nó," những ngón tay của Cedric nhẹ nhàng luồn qua mái tóc rối bù của Harry. Cái chạm ấy thật dễ chịu, giống như nhịp đập của trái tim, một lời nhắc nhở về sự hiện diện của Cedric, "thật đau đớn khi phải xa nhau, khi thức dậy...đã thấy em chết, và không thể ôm lần nữa. Anh yêu em rất nhiều Harry.
"Nhưng em vẫn ở đây," Harry siết chặt những ngón tay quanh bàn tay của Cedric, đan xen những ngón tay của họ, "Em cũng yêu anh."
Trong bóng tối mềm mại của màn đêm bao trùm căn phòng, Cedric đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Harry, "Anh không thể... anh không thể hứa rằng mọi thứ sẽ ổn, nhưng anh sẽ ở đây, theo mỗi bước đi của em. Anh hứa."
"Em cũng sẽ không đi đâu cả," Harry nhẹ nhàng nói, dựa vào cái chạm của Cedric. "Em hứa."
Những lời hứa chúng ta không thể chắc chắn rằng sẽ giữ được...
Nhưng đó là thứ đã đưa họ vượt qua giải đấu, phải không? Một lời hứa mà không ai trong số họ có thể chắc chắn rằng họ có thể giữ được. Vào thời điểm đó, đó không phải là một lời hứa mà giống một lời cầu nguyện hơn, phải không? Chỉ cần một lời nói của niềm tin, như một ngôi sao duy nhất trên bầu trời đen tối để theo dõi.
Vậy tình yêu sẽ là gì, nếu không phải là một lời hứa được xây dựng trên niềm tin?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store