ZingTruyen.Store

Cedhar: Amare

Amare non obstante tenebris (1/23)

EvelynGlance

https://youtu.be/8ofCZObsnOo

bài này buồn và nhẹ nhàng nên hợp với cedhar lắm lun nhé, nghe rất broken heart lun á 💔, cảm giác như harry đang hát sau cái chết của cedric lun á 😭

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 1: Bóng ma quen thuộc

Harry tỉnh dậy và la hét; tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, đập dồn dập ở thái dương; cậu hổn hển gượng gạo, cố để lấy chút oxi. Mồ hôi cậu làm ướt đẫm bộ quần áo và ga trải giường. Những giọt nước mắt chưa rơi trào trên khóe mắt, thứ mà cậu tuyệt vọng nhắm chặt trong bóng tối của căn phòng. Mọi cơ bắp trên cơ thể run lên vì ký ức về sự tra tấn và kinh hoàng của đêm năm đó...

Sẽ tốt hơn nếu cậu thức dậy vì vết sẹo đau đớn. Những cơn ác mộng này, về nỗi kinh hoàng và bóng ma sâu trong ký ức của chính anh có bản chất quỷ quyệt hơn nhiều như một kẻ thù mà cậu không thể xác định. Trong mơ, Harry trở lại nghĩa địa, lúc nào cũng là cái nghĩa địa đó. Cedric cũng ở đó, chỉ có điều anh không nấp kịp vào sau bia mộ

Trong những cơn ác mộng này, cả 2 đều bị giết, nhưng Harry chưa bao giờ là người chết trước. Cậu luôn là người tận mắt chứng kiến cái chết của Cedric

Từ đằng xa, Harry mơ hồ nhận ra tiếng ổ khóa đang được mở ra. Những bước chân nặng nề...cậu căng thẳng, mọi cơ bắp trên cơ thể cậu căng cứng vì lo lắng...tiếng cửa đóng sầm...ánh sáng lóe lên sau mí mắt cậu...

Có vẻ như mình hét to quá rồi nhỉ?

"Thằng nhãi kia! Mày nghĩ bây giờ là mấy giờ rồi mà làm cái trò quỷ quyệt gì vậy hả!?"

Thôi, mình có câu trả lời luôn rồi...

Harry buộc phải mở mắt ra, chớp mắt khi ánh sáng gay gắt làm cậu lóa mắt trong giây lát. Thị lực của cậu không được cải thiện nhiều lắm và theo bản năng cậu ngay lập tức với lấy đôi kính, đầu cậu vẫn còn choáng váng và run rẩy vì cơn ác mộng vừa rồi. Một bàn tay thô ráp, sần sùi nắm chặt lấy cổ tay cậu, ẩn mạnh cậu vào tường một cách thô bạo.

Cơn đau bùng lên khi vai cậu đập mạnh vào tường và dù có ráng nhịn nhưng cậu thốt ra những tiếng rên đau đớn. 

"Nghe rõ đây!" Harry cố gắng tập trung vào hình bóng lờ mờ của dượng cậu "Ngày mai tao có 1 việc rất quan trọng, nếu tao không được thăng chức thì mày! Mày sẽ ước mày chưa bao giờ được sinh ra! Rõ chưa?"

"Con không..."

Con xin lỗi, con không cố ý, tất cả là do con vẫn còn ám ảnh về việc không thể bảo vệ anh ấy...Chết tiệt...mình thật đúng là một thằng khốn kiếp

Một phần Harry biết tri kỉ của mình vẫn ổn, biết rằng cậu sẽ cảm thấy thế nào nếu Cedric chết. Phần lớn tâm trí cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi hình ảnh về xác chết của Cedric đang bị chói bằng những sợi dây đen buộc vào bia mộ, thứ đã ám ảnh những giấc mơ của cậu suốt cả mùa hè. Cậu không biết phải nói gì để biện hộ để khiến dượng tin mình.

Dượng Vernon ném Harry đi như một thứ rác rưởi rồi bước ra khỏi phòng ngủ mà không nói thêm lời nào. Ông thậm chí còn không thèm tắt đèn trước khi đóng sầm cửa lại. Harry lần theo âm thanh...đầu tiên là tiếng khóa ổ khóa...sau đó là tiếng bước chân xa dần...

Harry trụ được vài giây trước khi sụp đổ. Những tiếng nức nở đứt quãng thoát ra khỏi lồng ngực cậu, phổi cậu căng ra khi chúng cố gắng thở. Cậu biết mình không được kêu lên hoặc bị nghe thấy nên đã nén tiếng khóc của mình trong gối và nghiến chặt răng. Những cơn run rẩy lại bắt đầu xé toạc mọi cơ bắp trên cơ thể cậu.

Đã tháng Sáu, kể từ khi Voldemort tran tấn cậu trong nhiều phút liền, Harry đã cảm thấy khó khăn hơn trong việc ngăn đôi tay mình run lên. Bây giờ cậu gần như không thể ngăn được cơn run rẩy cùng sự lo lắng của bản thân.

Ở một nơi nào đó xa xôi, Harry nhớ lại lúc Cedric dạy cậu các phương pháp kiểm soát cơn hoảng loạn, giúp bản thân ổn định trong thời điểm hiện tại và vượt qua nó. Mọi hy vọng sử dụng chúng đều là thoáng qua, cậu không còn cách nào khác ngoài việc để nó diễn ra theo tiến trình của nó.

Dường như đã đến lần thứ một nghìn, Harry khao khát một đôi tay quen thuộc ôm lấy mình. Khi Cedric ở bên cậu, Harry cảm thấy rất an toàn. Ngón tay cậu lướt trên dải vải đỏ quấn quanh cổ tay trái.

Dần dần, cậu đã có thể lấy lại được bình tĩnh và tập trung vào mảnh vải như một điểm để tựa vào. Nó gần như không đủ để mang lại sự thoải mái thực sự, nó chỉ là dư âm trống rỗng của cảm giác cậu có khi ở bên Cedric, nhưng đó là tất cả những gì cậu có hiện tại.

Thở dài, Harry ngồi dậy với một tiếng rên rỉ. Cậu cảm thấy bản thân trông giống như một mớ hỗn độn. Mồ hôi nhễ nhại, đầu tóc rối bù, quầng thâm dưới mắt. Bị đánh bầm dập, bị bỏ đói một nửa. Sức chịu đựng mà cậu tự đặt cho mình vào đầu mùa hè chắc chắn đang bắt đầu phai nhạt, và cậu không có cách nào để áp dụng lại chúng.

Cậu quan sát cổ tay phải của mình một lúc. Phần da của chỗ đó có màu đỏ sẫm và chắc chắn sẽ chuyển sang màu tía vào lúc bình minh. Harry không quan tâm đến điểm này, cậu hầu như không để ý đến những mảng màu loang lổ trên da cậu.

Việc dượng Vernon có được thăng chức hay không không quan trọng. Harry không phải là Nhà tiên tri để biết điều đó. Trước khi những vết thương chằng chịt trên da và cơ lưng cậu có thời gian để hồi phục thì Vernon sẽ tạo thêm những vết thương mới. Harry lại bắt đầu lo lắng về độ nghiêm trọng của việc này nếu chúng bị nhiễm trùng.

Và dường như đây là lần thứ một trăm, Harry thèm thuồng nhìn qua tờ giấy da và cây viết lông ngỗng trên bàn. Tất cả cậu cần chỉ là một lá thư của Cedric. Anh hứa sẽ gửi thư cho cậu thường xuyên, và Cedric đã không thất hứa. Harry không còn cô đơn nữa.

Nhưng sau đó, nếu cụ Dumbledore đúng, thì Harry sẽ không còn được bảo vệ bởi những người có cùng huyết thống với mình nữa. Với việc Voldemort đã trở lại, cậu sẽ gặp nguy hiểm hơn bao giờ hết. Cedric...chú Sirius...thầy Remus...tất cả bọn họ sẽ buộc bản thân phải cố gắng bảo vệ cậu. Việc cậu rời đi đồng nghĩa với việc đặt họ vào nguy hiểm.

Vì vậy, dường như đây là lần thứ một trăm, Harry quyết không cầm bút viết một lá thư nói lên sự thật. Cậu chỉ cần đợi cho đến khi họ quyết định đã an toàn để đưa cậu đi chưa, cậu sẽ không mạo hiểm đặt mạng sống những người khác vào nguy hiểm. Nhà Dursley là nỗi đau mà cậu có thể xử lý. Những gì anh ấy phải đối mặt ở nhà Dursleys chỉ là một bóng ma quen thuộc.

Harry nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lúc, ra con đường không được thắp sáng bởi những ngọn đèn và mặt trăng. Thứ nằm ngoài ánh sáng yếu ớt đó, thứ ẩn nấp trong bóng tối ngoài kia, là một bóng tối vô danh đáng sợ.

Bình minh sáng hôm sau là một trong những buổi sáng ảm đạm mà ngay cả mặt trời dường như cũng phản đối việc mọc lên. Harry có thể ngủ tiếp, có thể được kéo chăn lên và cách ly thế giới bên ngoài lâu hơn một chút, nhưng cậu phải thức dậy. Cậu không dám mạo hiểm đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào để giải thích cho dượng Vernon, không phải với cơn thịnh nộ không thể tránh khỏi của ông đang bao trùm cả gia đình.

Sau bữa sáng, cậu trở về phòng, tránh xa dì Petunia và cố gắng hạn chế sự hiện diện của mình trong nhà, trước một sự ngạc nhiên thú vị. Hedwig đã bay vào một lúc nào đó, mang theo một gói thư mới. Trái tim của Harry nhảy lên một chút trong lồng ngực khi nhìn thấy con cú, cậu nhanh chóng với lấy những lá thư với sự phấn khích tột độ.

Một ngày trước đó, con cú mang tờ Nhật báo Tiên tri cho Harry, nhưng có thể dễ dàng nhận thấy rằng, như thường lệ, không có tin tức gì về Voldemort và bọn tử thần thực tử cả. Thông tin gần đây nhất mà họ viết là những lời chế nhạo Cedric và Harry. Tất nhiên, mọi kỳ vọng mà cậu từng cho rằng những lá thư của bạn bè sẽ mang lại tin tức cũng đã tiêu tan từ lâu.

Những bức thư của Ron và Hermione, chắc chắn, sẽ chỉ chứa đựng nhiều câu nói như thường lệ...

"Bọn mình không thể nói quá nhiều về những gì bồ muốn biết..." "Bọn mình đã được dặn là không được nói bất cứ điều gì quan trọng với bồ phòng trường hợp thư bị thất lạc..." "Bọn mình hiện khá bận rộn nên không thể cung cấp cho bồ bất kỳ thông tin nào ở đây cả..." "Có khá nhiều vấn đề đang xảy ra, bọn mình sẽ kể cho bồ mọi thứ khi gặp bồ..."

Nhưng không bao giờ có bất kỳ dấu hiệu rõ ràng nào về thời điểm họ sẽ gặp Harry. Trong những tấm thiệp sinh nhật của Harry, tất cả họ đều đã nói quá sớm , Cedric đã xin lỗi cậu rất nhiều lần vì đã không thể gặp mặt cậu trực tiếp vì không ai cho anh biết ngày chính xác.

Ron và Hermione chỉ có những gợi ý trêu ngươi trong những lá thư của họ, từ đó Harry có thể biết được họ đã ở cùng nhau với Cedric, điều đó thật điên rồ - nhưng không nhiều hơn thế.

Điều đó làm cậu bực bội vô cùng. Chính xác thì Ron và Hermione đang bận rộn về vấn đề gì? Ý tưởng rằng họ tham gia vào cuộc chiến chống lại Voldemort trong khi cậu đang bị giam giữ ở Privet Drive đã làm cậu phẫn nộ vừa kinh hoàng. Họ có khả năng gặp nguy hiểm, hoặc ít nhất là bị liên lụy, và cậu thì đang bị gạt sang một bên. Nếu cậu không tham gia, cậu sẽ không thể ở đó để bảo vệ họ.

Sau tất cả những gì đã trải qua, chẳng phải chúng đều chứng minh rằng cậu mới là người tham gia cuộc chiến sao?

Và nếu chú Sirius và thầy Remus viết thư cho cậu, dù họ dường như thấu hiểu những gì cậu đang cảm thấy, nhưng những lá thư của họ sẽ trống không hoặc ít nhất chỉ là những lời cảnh báo và an ủi thay vì gợi ý ...

"Chú biết điều này hẳn sẽ khiến con bực bội..." "Hãy giữ vững tinh thần và mọi chuyện sẽ ổn thôi..." "Hãy cẩn thận và đừng làm bất cứ điều gì dại dột..." "Hãy mạnh mẽ lên, hãy kiên nhẫn.. ." "Hãy ngẩng cao đầu lên. . ."

Vì vậy, khi Harry lướt qua chồng thư, cậu tìm kiếm thư của Cedric. Cedric không thể đưa ra gợi ý nào cụ thể hơn Ron và Hermione và anh sẽ đưa ra những lời an ủi giống như chú Sirius và thầy Remus, nhưng đó là những lời mà Harry mong đợi nhất trong mùa hè năm nay.

Cedric viết gần như gửi thư hàng ngày cho cậu tới các bức thư của anh gửi phải xếp thành từng chồng. Đôi khi, đặc biệt là khi bị nhốt trong phòng hàng giờ liền mà không có bạn đồng hành nào ngoài sự cô đơn của mình, Harry sẽ đọc đi đọc lại những bức thư của Cedric...những lá thư đó luôn thoang thoảng mùi chanh...

"Họ không cho phép anh nói bất cứ điều gì cụ thể, anh xin lỗi..." "Họ đe dọa sẽ đọc thư của anh nếu họ nghi ngờ anh đang lén kể chi tiết cho em..." "Họ hàng em có bạo hành em không?" "Bọn anh khá bận và dù nhất quyết để em ở đó nhưng mọi người vẫn mong sẽ có ngày đón em về đây..." "Chà, nếu anh là họ thì anh sẽ đưa em ra khỏi đó ngay đầu hè luôn rồi..." "Dạo này anh cũng hay khó ngủ lắm..." "Anh rất tiếc vì bộ không tin lời tụi mình, anh ước anh có thể nói chuyện trực tiếp với em..." "Anh cứ hay gặp ác mộng về đêm tụi mình bị bắt cóc đến nghĩa địa..." "Em có ổn không?" "Không ai cho phép anh đến thăm em để chúng ta có thể trò chuyện trực tiếp, dù sao thì anh cũng muốn đi lắm nhưng mọi người theo dõi anh chặt chẽ lắm..." "Không ai thèm nghe anh nói, kể cả Bộ hay mọi người. .." "Hứa với anh là em không sao đi..." "Ước gì anh có thể ôm em ngay bây giờ..." "Em ổn chứ?" "Bộ từ chối thừa nhận bất cứ điều gì..." "Anh thực sự rất muốn ôm em ngay bây giờ, anh nói thật đấy..." "Anh Không thể nói cho bạn biết chi tiết cụ thể, nhưng bọn anh vẫn rất ổn, mọi người đều an toàn ở đây..." "Anh xin lỗi..." "Anh xin lỗi..." "Anh yêu em..." "Anh yêu em..." "Anh yêu em...".

Harry cười toe toét khi thấy bức thư được đề bằng cùng một nét chữ với tên viết tắt trên ấn tri kỉ của cậu. Cậu đột ngột quên đi cảm giác mệt mỏi về sự trở lại của dương Vernon vào tối hôm đó. Tay run rẩy nhưng lần đầu tiên, nguyên nhân là vì chờ đợi thay vì sợ hãi.

Harry yêu dấu,

Dĩ nhiên anh phải bắt đầu, như mọi khi, đó là kiểm tra tình hình em có ổn không. Em có sao không Harry? Thật sựlà ổn đó chứ? Họ có đánh em không? Anh lo lắng vô cùng khi biết em phải ở đó một mình. Nếu bọn Muggle đó động một ngón tay vào em, anh thề, anh sẽ tự độn thổ đến đó và đưa em ra khỏi đó. Hãy hứa với anh rằng em đang nói thật đi Harry. Anh lo lắng lắm đó.

Không có nhiều ti tức gì thay đổi ở thế giới phù thủy nên anh lo sợ lắm. Ba con anh đã cố gắng thuyết phục nhân viên ở Bộ lắng nghe, nhưng tuyệt nhiên là ai cũng phớt lờ. Anh đã bảo ông ấy dừng một chút đi vì không đáng để ông mạo hiểm trong Bộ nếu nó không mang lại lợi ích gì. Anh chắc rằng em đã thấy rằng tờ nhật báo tiên tri từ chối lắng nghe sự thật dù chỉ một chút, phản ứng duy nhất của lão Fudge là cố gắng làm mất uy tín của chúng ta. Thật điên rồ.

Cái Nghĩa địa đó vẫn còn ám ảnh anh. Anh đã phải uống thuốc ngủ để ngủ ngon hơn nhưng cũng chả giúp ích được gì nhiều. Anh hi hy vọng bọn muggle đó làm bất cứ điều gì đó dù chỉ là một chút để giúp đỡ em. Thật khó chịu khi thức dậy mà không có em bên cạnh. Anh biết, về mặt logic, em đã hứa với anh rằng em không sao. Nhưng anh muốn gặp em, ôm em thật chặt. Em không biết bây giờ anh muốn hôn em đến mức nào đâu.

Sẽ không ai lắng nghe anh khi anh yêu cầu được gặp em trực tiếp để có thể giải thích cụ thể. Rõ ràng họ lo lắng rằng anh cũng sẽ gặp nguy hiểm. Hứ! Họ làm như lúc này anh quan tâm lắm hay sao á! Tất cả những gì anh có thể cung cấp cho em hiện tại là sự đảm bảo của anh rằng tất cả mọi người đều an toàn ở đây, ổn thỏa như mong đợi. Mọi người nhớ em lắm. Anh nhớ em lắm.

Anh yêu em,

Em lúc nào cũng có anh bên cạnh, mạnh mẽ lên nhé, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Cedric

Harry thò tay vào túi và lấy ra món quà sinh nhật mà Cedric đã tặng, một bức ảnh đã được yểm phép để không bao giờ nhăn khi gấp lại. Trong bức ảnh, Cedric đang cười toe toét với chiếc máy ảnh và vẫy tay chào. Đằng sau anh nổi lên những con sóng của bãi biển. Harry đã dành một khoảng thời gian đáng kể để nhìn chằm chằm vào nó, ghi nhớ mọi đường nét trên khuôn mặt tươi cười của bạn trai mình.

Bỏ qua cảm giác tội lỗi đau nhói, cậu gạt nó sang một bên và phóng ấn nó vào một góc tối trong tâm trí, Harry nhặt một cây bút lông ngỗng và bắt đầu viết hồi âm.

Gửi Cedric của em,

Như mọi khi, em cũng bắt đầu bằng việc trả lời một cách ngắn gọn rằng em ổn. Em hoàn toàn  an toàn ở đây.


Vào ngày 2 tháng 8, Harry đã tìm thấy một trong những lần hiếm hoi mà cậu được phép ra khỏi nhà. Đó là một chút tự do hiếm hoi một cách trêu ngươi. Tuy lưng cậu vẫn đau và bụng vẫn kêu liên tục, nhưng ít nhất cậu đã có thể thoát khỏi cái nhà tù đó. Vẻ ngoài phờ phạc, thâm tím đến mức không thể che đậy hoàn toàn của cậu đã khiến cả khu phố chú ý và đồn nhau những tin đồn ác ý về cậu. Nhưng cậu Không quan tâm lắm.

Theo logic, Harry biết thật không thông minh khi cố tình đụng độ Dudley và băng đảng của nó. Vì mấy đứa con nít rát khiếp sợ nó - thậm chí còn hơn cả "thằng Potter đó", người mà chúng đã được ba mẹ cảnh báo, là một tên côn đồ từng theo học tại Trung tâm giáo dưỡng Thánh Brutus dành cho thiếu niên phạm tội không cải hóa nổi . Ồ, nhưng một phần trong Harry lại rất muốn gây sự với bọn nó, tệ thật.

Nhìn quanh, Harry thấy mình suy nghĩ mỗi khi nhìn bọn nó. Nào...nhìn quanh đi...Tao đang ngồi đây một mình...Đến đây đi... và tao có thể biến cuộc sống của chúng mày thành địa ngục ngay bây giờ nếu tao muốn...Tao không còn bất lực nữa đâu...

Và một phần trong cậu, ôi thật tệ, không cảm thấy bất lực. Vernon, Voldemort, là những người nói chung lớn tuổi hơn Harry, mạnh hơn cậu và đang kiểm soát những thứ mà cậu không có nên Sẽ không tệ lắm nếu đánh một trận mà cậu luôn chiếm thế thượng phong. Nhưng băng đảng của Dudley, dù có thỏa mãn đến đâu, thì chúng cũng không đáng để cậu.

Tự tạo một cuộc chiến không phải là một nước đi thông minh...cậu hoàn toàn không đủ khả năng để sử dụng 100% phép thuật...cậu sẽ có nguy cơ bị trục xuất khỏi Hogwarts một lần nữa...

Tuy nhiên, vào ngày hôm đó, Harry đang đi dạo quanh khu phố thì tình cờ gặp lại Dudley và đồng bọn của nó. Trời đã tối nên bọn nó chia tay nhau và Harry chỉ phải đối phó với anh họ của mình. Cả 2 đã cãi lộn, Harry cố gắng kiềm chế cơn giận của mình khi quay về, nhưng thực chất cậu đang rất phấn khích trước cơn giận dữ đang dâng lên từ Dudley.

"Coi bộ mày sợ bóng tối nhỉ?" Dudley khinh bỉ

"Tao thấy mày đang run cầm cập kìa Diddkins. Cần tao lấy đũa phép ra để che chở mày khỏi một con chó hoang có thể vồ lấy mày không?" Harry nhẹ nhàng đáp trả

"Nhưng trên giường thì sao?" Dudley bình thản nói

Nó dừng bước. Và Harry cũng vậy, cậu nhìn chằm chằm vào nó. Những gì cậu có thể nhìn thấy trên khuôn mặt to lớn của Dudley trong bóng tối là một vẻ đắc thắng.

Làm ơn đừng để nó biết sự thật. Làm ơn, dượng Vernon là người duy nhất thức dậy. Dudley ở xa hơn...chắc chắn nó không biết đâu...

"Ý mày là sao? Sợ đi ngủ à? Mày nghĩ tao sợ cái gối à?" Harry nói trong khi răng cậu nghiến chặt

"Tao nghe hết rồi. Tối nào mày cũng mớ rồi la hét và rên rỉ."

"Ý mày là sao...im mồm đi..." cậu chối

Dudley bật ra một tràng cười gay gắt sau đó chuyển sang một giọng the thé, giả vờ thút thít, "'Ba ơi! Cứu con với! Mẹ ơi! Hắn sắp giết Cedric rồi! Hù!'"

"Tao không hiểu cái thứ khỉ khô mày đang nói đến."

"Làm ơn đừng giết Cedric! Đừng giết anh ấy! Cedric là thằng nào, bồ cưng của mày à?"

"Ừ! Anh ấy là bạn trai tao đó! Chúc mừng vì mày là người tiếp theo biết điều này nhé!" cậu gầm gừ, tiến lên một bước, tay siết chặt cây đũa phép trong túi. "Và tao không biết mày đang nói gì! Nhưng liệu mà ngậm mỏ lại đi, Dudley!"

Dudley chỉ nhìn cậu chằm chằm. Nó dần dần hiểu ra chính xác những gì Harry đã nói.

"Mày đang bị kiểm soát bởi gia đình tao!" Dudley cười khẩy, bước một bước về phía trước, được khích lệ bởi sức mạnh mà nó cảm thấy mình áp đảo Harry. "Ôi ba tao sẽ làm mày khóc thật vào tối nay nếu mày manh động. Ui, coi kìa, đang có một tên khốn chết tiệt đang sống dưới mái nhà của bọn tao. Và bây giờ mày đang sắp khóc cho người mẹ đã chết của mày à, Potter? Đừng chĩa thứ đó vào tao!"

Dudley lùi vào bức tường của con hẻm. Harry đang chĩa đũa phép thẳng vào tim Dudley. Harry cảm thấy mười bốn năm căm thù Dudley đang sôi sục trong huyết quản, trộn lẫn với sự thất vọng chung của cậu, thôi thúc nó phải đả kích. Những gì anh ấy sẽ không đưa ra để tấn công sau đó, đã nhường chỗ cho tất cả sự tức giận đó.

"Tao cấm mày nói về chúng một lần nào nữa." Harry nói bằng giọng trầm lặng nhưng vô cùng nguy hiểm "Cấm mày nhắc đến ba mẹ tao, mấy cơn ác mộng chết tiệt của tao hay cái nghĩa địa đó. Và kể cả Cedric, không thì đừng trách! Rõ chưa?"

"Chĩa nó ra chỗ khác đi!"

"Tao đã nói," cậu siết chặt nắm tay và cau có. "Mày có hiểu ý tao không?"

"Chĩa ra chỗ khác đi!"

"Mày nghe rõ chưa hả!?"

"Bỏ thứ đó ra khỏi..."

Đột nhiên Dudley thở hổn hển một cách kỳ lạ, rùng mình, như thể nó vừa bị dội một gáo nước lạnh vào đầu. Buổi tối mùa hè dịu mát đột nhiên lạnh thấu xương. Bầu trời tối đen và đèn vụt tắt, khiến cả 2 bị bức bách, gần như nghẹt thở, xung quanh giờ chỉ có bóng tối và sự tĩnh lặng. Trong một tích tắc, Harry mặc dù có lẽ đã thực hiện phép thuật mà không có ý định, mặc dù cậu đã kìm nén biết bao nhiêu.

Nhưng Harry không sở hữu khả năng làm tối bầu trời.

Và cậu đột nhiên nhận ra rằng mình đang đối mặt với một bóng ma không xác định.

"Mày làm cái gì vậy!?" Dudley ngày càng hoảng loạn hơn "Tao nói..."

"Tao không hề làm gì cả! Giờ thì ngậm mồm lại và đừng di chuyển!"

Một lúc sau, khi nhìn lên, Harry biết đó là cái gì. Một hình dáng cao chót vót, đội mũ trùm đầu đang lướt về phía cậu, nó lơ lửng trên mặt đất, một thứ có khuôn mặt không xác định bên dưới lớp áo choàng. Loạng choạng lùi lại, Harry giơ đũa phép lên.

"Expecto Patronum!"

Một làn khói mỏng màu bạc bắn ra từ đầu cây đũa phép. Nó gần như không đủ; mặc dù bọn giám ngục đã bay chậm lại nhưng câu thần chú không hoạt động bình thường. Harry lùi lại... vấp phải chính đôi chân của mình... sự hoảng loạn làm mờ đi lí trí tỉnh táo của cậu...

Tập trung đi.

Một làn khói khác, thậm chí còn yếu hơn lần trước. Cậu không thể thực hiện mạnh hơn được nữa, cậu có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đang ngấm dần vào trái tim...vào tâm hồn cậu...

Có tiếng cười phát ra trong đầu cậu, tiếng cười đó the thé chói tai, tiếng cười của bọn Tử thần Thực tử... tiếng hét của mẹ cậu... bóng tối trong tủ... bóng ma trong những giấc mơ của cậu...

Nghĩ...nghĩ đến một kí ức hạnh phúc đi...

Nhưng không có một chút kí ức hạnh phúc nào trong cậu. Những ngón tay lạnh giá của tên giám ngục đang siết chặt cổ họng cậu, tiếng cười ngày càng lớn hơn, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu cậu-- "Cúi đầu trước tử thần đi, Harry..."

...một chiếc thắt lưng da đập mạnh vào tường một cách đe dọa...cảm giác đói khát...đau đớn...tiếng hét của Cedric...nghĩa địa...mẹ cậu, một tia sáng xanh....những người cậu yêu quý nhất đang hấp hối. ..

Những người cậu yêu quý nhất. Cậu sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa... và khuôn mặt của họ hiện lên trong tâm trí cậu khi anh cố gắng lấy lại hơi thở, chìm trong sợ hãi và bóng tối.

Ron, cười toe toét với cậu từ bên kia ký túc xá. Hermione, chấp nhận và yêu quý cậu vô điều kiện. Thầy Remus, mỉm cười khi nói về cha mẹ của Harry. Chú Sirius, cho cậu một nơi để trở về. Cedric, anh đang ôm cậu thật chặt...

Một dàn kí ức hạnh phúc bao bọc anh như một tấm khiên, như một vị thần hộ mệnh.

Và trong bóng tối, một con hươu bạc khổng lồ, lộng lẫy cuối cùng đã xuất hiện.


Dì Petunia la hét thất thanh

"Gọi cảnh sát đi anh Vernon! Gọi cảnh sát đi! Diddy, con yêu, nói chuyện với Mẹ! Ai đã làm gì con vậy?"

Trong sự hỗn loạn, dường như không ai chú ý đến Harry, đó là tình huống lý tưởng. Cậu cố gắng lẻn vào trong ngay trước khi dượng Vernon đóng sầm cửa lại và trong khi nhà Dursley đang ồn ào đi dọc hành lang về phía nhà bếp, Harry di chuyển cẩn thận và lặng lẽ về phía cầu thang.

"Ai đã lầm vậy Diddy! Nói cho ba mẹ tên của bọn nó! Ba mẹ sẽ xử lý bọn nó, đừng lo!"

"Suỵt! Thằng bé đang nói gì đó! Nói mẹ đi con! Gì vậy?

Chân của Harry đang ở cuối cầu thang khi Dudley đã lấy lại được giọng nói của mình.

"Nó..."

"THẰNG DỊ HỢM KIA! XUỐNG ĐÂY NGAY!"

Harry đông cứng, đặt chân lên cầu thang, mặt nhăn nhó, chuẩn bị tinh thần cho điều không thể tránh khỏi.

Chống lại bóng ma quen thuộc này, Harry không thể sử dụng bùa chú hữu ích nào.

"'Expecto Patronum,'" cậu cay đắng nghĩ khi chậm rãi nhấc chân khỏi cầu thang và quay lại, "Tôi đã triệu hồi một vị thần hộ mệnh."

Nhưng không có một ai hay thứ gì nào có thể bảo vệ cậu đến, và Harry bị bỏ lại một mình đối mặt với bóng ma quen thuộc.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store