ZingTruyen.Store

Cddg2024 Vien Keo Ngot

Nguyễn Khoa Tóc Tiên là một nhà khoa học không gian xuất chúng, người đã cống hiến trọn đời mình cho những vì sao và các con số. Cô đứng đầu Dự án Vọng Ngân Hà, một nhiệm vụ tối mật nhằm giải mã những tín hiệu bí ẩn từ sâu thẳm vũ trụ. Đối với Tiên " Vũ trụ là những con số, không phải cảm xúc ". Mỗi hành tinh, mỗi hố đen, mỗi quasar đều có thể được quy về các phương trình và thuật toán chính xác. Cuộc đời cô là chuỗi ngày dài trong phòng thí nghiệm lạnh lẽo, giữa những màn hình xanh và các bảng dữ liệu phức tạp. Cảm xúc? Đó là thứ xa xỉ, không có chỗ trong một tâm trí chỉ dành để giải mã những bí ẩn lớn nhất của vũ trụ. Với tuổi đời ba mươi lăm, Tóc Tiên đã đạt được những thành tựu mà nhiều người chỉ dám mơ ước, nhưng cô sống trong một thế giới chỉ có logic và lý trí, không một chút rung động của trái tim.

Lê Thy Ngọc, kém cô bảy tuổi, lại sống trong một thế giới hoàn toàn khác. Em là một nghệ sĩ âm thanh mù bẩm sinh, người đã biến khuyết tật thành một giác quan siêu phàm. Thy Ngọc không nhìn thấy ánh sáng, nhưng em "nhìn" thế giới và vũ trụ qua âm thanh và các rung động. Em có thể cảm nhận từng dao động nhỏ nhất của không khí, từng nhịp đập của trái đất, và thậm chí là những tiếng vọng từ xa xăm của vũ trụ, được chuyển đổi thành tần số mà tai em có thể cảm nhận. Các tác phẩm của Thy Ngọc là những bản giao hưởng độc đáo, tái hiện lại các hiện tượng vũ trụ dựa trên dữ liệu khoa học được chuyển đổi thành âm thanh. Với Lê Thy Ngọc, " Âm thanh của vũ trụ, là bản giao hưởng buồn nhất ", một khúc ca trầm mặc về sự vô tận và cô đơn.

Dự án Vọng Ngân Hà của Tóc Tiên đang gặp bế tắc. Một tín hiệu kỳ lạ, lặp đi lặp lại từ một thiên hà xa xôi, đã được thu nhận, nhưng các thuật toán phân tích thông thường không thể giải mã được cấu trúc phức tạp của nó. Có điều gì đó phi vật chất, khó nắm bắt trong chuỗi dữ liệu âm thanh ấy. Tóc Tiên đã thử mọi cách, nhưng những con số cứ trơ lì, không chịu tiết lộ bí mật.

" Giáo sư Nguyễn, chúng ta đã thử tất cả các phương pháp. Các sóng âm này quá bất thường!"

Một trợ lý kỹ thuật báo cáo, trên tay cầm một thiết bị gì đó

" Bất thường đến mức nào? "

Tóc Tiên hỏi, giọng cô lạnh tanh, không chút dao động.

" Nó giống như... một bản nhạc, nhưng lại không có bất kỳ quy luật toán học nào mà chúng ta quen thuộc. Như thể... nó có cảm xúc vậy... "

Người trợ lý ngập ngừng.

Tóc Tiên cau mày

" Cảm xúc là một khái niệm vô nghĩa trong khoa học vũ trụ! "

Trong lúc cả đội đang chìm trong những suy tính riêng, một đồng nghiệp của Tóc Tiên gợi ý về Thy Ngọc

" Có một nghệ sĩ âm thanh tên Lê Thy Ngọc, cô ấy có khả năng cảm nhận rung động phi thường. Có thể cô ấy có thể giúp chúng ta 'nghe' được điều mà máy móc không thể! "

Tóc Tiên ban đầu không tin

" Một nghệ sĩ? Chúng ta đang nói về khoa học, không phải nghệ thuật biểu diễn! "

Tuy nhiên, trước sự bế tắc, Tóc Tiên đành phải thử. Cô đến gặp Thy Ngọc trong một căn phòng tràn ngập những thiết bị chuyển đổi âm thanh và những bản ghi âm kỳ lạ.

" Cô Lê Thy Ngọc! "

Tóc Tiên bước vào, giọng nói của cô sắc như dao

" Tôi là Nguyễn Khoa Tóc Tiên, đến từ Viện Thiên Văn Quốc Gia. Chúng tôi cần cô giúp giải mã một số dữ liệu âm thanh! "

Lê Thy Ngọc đang ngồi trước một bảng điều khiển lớn với hàng trăm nút bấm và dây cáp. Em không quay đầu lại, nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ nở trên môi.

" Giáo sư Nguyễn. Em đã nghe qua về cô rồi! Mời cô ngồi! "

Tóc Tiên đứng thẳng, không ngồi.

" Tôi không có nhiều thời gian. Đây là một tập tin âm thanh được mã hóa. Cô có thể xử lý nó không? "

Tóc Tiên đưa cho Thy Ngọc một thiết bị lưu trữ.

Lê Thy Ngọc cẩn thận nhận lấy, ngón tay em lướt nhẹ trên bề mặt thiết bị, như đang cảm nhận từng hạt electron. Em đưa nó lên tai, nhắm mắt lại

" Âm thanh này... rất xa xăm. Nó buồn quá "

Nguyễn Khoa Tóc Tiên nhíu mày

" Nó là dữ liệu, không phải một bản nhạc để cô cảm nhận! "

" Nhưng nó có nhịp điệu của sự cô đơn, thưa giáo sư! "

Lê Thy Ngọc khẽ nói

"Nó là tiếng than vãn của một thứ gì đó đã lạc mất."

Lê Thy Ngọc bắt đầu làm việc tại trụ sở chính. Em kết nối dữ liệu vào hệ thống của mình, đôi tay di chuyển uyển chuyển trên các nút bấm. Tiếng tín hiệu được chuyển đổi thành những rung động mà em có thể cảm nhận trực tiếp qua da, qua thính giác siêu nhạy. Thy Ngọc nhắm mắt, lắng nghe không chỉ bằng tai mà bằng cả tâm hồn.

" Sóng âm này... nó giống như một tiếng khóc... "

Thy Ngọc thì thầm

" Và sau đó là sự chờ đợi. Rất dài... "

Tóc Tiên đứng đó, ban đầu chỉ coi Thy Ngọc là một công cụ, một phương tiện để đạt được mục đích. Nhưng dần dần, cô bị cuốn hút bởi cách Ngọc "nghe" và "thấy" vũ trụ. Khi Lê Thy Ngọc mô tả các sóng âm dưới góc độ cảm xúc, Tóc Tiên thấy những con số của mình dường như sống động hơn, có chiều sâu hơn. Sự logic khô khan của cô bắt đầu bị thách thức bởi sự tinh tế trong cảm nhận của em.

" Cô đang nói về cái gì vậy? "

Tóc Tiên hỏi, cố giữ giọng bình thản

" Hãy cung cấp cho tôi các tần số, các biến thể dao động. Đừng thêm vào những thứ không có thật! "

" Nhưng đó là cách em 'thấy' nó, thưa giáo sư"

Lê Thy Ngọc kiên nhẫn giải thích

" Có một sự thay đổi đột ngột ở tần số 432 Hz, sau đó là một khoảng lặng kéo dài. Nó không phải là lỗi kỹ thuật. Nó giống như một sự dừng lại, một sự im lặng đau đớn! "

Lê Thy Ngọc đã cung cấp những thông tin mà máy móc không thể phân tích, những chi tiết nhỏ nhặt nhưng lại là chìa khóa để Tóc Tiên tái tạo lại cấu trúc của tín hiệu. Cô bắt đầu nhận ra rằng, thế giới cảm xúc của em, thứ mà cô luôn coi là mơ hồ, lại chính là cầu nối để cô hiểu được một khía cạnh hoàn toàn mới của vũ trụ.

Ngược lại, Lê Thy Ngọc cũng tìm thấy sự an toàn và được "kết nối" với vũ trụ thông qua những dữ liệu khoa học mà Tiên cung cấp. Tiên mang đến cho em những "đôi mắt" mà em chưa bao giờ có: những con số, những sơ đồ quỹ đạo, những hình ảnh mô phỏng về các thiên hà. Ngọc có thể "nghe" thấy những đám mây bụi sao xoay tròn, "cảm nhận" được lực hấp dẫn của một hố đen qua những thay đổi về tần số.

" Giáo sư Nguyễn, cô có thể cho em nghe lại dữ liệu về vụ nổ siêu tân tinh đó không? "

Lê Thy Ngọc từ tốn hỏi

" Em muốn cảm nhận sự hủy diệt và tái sinh của một vì sao... "

Tóc Tiên nhìn Thy Ngọc, ánh mắt cô dần trở nên nhẹ nhàng hơn

" Cô gọi đó là cảm nhận? Đó chỉ là sự phân rã vật chất! "

" Với cô là phân rã, với em là một bản giao hưởng kết thúc! "

Lê Thy Ngọc mỉm cười.

Những ngày đầu, mối quan hệ giữa cô và em chỉ đơn thuần là sự hợp tác chuyên môn. Tóc Tiên đưa ra dữ liệu, Thy Ngọc xử lý, và sau đó cô lại biến những "cảm nhận" của em thành những con số để phân tích. Đối với cô, em là một công cụ đặc biệt, một "cảm biến sinh học" có khả năng xử lý những thông tin mà máy móc còn bó tay. Nhưng cô vẫn giữ khoảng cách, ít khi trò chuyện ngoài công việc.

" Em đã nghe thấy gì từ tần số này? "

Tóc Tiên sẽ hỏi, mắt nhìn vào biểu đồ sóng âm trên màn hình.

Thy Ngọc sẽ nhắm mắt, lắng nghe thiết bị chuyển đổi rung động

" Nó là một chuỗi lặp đi lặp lại, giáo sư. Giống như một lời thì thầm. Yếu ớt, nhưng đầy hy vọng... "

Tiên sẽ ghi lại, phân tích từng dao động nhỏ

" Hy vọng? Đó là một biến thể của chuỗi nhị phân, không hơn không kém! "

Dần dần, sự kiên nhẫn và cách cảm nhận độc đáo của Ngọc đã khiến Tiên phải thay đổi. Ngọc không chỉ đưa ra những phân tích kỹ thuật; em còn mô tả "âm thanh" của những hố đen là "tiếng gầm gừ của sự vô tận," hay "tiếng thở dài của một thiên hà đang chết." Những lời mô tả đầy hình ảnh ấy, ban đầu Tiên gạt bỏ, nhưng rồi chúng bắt đầu len lỏi vào tâm trí cô.

Một lần, khi họ đang phân tích tín hiệu từ một hành tinh xa xôi, Lê Thy Ngọc đột nhiên im lặng rất lâu.

" Có chuyện gì vậy? "

Tiên hỏi, giọng cô vẫn lạnh lùng, nhưng có chút sốt ruột.

" Nếu như em không nghe lầm thì... Em đã nghe thấy... một bài hát ru... "

Ngọc thì thầm, đôi mắt nhắm nghiền

" Rất cổ xưa, rất dịu dàng. Có lẽ là của những người mẹ ở đó, ru con mình ngủ dưới ánh sáng của hai mặt trăng... "

Tiên cau mày

" Cô lại tưởng tượng nữa rồi. Dữ liệu không có chuyện hát ru "

" Nhưng cảm giác thì có, giáo sư "

Lê Thy Ngọc khẽ mỉm cười

" Cảm giác của sự sống, của tình yêu thương đã tồn tại ở nơi đó, hàng triệu năm trước... "

Tóc Tiên im lặng. Cô nhìn em, nhìn cách em say sưa "nghe" vũ trụ bằng một giác quan vượt xa mọi thiết bị khoa học. Cô bắt đầu tò mò về thế giới nội tâm của Lê Thy Ngọc, về cách em đã sống và cảm nhận cuộc đời mà không cần ánh sáng.

Lê Thy Ngọc cũng không ngừng "chăm sóc" Tóc Tiên theo cách riêng của mình. Em cảm nhận được sự căng thẳng, cô độc ẩn sau vẻ ngoài sắt đá của nữ khoa học gia.

" Giáo sư Nguyễn, cô có vẻ không ngủ được nhiều... "

Lê Thy Ngọc nhận xét một lần, khi Tóc Tiên đi đi lại lại trong phòng thí nghiệm

" Tần số năng lượng trong cơ thể cô đang dao động rất nhanh... "

Tóc Tiên dừng lại, quay sang nhìn Thy Ngọc

" Đó là điều bình thường khi phải chạy đua với thời gian "

" Nhưng một người máy cũng cần được sạc pin... "

Lê Thy Ngọc nói, giọng điệu ẩn chứa sự trêu chọc nhẹ nhàng hiếm thấy

" Cô là con người, giáo sư... "

Những lúc như vậy, Tiên chỉ thở dài. Nhưng cô không phủ nhận. Cô bắt đầu nhận ra, sự hiện diện của em không chỉ giúp cô trong công việc, mà còn mang lại một sự ấm áp lạ lùng, một sự kết nối mà cô chưa từng trải nghiệm. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy có người thực sự "nhìn thấy" mình, không phải là nhà khoa học thiên tài Nguyễn Khoa Tóc Tiên, mà là một con người với những áp lực và nỗi cô đơn.

Họ thường làm việc đến khuya. Trong những giờ nghỉ hiếm hoi, Thy Ngọc sẽ kể cho Tóc Tiên nghe về thế giới âm thanh của em: tiếng bước chân của từng người khác nhau, tiếng mưa rơi trên mái nhà tạo nên một bản giao hưởng phức tạp, hay tiếng gió hú qua các tòa nhà cao tầng như một khúc nhạc buồn. Cô lắng nghe, và lần đầu tiên, cô bắt đầu nhìn thế giới qua một lăng kính khác, không chỉ là những gì mắt thấy hay số liệu đo được.

Sự tôn trọng dần biến thành sự thấu hiểu, rồi thành một thứ tình cảm không gọi tên. Tóc Tiên nhận ra mình bắt đầu chờ đợi những câu chuyện của Thy Ngọc, những cái chạm tay vô thức khi Thy Ngọc dò tìm các nút bấm, hay nụ cười ấm áp của em. Cô đã bị cuốn hút vào thế giới mà cảm xúc là trung tâm, dù cô vẫn cố gắng phủ nhận nó. Đối với Tiên, đây là một khám phá vĩ đại hơn bất kỳ tín hiệu vũ trụ nào cô từng giải mã.

Dự án Vọng Ngân Hà tiến triển vượt bậc nhờ sự hợp tác của họ. Tín hiệu bí ẩn dần được giải mã, tiết lộ một thông điệp cổ xưa từ một nền văn minh đã biến mất. Thông điệp ấy nói về sự cô đơn tột cùng của vũ trụ, về những nền văn minh đã lụi tàn và những giấc mơ không thành.

Tuy nhiên, để giải mã đoạn cuối cùng của tín hiệu, cần một sự kết nối chưa từng có với sóng âm. Máy móc không đủ nhạy bén. Và Thy Ngọc đã nhận ra điều đó.

" Giáo sư! "

Lê Thy Ngọc nói với Tiên

" Đoạn cuối cùng này, nó quá yếu. Em cần phải... trở thành một phần của nó... "

" Cô nói gì vậy? "

Tóc Tiên giật mình, mắt mở to, tay siết chặt máy ghi âm

" Chúng ta không thể mạo hiểm!"

" Em cần kết nối trực tiếp với nguồn phát, không thông qua bất kỳ thiết bị nào. Chỉ có vậy em mới có thể nghe được rõ nhất, cảm nhận được nó hoàn toàn... "

Lê Thy Ngọc giải thích, giọng em bình tĩnh đến đáng sợ

" Đó là cách duy nhất... "

Tóc Tiên biết điều đó có nghĩa là gì. Việc kết nối trực tiếp với một tín hiệu không gian cường độ cao như vậy, dù đã được lọc, vẫn cực kỳ nguy hiểm. Nó có thể gây tổn thương não bộ, hoặc thậm chí là dẫn đến cái chết.

" Không được!! "

Tóc Tiên dứt khoát phản đối

" Tôi sẽ không cho phép cô làm điều đó!! "

"Giáo sư, đây là cơ hội duy nhất để chúng ta hiểu được thông điệp này... "

Thy Ngọc khẽ nói, nụ cười buồn bã.

" Em muốn nghe nó. Em muốn cảm nhận nó trọn vẹn, dù đó là bản giao hưởng cuối cùng của em... "

Một cuộc tranh cãi căng thẳng nổ ra. Một bên là lý trí và sự an toàn mà Tóc Tiên muốn bảo vệ, một bên là khao khát được "nghe" vũ trụ của Thy Ngọc.

Cuối cùng, Lê Thy Ngọc đã thuyết phục được Tóc Tiên. Có lẽ vì Tóc Tiên đã quá khao khát giải mã bí ẩn ấy, hoặc có lẽ vì cô đã bắt đầu cảm nhận một nỗi sợ hãi mơ hồ về việc mất đi em, thứ cảm xúc mà cô chưa từng thừa nhận.

Trong căn phòng tối, chỉ có ánh sáng xanh từ màn hình và những sợi cáp kết nối em với hệ thống. Tóc Tiên đứng đó, nhìn Thy Ngọc, tim cô đập thình thịch, tay siết chặt cây bút. Lê Thy Ngọc nhắm mắt lại, khuôn mặt em thanh thản như đang lắng nghe một bản giao hưởng vĩ đại.

Khi tín hiệu cuối cùng được giải mã, một bản nhạc bi tráng vang lên, kể về sự diệt vong của một nền văn minh cổ đại, về sự vô thường của thời gian và không gian. Nhưng cùng lúc đó, một tiếng gào thét không lời vang vọng trong tâm trí Tóc Tiên.

Lê Thy Ngọc đã thành công. Thông điệp được giải mã hoàn toàn. Nhưng cơ thể em gục xuống, vô lực. Sóng âm quá mạnh, quá dữ dội đối với một cơ thể yếu ớt.

Tóc Tiên lao tới, ôm lấy Thy Ngọc.

"Thy! Thy!"

Lần đầu tiên, giọng cô vỡ òa trong tuyệt vọng.

Lê Thy Ngọc khẽ mở mắt, môi em mấp máy

" Giáo sư... em... em đã nghe thấy nó. Nó... thật đẹp... Và... thật buồn... "

Một giọt nước mắt lăn dài trên má em

" Âm thanh của vũ trụ... là bản giao hưởng buồn nhất... "

Đôi mắt Thy Ngọc dần đóng lại. Hơi thở em yếu dần, rồi tắt hẳn. Em đã ra đi... trong vòng tay của Nguyễn Khoa Tóc Tiên và trong tiếng khóc, tiếng gào thét tuyệt vọng của mọi người...

Sau cái chết của Lê Thy Ngọc, thế giới của Tóc Tiên sụp đổ, dù bên ngoài cô vẫn giữ vẻ bình thản. Dự án Vọng Ngân Hà thành công mỹ mãn. Thông điệp từ nền văn minh cổ đại đã được công bố, làm chấn động giới khoa học toàn cầu. Tên tuổi cô vang dội khắp giới khoa học, nhưng trong tâm hồn cô là một hố đen khổng lồ, nuốt chửng mọi ánh sáng. Tiếng tín hiệu vũ trụ giờ chỉ là những con số vô hồn.

Cô quay trở lại phòng thí nghiệm quen thuộc, nơi từng vang vọng tiếng nói và những bản "giao hưởng" của Thy Ngọc. Giờ đây, chỉ còn lại sự im lặng đến điên dại. Tóc Tiên cố gắng làm việc, vùi đầu vào những con số, những phương trình, nhưng không còn tìm thấy ý nghĩa. Mỗi lần nhìn thấy biểu đồ sóng âm mà em đã giải mã, cô lại nghe thấy tiếng hát ru buồn bã của em, tiếng "gầm gừ của sự vô tận" mà em đã mô tả, và cuối cùng là tiếng thì thầm cuối cùng

" Thật đẹp... Và... thật buồn "

" Cô ấy đã nói đúng... "

Tóc Tiên thì thầm, giọng khàn đặc trong căn phòng trống

" Vũ trụ... nó không chỉ là những con số. Nó là một bản giao hưởng. Và nó buồn thật... "

Nỗi ám ảnh lớn nhất của Tóc Tiên không phải là những bí ẩn khoa học chưa được giải đáp, mà là nỗi hối tiếc. Cô đã quá lý trí, quá tập trung vào những con số mà bỏ qua những cảm xúc mà Thy Ngọc đã cố gắng mang đến cho cô. Cô đã không cho phép bản thân cảm nhận, yêu thương, và bây giờ, khi cô nhận ra, thì đã quá muộn.

Tóc Tiên bắt đầu có những biểu hiện lạ. Cô thường xuyên nhốt mình trong phòng thí nghiệm, tắt hết đèn, chỉ để nghe lại những bản ghi âm thô mà Thy Ngọc đã từng xử lý. Cô nhắm mắt lại, cố gắng "nghe" bằng trái tim như cách mà em đã từng làm, cố gắng cảm nhận những rung động, những cảm xúc mà trước đây cô chỉ coi là nhiễu loạn dữ liệu. Đôi khi, cô bật khẽ tiếng hát ru mà em đã từng hát cho những tín hiệu từ hành tinh xa xôi, và nước mắt cứ thế lăn dài.

" Tại sao tôi không chịu lắng nghe sớm hơn? "

Tóc Tiên tự hỏi chính mình hàng ngàn lần

" Tại sao tôi lại sợ những cảm xúc đó đến vậy? "

Sự mất mát lớn đó đã mở ra một vết thương lòng sâu sắc trong lòng Tóc Tiên. Nó không chỉ là nỗi đau của một nhà khoa học mất đi một cộng sự đắc lực, mà là nỗi đau của một trái tim lần đầu tiên biết rung động, biết yêu thương, nhưng lại phải chịu đựng sự chia ly vĩnh viễn. Cô đã luôn tìm kiếm sự thật trong những con số, nhưng sự thật về tình yêu, về con người lại quá lớn và tàn khốc, vượt xa mọi phương trình cô từng biết.

Nguyễn Khoa Tóc Tiên vẫn tiếp tục công việc nghiên cứu, nhưng cách cô làm việc đã thay đổi. Cô bắt đầu chú ý đến những khía cạnh phi vật chất của vũ trụ, những điều không thể đo đếm bằng máy móc. Cô tìm hiểu về các lý thuyết âm thanh, về mối liên hệ giữa rung động và cảm xúc, những điều mà trước đây cô sẽ gạt bỏ như "khoa học huyền bí." Mỗi khám phá mới đều gợi nhắc cho cô nhớ về em, về cách em đã mở ra một thế giới hoàn toàn khác cho cô.

Trong những đêm cô đơn, Tóc Tiên thường đứng bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao. Cô tưởng tượng Thy Ngọc vẫn đang ở đó, giữa những vì sao, tạo nên bản giao hưởng buồn nhất của vũ trụ. Cô biết rằng, dù dự án có thành công đến đâu, thì sự thật đau lòng nhất mà cô đã khám phá không phải là bí mật của vũ trụ, mà là giới hạn của chính mình - giới hạn trong việc nhận ra và chấp nhận tình yêu, trước khi nó vụt khỏi tầm tay.

Liệu tri thức có thể bù đắp cho tình yêu đã vụt mất? Hay nỗi tiếc nuối về một bản giao hưởng chưa kịp cất lên sẽ mãi ám ảnh nhà khoa học không gian lạnh lùng? Câu hỏi về giới hạn của tri thức và tình yêu vẫn còn đó, lơ lửng trong không gian vô tận, như một tiếng vọng buồn bã không lời.

________

Nếu được thì cả nhà ghé qua fic mới ủng hộ tui nhooo
Mãi iu<3

Cập nhật lần cuối 20h45p ngày 25-06-2025

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store