Oneshot
Đầu thu, trên trời cao trong vắt vẫn còn vương những áng mây bàng bạc lững lờ. Gần như sau cơn mưa tối qua, nền trời vốn mang một vẻ chói chang đặc trưng, giờ đây đã trở thành giao lộ của những tia nắng hanh đầy dịu dàng và từng đợt gió heo may hiu hắt. Nàng rảo bước vội qua con đường nhỏ quen thuộc, đôi chân theo tiếng trống mà thêm phần vội vã hơn bao giờ hết.
Nàng đứng trước sân trường tấp nập, vừa e ngại, lại vừa như muốn hòa mình vào dòng người rộn rã, tươi vui ấy. Đôi mắt nàng tìm kiếm qua lại, rồi chợt nhận ra giữa sân trường huyên náo này, thật sự vẫn còn một chàng trai mang vẻ bỡ ngỡ giống mình.
Bỡ ngỡ? Không đúng. Chàng ấy tựa vào lan can lạnh lẽo, đôi mắt hững hờ nhìn về hướng những áng mây đang trôi xa dần. Anh đứng đó, mang vẻ cô độc khiến người ta ái ngại, nhưng cũng lẻ loi đến nỗi dễ làm lòng người xao xuyến mà muốn chở che.
Và rồi, như thể cảm nhận được có đôi mắt hiếu kỳ nào đó đang ghim chặt vào mình, anh khẽ cúi đầu. Anh nhìn cô, vừa như vô tình vừa như có chủ ý hướng tới bóng người nhỏ bé lạc lõng ấy.
Một giây thôi - thời gian như bị ngưng đọng.
Giữa những tiếng cười nói ồn ã cùng tiếng lá rụng xào xạc, nàng đứng đó - như một bông Tố Quyên thanh thuần nhưng lộng lẫy. Nàng mang vẻ thanh tao, yêu kiều đặc trưng của thiếu nữ, lại vẫn giữ trọn cái hồn nhiên dưới lớp áo đồng phục tinh khôi. Ánh mắt nàng vốn trong veo và tĩnh lặng như mặt hồ, lại điểm thêm một chút gì đó thật tò mò và năng động khi bắt gặp anh. Những giọt sương còn động trên tán lá mơn mởn dường như cũng đang mở to ánh mắt long lanh vì nàng - vì ghen tị với đôi mắt trong trẻo tựa ánh trăng sáng của nàng. Đến ngay cả ánh nắng cũng thật ưu ái nàng - từng tia nắng đầu thu dịu dàng vuốt ve lấy mái tóc nàng, che chở, nâng niu thân thể ngọc ngà của nàng. Nắng xen qua từng sợi tóc mai, khiến "suối tóc mây" ấy trở nên rạng rỡ như những sợi tơ đồng mềm mại mà óng ả. Đôi má nàng ửng hồng nhẹ khi bắt gặp anh - sự sụp đổ của việc nàng cố gắng kìm nén những suy nghĩ thầm kín mà bay bổng trong một giây thấy anh. Nước da trắng ngần thoắt ẩn hiện của nàng dưới lớp áo khoác mỏng chỉ khiến nàng thêm phần thướt tha - như thể nàng là một cô công chúa nhỏ đang lạc giữa thế giới của những kẻ tầm thường.
Và vẻ đẹp ấy? Thành công đánh gục vẻ ngoài kiêu ngạo thường ngày của anh ta. Có lẽ nàng là người đầu tiên khiến anh ta phải lấy sự vô tình và hiếu kỳ để che đậy đi sự thật rằng ánh mắt anh đã chẳng chớp lấy một lần khi bắt gặp bóng hình nàng. Khoảnh khắc sự chấn động thầm kín chiếm lấy tâm hồn anh, con người cao ngạo ấy dường như đã khuất phục hoàn toàn.
Anh không nói, không tiến lại gần làm quen, chỉ khóa chặt vào dáng hình ấy. Ánh mắt anh sâu thẳm đến thâm thúy - ánh mắt của một kẻ từng đẩy cả thế giới ra xa, giờ phải học cách chấp nhận mình bị hấp dẫn bởi một tia nắng vô tình.
Còn nàng? Nàng không rời đi. Nàng không để anh ta lại đó cùng với khoảng lặng và sự vương vấn. Nàng lại gần, và trước khi anh ta kịp nhận ra, một đôi tay nhỏ nhắn đã đưa tới trước mắt, cũng với giọng nói ngọt ngào thoát ra từ đôi môi xinh đẹp:
"Xin chào, Tôi là Vũ Ngọc, rất vui được gặp cậu."
"Chào. Tôi là Hiệp."
Huhu lần đầu tui viết fic ạ. Ai có góp ý gì cmt thoải mái nha, có tương tác là tui vui lắm ạ. Tui biết trình còn non,mng cứ góp ý nhe,iu mng nhìu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store