ZingTruyen.Store

Cầu vồng sau mưa

Chapter 5.2: Sân Bóng Rổ & Sự Cô Đơn Của Tuân

toquangvu123


Sân bóng rổ nằm ở một góc khuất, nơi ánh nắng chiều len lỏi qua những tán cây, rọi xuống mặt sân xi măng nứt nẻ, tạo thành những vệt sáng dài. Tiếng bóng nảy đều đặn, tiếng giày cao su ma sát trên mặt đất, và tiếng cười nói rôm rả của đám đông hòa quyện thành một không khí sôi động. Nhưng với Tuân, tất cả chỉ là những âm thanh xa lạ, không thể chạm đến anh.

Tuân đứng một mình ở rìa sân, tay giữ chặt quả bóng rổ. Anh có kỹ năng – những động tác điêu luyện mà anh đã mài giũa qua thời gian: nảy bóng qua chân, xoay người, ném rổ chính xác. Anh có tư duy điều phối, biết cách đọc trận đấu, và thể hình đủ để nổi bật trong đám đông. Nhưng không ai muốn chơi cùng anh. Không phải vì họ ghét anh, mà vì anh dường như không thuộc về nơi này.

Mọi người trên sân nói về những điều thực dụng: trận bóng tối qua, bộ phim mới ra mắt, hay những câu chuyện tình cảm đời thường. Họ cười đùa, chia sẻ niềm vui giản dị mà Tuân không thể đồng cảm. Anh không quan tâm đến những thứ họ quan tâm, và anh biết nếu mình mở miệng nói về những lý tưởng viển vông – những ý tưởng lớn lao trong đầu anh – họ sẽ cười nhạo, sẽ coi anh là trò hề. Vì thế, anh im lặng.

Một người trong nhóm, giọng hào hứng, bất chợt quay sang anh:  

"Ê, Tuân! Hôm nay thế nào? Có gì vui không?"  

Tuân ngẩng lên, hơi giật mình. Anh đáp lại, giọng đều đều, không chút cảm xúc:  

"Ừ, cũng bình thường thôi."  

Câu trả lời của anh khô khốc, thiếu đi sự hứng thú mà đáng lẽ anh nên có để kéo gần khoảng cách. Người kia nhún vai, quay lại với đám bạn, tiếp tục câu chuyện dang dở. Tuân biết mình đã làm sai. Anh nên hỏi lại, nên tỏ ra quan tâm, nên cố gắng hòa nhập. Nhưng anh không thể. Anh không biết cách.

Thế là anh quay về với quả bóng – người bạn duy nhất của anh trên sân này. Anh bắt đầu thực hiện những kỹ thuật điêu luyện: xoay bóng trên ngón tay, ném bóng qua vai rồi chạy nhanh để bắt lại, ném ba điểm từ khoảng cách xa. Mỗi động tác đều hoàn hảo, chính xác, nhưng không ai để ý. Không ai vỗ tay, không ai khen ngợi. Anh nghĩ, có lẽ họ không quan tâm, và có lẽ họ đúng khi không quan tâm.

Tuân dừng lại giữa sân, quả bóng nằm yên dưới chân. Anh nhìn quanh, thấy mọi người vẫn cười đùa, vẫn sống trong thế giới của họ – một thế giới mà anh không thể bước vào. Sự cô đơn tràn ngập trong anh, không phải vì bị từ chối, mà vì anh nhận ra mình khác biệt. Anh không thể đồng cảm với niềm vui của họ, không thể quan tâm đến những điều nhỏ nhặt mà họ trân trọng. Và anh biết, anh sẽ không bao giờ thay đổi được điều đó.

Anh nhặt quả bóng lên, tiếp tục chơi một mình. Những động tác điêu luyện giờ đây không chỉ là cách để anh thể hiện kỹ năng, mà còn là cách để anh quên đi sự lạc lõng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Tuân hiểu rằng sự cô đơn này là một phần của anh – cái giá anh phải trả cho việc sống với những suy nghĩ và cảm xúc mà không ai khác hiểu được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store