Captain Rhyder Tan Lua Trong Dem
Không gian chìm trong sự im lặng đến nghẹt thở. Chỉ có tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc giữa căn phòng rộng lớn, nơi ánh sáng vàng vọt từ ngọn đèn bàn phản chiếu lên khuôn mặt sắc sảo nhưng đầy bí ẩn của Nguyễn Quang Anh.Đức Duy đứng đối diện anh, đôi mắt sâu hun hút ánh lên tia nguy hiểm. Cảm giác như cả thế giới vừa sụp đổ dưới chân hắn, từng mảnh vỡ ký ức rơi rụng, trộn lẫn với một nỗi hoài nghi đầy choáng váng."Anh nói cái gì?" Giọng hắn trầm xuống, từng chữ phát ra như thể đang cố kiềm chế cơn phẫn nộ đang bùng cháy trong lồng ngực.Quang Anh không rời mắt khỏi hắn, giọng nói vẫn trầm ổn nhưng có chút nặng nề. "Hoàng Lâm… cha cậu, là một trong những người đã sáng lập tổ chức đứng sau mọi thứ."Tim Đức Duy đập mạnh trong lồng ngực, từng nhịp như dội búa vào não bộ, khiến hắn cảm thấy khó chịu đến cực hạn."Không thể nào…" Hắn lắc đầu, giọng nói lạc đi.Cả đời hắn sống trong bóng tối, làm một con cờ trung thành của một thế lực hắn chưa bao giờ thực sự hiểu rõ. Vậy mà giờ đây, cái thế lực đó lại có gốc rễ từ chính gia đình hắn?Hắn cảm giác như mọi thứ đều bị thao túng ngay từ đầu."Tôi biết cậu khó chấp nhận chuyện này." Quang Anh chậm rãi nói, giọng anh nhẹ nhưng vẫn có chút sắc bén. "Nhưng đó là sự thật. Cậu nghĩ vì sao cậu lại trở thành sát thủ ngay từ khi còn trẻ? Vì sao tổ chức luôn ưu ái cậu, dù cậu có làm gì đi nữa?"Đức Duy nắm chặt bàn tay, móng tay gần như đâm sâu vào da thịt. "Tôi không cần sự ưu ái của chúng.""Nhưng cậu là hậu duệ của Hoàng Lâm." Quang Anh nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt anh sắc như dao, không hề có sự thương hại hay mềm lòng. "Cậu là người duy nhất có thể tiếp nhận di sản của ông ta."Di sản?Thứ mà hắn có được từ cái gia tộc này, ngoài máu và những cái xác chất chồng, còn có cái gì khác?Hắn bật cười, một tràng cười khàn khàn đầy cay đắng."Nực cười." Hắn nghiến răng. "Nếu ông ta thực sự quan tâm đến tôi, vậy tại sao cả đời tôi chỉ sống như một con chó săn của tổ chức? Hắn muốn gì từ tôi chứ?"Quang Anh không trả lời ngay.Anh bước chậm về phía bàn làm việc, rút ra một tập hồ sơ cũ kỹ. Từng tờ giấy đã ngả vàng theo thời gian, nhưng những dòng chữ trên đó vẫn sắc nét như ngày đầu tiên được in ra.Anh đặt tập hồ sơ lên bàn, đẩy nhẹ về phía Đức Duy."Cậu tự đọc đi."Đức Duy liếc nhìn tập hồ sơ, chần chừ vài giây trước khi với tay lật mở trang đầu tiên.Và ngay khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh hắn như đóng băng.Tên hắn.Ảnh hắn.Từng dòng chữ khô khốc trên giấy ghi chép lại cuộc đời hắn, từ ngày sinh ra đến tận bây giờ, không thiếu một chi tiết nào.Nhưng điều làm hắn sững sờ nhất…Là dòng chữ ở cuối trang."Dự bị cho vị trí 'Chủ nhân'."Mọi thứ xoay vòng trước mắt hắn.Cả cuộc đời hắn, mọi quyết định hắn từng đưa ra, có lẽ chưa bao giờ thực sự là của hắn.Đức Duy bước ra khỏi phòng làm việc của Quang Anh, bàn tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.Trong đầu hắn là một mớ hỗn độn. Hắn không thể chấp nhận chuyện này, nhưng đồng thời, hắn cũng không thể phủ nhận những gì mình vừa thấy.Hắn rút điện thoại, bấm một số quen thuộc."Tôi cần gặp anh. Ngay lập tức."Đầu dây bên kia ngập ngừng. "Lúc này không phải thời điểm thích hợp, Duy. Có chuyện gì vậy?""Tôi sẽ nói khi gặp anh." Giọng hắn cứng rắn. "Gửi cho tôi địa điểm, tôi sẽ tự tìm đến."Một khoảng lặng kéo dài, rồi đầu dây bên kia thở dài."Được rồi. Nhưng hãy cẩn thận."—Đức Duy bước vào, ánh mắt sắc bén quét qua không gian tối tăm, chỉ có vài ánh đèn mờ hắt xuống từ những khe hở trên trần.Giữa căn phòng là một người đàn ông lớn tuổi, mái tóc hoa râm nhưng dáng người vẫn vô cùng cứng cáp.Hoàng Văn Minh – chú ruột của hắn.Hắn không vòng vo. "Tôi muốn biết sự thật."Người đàn ông đối diện hắn chậm rãi nhấp một ngụm trà, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào hắn."Cháu đã biết bao nhiêu rồi?""Tôi biết cha tôi là một trong những người sáng lập tổ chức." Giọng Đức Duy lạnh lẽo. "Và tôi biết… tôi đã bị chuẩn bị để trở thành 'Chủ nhân' từ khi còn bé."Hoàng Văn Minh thở dài, đặt tách trà xuống bàn. "Cháu đúng là thông minh. Nhưng cháu còn thiếu một mảnh ghép quan trọng."Đức Duy siết chặt nắm tay. "Mảnh ghép gì?"Người đàn ông chậm rãi nói:"Cha cháu không chỉ là người sáng lập.""Ông ấy chính là kẻ đầu tiên ra lệnh tàn sát gia tộc Nguyễn của Quang Anh."Hơi thở Đức Duy khựng lại.Tim hắn như bị bóp nghẹt.Không thể nào…Hắn đã giết vô số người. Hắn đã từng nghĩ mình không quan tâm đến quá khứ.Nhưng hóa ra… chính cha hắn là kẻ đã gây ra nợ máu giữa hắn và Quang Anh?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store