Caprhy Ta Thuc Su Mong Rang Chung Ta Co The Co Mot Ket Thuc Khac
Cánh cửa phòng phỏng vấn khẽ mở ra, ánh sáng từ đèn trần rọi xuống làm nổi bật những đường nét sắc sảo của căn phòng. Nội thất hiện đại, màu chủ đạo trắng và nâu gỗ sáng, bàn ghế được xếp ngay ngắn, trên bàn là những tập hồ sơ gọn gàng và chiếc máy tính mở sẵn, tạo cảm giác chuyên nghiệp đến mức nghiêm khắc.Quang Anh bước vào trước, cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chỉ vài bước chân thôi mà em cảm nhận được sự bối rối lan tỏa khắp cơ thể. Bộ đồ giản dị, áo sơ mi trắng, quần suông đen và áo gile màu kem khiến em trông chỉn chu, dịu dàng nhưng vẫn không che giấu nổi sự run rẩy trong từng cử chỉ.Bên cạnh, Duy cũng bước vào cùng lúc, bộ vest chỉnh tề, cà vạt vừa vặn, dáng người vững chãi và điềm tĩnh. Anh chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế da trước bàn giám đốc, ánh mắt dõi theo Quang Anh nhưng không hé lộ quá nhiều cảm xúc. Khoảnh khắc hai người đối diện nhau, cả căn phòng như lặng lại.Giọng Duy trầm ổn, khác hẳn sự bốc đồng của chàng trai năm xưa.Đức Duy: Chào em, em là Quang Anh đúng chứ, ngồi đi em.Quang Anh khẽ gật đầu, kéo ghế, cố gắng không để bàn tay run rẩy lộ ra. Em hít một hơi sâu, mắt vô thức dán vào tập hồ sơ trên bàn như tìm điểm tựa.Đức Duy: Em hãy giới thiệu một chút về bản thân mình đi.Duy mở đầu, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén, như thử thách sự tập trung của Quang Anh.Em khẽ siết tay, rồi chậm rãi giới thiệu.Quang Anh: Dạ, em tên là Nguyễn Quang Anh, 24 tuổi, vừa tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh. Em từng thực tập ở một công ty xuất nhập khẩu, có kinh nghiệm làm việc nhóm và quản lý dữ liệu khách hàng. Em tự tin vào khả năng giao tiếp, học hỏi nhanh và thích nghi với môi trường mới...Em trả lời đều đặn, nhưng trong lòng Quang Anh, mỗi nhịp tim dường như vang lên gấp đôi. Mỗi khi ánh mắt em chạm vào Duy, tim lại đập mạnh hơn, vừa hồi hộp, vừa ngại ngùng.Các đồng nghiệp khác ngồi xung quanh gật gù, ghi chú. Một vài câu hỏi tiếp theo được đặt ra về kỹ năng, thái độ làm việc, cách xử lý tình huống áp lực và Quang Anh trả lời một cách thành thật và cố gắng tự tin nhất có thể.Đến lúc Duy hỏi, cả không gian như ngừng lại.Đức Duy: Điểm yếu của em là gì ?Quang Anh thoáng giật mình. Em không muốn nói ra nỗi sợ bị đánh giá, nhưng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh.Quang Anh: Em nghĩ... đôi khi em hơi cầu toàn. Em muốn mọi việc hoàn hảo nên mất nhiều thời gian hơn dự kiến. Nhưng em đang học cách cân bằng và cải thiện điều đó, em hơi ít nói nên khá khó hòa đồng ạ.Duy nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng, như muốn thăm dò bên trong tâm trí em. Anh gật nhẹ, đôi môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ:Đức Duy: Cầu toàn không hẳn là xấu, miễn là em biết lúc nào nên dừng lại. Câu nói ấy khiến Quang Anh cảm thấy một cảm giác lạ lùng.Vừa an toàn vừa bối rối. Em cúi đầu, tay siết chặt, nhưng không thể giấu đi sự rung động từ ánh mắt trầm tĩnh kia.Một đồng nghiệp khác đưa ra một tình huống giả định."Nếu trong dự án, em phải làm việc dưới một người lãnh đạo khắt khe, đôi khi quá nghiêm khắc, em sẽ phản ứng ra sao ? "Quang Anh hít sâu, ánh mắt dời sang Duy, người duy nhất khiến cậu vừa sợ vừa mong chờ.Quang Anh: Em sẽ cố gắng học hỏi và thích nghi. Nếu có sai sót, em sẽ chịu trách nhiệm và sửa ngay. Em tin rằng những yêu cầu khắt khe là để mình trưởng thành hơn.Duy im lặng, nhưng trong ánh mắt anh lóe lên một chút gì đó như vừa thỏa mãn vừa trêu chọc.Anh không nói gì thêm, chỉ ghi chú nhẹ trên tập hồ sơ.Quang Anh cảm nhận rõ nhịp tim mình rộn ràng, hơi thở gấp gáp. Em nhỏ cố gắng tập trung vào câu hỏi tiếp theo, nhưng ánh mắt Duy cứ vô thức hút chặt em, khiến mọi lời chuẩn bị sẵn trong đầu bỗng nhiên tan biến.Đến lúc Duy trực tiếp đặt câu hỏi, giọng anh bình thản nhưng trầm ấm.Đức Duy: Quang Anh, điều quan trọng nhất khi làm việc ở đây theo em là gì ? Em nghe xong thì hơi sững lại, rồi trả lời một cách nhanh chóng.Quang Anh: Em nghĩ... là thái độ trách nhiệm và nỗ lực không ngừng, thưa anh.Duy nghiêng người, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng:Đức Duy: Không sai. Nhưng anh muốn nói thêm, quan trọng nhất là cảm giác an toàn. Ở đây, anh muốn mọi người biết rằng họ không bị bỏ rơi, dù trong bất kỳ tình huống nào.Tim Quang Anh thắt lại. Em ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Duy, cảm giác vừa bất ngờ vừa ấm áp trào dâng. Những lời ấy không chỉ là lời dạy dành cho một nhân viên, mà như một lời hứa dành riêng cho riêng Quang Anh.Buổi phỏng vấn kéo dài hơn một tiếng. Quang Anh trả lời hết sức mình, còn Duy vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng anh không giấu được sự rung động. Có những khoảnh khắc, ánh mắt hai người chạm nhau, một khoảng lặng kéo dài vừa hồi hộp, vừa dịu dàng.Khi buổi phỏng vấn kết thúc, Duy đứng dậy, bước đến gần Quang Anh. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa bước. Giọng anh trầm ấm.Đức Duy: Ở công ty, anh là giám đốc. Nhưng khi chỉ có hai ta, anh muốn em gọi anh như ngày xưa.Quang Anh cứng người, gương mặt đỏ bừng, giọng run run.Quang Anh: A-Anh Duy...Duy mỉm cười, bàn tay đưa lên xoa đầu em.Đức Duy: Ừ. Nghe lời vậy thì có phải ngoan không. Anh hứa sẽ không để em một mình đâu.Quang Anh cảm giác tim mình như tan chảy, mọi phòng vệ mỏng manh bỗng sụp đổ. Em không biết nên nói gì, chỉ lặng nhìn anh, cảm giác bình yên pha lẫn bối rối tràn ngập cơ thể.Cuối cùng, Quang Anh đứng dậy, cúi chào mọi người.Quang Anh: Em cảm ơn anh, cảm ơn mọi người... về tất cả ạ.Duy chỉ gật nhẹ, ánh mắt vẫn dõi theo từng bước chân em rời khỏi phòng. Em bước ra hành lang, không gian yên tĩnh hơn hẳn, nhưng trong lòng lại rộn ràng. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Quang Anh cảm thấy an toàn không chỉ trong công việc, mà còn trong sự hiện diện của Duy.Và một suy nghĩ bất chợt chợt lóe lên trong đầu em, cuộc sống bình yên mà em từng mong muốn, có lẽ sẽ không còn bình yên nữa. Bởi Hoàng Đức Duy đã quay lại, và lần nà anh sẽ không để cậu chạy trốn.Khi Quang Anh đứng sắp xếp lại giấy tờ ở phòng khách thì Đức Duy bước tới, tay đặt nhẹ lên vai em.Đức Duy: Quang Anh, hôm nay em làm tốt lắm. Thế này, để anh mời em đi ăn trưa, vừa để khen em, vừa để làm quen với môi trường mới nhé.Quang Anh hơi giật mình, vừa bối rối vừa vui.Quang Anh: Dạ... anh... ạ ? Có phiền không ạ. Em thốt lên, giọng run run, lắp ba lắp bắp nhìn buồn cười kinh khủng.Duy gật nhẹ, ánh mắt dịu dàng:Đức Duy: Không sao mà. Anh muốn chúng ta nói chuyện thoải mái một chút. Không phải trong phòng phỏng vấn, không phải về hồ sơ hay dự án. Chỉ có anh và em thôi.Em cảm thấy tim mình như nhảy loạn nhịp, má nóng bừng. Lời mời không chỉ là lời lịch sự, mà còn mang theo một sự quan tâm chân thành, làm Quang Anh vừa hồi hộp vừa an tâm.Quang Anh: Vâng. Em đi cùng anh ạ.Quang Anh khẽ đáp, bước đi theo Duy ra hành lang, nơi ánh nắng buổi trưa nhẹ nhàng chiếu qua cửa kính.Hai người cùng nhau rời phòng, giữa hành lang đông người nhưng em cảm thấy như chỉ còn mỗi hai người. Không gian rộng lớn, tiếng bước chân vang vọng, nhưng trái tim Quang Anh chỉ còn loạn nhịp trước Duy.Duy vừa đi vừa nói.Đức Duy: Có gì thì cứ nói anh, anh không để em chịu thiệt đâuQuang Anh khẽ mỉm cười, lòng dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, em cảm thấy không cần phải phòng bị hay lo sợ trước mặt anh nữa.Và bây giờ, họ cùng nhau bước ra ngoài, chuẩn bị cho bữa trưa đầu tiên sau những ngày tháng lạc lối.Không chỉ là một bữa ăn, mà là khởi đầu của những bước chân song hành trong công việc.Và cả một mối quan hệ vẫn còn dang dở từ quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store