ZingTruyen.Store

Caprhy As You Wish

29.

thề với cuộc đời, không phải là quang anh chưa từng bước vào nơi đông người mà có pheromone của alpha lẫn lộn, nhưng buổi gặp mặt của team anh andree hôm nay nó lạ lắm.

pheromone của rapper luôn rõ ràng hơn người bình thường, vì sự phấn khích và niềm đam mê của họ với âm nhạc, nó không ngần ngại mà phát tán pheromone trong diện rộng luôn, nhằm mục đích kích thích khán giả bên dưới hoà cùng niềm vui và sự phấn khích tột cùng.

nhưng mà ấy, họp team thì hãy thu lại một chút được không? quang anh bị ngộp, giống như cái cách mà chiếc bánh mang mùi hương tệ hại nhất ra đời, pheromone trong không khí đấm nhau khiến cho một omega như quang anh nhức hết đầu.

phần vì đâu ai nghĩ là sẽ có một omega trong team của một vị rapper badboy có tiếng đâu chứ, ít nhất họ chỉ nghĩ tới beta thôi, quang anh nhìn qua cũng đoán được bao nhiêu là alpha trội đang có mặt ở nơi này.

nhớ mùi xả vải của duy quá.

nó dễ chịu hơn nơi này nhiều.

"tập trung lại nào."

tiếng vỗ tay từ góc phòng của anh andree thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng, theo sau anh là producer của team.

30.

anh giới thiệu sơ qua về producer của team, làm quen nhóm.

điều khiến quang anh bất ngờ là mọi người ở đâu ai cũng lớn tuổi và có phong thái của bậc trên lại thân thiện tới lạ luôn, kiểu như anh em thân quen từ lâu, quàng vai bá cổ bám đu trên người em cũng có. điều này khiến em cảm thấy cách biệt tuổi tác cũng không làm ảnh hưởng tới mối quan hệ xung quanh quá nhiều.

họ thân thiện, vui tính và rất dễ gần, free style thì quang anh không thể giấu nổi sự ngưỡng mộ rồi.

"thằng này, sao mà ngại tiếp ôm ấp thế nhờ, anh em với nhau cả, có xơ được tí múi nào của mày đâu mà giữ mình thế." quang anh bị nói khi đang cố lách mình ra khỏi cái ôm chặt cứng của những người bạn cùng team.

em sẽ đón nhận nó nhiệt tình nếu như anh không toả pheromone ra xung quanh quá mức.

"anh sung quá nhỉ, em thì kiệt sức vì chưa có gì vào bụng từ trưa này."

"đi, trời cũng nhá nhem tối rồi, vậy team mình cũng đi ăn ha."

thế mà chỉ vì một câu nói vu vơ của quang anh chỉ để né tránh cái ôm thì thành ra cả nhóm đi ăn rồi. cùng lúc đó duy cũng có gửi tin nhắn.

hoàng đức duy —> nguyễn quang anh

hoàng đức duy

quang anh ới, quang anh à
tối nay em phải ở lại cùng với nhóm
mệt quá àaa

nguyễn quang anh

anh cũng tính báo huỷ bữa hẹn hôm này
team rủ anh đi ăn rồi, chắc tối còn lên club với anh bâus nữa
duy nhớ để cửa cho anh vào nhé.

31.

quang anh không ăn được nhiều, nhưng ít nhất thì vẫn ăn nhiều hơn anh dlow. cả team đang doạ nạt anh ấy kìa, ít nhất phải cho anh ấy ăn thêm miếng nữa rồi mới an tâm được.

"ăn đi không chú thắng ăn hết đó."

"hả?"

thanh an cười bất lực. cái team này bị làm sao ấy.

quang anh cũng hùa theo dòng cảm xúc vui vẻ của nhóm, dù toàn là các anh lớn tuổi hơn nhưng thú vị phết, chất không khác gì bọn cùng nhà luôn.

hoá đơn đã được anh bâus chi trả hết rồi, chỉ có điều bữa ăn này mới chỉ là khai màn, phần thân nó gói gọn ở trong club kia kìa.

siêu đông, nhất là khi anh andree xuất hiện, mọi sự chú ý đều dồn vào anh ấy hết, và sự hiện diện của bọn theo sau bị phai mờ dần tỉ lệ nghịch với độ chói của anh huấn luyện viên.

anh bigdaddy nói đúng chuẩn này, giờ quang anh đi hát hook cho anh andree tại club. không còn từ gì để diễn tả.

32.

em lúc này cũng đã hơi choáng rồi, men say ngấm vào người, lớp phòng bị cũng bị gỡ bỏ phần nào, cơ thể của omega phản ứng gay gắt với pheromone của nơi này. chúng bài xích, có phần không tiếp nhận nổi.

tình hình có vẻ không ổn lắm nên quang anh đã xin anh bâus về trước, một mình ra ngoài bắt taxi về nhà chung.

lý trí còn sót lại không cho phép quang anh được phép buông thả mà giải phóng pheromone hương trà của mình, ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra với bản thân anh cơ chứ. quang anh chầm chậm bước tới phòng mình, cố gắng giữ tỉnh táo và phần lý trí còm sót lại, chỉ khi nhìn thấy đức duy đang nằm trong phòng, quang anh đã tới giới hạn rồi.

đóng cửa khe khẽ lại để tránh làm ảnh hưởng tới phòng bên, cả người quang anh như đổ ập xuống giường, mệt mỏi mà thở dài mấy hơi.

"đụ má quang anh, anh say đấy à? "

"không có, anh còn tự về được mà."

"thế mà người anh nóng vãi, này là say chắc rồi, cần em nấu nước gì đó cho anh không?"

"nah, để xem nào."

nói rồi quang anh với tay bắt lấy áo duy, rướn mình lền một chút, hoàn toàn đã chìm đắm trong sự mát lạnh đến từ làn da và hương thơm của duy.

"giữ như này một lúc đi, duy thơm lắm, khác hẳn với pheromone bị trộn lẫn trong không khí."

"anh không thích hả?"

"ừ, không thích, thích mùi thơm như duy cơ."

"anh say rồi đấy quang anh ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store