ZingTruyen.Store

(CaoH) Nữ Vận Động Viên Cử Tạ Xinh Đẹp Gặp Khó Khăn Và Ông Thầy May Mắn

Tập 1: Giới Hạn Vô Hình

KaraKaivn

Kim Ji-eun tỉnh dậy lúc năm giờ sáng, như mọi ngày trong suốt mười bốn năm qua. Căn phòng ký túc xá tại Trung tâm Huấn luyện Quốc gia Jincheon vẫn tối om, chỉ có tiếng đồng hồ báo thức vang lên đều đặn, kéo cô ra khỏi giấc ngủ chập chờn đầy những giấc mơ về thanh tạ nặng trĩu và tiếng vỗ tay xa xôi. Cô nằm đó một lúc, nhìn lên trần nhà bê tông xám xịt, cảm giác mệt mỏi lan tỏa từ cơ bắp đến tận tâm hồn. Lại một ngày nữa, cô nghĩ, một ngày để cố gắng chứng minh rằng mình chưa phải là kẻ thất bại. Ji-eun lăn ra khỏi giường, cơ thể cao ráo, săn chắc của cô di chuyển một cách máy móc, quen thuộc đến mức nhàm chán. Với chiều cao 1m75 và cân nặng 92kg – phần lớn là cơ bắp được rèn luyện qua hàng ngàn giờ tập luyện – cô là một trong những nữ vận động viên cử tạ hàng đầu Hàn Quốc ở hạng +87kg. Thân hình cô không phải kiểu mảnh mai mà các cô gái trẻ mơ ước; nó là một cỗ máy, với đôi vai rộng, cánh tay gân guốc, ngực nở nang và cặp mông căng tròn từ những buổi squat không ngừng nghỉ. Nhưng vẻ đẹp ấy, nếu có, chỉ khiến cô cảm thấy cô đơn hơn, vì ai cũng nhìn cô như một "người máy cử tạ" chứ không phải một người phụ nữ.

Cô mặc bộ đồ tập màu xám đơn giản, buộc mái tóc đen dài thành đuôi gà cao, và bước ra khỏi phòng. Hành lang ký túc xá im lìm, chỉ có vài vận động viên khác đang lững thững đi về phía phòng gym. Ji-eun không chào hỏi ai; cô đã quen với việc sống trong thế giới riêng của mình, nơi mà thành tích là thứ duy nhất quan trọng. Bữa sáng là một tô cháo yến mạch với protein shake, ăn vội trong căng tin vắng vẻ. Cô nhai mà không cảm nhận vị giác, đầu óc đã bay về buổi tập sắp tới. Hôm nay là ngày luyện snatch – động tác giật tạ mà cô từng tự hào là sở trường, nhưng gần đây, nó trở thành nỗi ám ảnh. Tại Giải Vô địch Cử tạ Đông Á cách đây hai tháng, cô chỉ đạt 128kg ở snatch, kém kỷ lục cá nhân 2kg, và thua vận động viên Trung Quốc một cách thảm hại. Huy chương bạc lấp lánh trên giá treo trong phòng cô, nhưng nó chỉ nhắc nhở cô về sự thất bại. "Mày đã đạt đến giới hạn rồi, Ji-eun," huấn luyện viên cũ của cô, ông Lee, từng nói như vậy trước khi cô quyết định thay đổi. Ông ấy là người thứ năm trong năm nay mà cô thử, và kết quả vẫn thế: không tiến bộ.

Buổi tập bắt đầu lúc sáu giờ. Phòng gym rộng lớn với những thanh tạ sáng bóng, mùi mồ hôi và cao su sàn nhà quen thuộc bao trùm lấy Ji-eun. Cô khởi động bằng cách chạy bộ nhẹ trên máy treadmill, cảm nhận từng cơ bắp thức tỉnh, nhưng kèm theo đó là nỗi sợ hãi mơ hồ. "Hôm nay phải tốt hơn," cô tự nhủ trong đầu, lặp đi lặp lại như một mantra. Cô nhớ lại tuổi thơ ở Busan, khi cha mẹ – những người làm việc ở xưởng đóng tàu – phát hiện tài năng của cô ở trường tiểu học. Năm mười hai tuổi, cô đã được gửi đến trung tâm huấn luyện tỉnh, rời xa bạn bè và những buổi chơi đùa vô tư. "Con sẽ trở thành nhà vô địch, Ji-eun à," mẹ cô từng nói, mắt long lanh hy vọng. Và cô đã làm thế: huy chương vàng SEA Games, bạc Asian Games, thậm chí là vòng loại Olympic. Nhưng giờ, ở tuổi 26, mọi thứ dường như dừng lại. Cô thử mọi cách: chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt hơn, bổ sung vitamin, thậm chí là liệu pháp tâm lý. Huấn luyện viên đầu tiên trong năm nay là một chàng trai trẻ từ Mỹ, với phương pháp khoa học hiện đại, sử dụng dữ liệu từ thiết bị theo dõi. Anh ta phân tích từng cử động của cô, điều chỉnh góc khuỷu tay, nhưng sau ba tháng, thành tích vẫn giậm chân tại chỗ. "Cơ thể em đã tối ưu rồi," anh ta nói, và Ji-eun cảm thấy như bị đấm vào mặt.

Rồi đến huấn luyện viên thứ hai, một phụ nữ lớn tuổi từ đội tuyển quốc gia, người nhấn mạnh vào sức bền. Họ tập cardio xen kẽ với cử tạ, nhưng Ji-eun chỉ cảm thấy kiệt sức hơn. "Em cần nghỉ ngơi," bà ấy khuyên, nhưng nghỉ ngơi nghĩa là gì khi Đại hội Thể thao Châu Á chỉ còn sáu tháng? Ji-eun từ chối, và họ chia tay. Huấn luyện viên thứ ba là một chuyên gia dinh dưỡng kiêm huấn luyện, ép cô ăn theo công thức tính toán calo chính xác đến gram. Cô tăng cân, nhưng sức mạnh không tăng. "Giới hạn di truyền," ông ta kết luận, và Ji-eun bắt đầu nghi ngờ chính mình. Cô nằm trên giường đêm khuya, nhìn vào gương, tự hỏi tại sao cơ thể này – từng là niềm tự hào – giờ trở thành tù ngục. Ngực cô nở nang từ những buổi bench press, mông cô căng tròn từ squat, nhưng chúng chỉ nhắc nhở cô về sự cô đơn. Cô chưa từng hẹn hò, chưa từng biết cảm giác được ôm ấp, vì thời gian nào có cho tình yêu? Bạn bè cũ giờ đã kết hôn, sinh con, còn cô vẫn ở đây, với những thanh tạ lạnh lẽo.

Huấn luyện viên thứ tư là ông Kim, một cựu vận động viên Olympic, người dùng phương pháp cổ điển: tập nặng, nghỉ ít. Họ đẩy giới hạn, và Ji-eun bị chấn thương nhẹ ở vai. "Em phải chịu đau để tiến bộ," ông nói, nhưng đau đớn chỉ làm cô chậm lại. Cuối cùng, ông Lee – huấn luyện viên thứ năm – là người cô hy vọng nhất, vì ông từng dẫn dắt đội tuyển quốc gia. Nhưng sau hai tháng, ông lắc đầu: "Ji-eun, em đã đạt đỉnh. Đừng ép mình nữa, hãy nghĩ đến tương lai sau thể thao." Lời nói ấy như dao cắt vào tim cô. Tương lai? Cô có gì ngoài cử tạ? Không bằng cấp, không kỹ năng xã hội, chỉ có cơ bắp và huy chương. Đêm đó, Ji-eun khóc một mình trong phòng tắm, nước nóng hòa lẫn nước mắt. "Mình là ai nếu không phải vận động viên?" cô thì thầm, cảm giác bất lực bao trùm lấy cô như một lớp sương mù dày đặc. Căng thẳng tích tụ, khiến giấc ngủ trở thành xa xỉ. Cô mơ thấy mình nâng tạ, nhưng thanh tạ rơi xuống, đè nát cơ thể. Sáng hôm sau, cô vẫn dậy, vẫn tập, nhưng mỗi động tác đều nặng nề hơn.

Áp lực từ dư luận càng làm mọi thứ tồi tệ. Báo chí Hàn Quốc từng ca ngợi cô là "Nữ hoàng Cử tạ", nhưng giờ họ viết: "Kim Ji-eun: Tài năng đã hết hạn?" Fan hâm mộ trên mạng xã hội bình luận: "Cô ấy đẹp thật, nhưng nếu không thắng, thì đẹp để làm gì?" Ji-eun đọc những bình luận ấy, lòng đau nhói. Cô đẹp ư? Với mái tóc đen óng, đôi mắt to tròn và nụ cười hiếm hoi, cô từng được mời chụp ảnh quảng cáo, nhưng cô từ chối vì "tập trung vào thi đấu". Giờ đây, vẻ đẹp ấy chỉ là gánh nặng, khiến cô cảm thấy như một món hàng trưng bày. Cô thử thiền, yoga, thậm chí là gặp bác sĩ tâm lý, nhưng không gì xua tan được nỗi tuyệt vọng. "Mình đã hy sinh hết thảy," cô nghĩ, nhớ về những buổi tiệc sinh nhật một mình, những Giáng sinh ở phòng gym. Cha mẹ gọi điện, giọng lo lắng: "Con ổn chứ? Đừng ép mình quá." Nhưng cô không thể thừa nhận thất bại, không thể để họ thất vọng.

Một buổi chiều mưa tầm tã, Ji-eun quyết định chạy bộ ngoài trời để giải tỏa. Mưa rơi lộp độp trên áo khoác chống nước, đường phố ngoại ô Seoul ướt át và vắng vẻ. Cô chạy mà không mục đích, chân nặng trịch, đầu óc rối bời. "Giải nghệ đi," một giọng nói trong đầu cô thì thầm. "Mày 26 tuổi, còn trẻ, có thể học đại học, tìm việc." Nhưng ý nghĩ ấy khiến cô sợ hãi. Cô là ai nếu không nâng tạ? Cô dừng lại bên một công viên nhỏ, thở hổn hển, nước mưa hòa lẫn mồ hôi. Đó là lúc cô gặp ông Park Tae-ho. Ông ngồi trên ghế đá, che ô, thân hình béo phì, mái tóc bạc rối bù, khuôn mặt xấu xí với chiếc mũi to và đôi mắt nhỏ. Ông mặc áo phông cũ kỹ, in logo một phòng gym đã phai màu. "Cô bé, chạy mưa thế này không sợ ốm à?" ông gọi, giọng trầm ấm bất ngờ.

Ji-eun quay lại, hơi ngạc nhiên. "Tôi... chỉ đang tập luyện thôi ạ." Ông mỉm cười, lộ hàm răng vàng khè. "Tập luyện? Trông cô như vận động viên chuyên nghiệp ấy. Cử tạ phải không? Vai và chân cô săn chắc lắm." Cô gật đầu, không muốn nói nhiều, nhưng ông tiếp tục: "Tôi là Park Tae-ho, huấn luyện viên về hưu. Từng huấn luyện vài đứa đạt thành tích cao, một đứa bạc Olympic 2008." Ji-eun dừng lại, tò mò. Olympic? Đó là giấc mơ của cô. Ông kể về học trò cũ, cách ông giúp họ vượt giới hạn. "Vấn đề không phải cơ bắp, mà là tinh thần. Cô đang căng thẳng, phải không? Nó làm cơ thể co lại, không bung hết sức." Lời ông nói trúng tim đen. Ji-eun ngồi xuống, quên cả mưa. "Sao ông biết?" cô hỏi. Ông cười: "Nhìn mắt cô là biết. Tôi có phương pháp đặc biệt để thư giãn tinh thần, giúp bứt phá."

Họ nói chuyện hàng giờ. Ông kể về sự nghiệp, những vinh quang và thất bại. Ji-eun cảm thấy lạ lẫm – ông xấu xí, già nua, nhưng lời nói của ông mang hy vọng. "Tôi đã thử hết rồi," cô thú nhận, giọng run run. "Mọi người nói tôi đạt giới hạn." Ông lắc đầu: "Giới hạn là do đầu óc tạo ra. Để tôi huấn luyện cô, miễn phí thử một tháng." Ji-eun do dự. Ông không phải kiểu huấn luyện viên bóng bẩy cô quen, nhưng tuyệt vọng khiến cô gật đầu. "Được thôi, nhưng nếu không tiến bộ, tôi dừng." Họ trao đổi số điện thoại, và Ji-eun về nhà, lòng nhẹ nhàng hơn đôi chút. Đêm đó, cô nằm suy nghĩ: "Có lẽ ông ấy đúng. Mình cần thay đổi."

Sáng hôm sau, Ji-eun đến phòng gym nhỏ của ông Park ở ngoại ô. Nơi này cũ kỹ, không máy móc hiện đại như trung tâm quốc gia, nhưng sạch sẽ và yên tĩnh. Ông chào cô bằng nụ cười: "Bắt đầu thôi, Ji-eun. Hôm nay tập nhẹ, quan sát tinh thần cô." Cô gật đầu, cảm giác hy vọng le lói. Buổi tập đầu tiên đơn giản: squat cơ bản, nhưng ông hướng dẫn chi tiết, nhấn mạnh thở sâu và thư giãn. "Đừng nghĩ đến thất bại," ông nói. "Hãy cảm nhận cơ thể." Ji-eun làm theo, và lạ thay, cô nâng dễ dàng hơn. "Có thể chỉ là ảo giác," cô nghĩ, nhưng sâu thẳm, cô mong ông đúng. Kết thúc buổi, ông vỗ vai cô: "Tốt lắm. Mai tiếp tục." Ji-eun về nhà, mệt mỏi nhưng không tuyệt vọng như trước. Có lẽ, đây là khởi đầu mới.

Những ngày sau, lịch tập dày đặc. Ông Park nghiêm khắc nhưng kiên nhẫn, khác hẳn những huấn luyện viên trước. Ông không dùng dữ liệu phức tạp, chỉ tập trung vào "cân bằng tinh thần". Ji-eun bắt đầu chia sẻ: về áp lực, về cô đơn. "Tôi hy sinh hết," cô nói một lần, mắt đỏ hoe. Ông gật đầu: "Tôi hiểu. Nhưng để thắng, phải giải phóng bản thân." Cô không biết "giải phóng" nghĩa gì, nhưng tin ông. Thành tích chưa cải thiện ngay, nhưng cô ngủ ngon hơn, căng thẳng giảm. "Có lẽ ông ấy là cứu tinh," cô nghĩ. Và cứ thế, hành trình tiếp tục, với hy vọng mong manh trong lòng nữ vận động viên trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store