ZingTruyen.Store

( Cao H - Edit ) Vụng Trộm Mỗi Ngày Với Chú Nhỏ

Chương 1: Lần Đầu Dẫn Dụ Chú, Buông Thả Dục Niệm Khi Say

gocnhocuatieucau

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Con hẻm nhỏ trong thị trấn đêm nay tĩnh lặng khác thường, hầu hết cửa tiệm đã đóng cửa ngừng kinh doanh, chỉ còn lèo tèo vài cửa hàng tiện lợi bật đèn sáng.

Giản Đồng lảo đảo bước vào nhà, mắt hoa đầu choáng, cô lắc lắc đầu, tay vịn tường nhưng bất ngờ chạm trống không.

Thân hình nghiêng ngả, đầu óc trống rỗng, phản ứng chậm vài nhịp cô mới nhận ra mình sắp ngã.

"A!"

Khi nhìn thấy mấy bậc thang gần kề, Giản Đồng cảm thấy mình sắp chết đến nơi, tuyệt vọng nhắm chặt mắt đón nhận cái chết, bỗng cổ áo bị một lực kéo mạnh.

Cô cảm thấy cổ căng cứng, cả người bị nhấc bổng lên, yết hầu thít chặt, hô hấp khó khăn, buộc phải mở to mắt mơ màng, nhìn thấy mặt đất ngày càng xa.

Chân lùi không vững, lưng đập vào bức tường, vật cứng đè lên xương bả vai khiến Giản Đồng hơi đau, cô lẩm bẩm "Đau quá", bức tường phía sau biến mất.

Tiếng bước chân từ sau chuyển ra trước, khứu giác ngửi thấy mùi khói thuốc, cô sững sờ, nhận ra có người, từ từ ngẩng đầu.

Người đàn ông bước lên một bậc thang, xoay người nhìn xuống, cúi đầu liếc cô.

Gương mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm, đôi mắt phượng hơi nheo lại, ánh mắt dừng ở một điểm, dường như hơi bực bội.

Giản Đồng đầu óc phản ứng không kịp, đờ đẫn nhìn chằm chằm vài giây, thị giác mách bảo người này rất đẹp trai.

Lý trí bị vứt bỏ, cô bước lên một bậc thang, bất chấp vẻ không hài lòng của người đàn ông vì bị xâm phạm, kiễng chân vỗ vào mặt anh, nhe hàm răng trắng nõn.

"Anh nhìn đẹp quá!"

Lời khen chân thành.

Cảm giác lạnh lẽo dưới lòng bàn tay khiến Giản Đồng rất thích, ánh mắt cô từ đôi mắt anh trượt xuống đôi môi đầy đặn mềm mại, bất ngờ không đề phòng, đầu óc không báo trước, Giản Đồng há miệng áp lên.

Người đàn ông nhanh tay kéo cổ áo lôi cô ra, Giản Đồng dán vào người anh, đầu lưỡi liếm nhẹ môi.

Quả nhiên rất mềm, ngọt ngào, rất quen thuộc.

Cô luyến tiếc ôm anh hôn, ngõ hẻm yên tĩnh vang vài tiếng ve kêu.

Chưa thỏa mãn, Giản Đồng đã bị anh kéo cổ áo kéo ra, yết hầu khó chịu, ngậm môi anh rên "Đau".

Người đàn ông dường như sững sờ, buông lỏng tay, Giản Đồng giãn chân mày, ôm cổ anh áp sát, được đằng chân lân đằng đầu muốn đẩy hàm anh hôn môi.

Lưỡi mềm chống vào răng người đàn ông muốn chui vào, đang mê đắm, môi dưới bị cắn mạnh, nhanh chóng nếm thấy mùi máu, Giản Đồng đau rên lên, bất đắc dĩ buông người đàn ông ra.

"Anh cắn tôi làm gì? Đồ xấu..."

Cô giơ tay chạm vào môi dưới đỏ ửng, vết thương nhỏ đau nhức, ánh mắt liếc thấy người đàn ông quay người định vào, Giản Đồng tay nhanh hơn suy nghĩ, túm chặt cánh tay anh, "Tôi cũng muốn vào, tôi phải về nhà."

Cô lại chen qua bên anh, nghịch ngợm chống cửa không cho anh đóng, im lặng vài giây, người đàn ông nhịn giận nhìn cô.

"Đây, không, phải, nhà, của, cô, hiểu không?"

Từng chữ một bật ra, rõ ràng mang theo ngữ khí cảnh cáo.

Giản Đồng không nghe, nắm chặt tay nắm cửa, "Tôi cứ phải vào——"

Trong tầm mắt, người đàn ông cúi đầu nhìn cô, mắt đen ẩn giấu thứ gì. Ánh sáng mờ ảo, Giản Đồng dường như thấy khóe miệng hắn đỏ, mơ hồ, cô giơ tay, nhẹ chạm vào môi anh.

"Khóe miệng anh bị rách. Do tôi cắn sao? Thật xin lỗi."

Anh không gạt tay cô, không so đo với kẻ say, chỉ nặng nề nhìn cô.

Giản Đồng say rượu gan lớn gấp vạn lần, lời nói cũng rất mê, cô liếm môi dưới, lại kiễng chân vươn tới.

"Còn muốn hôn?"

Người đàn ông trầm giọng, Giản Đồng mắt sáng lên, gật đầu lại cảm thấy không ổn, lắc đầu, "Tôi giúp anh liếm sạch máu, không hôn."

Cô nghiêng người định liếm, khoảng cách chỉ còn một centimet, người đàn ông bất ngờ quay mặt đi, đầu lưỡi Giản Đồng dừng trên mặt hắn.

Cổ áo bị kéo, cô bị túm lên như chó con, người đàn ông đứng thẳng, "Cô là gì của tôi, mà tôi cho cô hôn miễn phí?"

"Say rượu thì đừng giả điên ở đây, hiểu không?"

Anh lấy điện thoại từ túi, bật màn hình đặt trước mặt cô, cằm hướng cô nhếch lên, "Nhập số, gọi người nhà đến đón, tôi không tiếp đãi kẻ say."

Màn hình điện thoại sáng lóa trong đêm tối, Giản Đồng mắt đau, tránh đi, "Không muốn, bà ngủ rồi, không thể làm phiền."

"Vậy là cô có thể làm phiền tôi à?"

Anh như bị lời nói vô lý của cô chọc giận, giọng lạnh băng, Giản Đồng bị lúm đồng tiền bên mép anh thu hút, lại nhìn chằm chằm.

Giằng co nửa ngày, cô không nói gì, Bùi Dã không tính toán, quay người định đóng cửa.

Tay vừa chạm tay nắm cửa, cô bất ngờ ngồi phịch xuống bậc thang, dựa khung cửa hai giây, lại thấy không thoải mái, thở dài.

Sau đó, Bùi Dã thấy cô thẳng đơ ngã xuống, nằm im trên sàn.

Nhắm mắt, hơi thở đều đặn.

Một giây, hai giây...

Bùi Dã đếm một phút, người trên đất không trợn mắt.

Ngủ chết luôn rồi.

Anh nghiêng đầu im lặng hai giây, cúi xuống dùng mu bàn tay chạm nhẹ giày cô.

"Này, đồ xấu."

Váy trắng trên người cô vén đến đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn, phía trên là eo thon, bộ ngực tròn đầy, khuôn mặt non nớt trắng nõn.

Hoàn toàn không cảnh giác nguy hiểm. Cứ thế nằm trước mặt anh.

Bùi Dã thu tầm mắt, cởi áo khoác đắp lên đùi cô.

Anh đứng dậy, nhìn kẻ chắn cửa, suy nghĩ có nên ném đi xa hay đưa đến đồn công an không.

Chưa kịp quyết định, trời đột nhiên vang tiếng sấm, mây đen kéo đến, dường như sắp mưa.

Bùi Dã bực tức vuốt tóc, cúi xuống nhấc người trên đất lên, cô gái mềm oặt ngã vào người anh, hương thơm ngọt ngào phả vào mũi, hơi quyến rũ.

Anh siết chặt eo cô, ấn vào tường, giơ tay vỗ nhẹ vai.

Thấy cô mở mắt, đưa điện thoại ra, nhịn đau lòng lần cuối thúc giục, "Nhập số, gọi người đến đón."

Anh không phải kẻ thích xen vào chuyện người khác, sắp mưa, cũng không muốn ôm người đến đồn công an.

Đường xa, lái xe cũng phiền.

Màn hình chói mắt, Giản Đồng giơ tay che mắt, đẩy bay điện thoại, "Đừng làm chói mắt tôi, tôi muốn ngủ, tôi buồn ngủ lắm."

Cô xoay người vịn khung cửa lảo đảo vào tiệm, trang trí đơn giản đen trắng, thiết bị xăm chưa thu dọn, dây điện vẫn vương vãi.

Bùi Dã lần đầu thấy mình kiên nhẫn đến vậy.

Anh dựa khung cửa nhìn người kia lảo đảo như say, đụng tủ, miệng lẩm bẩm xin lỗi, lại hối hả bước tới.

Mất một thế kỷ, tay cô rốt cuộc chạm vào chiếc sofa da đen.

Bùi Dã thấy cô quỳ gối, cảm thấy lạnh, thuận tay trải thảm lung tung dưới thân, ngồi phịch xuống.

Nhắm mắt, nằm im, hơi thở đều đặn.

Chỗ thảm không che, bắp chân trắng nõn dưới đèn chói mắt, ngoài cửa hạt mưa rơi, nhanh chóng dày đặc.

Mưa bay vào người, cánh tay trần hơi lạnh, Bùi Dã vào cửa, đóng cửa ngăn mưa, định khóa lại, lại nghĩ trên sofa còn có kẻ vướng víu.

Anh nhíu mày, định báo cảnh sát lại thấy phiền phức, không thể tìm từng nhà người nhà cô, đưa về càng phiền.

Bùi Dã không do dự nhiều, đóng cửa liếc nhìn kẻ giả vờ ngủ say trên sofa, chân dập đèn, phòng tối om, gương mặt anh ẩn trong bóng tối.

Nửa giây yên tĩnh.

Anh nói "An phận đi."

Giọng lạnh băng, cảnh cáo trong không khí, đáp lại chỉ hơi thở nhỏ khó nghe.

Tắm xong, ngoài trời mưa tầm tã, Bùi Dã vào phòng ngủ, xử lý chút công việc, tắt đèn ngủ đã gần quên trên sofa còn có một người.

Mơ màng ngủ, tai vẫn nghe tiếng mưa và sấm, ồn ào, ngủ không sâu.

Ý thức mơ hồ phát hiện có người lên giường, nhưng tưởng mình sống một mình, bên giường lún xuống, eo quấn lấy thứ gì, đồ mềm mại dính vào người.

Không an phận cọ vào người anh, cho đến thứ gì cọ vào hạ bộ, tuyến tiền liệt run lên, Bùi Dã bất ngờ mở mắt.

Nhìn ánh đèn đường ngoài cửa sổ, anh thấy người đè lên mình.

Cô gái tóc xõa, che mặt, trong đêm tối có sức công phá, hơi thở toàn mùi hương, từ người cô tỏa ra.

Bùi Dã căng cứng, cho đến tay cô sờ ngực, miệng lẩm bẩm, thân hình áp lên.

Trọng lượng cơ thể đè xuống, chân cô quấn eo anh, cọ vài cái, mềm mại dính vào ngực trần, hơi thở ngọt ngào nồng nặc.

Bùi Dã trán gân xanh giật, cơ thể căng cứng, giác quan bị xé rách bởi hương vị lạ.

Cô cố ý không biết, lăn lộn trên người anh, chân loạn đạp, thỉnh thoảng cọ vào chỗ phản ứng sinh lý.

"Ưm..."

Giọng ngọt ngào đặc trưng, tay cô ôm eo anh, đầu gối chạy hạ bộ.

Eo nhỏ vặn vẹo, cọ anh, hoàn toàn quyến rũ.

Bùi Dã thở mạnh, nắm gáy cô, xoay người đè cô xuống, tay siết chặt.

Nhìn Giản Đồng dưới thân ánh mắt mê ly, anh nghiến răng.

"Cô có biết nửa đêm trèo giường đàn ông sẽ bị chịch chết không?"

Tay đau, anh đang dùng sức, Giản Đồng dường như tỉnh chút rượu, nhưng không hẳn, thân thể rất nóng, ý thức tan rã.

"Tôi khó chịu, quần áo... muốn cởi..."

Cô cởi không xong váy, ủy khuất nhìn anh, "Anh giúp tôi đi. Bí quá, khó chịu lắm..."

Người đàn ông nhìn cô vài giây, buông tay định xuống giường, Giản Đồng kéo tay anh, nói "Đừng đi", tay ôm eo anh, ngồi dậy dựa vào lưng, cảm nhận lòng bàn tay cứng, nóng.

Lòng bàn tay áp cơ thể anh, không rõ tâm trạng, sờ soạng, mặt cọ vào gáy, môi liếm da anh.

Người bị ôm cứng đờ, cơ thể Giản Đồng nóng khó chịu, lắc mông cọ điên cuồng, tai nghe giọng nam trầm thấp, "Buông ra, cảnh cáo lần cuối."

Giản Đồng thè lưỡi liếm da ướt, nói giọng kiều mị "Không buông."

Ngoài chăn lạnh, trên người anh rất nóng.

Cô dùng răng nhẹ nhàng cọ, eo và lưng dính chặt, cảm nhận cơ thể nam nhân cường tráng, thấy an toàn kỳ lạ.

Cô luyến tiếc.

Tay bị nắm, người đàn ông xoay người, tay nâng cằm cô, Giản Đồng thấy anh đẹp hơn lúc nãy.

"Muốn bị tôi chịch chết phải không?"

Anh trầm mặt, giọng trầm, mang ý cảnh cáo, nghe lạ tai, Giản Đồng theo anh nói, "Muốn bị... Chịch chết."

Lặp lại lời anh, Giản Đồng nhìn anh nói xong, tay sờ mặt anh, liếm đôi môi khô khan của mình.

"Tôi có thể hôn anh không?... Khát quá."

Tay nâng cằm buông ra, Giản Đồng thầm nghĩ anh chịu thua, khóe môi cong lên, người lao tới mổ nhẹ môi anh, sau đó mở môi ngậm lấy.

Hôn vài giây, chưa thỏa liếm anh, trong miệng đột nhiên lưỡi anh xông tới, Giản Đồng rên, hô hấp bị bịt kín, người đàn ông hôn mạnh, như muốn cắn chết cô.

Mắt ướt, lưỡi bị anh cắn kéo vào miệng, mút mạnh, tiếng nuốt nước bọt vang lên giữa hai người.

Cô ngửa đầu chịu hôn, nước bọt chảy từ khóe miệng, không khí gợi tình bao trùm.

Bị ép xuống, eo bị siết, lưỡi nam nhân liếm môi ướt, Giản Đồng ôm cổ thở gấp, mê ly nhìn anh.

Váy bị xé, cô nghe anh nói, "Cô còn cơ hội đẩy tôi ra."

Giản Đồng cảm nhận tay anh dừng trên eo, nóng bỏng, tràn đầy dục vọng.

Đùi khép chặt, cảm giác chất lỏng chảy ra, cô thở gấp, nhìn anh.

"Không muốn, tôi muốn bị anh... Chơi chết..."

Kéo tay anh đặt lên ngực, mắt Giản Đồng càng ướt, "Khó chịu quá, anh giúp tôi cởi đi..."

Áo lót bị kéo xuống, ngực bại lộ ra hết, cô quỳ trước người anh, cúi đầu thấy ánh mắt anh dừng trên ngực, trong lòng có dòng điện kỳ lạ chạy qua, cô khép chân chịu đựng khoái cảm.

Cô áp sát, ôm người đàn ông, ngực bị mũi anh đè, Giản Đồng thở gấp, núm vú bị răng cọ, miệng mở ngậm lấy.

Môi nam nhân từ ngực hôn lên, bao lấy môi cô liếm vài cái, áp vào tai, giọng trầm thấp đầy dâm dục.

"Đừng hối hận."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store