ZingTruyen.Store

[Cao H] Dối trá

Chương 5

nhacuamocc

Trong tầng hầm ẩm thấp và tối đen như mực, chỉ còn tiếng thở gấp gáp của Cố Nghiêm vang vọng giữa những bức tường đá lạnh lẽo. Không khí mốc meo, ngột ngạt đến mức mỗi hơi thở như bị cắt ra từng đoạn.

Cố Nghiêm không biết bây giờ là mấy giờ, cũng không rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì. Điều duy nhất anh biết là Ôn Dương đã dùng mạng sống của mình để che chắn cho anh, lôi anh vào đây, khóa cửa lại, và rồi... biến mất sau tiếng bước chân vội vã phía xa.

"Ôn Dương..." Anh khẽ gọi tên em, giọng nói trầm khàn như một lời cầu nguyện. Hình ảnh của nhóc con cứ hiện về mãi trong đầu: khuôn mặt cậu nhóc có lo lắng có run sợ nhưng ánh mắt lại đầy kiên định, và bàn tay run rẩy ấy nắm chặt lấy tay anh trước khi đóng lại nắp cửa hầm

Thời gian trôi đi trong im lặng cho đến khi xung quanh anh bị bao phủ bởi bóng tối, Cố Nghiêm biết đêm đã đến. Anh gạt đi sự do dự, nhấn cơ bắp đau nhức để đẩy nắp hầm lên. Không có tiếng súng, không có ai phục kích ở đây. Mọi thứ yên ắng đến bất thường như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, Cố Nghiêm đi ra ngoài để kiểm tra thì thấy không còn ai nữa mới dò dẫm cẩn thận đi ra hướng của bờ biển.

Trên bãi biển, ánh sáng lờ mờ của những ngọn đuốc lóe lên như tín hiệu. Là thuộc hạ của anh.

"Cố Nghiêm!" Một giọng hô to. Bọn họ ùa đến, người thì đỡ anh đứng vững, người thì báo cáo tình hình, nhưng điều đầu tiên Cố Nghiêm thốt ra chỉ là: "Các người có thấy cậu bé nào chạy đến đây không - nó rất nhỏ người tên Ôn Dương"

Mấy thuộc hạ nhìn nhau, rồi lắc đầu nhưng biết anh đang tìm người thì vội vàng phân công nhau lên đảo lục soát. Cố Nghiêm đứng nhìn bọn họ chạy đi, tim như có bàn tay siết chặt từng giây. Trước đây, dù là tình huống ngặt nghèo nhất, anh cũng chưa từng cảm thấy bất lực đến thế.

Nửa tiếng rồi một tiếng. Đêm càng lúc càng sâu, gió biển rít lên từng đợt như tiếng than khóc. Rồi một trong những người thủ hạ thân cận nhất của anh chạy về, mặt tái mét, thở không ra hơi.

"Cố Nghiêm... chúng tôi tìm khắp nơi rồi nhưng không còn dấu vết gì. Nhóm người mặc đồ đen đã rút đi, theo lời dân làng thì chúng tra hỏi tung tích của anh, ép hỏi họ bằng súng và roi. Dân làng vì quá sợ, chỉ dám cuối đầu xuống xin tha để sống sót, nên...bọn họ không nhìn thấy cũng không ai biết cậu bé đó đã bị đưa đi đâu."

"Không ai biết sao?" Cố Nghiêm nắm lấy cổ áo người kia, đôi mắt đỏ ngầu: "Cả bóng lưng của em ấy cũng không thấy?"

Người thủ hạ chỉ có thể cúi đầu, im lặng.

Cơn giận của Cố Nghiêm như bùng lên rồi tắt lịm. Anh buông tay, quay lưng về phía biển, để gió lạnh thổi tê tái sống lưng. Trái tim anh trống rỗng một cách đáng sợ.

Ôn Dương đã nói sẽ tìm cách đánh lừa bọn người đó để chạy ra biển tìm anh, vậy mà giờ đây lại chẳng thấy bóng dáng cậu đâu. Trái tim anh như bị bóp nghẹt. Anh biết, cậu bé ốm yếu ấy—người luôn nở nụ cười dịu dàng với anh—đã gặp nguy hiểm vì dám che giấu anh. Giờ đây, sống chết của cậu vẫn là ẩn số. Mỗi giây phút trôi qua, lo lắng trong anh càng lớn dần, như sóng biển cuồn cuộn xô vào bờ chẳng ngừng nghỉ.

Một thuộc hạ đề nghị: " Cố Nghiêm, nếu chúng ta không quay về ngay, sợ rằng khi trời sáng, đội truy đuổi của chú anh sẽ tìm đến. Chúng ta cần phải quay về đất liền càng sớm càng tốt."

Cố Nghiêm im lặng trong vài giây. Rồi anh quay lại, ra lệnh: "Để lại một thuyền, chọn năm người giỏi nhất ở lại. Nếu tìm thấy Ôn Dương, lập tức đưa em ấy về đất liền."

Thuộc hạ gật đầu: "Rõ."

Khi anh bước lên thuyền, gió biển thổi mạnh, sóng vỗ từng đợt như thể phản đối quyết định của anh. Anh đứng trên boong, nhìn về phía đảo xa dần trong màn đêm, lòng nặng trĩu. Chưa bao giờ, anh cảm thấy mình giống một kẻ thất bại như lúc này—sống sót, nhưng để mất người quan trọng nhất.

Trên đường trở về đất liền, Cố Nghiêm không chợp mắt dù chỉ một khắc. Gió biển thổi mạnh, lạnh đến tê người, nhưng không lạnh bằng sự trống rỗng trong lòng anh. Anh ngồi bất động trong khoang thuyền, trong tay nắm chặt một vật nhỏ—một chiếc vỏ sò trắng ngà, đơn sơ nhưng vô cùng quý giá. Đó là món quà Ôn Dương đã đưa cho anh trong những ngày chăm sóc anh bị thương, cậu mỉm cười nói: "Khi em còn nhỏ, mỗi lần ốm, mẹ sẽ cho em một chiếc vỏ sò và bảo rằng, chỉ cần nói điều ước của mình với nó, điều ước ấy sẽ trở thành sự thật."

Anh không tin vào điều kỳ diệu, nhưng lúc này đây, thứ duy nhất anh còn lại chính là hy vọng nhỏ bé ấy. Cố Nghiêm nâng chiếc vỏ sò lên, siết chặt trong lòng bàn tay, đặt lên môi như một lời thề nguyện. Anh khẽ thì thầm, như nói với biển, với trời, hay với chính cậu: "Ôn Dương, em nhất định phải an toàn. Anh không cho phép em biến mất như thế... Không được phép."

Chiếc vỏ sò nằm yên trong tay anh, mang theo tất cả lời nguyện cầu lặng thầm, chan chứa đau thương và tình yêu chưa kịp nói thành lời.

Một thuộc hạ rụt rè bước đến gần, giọng trầm thấp nhưng đầy chân thành: "Chắc hẳn cậu bé ấy rất quan trọng với ngài, nên cậu mới lo lắng đến mức này. Nhưng ngài yên tâm, người của chúng ta vẫn đang ở lại đảo, bọn họ sẽ cố gắng tìm kiếm cậu ấy. Họ sẽ tìm được cậu ấy. Cậu bé ấy... chắc chắn sẽ vẫn an toàn, nhất định sẽ được tìm thấy."

Cố Nghiêm không trả lời. Nhưng ngón tay anh siết chặt chiếc vỏ sò đến trắng bệch.

Anh không cho phép mình tin vào điều ngược lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store