ZingTruyen.Store

[Cao H] Đêm Xuân Rực Rỡ

6 lệ phi dâng thuốc, bệ hạ rất vừa ý (An nhi mất kiểm soát)

kiera5852

Trong tẩm cung, ánh nến mờ ảo hắt lên gương mặt Hoàng đế, đôi mắt u ám mà sáng quắc, như dã thú đang kìm nén.
Lệ Phi quỳ rạp xuống, đôi môi khẽ cong, tay dâng chiếc lọ nhỏ ngọc bích:

“Thần thiếp tìm được linh dược quý, có thể khiến nữ tử… khó lòng kìm giữ. Xin Hoàng thượng minh giám.”

Hoàng đế đón lấy, lắc nhẹ, chất dịch bên trong sóng sánh đỏ rực như máu. Một tia tàn độc và hứng thú lóe lên nơi khóe mắt.

“Thứ này… quả thật hợp ý trẫm.”

Cung nữ An Nhi được đưa vào, thân thể còn e dè, ánh mắt ướt át nhìn Hoàng thượng. Ngài không nói nhiều, chỉ ép nàng uống cạn chén rượu đã hòa thuốc.

Ngọn đèn cung thất vẫn cháy rực, bóng lửa lay động soi xuống thân thể mềm mại của An Nhi. Hoàng thượng ngồi tựa cao, ánh mắt sâu hun hút như dã thú chờ mồi. Thứ thuốc xuân mà Lệ Phi dâng tặng đã bắt đầu ngấm vào máu thịt thiếu nữ.

Thoạt tiên, chỉ là hơi thở gấp gáp. Làn da trắng ngần nổi từng mảng ửng hồng. An Nhi cắn môi, run rẩy, hai bàn tay nhỏ vô thức níu lấy mép nệm. Nàng nghe chính mình khát thèm một thứ gì đó sâu trong cơ thể, một ngọn lửa vừa thiêu vừa rát, vừa khiến nàng sợ hãi vừa khiến nàng như muốn lao đầu vào.

“Bệ hạ…” – tiếng nàng khàn đặc, đôi mắt long lanh phủ sương, chẳng còn vẻ e lệ ban đầu – “xin… đừng bỏ mặc… nô tỳ…”

Hoàng thượng khẽ nhướng mày, khoé môi cong thành nụ cười thỏa mãn. “Ngươi bắt đầu biết cầu xin rồi sao? Thứ thuốc kia quả nhiên lợi hại.”

An Nhi lắc đầu, nhưng thân thể phản bội nàng. Đùi khép lại rồi lại bật mở, hông khẽ nhấp từng nhịp nhỏ không kiểm soát. Nàng cắn chặt răng nhưng tiếng rên nức nở vẫn bật ra, đứt quãng, run run.

Hoàng thượng vươn tay, những ngón tay thô ráp lướt dọc đường cong mềm mại. Chỉ một cái chạm nhẹ, nàng đã bật kêu, run bắn như bị điện giật. Bệ hạ nhấn mạnh hơn, đôi mắt như hổ vồ mồi, thưởng thức từng phản ứng hoảng loạn mà khát khao của An Nhi.

“Không… không… ưm… Bệ hạ…” – nàng vừa muốn gạt tay ngài ra, vừa lại bấu chặt lấy tay ấy, đôi mắt đỏ hoe cầu khẩn, cơ thể run rẩy ép sát vào.

“Ngươi bảo không, nhưng thân thể ngươi lại kêu gào trái ngược.”

Nói đoạn, Hoàng thượng mạnh mẽ áp nàng xuống. Đai ngọc trên người ngài được giật phăng, rồi chính nó được quấn ngược lên cổ tay An Nhi, ghì chặt xuống gối. Cái trói vừa thô bạo vừa tàn nhẫn, để nàng hoàn toàn phơi ra dưới ánh đèn.

“Ah…!” – An Nhi thét khẽ, toàn thân co giật, hai chân giãy đạp vô lực. Bị giam chặt, nàng chỉ còn cách rên xiết, cầu xin trong tuyệt vọng.

“Xin ngài… xin… làm ơn… đừng dày vò nô tỳ như vậy…”

Hoàng thượng ghì sát tai nàng, hơi thở nóng rực, từng chữ rót vào khiến nàng run lẩy bẩy:
“Ngươi nói vậy, nhưng cơ thể ngươi lại đang ướt sũng. Nói đi… ngươi muốn gì?”

An Nhi lắc đầu quẫy loạn, nhưng tiếng kêu càng ngày càng dồn dập. Cuối cùng, trong cơn nóng bỏng rực cháy, nàng bật khóc nghẹn, rồi rên lên như kẻ mất hồn:

“Muốn… muốn bệ hạ… xin… xin hãy cho nô tỳ…!”

Câu nói như mồi lửa đổ vào dầu. Hoàng thượng nắm chặt eo nàng, ép sát thân thể vào, để nàng hoàn toàn ngập chìm. Tiếng va chạm vang dồn dập, ướt át, át đi cả nhịp trống canh xa xa.

Mỗi lần hạ xuống, An Nhi đều rùng mình, ngửa cổ bật kêu. Tiếng rên của nàng không còn kiềm chế, vừa nức nở vừa van vỉ, lại như tiếng khóc vừa như tiếng cười, loạn nhịp, ong ong cả đầu óc.

“Ha… aaah…! Không chịu nổi nữa… nóng quá… trong người nô tỳ… như lửa thiêu…!”

Hoàng thượng gầm khẽ, càng thêm thô bạo. Ngài giữ chặt hai cổ tay đang bị trói, cúi xuống cắn môi nàng, rồi thọc sâu hơn, ép nàng trào ra tiếng kêu xấu hổ đến cực điểm.

Trong cơn hỗn loạn ấy, An Nhi như mất trí, hông nàng tự nhấp loạn, chủ động nghênh đón từng nhịp. Cái nóng rát dưới bụng lan dọc sống lưng, tràn cả lên đầu, khiến nàng hoa mắt, tai ù, toàn thân tê dại.

“Xin… xin ngài… đừng dừng…! Nô tỳ… sắp… không chịu nổi… nữa…!”

Ngọn đèn rung rinh, chiếu lên thân thể rã rời, da thịt đẫm mồ hôi. Tiếng da thịt va đập, tiếng rên xiết, tiếng cầu xin thảm thiết hòa vào nhau, tạo thành một khúc ca nhục cảm loạn cuồng giữa cung điện tĩnh lặng.

Thân thể nàng như bùng cháy. Mỗi nhịp va chạm thô bạo đều dội thẳng vào nơi sâu kín, khiến nàng bật khóc rên từng hồi, chẳng còn giữ nổi hình tượng đoan trang. Hai cổ tay bị đai da trói chặt, kéo lên cao, ngực phập phồng, thân thể uốn lượn bất lực.

“Bệ hạ… ư… aahh…! Xin… xin… đừng dừng lại… nóng quá… nô tỳ chịu không nổi…!”

Hoàng thượng càng lúc càng mạnh bạo, như muốn nghiền nát nàng. Ngài ghì chặt hông nàng, từng nhát thúc sâu khiến An Nhi kêu thét, cơ thể run lẩy bẩy, khe huyệt co rút dữ dội như chính nàng đang níu giữ lấy ngài.

“Ngươi thú nhận đi,” giọng Hoàng thượng khàn đặc, hơi thở gấp rút phả nóng bên tai nàng. “Ngươi thèm muốn điều này, phải không? Không phải thuốc khiến ngươi điên loạn, mà chính thân thể ngươi khao khát.”

An Nhi lắc đầu trong nước mắt, nhưng tiếng rên lại càng vang lớn. Đôi chân nàng vô thức quấn chặt lấy thắt lưng ngài, mười ngón chân cong giật liên hồi, bụng dưới nhấp nhổm cầu xin từng nhịp cắm sâu hơn nữa.

“Ahh… không… đúng là… nô tỳ muốn… muốn bệ hạ… muốn nhiều hơn… mạnh hơn… xin đừng buông nô tỳ…!”

Lời van xin ấy khiến Hoàng thượng gầm khẽ, rồi bất ngờ xoay nàng lại. Cả thân thể nàng bị ép sấp xuống nệm, vòng eo mảnh khảnh bị kéo ngược, hai cổ tay vẫn trói chặt, nay bị giằng ra sau lưng. Tư thế nhục nhã đến cùng cực, để nàng hoàn toàn phơi bày.

Chỉ trong nhịp sau, ngài cắm vào từ phía sau, tàn nhẫn, dồn dập.

“Ahhhh—!” An Nhi hét chói, toàn thân cong oằn, tóc xõa rối tung, giọt mồ hôi nhỏ giọt xuống đệm. Tiếng rên nức nở kéo dài, bị cắt ngang bởi nhịp thúc mạnh mẽ. Mỗi lần ngài dập xuống, nàng đều giật nảy, hông run bần bật, tiếng kêu bật ra dâm loạn.

“Xin… xin… mạnh hơn nữa… sâu nữa… nô tỳ muốn chết mất… ahh…!”

Hoàng thượng nắm chặt tóc nàng, kéo ngửa đầu nàng ra sau, để nàng phải ngửa mặt rên la dưới ánh đèn. Môi ngài cắn xuống cổ trắng ngần, để lại dấu vết đỏ sẫm.

Cơ thể nàng không còn thuộc về nàng nữa. Nóng rực, nhói buốt, nhưng lại ngập tràn khoái cảm điên dại. Nơi sâu nhất co siết liên hồi, như muốn nuốt chặt, níu giữ lấy thứ đang tàn phá nó.

“Bệ hạ…! Ahhh… nô tỳ… sắp… vỡ ra rồi… cứu nô tỳ…!”

Tiếng kêu gào ấy hòa cùng tiếng va chạm ướt át, nặng nề, dồn dập. Mỗi nhịp lại khiến nàng trào nước mắt, nhưng tiếng rên cầu xin thì càng lúc càng loạn, càng dâm đãng.

Đến khi Hoàng thượng kéo nàng ngồi lên, để nàng cưỡi ngược, hai tay vẫn trói chặt, thì thân thể nàng hoàn toàn tan rã. Hông nàng tự nhấp nhổm điên cuồng, môi rên rỉ không dứt:

“Xin… xin tha… không chịu nổi… aaahhh! Cho nô tỳ… cho nô tỳ chết trong tay ngài cũng được…!”

Khoảnh khắc ấy, cơn cực khoái dồn ập đến. An Nhi ngửa cổ, toàn thân run bắn, huyệt đạo co thắt dữ dội, dòng khoái lạc bùng nổ, xé nát cả lý trí. Nàng hét khàn tiếng, nước mắt, mồ hôi, nước dãi hoà lẫn, thân thể mềm oặt ngả vào ngực Hoàng thượng.

Nhưng ngài không dừng lại. Lực đạo vẫn mạnh mẽ, dồn dập, khiến nàng từ sau cực khoái lại bị đẩy lên cao trào khác. Đầu óc nàng ong ong, tai ù đi, tất cả chìm trong tiếng rên rỉ mất hồn và nhịp thân thể va đập không ngừng.

An Nhi ngã gục, ngực phập phồng dữ dội, hơi thở đứt quãng, miệng vẫn rên rỉ như con thú nhỏ bị bức hiếp. Nhưng Hoàng thượng lại ôm chặt nàng, ghì hông nàng xuống, không hề buông tha.

“Không… không… bệ hạ… nô tỳ… vừa… aaahhh… vừa rồi đã… đã chịu không nổi nữa…” – giọng nàng run rẩy, nghẹn ngào cầu xin.

“Im. Ngươi chưa được phép dừng.” – Hoàng thượng gầm thấp, tiếng nói dày đặc dục tính. Ngài bất ngờ rút ra, rồi trong nhịp kế tiếp, lại ép vào một lần nữa, mạnh đến mức nàng hét chói, đôi chân run bần bật.

Nơi ẩm ướt của nàng lúc này đã quá nhạy cảm, mỗi nhịp va chạm đều khiến toàn thân nàng co giật, ánh mắt mờ đục vì khoái lạc. “Aahhh… không… xin ngài… tha… đừng… aaahhh… nóng quá… muốn nổ tung rồi…!”

Bệ hạ cười lạnh, tay luồn xuống trước bụng nàng, bất ngờ chà xát nơi mẫn cảm. Toàn thân An Nhi giật bắn, lưng ưỡn cong, cổ họng bật ra tiếng thét dâm loạn.

“Ahhh—! Không…! Bệ hạ… nô tỳ chết mất… nô tỳ lại… aaahhh…!”

Chỉ trong chốc lát, nàng lại bùng nổ. Huyệt đạo co thắt dữ dội, dòng khoái cảm cuồn cuộn dâng lên khiến nàng ngất lịm vài giây, miệng vẫn rên khàn, nước mắt lăn dài. Nhưng Hoàng thượng lại không hề dừng, mà còn ghì chặt hông nàng hơn nữa, tiếp tục va chạm tàn nhẫn, ép nàng lên cao trào lần kế tiếp.

“Ngươi thấy chưa? Cơ thể ngươi phản bội chính ngươi. Ngươi sinh ra chỉ để rên rỉ dưới thân trẫm.”

An Nhi lắc đầu, nhưng tiếng nức nở lại càng loạn. Nàng cắn môi đến bật máu, song lại kêu rên xin thêm:

“Đúng… đúng vậy… nô tỳ… nô tỳ không muốn thoát… xin ngài… hãy làm nô tỳ vỡ ra… nô tỳ muốn nhiều hơn…!”

Hoàng thượng liền xoay nàng lại, ép đôi chân nàng mở rộng đến tận cùng, bàn tay to lớn nắm chặt mắt cá giữ cao. Tư thế phơi bày ấy khiến nàng cảm thấy vừa nhục nhã, vừa run rẩy chờ đợi. Ngài thúc vào thẳng sâu, dập dồn, khiến toàn thân nàng co quắp, bụng dưới liên tục giật nảy.

“Ahhh… ahhh… nóng quá… nô tỳ… sắp điên rồi…! Bệ hạ… xin… xin vào sâu hơn… mạnh hơn nữa… ahhh!”

Mỗi lời nàng thốt ra đều đẫm hơi thở dâm cuồng, chẳng còn chút tỉnh táo nào.

Đỉnh điểm, Hoàng thượng ép nàng nằm nghiêng, một tay giữ chặt eo, một tay đưa ra sau len lỏi nơi bí mật khác. Ngón tay thô bạo ép mở, khiến nàng gào thét, toàn thân vặn vẹo điên dại.

“Không… đừng… ở đó… nô tỳ… ahhh… không chịu nổi…!”

“Ngươi sẽ chịu. Ngươi sẽ học cách mở ra cho trẫm.”

Nói rồi, ngài vừa cắm sâu phía trước, vừa ép chặt phía sau. Khoái cảm chồng chất khiến An Nhi thét khàn, đầu óc nổ tung, cơ thể run rẩy từng hồi, cực khoái tràn đến dồn dập, hết lần này đến lần khác, cho đến khi nàng gần như bất tỉnh, chỉ còn rên rỉ vô hồn.

Tiếng rên của An Nhi giờ đã không còn rõ ràng, chỉ là những âm thanh đứt đoạn, nghẹn ngào, vừa như cầu xin vừa như mời gọi. Cơ thể nàng ướt đẫm mồ hôi, run rẩy không ngừng, đôi chân mềm nhũn nhưng vẫn bị bệ hạ cưỡng ép dang rộng.

“Ngươi nghĩ đã cùng cực rồi sao?” – giọng Hoàng thượng khàn đặc, mang lửa dục dữ dội. Ngài ghì nàng sát giường, bàn tay to lớn trượt ra sau, ép mạnh nơi bí mật chưa từng được khai mở.

“Ahhh—! Đừng… bệ hạ… nô tỳ… không thể… nơi đó… không…!” – nàng gào khàn cả cổ, nước mắt giàn giụa, thân thể quằn quại như cá mắc lưới.

Nhưng Hoàng thượng chỉ cười trầm:
“Cơ thể ngươi sinh ra để cho trẫm chiếm lấy. Cả nơi này cũng vậy.”

Ngón tay thô bạo len sâu, vừa khai mở vừa khuấy đảo. Nàng hét thất thanh, mông run lên từng hồi, bụng dưới co thắt đến mức ngài càng hứng thú hơn. Và rồi, trong một nhịp thúc tàn nhẫn, ngài đồng thời tiến vào cả hai nơi.

“AAAHHHHHHHHH—!”

Tiếng thét chói lói vang dội khắp tẩm điện, đôi mắt An Nhi trợn ngược, thân thể cong vút, run bắn như điện giật. Nàng mất kiểm soát hoàn toàn, không còn lời nào, chỉ còn tiếng rên lạc giọng, môi run rẩy lắp bắp những từ vô nghĩa:

“Đừng… ahhh… sâu quá… nóng quá… nô… nô tỳ… chết mất… aaaa… aaaa!”

Bệ hạ điên cuồng dập mạnh, nhịp sau dữ hơn nhịp trước. Tiếng va chạm ướt át vang lên dồn dập, hòa cùng tiếng thét rên loạn lạc. Toàn thân An Nhi run bần bật, hai tay bị giữ chặt, không thể vùng vẫy, chỉ còn biết đón nhận, để mặc bản năng bùng phát.

Khoái cảm kép dồn dập đánh nát ý thức nàng. Mỗi lần ngài ép sâu, cơ thể nàng lại co thắt mạnh, bụng dưới giật liên hồi, như muốn vỡ tung. Nước mắt, mồ hôi, và khoái dịch trộn lẫn, nhỏ giọt trên ga gấm.

“Ngươi nghe rõ chưa? Ngươi là của trẫm. Chỉ có thể rên rỉ thế này dưới thân trẫm.”

“Vâng… vâng… nô tỳ… chỉ của ngài… xin đừng dừng lại… xin… nữa… nữaaaa…!”

Trong cơn mê loạn, An Nhi không còn biết nhục nhã, cũng chẳng còn biết sợ hãi. Chỉ còn bản năng trần trụi, chỉ còn cơn khát cháy bỏng, cầu xin được xuyên phá đến tận cùng.

Và rồi, khi cả hai nơi cùng lúc bị chiếm đoạt, khoái cảm cực hạn bùng nổ. An Nhi gào thét đến khản giọng, toàn thân giật nảy không ngừng, chìm sâu vào cực khoái liên miên, cho đến khi ngất lịm trong vòng tay đầy dục tính của bệ hạ.

________________________

Bên ngoài điện, Lệ Phi ngồi tựa vào án kỷ, khóe môi khẽ nhếch. Từng tiếng rên nức nở của An Nhi, từng tràng cười khàn khàn của Hoàng thượng lọt qua khe cửa, hoà cùng tiếng sàn gỗ rung động như khúc nhạc dâm loạn.

“Xem ra, chén rượu nhỏ bé kia đủ biến một con chim non thành kẻ mê dại.” – nàng thì thầm, ngón tay mảnh khảnh lướt dọc thành ly ngọc, đôi mắt lóe lên ánh sắc lạnh.

Cung nữ thân tín bên cạnh cúi đầu:
“Nương nương, có cần tăng liều lần tới không?”

Lệ Phi nhấp một ngụm rượu, chất lỏng đỏ hồng ánh lên như máu, rồi mỉm cười nhạt:
“Không vội. Đàn ông khi đã nếm được mùi vị này, thì tự khắc quay lại tìm. Ta chỉ cần để ngài ấy quen dần… cho đến khi không thể rời.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store