Cang Yeu Cang Truong Thanh
"I like you!"
Giữa cái sân bay rộng lớn,đông người kẻ đi người về, đâu có ai để ý đến một thanh niên trẻ với làn da ngăm khoẻ khoắn kia khá mất bình tĩnh khi đứng trước một người con gái nhìn khá nhỏ nhắn lọt thỏm trong cái áo thun rộng thùng thình của "người lớn"nào đó với cái quần short rách kiểu.Linh cảm của một người con gái trước đó đã mách bảo cô: Hắn thích cô!
Đúng thật!
Giữa hơn nghìn người qua lại
Giữa cái thành phố không phải là cái Sài Gòn cô yêu
Giữa cái đất nước xa lạ
Hắn tỏ tình với cô
Lời tỏ tình bằng tiếngAnh đầu tiên cô được nghe- có lẽ thế?
Cô lạc mất mình một lúc rồi được "đánh thức" bởi lời tỉnh tò lần thứ n
"Molly? Em có nghe những lời anh nói không?"
Thời khắc ngày cô muốn xổ một tràng những câu chửi thề vào mặt hắn-mà cái đờ mờ, hắn méo biết tiếng Việt!
Ừ thì nếu cô không thích hắn thì cô cói thể nói ngay nhưng cô cũng thích hắn!
Cái "thích" của cô không phải là " thích rồi sẽ yêu". Cái "thích" của cô như một cái lẩu tả pín lù-nói quạch tẹt ra là nó cả đống thứ cho vào một cái nồi và cái nồi đó chính là trong lòng của cô!
"Thích" hắn vì sự quan tâm và ân cần của hắn- Quang cũng đã từng như thế,trong những ngày đầu theo đuổi cô!
" Thích"hắn vì niềm vui hắn mang đến cho cô- Quang cũng đã từng như thế, trong những ngày đầu theo đuổi cô!
"Thích" hắn vì lời hứa sẽ bảo vệ và chở che cho con người yếu đuối này-Và Quang cũng đã từng như thế!
"Thích" hắn vì hắn giống Quang! Nhưng rồi làm sao? Cô vẫn còn yêu Quang, nhiều lắm! Vậy cái cô "thích" chỉ là cái bản sao được nâng cấp một tí! Vậy có được gọi là thích hắn hay không?
Cô nhìn hắn.Hắn là một người tốt! "Nồi nào úp vung nấy",hắn là đồ tốt nên cô cảm thấy mình không hợp với hắn.Thà để hắn đau hay buồn hay khóc thậm chí ghét cô cũng được chứ cô chẳng muốn hắn phải yêu một người yêu một bản sao của người yêu cũ!
Cô không phải thuộc mạnh mẽ gì cả, thậm chí còn tự cho mình là đứa yếu đuối nhất thế gian này! Cô muốn có ai bảo vệ nhưng không có nghĩa chọn bừa một người rồi làm người ta tổn thương!Cô biết nếu cô làm thế hắn sẽ rất đau khổ- đau hơn chữ đau vì cuộc đời họ từ trước đến giờ đã có từ "bảo vệ người khác' trong bản thân họ lâu rồi. Rồi đến khi họ tổn thương, ai sẽ bảo vệ họ?
Cô từ chối hắn rồi bỏ đi để lại con người đang đứng im, sắc mặc đổi cứ như tắc kè!
Từ đó cô không còn gặp lại hắn dù chỉ là một hình bóng quen thuộc
-------------------------------------------------
" Chuyến bay OZ... từ Icheaon đến Seattle đã hạ cánh"
Cuối cùng cô được trở về với nơi của những bắt đầu.Seattle trước và sau khi cô đi vẫn cứ như vậy. Vẫn là cái se lạnh của chớm thu; cái sự vội vã,hối hả lướt qua nhau của người Mỹ-ừ thì họ thật sự chỉ biết bản thân mình không quan tâm người khác xung quanh đang làm gì nhưng cũng không có nghĩa là vô tâm, chỉ là chưa đến lúc để thể hiện sự quan tâm thôi!Mọi thứ vẫn như cũ như lúc cô đi chỉ điều lòng người thay đổi!
Người ta bảo những thứ bất động xung quanh ta đều không có cảm xúc!
Cô nhận ra là những thứ vô tri vô giác ấy còn biết chờ biết đợi người về
Thế còn người? Họ được cho những thứ gọi là tuyệt vời nhất rồi- cho họ tình cảm và cảm xúc!Vậy sao họ lại thay đổi nhanh chóng như vậy?
Thật ra Seattle đã thay đổi từ khi anh quyết định rời bỏ cô, chỉ là cô cố chấp muốn giữ cái gì đó gọi là để thương để nhớ! Seattle thay đổi nhiều rồi
Trên từng đoạn đường luôn khiến cô cảm thấy lạnh hơn trước dù đầu thu không lạnh
Trên từng đoạn đường luôn khiến cô bước đi nhanh hơn mà không ngó nhìn những hình ảnh kỉ niệm vui vẻ của họ
Trên từng đoạn đường luôn khiến cô muốn khóc
Đã từ khi nào nơi này chẳng còn thuộc về cô nữa?
----------------------------------------
Cô gặp lại anh
Thời khắc ấy đứng trước mặt anh, cô chỉ muốn nhảy bổ vào người ôm anh thật chặt,lâu rồi trên người cô đã không còn hơi của anh
Nhưng rồi cô không làm thế
Anh mỉm cười
Nụ cười ấy đậm thoáng buồn ở khoé miệng
Cô tránh đi ánh mắt quen thuộc của anh vì cô sợ khi nhìn vào nó rồi cô lại mềm lòng
Cô cười với anh như là "Em ổn!"
Gió thu man mác nỗi buồn của hai người đã từng coi nhau như cả thế giới.
Đâu đó có lời hát
" Giọt nước mắt tại sao cứ lăn rơi hoài
Ở bên anh chỉ có đớn đau
Thì anh xin nhận hết ngàn đau đớn để thấy em cười
Dẫu biết rằng người đến không như giấc mơ...Yêu em âm thầm bên em!"
Giữa cái sân bay rộng lớn,đông người kẻ đi người về, đâu có ai để ý đến một thanh niên trẻ với làn da ngăm khoẻ khoắn kia khá mất bình tĩnh khi đứng trước một người con gái nhìn khá nhỏ nhắn lọt thỏm trong cái áo thun rộng thùng thình của "người lớn"nào đó với cái quần short rách kiểu.Linh cảm của một người con gái trước đó đã mách bảo cô: Hắn thích cô!
Đúng thật!
Giữa hơn nghìn người qua lại
Giữa cái thành phố không phải là cái Sài Gòn cô yêu
Giữa cái đất nước xa lạ
Hắn tỏ tình với cô
Lời tỏ tình bằng tiếngAnh đầu tiên cô được nghe- có lẽ thế?
Cô lạc mất mình một lúc rồi được "đánh thức" bởi lời tỉnh tò lần thứ n
"Molly? Em có nghe những lời anh nói không?"
Thời khắc ngày cô muốn xổ một tràng những câu chửi thề vào mặt hắn-mà cái đờ mờ, hắn méo biết tiếng Việt!
Ừ thì nếu cô không thích hắn thì cô cói thể nói ngay nhưng cô cũng thích hắn!
Cái "thích" của cô không phải là " thích rồi sẽ yêu". Cái "thích" của cô như một cái lẩu tả pín lù-nói quạch tẹt ra là nó cả đống thứ cho vào một cái nồi và cái nồi đó chính là trong lòng của cô!
"Thích" hắn vì sự quan tâm và ân cần của hắn- Quang cũng đã từng như thế,trong những ngày đầu theo đuổi cô!
" Thích"hắn vì niềm vui hắn mang đến cho cô- Quang cũng đã từng như thế, trong những ngày đầu theo đuổi cô!
"Thích" hắn vì lời hứa sẽ bảo vệ và chở che cho con người yếu đuối này-Và Quang cũng đã từng như thế!
"Thích" hắn vì hắn giống Quang! Nhưng rồi làm sao? Cô vẫn còn yêu Quang, nhiều lắm! Vậy cái cô "thích" chỉ là cái bản sao được nâng cấp một tí! Vậy có được gọi là thích hắn hay không?
Cô nhìn hắn.Hắn là một người tốt! "Nồi nào úp vung nấy",hắn là đồ tốt nên cô cảm thấy mình không hợp với hắn.Thà để hắn đau hay buồn hay khóc thậm chí ghét cô cũng được chứ cô chẳng muốn hắn phải yêu một người yêu một bản sao của người yêu cũ!
Cô không phải thuộc mạnh mẽ gì cả, thậm chí còn tự cho mình là đứa yếu đuối nhất thế gian này! Cô muốn có ai bảo vệ nhưng không có nghĩa chọn bừa một người rồi làm người ta tổn thương!Cô biết nếu cô làm thế hắn sẽ rất đau khổ- đau hơn chữ đau vì cuộc đời họ từ trước đến giờ đã có từ "bảo vệ người khác' trong bản thân họ lâu rồi. Rồi đến khi họ tổn thương, ai sẽ bảo vệ họ?
Cô từ chối hắn rồi bỏ đi để lại con người đang đứng im, sắc mặc đổi cứ như tắc kè!
Từ đó cô không còn gặp lại hắn dù chỉ là một hình bóng quen thuộc
-------------------------------------------------
" Chuyến bay OZ... từ Icheaon đến Seattle đã hạ cánh"
Cuối cùng cô được trở về với nơi của những bắt đầu.Seattle trước và sau khi cô đi vẫn cứ như vậy. Vẫn là cái se lạnh của chớm thu; cái sự vội vã,hối hả lướt qua nhau của người Mỹ-ừ thì họ thật sự chỉ biết bản thân mình không quan tâm người khác xung quanh đang làm gì nhưng cũng không có nghĩa là vô tâm, chỉ là chưa đến lúc để thể hiện sự quan tâm thôi!Mọi thứ vẫn như cũ như lúc cô đi chỉ điều lòng người thay đổi!
Người ta bảo những thứ bất động xung quanh ta đều không có cảm xúc!
Cô nhận ra là những thứ vô tri vô giác ấy còn biết chờ biết đợi người về
Thế còn người? Họ được cho những thứ gọi là tuyệt vời nhất rồi- cho họ tình cảm và cảm xúc!Vậy sao họ lại thay đổi nhanh chóng như vậy?
Thật ra Seattle đã thay đổi từ khi anh quyết định rời bỏ cô, chỉ là cô cố chấp muốn giữ cái gì đó gọi là để thương để nhớ! Seattle thay đổi nhiều rồi
Trên từng đoạn đường luôn khiến cô cảm thấy lạnh hơn trước dù đầu thu không lạnh
Trên từng đoạn đường luôn khiến cô bước đi nhanh hơn mà không ngó nhìn những hình ảnh kỉ niệm vui vẻ của họ
Trên từng đoạn đường luôn khiến cô muốn khóc
Đã từ khi nào nơi này chẳng còn thuộc về cô nữa?
----------------------------------------
Cô gặp lại anh
Thời khắc ấy đứng trước mặt anh, cô chỉ muốn nhảy bổ vào người ôm anh thật chặt,lâu rồi trên người cô đã không còn hơi của anh
Nhưng rồi cô không làm thế
Anh mỉm cười
Nụ cười ấy đậm thoáng buồn ở khoé miệng
Cô tránh đi ánh mắt quen thuộc của anh vì cô sợ khi nhìn vào nó rồi cô lại mềm lòng
Cô cười với anh như là "Em ổn!"
Gió thu man mác nỗi buồn của hai người đã từng coi nhau như cả thế giới.
Đâu đó có lời hát
" Giọt nước mắt tại sao cứ lăn rơi hoài
Ở bên anh chỉ có đớn đau
Thì anh xin nhận hết ngàn đau đớn để thấy em cười
Dẫu biết rằng người đến không như giấc mơ...Yêu em âm thầm bên em!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store