Cam Thanh Quan Truong Ky Thi Ky Ky An
Quân sư của Trưởng công chúa, An Tịnh công Thi Kỳ tạm thời đã không còn là chướng ngại vật ở Nội thành; tuy nhiên không phải là không còn đáng lo. Thậm chí, sự vắng mặt của An Tịnh công đã gây nên một sự biến động ở Cấm Thành; nói cho đúng hơn là tại thí trường, ở mạn đông Cấm Thành.Khoa thi năm đó có một sĩ tử từ Mạc Hà, nói ra là đồng hương của An Tịnh công, lên kinh ứng thí mong ra được làm quan để đổi cuộc đời không chỉ của anh mà còn của bách tính Mạc Hà. Chẳng là, trấn Mạc Hà thất mùa đã khá lâu, đói kém càng ngày càng hoành hành; lại thêm tổng trấn quan liêu, xem dân chẳng khác gì ngọn cỏ khô cháy ngoài đồng. Trấn Mạc Hà kêu oán lầm than. Người sĩ tử ấy chẳng mong gì hơn là đỗ trạng, để một lần được gặp Trưởng công chúa xin cứu giúp. Anh học giỏi lắm, tứ thư ngũ kinh đều thạo, sách Thánh hiền đâu cũng nằm lòng. Nhưng, để đội được mão cánh chuồn có dễ thế không?Lều chõng đã sẵn, ống quyển trên tay, Vương Hạ bước qua cánh cổng thí trường mà tim đập như trống dồn. Mẹ và em gái anh đang ngóng đợi ở nhà, mong anh ngày trở về cứu trấn Mạc Hà khỏi đói kém. Định mệnh được quyết định ở đây. Nếu trượt, ba năm nữa anh vẫn có thể chờ, nhưng còn mẹ già và em gái anh có đợi được từng ấy năm nữa không? Vương Hạ không muốn trở về tay trắng, ít nhất cũng phải áo mão nhà quan và trong tay chút bổng lộc triều đình. Anh tự hứa khi đã làm quan sẽ thật thanh liêm như lời cha dặn trước lúc lâm chung, không nhận bất cứ gì trừ bổng lộc được ban cho. Nhưng, nếu dấn thân vào quan trường rồi, Vương Hạ có trong sạch được giữa đầm lầy đen tối của lòng tham và có sống sót được giữa cuộc chiến tranh quyền đoạt vị? Làm sao anh biết được trước tương lai đâu. Vương Hạ tự nhủ khi sắp chõng thi: "Định mệnh sẽ đến, và mình sẽ thay đổi định mệnh".Hồi trống báo giờ thi vang lên, và Vương Hạ cố trấn tĩnh mình. Anh sẽ thay đổi định mệnh cơ mà. Sách Thánh hiền anh đã đọc, Tứ thư, Ngũ kinh, Trung Dung, Đại học đã đều lĩnh ngộ; một nhân tài vậy sao không thể ra làm quan được chứ? Văn chương thi phú, bao tài đều phô ra theo nét bút, Vương Hạ mong sẽ có vị Chánh chủ khảo công tâm để ý đến quyển của anh; bởi trước đây anh thường nghe, trong Ty khảo thí thường có hối lộ và lạm quyền, dù là giữa kinh đô. Nhưng, đời là vô thường mà, lấy gì chắc chắn không có quan thanh liêm? Xem như là, số phận chàng Vương Hạ định đoạt từ đây.Bút anh đưa như gảy tam thập lục, nét chữ cùng ý văn tuôn như song phượng đang múa. Mạc Hà đang chờ, mẹ anh đang chờ, em gái anh đang chờ, và bách tính đang mong; anh không dám trở về tay trắng. Nhưng rồi nỗi lo tạm vơi khi anh nhấc bút kết thúc bài thi và thu xếp trở về văn quán. Bảo rằng anh sẽ thay đổi định mệnh, nhưng anh cũng hiểu, định mệnh như ý trời, sao tránh được. Anh không đành bắt mọi người phải chờ thêm ba năm. Rót chén trà, trà trong chén sóng sánh như tâm trạng của anh bây giờ vậy."Này, bách tính Mạc Hà đâu phải chỉ nằm trong tay cậu?"Có ai đó gọi anh. Ngoảnh qua thì thấy một vị thư sinh dáng cũng phong lưu, tay nải trên vai và quạt giấy trên tay đang đứng đối diện, có vẻ như cũng là một sĩ tử lên kinh ứng thí.- Nghe sao văn chương của cậu như khổng tước tung cánh hả?Vị thư sinh kia mỉm cười và ngồi xuống ghế đối diện cùng bàn trà với Vương Hạ. "Tôi ở chõng kế bên cậu, nhác thấy cậu cũng có tài lắm. Cậu tên gì?"- Tôi là Vương Hạ, quê Mạc Hà. Tôi thấy mình cũng không đáng để được khen như vậy đâu...- Khiêm tốn nhỉ? Người Mạc Hà có khác. Cứ gọi tôi là Trà Khiết, đồng hương của cậu. Nhưng tôi nói cậu nghe, nếu lên Cấm Thành chỉ với chữ nghĩa, cậu sẽ không bao giờ đỗ nổi Phó bảng, chứ đừng nói đến Trạng nguyên.Vương Hạ bần thần một lúc. Nếu anh bị đánh rớt, thì cũng có thể coi như là chấm hết. Mọi người tiễn anh xách lều chõng lên kinh ứng thí, và giờ đang mong ngóng anh quay trở về; sao anh dám trở về lại tay trắng... Chỉ còn mình anh là niềm hy vọng cuối cùng của trấn Mạc Hà, nếu niềm hy vọng đó cũng tắt mất, thì còn gì nữa đâu...! Còn người thư sinh kia, có vẻ thạo đời, chắc cũng phải đã trải qua mấy khoa thi; nhưng nếu đã biết vậy, sao lại trông vô tư thế? Vương Hạ ruột gan nóng như lửa, chắc mẩm khoa này chẳng xong, lại chẳng thể đợi thêm ba năm; anh đợi vẫn được, nhưng bách tính Mạc Hà làm sao đợi? Người thư sinh gọi là Trà Khiết mỉm cười.- Cậu trai trẻ, nhân tài như vậy mà bị đánh rớt quả là uổng phí cả đời. Nhân bây giờ rảnh rỗi, có muốn làm chao đảo trường thi cùng tôi không? Cho đám ô quan trong Ty khảo thí kia một bài học. Trưởng công chúa không trách đâu.Trà Khiết thư sinh nhắc đến Trưởng công chúa, Vương Hạ lấy làm lạ. Lại đòi làm chao đảo thí trường và cho đám quan trong Ty khảo thí một bài học ư, người này như thể không sợ trời đất vậy.- Đi không? Có thể cậu sẽ đỗ Trạng nguyên đấy.- Đỗ Trạng nguyên? Đùa tôi chắc! Tôi còn mẹ già và em gái, chưa muốn mất đ...Vương Hạ chưa nói hết câu đã bị Trà Khiết chặn lại.- Cậu to mồm quá đấy. Không phải đổi cái mạng cậu để lấy áo mão Trạng nguyên, tôi cũng chẳng thèm đỗ đạt, tôi dự khoa này chẳng để làm gì hơn là "dọn dẹp" cái Ty khảo thí đó.Dân đen sao dám động cửa nhà quan, nhưng Trà Khiết lại dám. Vương Hạ không ngờ cũng có người thư sinh không sợ đến trời đất như này.- Không phải tôi chán đời hay gan dạ gì, tôi có lý do. Vì cậu là người đồng hương với tôi, tôi thật tình muốn giúp cậu, và trấn Mạc Hà. Nếu cậu bị đánh rớt chỉ vì đám ô quan kia không kiếm thêm được chút tiền dằn túi, làm sao tôi dám về nữa?Trong đầu Vương Hạ giờ chỉ còn một câu hỏi cứ lẩn quẩn mãi: "Trà Khiết, thật sự là ai?". Một người dám động đến Ty khảo thí, dám khẳng định sẽ "cho đám ô quan kia một bài học", thì hẳn chẳng phải hạng thư sinh bình thường.- Nếu cậu đã không tin, thì đành vậy, tôi đi một mình. Đừng lo, cậu còn gặp tôi nữa mà, đây không phải lần cuối đâu.Nói rồi Trà Khiết đứng lên khỏi bàn và quay người bước đi. Vương Hạ lấy làm lạ cũng rình theo, và quả thật, người thư sinh ấy đến Ty khảo thí, đòi lính gác cho gặp Chánh chủ khảo.- Các quan đang chấm bài, đi đi!- Muốn về quê làm ruộng tiếp không hả? Không thì quay về văn quán!Từ xa, Vương Hạ không nghe được mấy nhưng có thể thấy Trà Khiết giơ lên thứ gì như là thẻ bài, và hai lính gác kia vội mở cửa niêm phong chạy vào. Không dám theo dõi tiếp, Vương Hạ quay về văn quán với tâm trạng đầy bối rối; có thật Trà Khiết sẽ chấm dứt chuỗi lời đồn đen tối về thí trường kinh đô? Và có thật là anh sẽ có cơ hội đỗ trạng? Ai biết được.Ở văn quán đã có những tiếng đồn tấu xôn xao về một sĩ tử liều lĩnh dám xông vào Ty khảo thí đòi Chánh chủ khảo ra gặp mặt. Lính gác bỗng đến vây quanh văn quán, không cho ai ra ngoài đến khi Lễ bộ Thượng thư đến. Vương Hạ trở lại ngồi bàn trà cũ, bỗng nhác thấy chiếc quạt giấy Trà Khiết để quên. Một chiếc quạt bên thân khắc chữ "An Tịnh công", và đuôi có buộc hồng tơ. Vương Hạ bèn bỏ vào tay nải, định nếu sau này gặp sẽ trả người kia.Một lúc lâu sau, lính gác vãn dần, và một vị thượng thư đi cùng hai vị thị lang bước vào văn quán hỏi chuyện gì xảy ra. Tới đây thì Vương Hạ biết chuyện đã động tới triều đình.- Ta là Lễ bộ thượng thư Đoàn Châu, vâng mệnh Trưởng công chúa đến. Vừa hay có tin một thí sinh làm náo động thí trường, hỏi có ai biết người đó không?Vương Hạ chần chừ rồi bước lên trước đám đông, khoanh tay cúi đầu trước vị Lễ bộ thượng thư.- Học trò tên Vương Hạ, vừa nãy đã ngồi uống trà cùng người kia. Người đó tự gọi mình là Trà Khiết...Thượng thư bộ Lễ bỗng ngắt lời.- Đúng là cái tên Vương Hạ, giờ đến Ty khảo thí cùng ta.Chàng sĩ tử theo chân vị thượng thư cùng hai thị lang, phía sau là những tiếng bàn tán đồn tấu như thể anh là tội phạm. Anh đâu phải tội phạm, anh thừa biết. Nhưng nếu thật, thì anh thấy không xong rồi; đích thân Lễ bộ thượng thư đến, hẳn phải là tội lớn. Vương Hạ nghĩ vậy đó, nhưng rồi tất cả cũng vơi đi hết khi anh lại thấy Trà Khiết đứng trước cửa Ty khảo thí mỉm cười như lúc nãy. Không biết mỉm cười vì gặp lại Vương Hạ, hay vì Lễ bộ thượng thư đến, mà Trà Khiết có vẻ trông vui hơn.- Tôi tưởng cậu ra khỏi Cấm Thành rồi chứ, hoá ra còn ở đây à? Sao bỗng dưng vào đây ứng thí thế, muốn đỗ Trạng nguyên sao?- Dọn dẹp kinh đô rồi hẵng đi. Ba tuần trăng cơ mà, chưa muộn đâu. Còn mão Trạng nguyên thì nhường cậu trai trẻ này, tôi chẳng thèm mấy cái tước vị đó đâu.- À phải, mang tước công rồi thì thèm mão Trạng chi nữa!- Đừng nói vậy chứ. Khi đã có danh vọng thì người ta thường chẳng màng những thứ xa hoa nữa mà.- Với cậu thôi. Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?Trà Khiết tay chỉ vào trong Ty khảo thí.- Tôi lấy danh quan thanh tra vào xem xét, thấy có bạc hối lộ trong tủ.- Tất cả hả?- Một số thôi. Mấy chủ khảo này tốt, Lễ bộ thượng thư nhìn người quả chẳng sai.- Nếu chỉ có thế, có cần phải gây chấn động đến tận Nội thành không vậy?- Tôi chỉ định là động tới tai Khâm sai đã đủ, nhưng cả Thượng thư cũng xuống thì tốt quá còn gì!- Phiền! Để tôi giải quyết! Nhị vị thị lang, vào thôi!Sau đó chỉ còn mỗi Trà Khiết và Vương Hạ đứng ngoài, chàng sĩ tử thì bối rối tột cùng, chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra nữa.- Cậu có nhặt được cây quạt của tôi không?Trà Khiết hỏi. Vương Hạ giật mình thò tay vào tay nải rút ra chiếc quạt giấy, và không quên tò mò:- Tiên sinh không phải Trà Khiết, phải không?- Một phần thôi... - Trà Khiết nhận cây quạt và phất tay mở ra - Như Đoàn thượng thư vừa cho cậu biết đấy, tôi đâu phải thư sinh bình thường. Cậu thấy tôi có kim bài mà, đúng không, lúc cậu theo dõi tôi đấy?Vương Hạ giật mình. Đúng là thế. Và cây quạt trên tay Trà Khiết kia, anh có thể thấy chữ khắc trên thân quạt, "An Tịnh công".- Giờ thì không giấu được nữa rồi... - Trà Khiết gấp quạt lại - Tôi là An Tịnh công Thi Kỳ, hiệu Trà Khiết, thư đồng của Trưởng công chúa. Như đã nói trước, tôi dự khoa này chỉ để "dọn dẹp" đám ô quan trong Ty khảo thí kia. Giờ thì xong rồi, tôi về giải quyết chuyện ở trấn Mạc Hà.Nói rồi, không để Vương Hạ có thời gian kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Thi Kỳ quay đi và toan bước khỏi trường thi, nhưng trong một chốc đã đứng lại.- Cùng là đồng hương, nếu hữu duyên, hẹn cậu trở về Mạc Hà mang áo mão Trạng nguyên... Cáo từ.Nói xong, Thi Kỳ rảo bước đi khỏi. Chàng sĩ tử Vương Hạ nghe tiếng ngâm thơ xa dần, rồi lại nhủ:- Tôi sẽ làm rạng danh Mạc Hà, và tôi sẽ nhớ cái tên đó, Thi Kỳ tiên sinh...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store