ZingTruyen.Store

Cam Thanh Quan Truong Ky Thi Ky Ky An

Khi ba người ra khỏi con ngõ chằng chịt, ngoài quảng trường lúc này đã nhộn nhịp lắm rồi. Dân chúng vây quanh chật kín bốn bên võ đài để chiêm ngưỡng tài của kẻ đang ngự ngai bất bại, phải khó khăn lắm ba người mới lọt vào trong để có một góc nhìn tốt được. Thượng trên võ đài, cặp ngân kiếm trong tay là một vị nữ hiệp; không chỉ tài năng nàng hơn người mà nhan sắc cũng khó ai bì được, như thể nàng vừa từ một bức danh họa hoá ra vậy.

- Còn ai muốn thách đấu tranh chức tướng quân Kinh Xuân thành? Còn ai không? - Người trọng tài giơ tay hỏi lớn.

Trong đám đông khán giả cũng có nhiều giang hồ hảo hán, có lẽ họ tìm tới đây là để kiếm chút lộc này. Nghe tiếng trọng tài, một người to cao mang đại đao bước lên võ đài, trên nét mặt đầy sự kiêu ngạo khi biết đối thủ chỉ là đàn bà. Tuy nhiên thay vì khiếp sợ do khác biệt sức mạnh, vị nữ hiệp chỉ điềm nhiên hỏi:

- Chỉ có một mình ông thôi à?

- Loại đàn bà chân yếu tay mềm cũng đòi ra tỉ võ tranh phẩm hàm! Một mình Lương mỗ cũng đủ dạy cho nha đầu này một bài học!

Tới đây thì nàng cười.

- Sao tất cả các vị bằng hữu giang hồ dưới kia không lên cùng hạ nha đầu này cho nhanh? Không lẽ các vị sợ một đàn bà tới nỗi phải để một vị hảo hán lên trước để làm vật hy sinh sao?

Bị kích động vì lời xúc phạm đó, mấy người giang hồ khán giả rút vũ khí ra và rầm rầm lao lên võ đài lấy lại danh dự. Đứng trên đó chỉ có vị nữ hiệp nhỏ nhắn và đôi ngân kiếm thôi, vậy mà trong một chớp mắt, bao tay võ hiệp lẫy lừng phải ôm nhục rời khỏi võ đài. Đường kiếm nàng nhẹ nhàng như lá rơi, động tác lại thanh thoát như điệu múa, người xem cứ ngỡ nàng đang biểu diễn tuyệt kỹ trước vị quân vương nào chứ không phải đang đối mặt với một đám toàn cao thủ võ lâm. Lân phò mã đứng dưới nhìn lên, không reo hò cổ vũ theo bao khán giả mà chỉ nở một nụ cười tự hào.

- Nếu vương gia có thấy công chúa ở đây, chắc người muốn lo lắng cũng khó, nhỉ? - Khuê Tước tiên sinh ghé sang Lân phò mã nói nhỏ.

- Vâng, cũng khó đó. - Vị phò mã thêm lời phụ họa.

Sa Liên từ lúc tới nơi vẫn im lặng quan sát trận đấu với một sự kiên nhẫn thật khác thường. Nhìn những cao thủ kia phô diễn tài nghệ thật tuyệt sắc trên đài, vị sử quan cũng cảm thấy được cảm giác thân quen năm nào tràn về trên lòng mắt, trên những vết chai tay bút và dâng đầy tâm trí từ lâu đã không còn nhớ đến những tháng ngày sóng gió khi xưa. Những ngày tháng sóng gió mà Sa Liên đã bỏ lại nơi cổ thành Liêm Sơn đó, những ngày tháng sóng gió mấy ai hay biết dẫu là học giả trong Sử quán, dẫu là bằng hữu lâu năm như Lục Miên Anh hay đồng môn như Hồng Tước, An Viên và Thi Kỳ. Những sóng gió ngày xưa đã tước đi quá khứ của người, nhưng cũng những sóng gió đó đã dẫn lối người đến với vị thư sinh trong Hưng Thánh điện.

Vị nữ hiệp kia tuy dáng người mảnh mai nhưng thân thủ lại không yếu ớt tí nào. Mặc cho bao cao thủ thượng đài khiêu chiến, nàng vẫn đứng đó giữ vững ngai vàng bất bại. Khi thấy không còn ai dám bước lên tranh ngai với vị nữ hiệp, Sa Liên khẽ ghé tai Khuê Tước tiên sinh hỏi thầm một câu: "Người có cho phép con?" Khuê Tước tiên sinh bị bất ngờ một khắc, nhưng rồi người cũng chỉ cười và nhắc: "Cẩn thận con nhé!"

- Nếu không còn ai muốn thách đấu tranh chức tướng quân Kinh Xuân thành, thì nhân danh Đế Mục đại nhân, ta tuyên bố...

- Khoan! Còn tôi!

Nắm chặt gậy đi đường trong tay, Sa Liên giơ tay thẳng bước lên võ đài. Bao khán giả nhìn nhau bối rối khi thấy một kẻ học trò tự tin đối đầu với đương kim vô địch tranh chức tướng quân thành này. Dù biết cán cân nghiêng hẳn bên phía đối phương nhưng trong ánh mắt và nét mặt vị sử quan thét lên sự tự tin khó tưởng. Vị trọng tài thấy vậy thì lớn tiếng xua tay định đuổi kẻ học trò ngang ngược kia xuống, nhưng người nữ hiệp nọ đứng ra ngăn, xin cho đối thủ mình một cơ hội. Sa Liên khẽ cúi đầu cảm ơn. Vị nữ hiệp chỉ cười, có lẽ nàng đang nghĩ về một bài học nàng sẽ dạy thêm trên võ đài hôm nay.

- Mấy kẻ thư sinh suốt năm tháng chỉ ngồi bàn giấy quả đã quên trời cao đất dày. Có cần bổn cung chỉ lại cho ngươi biết chỗ đứng của mình chăng?

Sa Liên không đáp lại nhưng vẫn đưa mắt soi xét cẩn thận vị nữ hiệp trong khi mình bước sang góc đài xin đổi mượn một cây thiết côn vì gậy gỗ đi đường khó mà địch lại đôi ngân kiếm sắc của người kia. Sau một thoáng khó khăn làm quen sức nặng mới từ thanh côn thép, kẻ học trò đó trở lại đối mặt với đương kim vô địch, dậm thiết côn xuống sàn một cái mạnh lấy tinh thần rồi đứng thẳng người trong thế chào.

- Xin cao nhân chỉ giáo cho. - Vị sử quan cúi chào theo đúng lễ nghĩa rồi đứng yên thế thủ, nhường đối thủ cơ hội tấn công trước.

Vị nữ hiệp không vội tấn công ngay, im lặng đứng đó quan sát thêm một lúc nữa. Trước mắt nàng không còn là kẻ thư sinh liều lĩnh khó lượng sức mình mà nàng tưởng tượng lúc đầu; không, dẫu y phục và dáng người vẫn thế, thần thái này là thuộc về ai đó đã trải nhiều sóng gió chốn giang hồ. Trong đôi mắt kẻ học trò nàng có thể thấy sát khí, sát khí thật mãnh liệt nhưng sao nàng lại cảm nhận được rằng mục đích kẻ này khác hẳn những hảo hán nàng vừa đánh bại. Người thách đấu không hề có ý muốn hạ nàng, dẫu sát khí nàng cảm thấy trong người này mạnh mẽ hơn nhiều những kẻ kia, có vẻ như muốn áp đảo cả ý chiến của nàng. Sau vương gia, có lẽ đây là kẻ đầu tiên làm cho nàng thận trọng đến vậy.

Không khí căng thẳng càng lúc càng dâng cao cả trên tỉ thí đài và dưới đám đông khán giả. Sau một hồi lâu suy xét đối thủ, vị nữ hiệp lao đến vung nhát kiếm đầu tiên. Nhát kiếm thẳng đứng bổ xuống thật dứt khoát. Và kẻ thư sinh nàng lúc đầu nhíu mắt coi thường đưa chân đá côn lên tay đỡ đòn kịp lúc khi mắt vẫn chăm chăm quan sát trên nét mặt nàng. Dù thanh thiết côn trên tay khá nặng, động tác kẻ đó nhanh nhẹn và thành thục đến lạ thường; và hiển nhiên, điều này không lọt khỏi con mắt bén nhạy của nàng.

- Kẻ sĩ tử kia... bổn cung không tin ngươi là học trò. - Vị nữ hiệp nhếch mép cười, hướng bản kiếm đang chắn trên thiết côn thẳng cổ Sa Liên.

- Khi đệ tử Tú Minh người võ tướng còn làu thông thi pháp, thì kẻ văn quan biết múa vài đường côn đâu có chuyện chi lạ hỡi cao nhân?

Sa Liên cười nhẹ đáp lại rồi vung tay hất bản kiếm vị nữ hiệp ra xa, và ngay lập tức chống mạnh thanh côn xuống sàn làm điểm tựa, lấy đà tung một cước dứt khoát hướng vào tay phải cầm kiếm của nàng. Sau khi lấy lại thế cân bằng, vị đương kim vô địch chỉ có một tích tắc để chắn đòn, vừa kịp lúc. Hai bàn tay nàng nâng bản kiếm đỡ lấy cước, tư thế giống hệt thế phòng thủ của Sa Liên vừa rồi. Sự thành thục và tốc độ của kẻ học trò này khác hẳn với những tên giang hồ đối thủ nàng vừa nãy, hơn nữa còn khác xa. Động tác nối với nhau thật liền mạch, như thể cuộc đấu ngày hôm nay đã được Sa Liên bày trước từng đường đi nước bước đã lâu lắm rồi.

Ở dưới rừng khán giả, giữa những tiếng cổ vũ và hò reo thán phục có một người chỉ im lặng mỉm cười. Khuê Văn Khổng Tước. Lân phò mã từ lúc khai cuộc đấu chỉ biết trân trân dõi theo kẻ học trò có gan thách đấu với người mang danh ngân kiếm vô song chốn kinh đô Tân Gia xưa kia, kẻ học trò bằng hữu chí giao của Lục Miên Anh. Côn pháp của một văn quan tầm thường có thể sánh nổi với kiếm pháp của Tân Gia công chúa, người đã đánh bại bao hảo hán võ lâm trên tỉ thí đài hôm nay; có thật đó chỉ là một học trò bình thường thôi không, Lân phò mã tự hỏi mình.

Giữa khắc cao trào trận đấu, khi hai bên tạm dừng tay và đều có vẻ đã thấm mệt, vị nữ hiệp để ý cử chỉ đối thủ mình bỗng khác lạ. Sa Liên nhìn xuống hàng khán giả, nhìn lên ghế trọng tài, nhìn quanh tỉ thí đài rồi nhìn thẳng trong mắt nàng như muốn nói với nàng điều chi đó, tuy nhiên nàng chỉ nhận được sự im lặng và một nụ cười nhẹ đầy ẩn ý. Vị sử quan dồn sức đánh văng thanh ngân kiếm trên tay trái nàng, và— trong một khoảnh khắc— cố tình buông tay đánh rơi thiết côn. Nhanh chóng và dứt khoát, vị nữ hiệp giơ tay trái vừa rơi kiếm nắm lấy tay áo Sa Liên kéo về phía mình, cùng lúc đó đưa lưỡi ngân kiếm bên tay phải kề cổ vị sử quan, kết thúc trận đấu và giữ vững thế vô địch của nàng trong cuộc tỉ võ hôm nay.

- Kết quả đã rõ ràng và nếu không còn ai bước lên thách đấu, nhân danh Đế Mục đại nhân ta tuyên bố Mạc Viên từ mai sẽ là nguyên soái đại quân Kinh Xuân phò trợ ngài! Mùa trăng xanh tới chúng ta hành quân tới Cấm Thành!

Dù biển người reo hò cổ vũ cho nàng, nhưng vị nữ hiệp sao cảm thấy không vui. Nàng chỉ gật đầu nhận chiến thắng vừa được tuyên bố, buông tay áo đối thủ mình và bước ra góc đài lấy cây gậy gỗ đi đường trả lại cho vị sử quan rồi xua tay đẩy xuống khỏi tỉ thí đài. Dõi theo Sa Liên chìm dần vào đám đông khán giả hò reo, vị nữ hiệp nhác thấy bóng phu quân mình và một cố nhân rất quen; nàng vội đi nhặt lấy thanh ngân kiếm vừa bị đánh văng tra vào bao và rẽ biển người đi tìm phu quân. Sau một lúc lâu nhìn quanh thì kia rồi, khuất trong con ngõ nhỏ phía sau tửu lầu, có ba người đang đứng chờ nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store