ZingTruyen.Store

Cam Ky Tro Choi Hoan Nghenh Den Voi Dia Nguc Cua Ta Phan 2

Cô gái không tấn công Ngân Tô ngay lập tức.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Ngân Tô, ánh mắt dữ tợn nhưng xa lạ. Dường như cô ta không còn nhớ những chuyện đã xảy ra giữa họ lúc ban ngày nữa chứ đừng nói đến chuyện thẻ tỏ tình đã bị cô cướp đi.

Hai bên nhìn nhau gần một phút.

Cuối cùng thì Ngân Tô bình tĩnh chớp mắt, bước ra khỏi tủ quần áo: "Chào buổi tối nha, lại gặp nhau rồi."

Cô gái nhìn Ngân Tô một cách nguy hiểm, chậm rãi giơ tay lên...

Thế nhưng cô gái đối diện động tác còn nhanh hơn, một phát tát vào má phải của cô ta.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đột nhiên trở nên hung dữ, cô ta rít qua kẽ răng vài chữ: "Cô dám đánh tôi!"

Ngân Tô lại giơ tay tát vào má trái cô ta, khiêu khích: "Có gì mà không dám?"

Cô gái bị ăn hai cái tát hoàn toàn tức giận, hừ lạnh một tiếng, biến ngón tay thành móng vuốt, tóm lấy cổ Ngân Tô.

Một thế lực vô hình bao lấy cổ Ngân Tô.

Thân hình cô gái thoáng qua, cô ta lại xuất hiện trước mặt Ngân Tô, tay bóp chặt cổ cô.

Những ngón tay lạnh như băng, không hề có chút hơi ấm nào, siết chặt cổ Ngân Tô, không ngừng dùng sức.

Trên mặt cô gái lộ ra vẻ hưng phấn điên cuồng, dường như đã nhìn thấy vẻ mặt con mồi khi nó chết trong đau đớn.

Cô gái chắc chắn Ngân Tô không còn sức lực để phản kháng: "Hôm nay cô không nên đến đây."

Ngân Tô bị bóp mạnh đến mức không thể nói được, nhưng cô không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại đôi môi còn khẽ cong lên.

Trong căn phòng mờ tối, nụ cười của cô gái đang bị cô ta bóp cổ càng lúc càng rạng rỡ, khiến cô ta có chút khó chịu.

"Cô cười cái gì?" Cô gái đến gần Ngân Tô, lớn tiếng hỏi: "Sao cô không sợ? Ánh mắt cô là sao... Tôi sẽ móc mắt cô ra!"

Cô gái vừa nói vừa đưa tay ra định móc mắt Ngân Tô.

Một giây tiếp theo, vẻ mặt cô gái cứng đờ, đồng tử mở to, môi mấp máy, chậm rãi thốt ra vài chữ: "Làm sao cô..."

Bàn tay cô ta hạ xuống, chạm vào vết thương trên bụng, chất lỏng đặc quánh dính vào tay cô ta.

Cô gái dường như không thể tin được vết thương đó là thật.

Làm sao cô có thể thoát ra được...

Sau khi cô gái bị sốc, đôi mắt cô ta nheo lại, bàn tay siết cổ Ngân Tô mạnh hơn.

"Đi chết đi!!"

Thay vì vùng vẫy, Ngân Tô giơ tay lên ôm lấy cô gái, ống thép lại xuyên qua bụng cô ta.

Cô gái kia dường như không cảm nhận được sự đau đớn trong cơ thể, nhưng cô ta có thể thấy cơ thể đang thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.

Vũ khí cô sử dụng... không phải là vũ khí bình thường!

Nó có thể gây tổn hại cho bản thể đang chiếm hữu cơ thể này!

Lúc này, cô gái muốn thoát khỏi Ngân Tô nhưng Ngân Tô đã ôm cô ta thật chặt như một người chị em thân thiết.

"Đừng sợ, sẽ nhanh thôi."

"..."

Nữ sinh muốn bẻ gãy cổ con mồi đáng ghét này, nhưng lại không thể làm gì được.

"Chúng ta... sẽ còn gặp lại." Cô gái nằm trên vai Ngân Tô, giống như rắn độc phun nọc độc: "Tôi sẽ giết cô!"

Lời nói vừa dứt, cơ thể cô gái liền cứng đờ, không còn phát ra âm thanh nào nữa.

Ngân Tô đẩy cơ thể cô gái ra, nhìn lên trần nhà.

Quái vật tóc từ trên cao rủ xuống, đung đưa qua lại vài cái.

Nó không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của quái vật, cô gái dường như bị điều khiển bởi một sức mạnh vô hình.

Ngân Tô bước tới nhìn giáo viên phụ đạo đã chết.

Cơ thể cô ta không có gì bất thường, thậm chí sắc mặt cô ta vẫn bình thường, như thể cô ta đang ngủ vậy.

Ngân Tô dùng ống thép cắt da mu bàn tay của giáo viên phụ đạo, mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt cô.

Bên trong thi thể của giáo viên phụ đạo đã bị phân hủy mạnh nhưng làn da bên ngoài của cô ta vẫn còn nguyên vẹn.

Cô gái kia cũng tương tự.

Ngân Tô chộp lấy một thi thể, ném vào cung điện trước khi bị quái vật tóc ăn mất.

Quái vật tóc phồng lên kéo cái xác còn lại, bắt chước cách con nhện quay tơ để bọc thức ăn.

Ô Bất Kinh nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh, cẩn thận thò đầu ra ngoài: "Tô tiểu thư?"

"Không sao đâu, ra ngoài đi." Ngân Tô kéo một cái ghế ra, ngồi xuống.

"..."

Ô Bất Kinh vội vàng bò ra khỏi tủ, nhìn thấy quái vật tóc và thứ giống như cái kén đang ở gần đó, cậu ta nuốt nước bọt, chạy từng bước nhỏ về phía Ngân Tô.

Khi chạy đến chỗ Ngân Tô, điều đầu tiên cậu ta làm là ném thuật trị liệu.

Ngân Tô: "..."

Thỉnh thoảng lại như có dòng nước mát lạnh chạy từ đầu tới chân.

"Vừa rồi là cái gì? Quái vật sao? Nó bị người khác chiếm thân thể à?"

"Không biết, không bắt được." Ngân Tô nhặt một mảnh vải lên, bắt đầu lau ống thép, thỏa mãn sự tò mò của đồng đội: "Cậu thật sự muốn biết sao, lần sau bắt được tôi sẽ mang về cho cậu nghiên cứu."

"!!!"

Không!

Không cần đâu!!

Cậu ta không hề tò mò chút nào.

"Vậy bây giờ chúng ta làm gì..."

"Ngủ thôi." Ngân Tô quay đầu nhìn cậu ta, có chút kinh ngạc: "Không lẽ cậu muốn ra ngoài à?"

Không đời nào, không đời nào!

Câu nói này tự động xuất hiện trong đầu Ô Bất Kinh.

Cậu ta lắc đầu thật mạnh nói: "Tôi tưởng Tô tiểu thư sẽ làm... việc khác."

"Tôi đã tìm được chỗ ở, bạn bè cũng đã đón tiếp rồi, tôi còn có thể làm gì nữa?" Ngân Tô vùi đầu tiếp tục lau chùi ống thép, chậm rãi nói: "Tất nhiên là đến giờ đi ngủ rồi, ngày mai tôi còn có hẹn với bảo bối của tôi chứ..."

Nói đến đoạn sau, Ngân Tô dường như nghĩ đến người yêu đáng yêu bé bỏng của mình, chợt mỉm cười.

"..."

Ô Bất Kinh nhìn Ngân Tô hơi cúi đầu, khóe môi nở nụ cười nhạt, ống thép trong tay cô đã bắt đầu phản chiếu ánh sáng, nhưng cô vẫn đang lau...

Khi cô xoay ống thép, Ô Bất Kinh cảm thấy một tia sáng lạnh lóe lên từ trong mắt cô.

Cảm giác như giây tiếp theo Tô tiểu thư sẽ dùng vũ khí đâm chết cậu ta vậy... Thật đáng sợ!

A! Tô tiểu thư sao có thể đáng sợ như vậy, nhất định đã bị ô nhiễm!!

Ô Bất Kinh bị sốc lại ném một thuật trị liệu khác lên mình và Ngân Tô.

Ngân Tô lại cảm thấy ớn lạnh: "..."

Cô liếc nhìn Ô Bất Kinh đang sợ hãi, định mở miệng rồi cuối cùng lại thôi.

Sau khi ném thuật trị liệu, Ô Bất Kinh lại nhìn Ngân Tô, người đằng sau đang nhìn cậu ta với vẻ mặt khó hiểu. Ừm... Quả thực là đã bị ô nhiễm rồi!

Ngày hôm sau.

Ngân Tô mở cửa đụng phải Mạt Lị đang ở bên ngoài.

Ngân Tô giơ tay lên vẫy vẫy: "Chào buổi sáng, Mạt Lị."

Sắc mặt Mạt Lị thay đổi, giọng nói cao lên mấy phần: "Sao cô lại ở phòng giáo viên phụ đạo?"

Tối qua cô ta nhìn camera giám sát khắp nơi cũng không tìm thấy hai người này.

Ai biết là họ đang trốn ở đây!!

Hơn nữa...

Thứ đêm qua đến, trước đó cô ta còn đang đoán là ai, hiện tại không cần nghĩ nữa, nhất định có liên quan đến cô!

Nhưng tại sao cô không bị gì cả?!

"Giáo viên phụ đạo mời tôi quay lại làm khách đó." Ngân Tô tự tin nói: "Sao thế? Không được sao?"

Tất nhiên Mạt Lị không tin lời Ngân Tô nói, "Giáo viên phụ đạo đâu?"

Ngân Tô nhướng mày mỉm cười: "Cô đoán xem."

"..."

Cô ta đoán cái quỷ gì!

Mạt Lị chửi rủa trong lòng, đẩy Ngân Tô ra rồi bước vào phòng.

Trong phòng không có vách ngăn nào khác ngoại trừ phòng tắm, bước vào cửa một cái là có thể nhìn thấy hết.

Không có ai, căn phòng trống rỗng.

Mạt Lị quay đầu lại, không giấu được tức giận, chất vấn lần nữa: "Giáo viên phụ đạo đi đâu rồi?"

Đêm qua bọn họ không xảy ra chuyện gì, bây giờ giáo viên phụ đạo lại mất tích... Trong lòng Mạt Lị đã có một dự đoán không tốt.

"Cô đoán xem." Ngân Tô dựa vào cửa, "Nếu cô đoán đúng thì tôi sẽ nói cho cô biết."

"..."

Ánh mắt Mạt Lị như muốn giết người đến nơi rồi.

Ngân Tô chỉ cười nhìn cô ta, như thể cô ta có đoán được thì cũng không thể làm gì được cô.

Mạt Lị thực sự không thể làm gì cô: "Đừng để tôi bắt được cô."

"Vậy cô cố lên nha."

Mạt Lị hừ lạnh, vung tay rời khỏi phòng.

Ngân Tô đuổi sát theo: "Đừng đi nhanh như vậy mà, đợi học viên của cô chút đi."

Mạt Lị: "..."

Mạt Lị bước nhanh hơn.

...

Có lớp học buổi sáng lúc 8 giờ, những người chơi tự giác tập trung dưới tòa nhà trại huấn luyện.

Sau chuyện không may của Khâu Tùng đêm qua, trong phòng nhỏ tình yêu không phát sinh thêm chuyện gì nữa, lúc này tất cả mọi người đều đã đến dưới tòa nhà.

Nhóm người chơi này tới không bao lâu, Vương Đức Khang và Đặng Diệp Diệp cũng từ một đầu khu phố đi tới.

So với những người chơi trong căn phòng tình yêu, hai người này chật vật hơn nhiều, không biết đêm qua họ đã trải qua chuyện gì.

"Vệ Huệ Nhi đâu?" Hồ Cầm không nhìn thấy Vệ Huệ Nhi đang kết đồng minh với mình đâu, cau mày hỏi.

Vương Đức Khang không có ý định trả lời.

Đặng Diệp Diệp có vẻ rất sợ hãi, cô ta ôm cánh tay, lặng lẽ liếc nhìn Vương Đức Khang, sau đó như bị giật điện mà dời mắt.

Ngu Chi hỏi: "Có phải Vệ Huệ Nhi đã xảy ra chuyện rồi không?"

Đặng Diệp Diệp đảo mắt: "Chết, chết rồi."

Ánh mắt Hồ Cầm đầy nghi ngờ nhìn về phía Đặng Diệp Diệp và Vương Đức Khang một lúc, nhưng cũng không nói gì thêm.

Vệ Huệ Nhi và cô ta kết đồng minh, nhưng bọn họ chỉ là quen biết trong phó bản nên cô ta cũng không thể vì Vệ Huệ Nhi mà làm chuyện gì.

Ngu Chi: "Quy tắc thì sao?"

Đặng Diệp Diệp khó khăn nói ra quy tắc: "Người yêu mà không giữ lời, sẽ bị bỏ rơi."

Nhưng đúng lúc này, Mạt Lị từ chỗ rẽ đi ra, theo sau còn có hai người.

Mọi người vô thức nhìn nhau, không rõ tại sao họ lại đi cùng Mạt Lị.

Toàn thân Mạt Lị bao phủ một tầng khí lạnh, hoàn toàn khác hẳn ngày hôm qua, cô ta bước nhanh đến trước mặt mọi người: "Lớp buổi sáng hôm nay ở giảng đường số 8, tầng hai."

Mạt Lị bảo họ lên tầng, sau tiết học buổi sáng đến nơi hôm qua để rút người yêu hôm nay.

Cách tám giờ không có bao nhiêu thời gian nên mọi người phải lên lầu để nghe giảng trước.

Ly Khương và Tạ Bán An đi cuối, tụ họp với Ngân Tô: "Tô tiểu thư, Khâu Tùng và Vệ Huệ Nhi đều đã chết."

Ngày đầu tiên đã chết ba người chơi.

Bây giờ chỉ còn lại chín người chơi.

Ly Khương cũng nói với Ngân Tô những quy tắc sau khi hai người chơi kia chết thu hoạch được.

Khi nghe quy tắc thứ hai, Ngân Tô nghĩ đến khi trong phòng triển lãm điêu khắc, Vương Đức Khang không giữ lời... Hoặc là nói, anh ta bị ép phải không giữ lời.

Nói cách khác, cho dù anh ta không giết người yêu của mình thì cũng sẽ bị người yêu bỏ rơi.

Tình yêu của người chơi bị người yêu bỏ rơi liệu có còn giá trị?

Ly Khương khịt mũi nói: "Tô tiểu thư, các cô qua đêm ở đâu?"

"Phòng của giáo viên phụ đạo."

"..."

Không ngoài dự đoán, lại rất phù hợp với phong cách của đại lão.

Ngân Tô nói cho Ly Khương và Tạ Bán An manh mối về tấm thẻ tỏ tình, quy tắc thứ nhất và thứ hai của trại huấn luyện tình yêu là chính xác.

Thẻ tỏ tình rất quan trọng đối với người chơi.

Dù là làm mất thẻ tỏ tình hay có nhiều thẻ tỏ tình cũng đều rất nguy hiểm.

Điều thứ ba... Trước mắt tình huống này vẫn chưa xảy ra.

Khi họ đang nói chuyện thì đã đến phòng giảng đường số 8.

Cũng giống như tối qua, giảng viên đã đợi họ ở bên trong.

Bài học thứ hai là "Trách nhiệm của người yêu".

Giảng viên Triệu này hòa nhã hơn giảng viên Cao tối qua rất nhiều, giảng bài cũng uyên bác hơn giảng viên Cao một chút, khiến mọi người không tự chủ được muốn nghe.

Chín giờ.

Giảng viên Triệu kết thúc bài giảng, những người chơi rời khỏi giảng đường, đi đến cánh cửa nhỏ ngày hôm qua để rút thăm người yêu của ngày hôm nay.

"Tạ tiên sinh, nhờ cậu, vẫn là phải đẹp nha." Ngân Tô tiếp tục đem trọng trách này giao cho ngôi sao may mắn Tạ Bán An.

Tạ Bán An nhìn Ly Khương và Ô Bất Kinh: "Vậy tôi giúp mọi người rút luôn."

Ly Khương và Ô Bất Kinh đồng thời gật đầu.

Mạt Lị không ngăn cản Tạ Bán An, để cậu ta rút thay.

Tạ Bán An cầm tờ giấy về, phân phát cho bọn họ.

Ngân Tô mở tờ giấy – Ưng Lan.

Quá trình hôm qua đã giải thích, cho nên hôm nay Mạt Lị cũng không nói nhiều, những người chơi đều rất tự giác ra ngoài tự tìm người yêu.

Ngân Tô nhanh chóng tìm được người yêu của mình, cao bằng cô, mặc chiếc áo khoác dài tương tự.

Đẹp thì đúng là đẹp, nhưng mà... Là đàn ông.

Ngân Tô: "..." A haha.

Ngân Tô nhìn về phía Ô Bất Kinh bên kia, đứng bên cạnh cậu ta là một mỹ nhân mặt mày dịu dàng, nhã nhặn và đứng đắn.

Ô Bất Kinh ngạc nhiên khi thấy người yêu hôm nay không lao vào mình như hôm qua, vỗ ngực thở phào.

Ly Khương và Tạ Bán An cũng tìm được người yêu phù hợp, đi đến chỗ Ngân Tô.

Họ vẫn chưa đi cùng với Ngân Tô, cũng không phải vì họ không muốn ôm đùi mà vì tình hình hiện tại họ vẫn có thể xử lý được.

Không phải lúc nào họ cũng có thể ở cùng phó bản với đại lão, người duy nhất có thể dựa vào là chính mình.

Không cần phải nói, Ô Bất Kinh kia dù dùng gậy đuổi cũng không đi, muốn bám theo Ngân Tô.

Ngân Tô không so đo, cô chỉ mong vú em của mình sẽ không ném bừa kỹ năng mát lạnh từ đầu đến chân cho mình là được.

Bạn có thể tưởng tượng khi đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy lạnh từ đầu đến chân không?

Ngân Tô đã nói với Ô Bất Kinh về vấn đề này, miệng cậu ta thì hứa rất hay, nhưng quay đầu liền quên sạch sẽ.

Ngân Tô bước tới trước mặt Ưng Lan, dò xét anh ta từ trên xuống dưới, phải nói rằng Ưng Lan có khuôn mặt rất đẹp.

Nếu đây là một tiết mục yêu đương bình thường thì chắc hẳn ai cũng sẽ muốn giành lấy anh ta.

Ngân Tô thở dài vì không được phân cho em gái xinh đẹp: "Thật đáng tiếc... Theo tôi."

Ưng Lan rất có chính kiến: "Anh muốn đến phố Đông."

Ngân Tô đi về phía phố Bắc, giọng nói dịu dàng, nhưng lời nói lại vô tình, không cho phản bác: "Tôi muốn đi đến phố Bắc."

"..."

Ưng Lan thấy Ngân Tô thực sự không muốn dừng lại, im lặng đứng tại chỗ.

Không ngờ, Ngân Tô quay đầu lại, u ám nói: "Sao vậy? Anh không tôn trọng mong muốn của người yêu mình à?"

Ưng Lan: "..."

Phải là cô tôn trọng tôi mới phải chứ?

Còn nữa đó mà là mong muốn của cô à? Là cô thông báo thì có!!

Ánh mắt Ngân Tô đảo một vòng, như thể đang suy nghĩ cho anh ta: "Nếu anh không muốn đi..."

Ưng Lan tưởng Ngân Tô thay đổi ý định, ai ngờ cô lại đổi chủ ý: "Vậy tôi sẽ đánh hai gãy chân của anh, sau đó tìm cho anh một chiếc xe lăn, vậy là anh có thể cùng tôi đi đến phố Bắc rồi nhỉ?"

Ưng Lan: "???"

Ưng Lan liếc nhìn đồng nghiệp bên cạnh Ô Bất Kinh, như thể muốn xác nhận đến cùng ai mới là NPC.

Đôi mắt hạnh của người đẹp lúc này cũng trợn to, khiếp sợ nhìn Ngân Tô.

Ngân Tô bên kia đã lấy một ống thép từ phía sau ra, đi về phía Ưng Lan.

Ưng Lan lập tức nói: "Đến phố Bắc đi."

Ngân Tô tiếc nuối nhìn hai chân của anh ta, vừa thất vọng lại thâm tình nói: "Cho dù cơ thể anh không khỏe mạnh, tôi cũng sẽ không bỏ rơi anh, cục cưng yêu dấu của tôi."

"..."

Có vẻ cô rất thất vọng vì không thể đánh gãy chân tôi nhỉ!

Chuyện gì đã xảy ra với học viên này vậy...

Ưng Lan hít một hơi thật sâu, nói với Ngân Tô: "Anh cũng sẽ không bỏ rơi em."

"Tôi muốn ở bên anh mãi mãi." Ngân Tô với khả năng diễn xuất max điểm, đôi mắt sáng long lanh: "Tôi sẽ làm anh hài lòng."

"???"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store