Chap 1
" Đưa cây kem này cho bọn tao" – một thằng to con nhất trong đám nhóc tì đang chặn đường bắt nạt một cô bé có vẻ lớn hơn tụi nó một chút.
Cô bé ấy thà bị đánh vẫn không buông cây kem trong tay, cứ khư khư ôm lấy nó trong lòng, gồng mình lên chịu đánh.
" Này, mấy đứa kia, tụi bây đang làm gì vậy hả" – một cô bé khác chạy đến, trên tay cầm theo một cây gậy, khuôn mặt tức giận chuẩn bị đánh người.
" Chạy....tụi bây ơi, con nhỏ đó dữ lắm" – tụi con trai vừa nhìn thấy cô bé cầm gậy ấy thì thôi không đánh cô bé kia nữa mà đâm đầu bỏ chạy, cũng phải thôi, cô bé cầm gậy ấy nổi tiếng đánh nhau rất giỏi, mới tí tuổi đầu nhưng đã là tiểu bá vương không ai không biết của đám nhóc con trong xóm.
Sau khi đuổi đám kia bỏ chạy, cô bé buông cây gậy trong tay, chạy ngay đến bên cạnh cô bé bị đánh lúc nãy, lo lắng hỏi:
" Ân Tĩnh, chị có sao không? Bị thương chỗ nào, đưa em xem xem"
" Không sao mà, chị không có sao, ha ha" – cô bé tên Ân Tĩnh nhìn cô bé kia cười trả lời, thật ra cô đau lắm chứ, nhưng cô không muốn em lo lắng.
" Chị sao lại ngốc như vậy, sao lại không chịu bỏ chạy chứ, nếu không thì cứ đưa kem cho tụi nó đi, tại sao lại để bị đánh như vậy" - cô bé vuốt khuôn mặt của Ân Tĩnh, lo lắng nói.
" Nghiên nhi đang đợi chị ở đây mà, tụi nó chặn đường đi, làm sao chị chạy qua chỗ em được, với lại kem này là chị mua cho Nghiên nhi, không thể đưa cho tụi nó" – Ân Tĩnh bĩu môi nói.
" Chị......ngu ngốc, chị có thể chạy đi nơi khác, đợi tụi nó bỏ đi rồi trở lại cũng được mà"
" Không được, Nghiên nhi đợi chị mua kem về mà, nếu chị chạy đi nơi khác thì Nghiên nhi sẽ phải chờ lâu lắm, kem cũng sẽ tan hết mất, chị không muốn Nghiên nhi phải đợi lâu"
" Chị thật là......." – cô bé Nghiên nhi nghe Ân Tĩnh nói thế thì xúc động rơi nước mắt.
" Aaa, Nghiên nhi đừng khóc.....có kem rồi này, loại mà Nghiên nhi thích nhất, Nghiên nhi ngoan ăn đi, đừng khóc" – Ân Tĩnh thấy Nghiên nhi của cô khóc thì vội vã đưa cây kem mình sống chết giữ lấy lúc nãy cho em, nhưng rất nhanh lại xụ mặt xuống.
" Chị sao vậy, đau chỗ nào sao?" – thấy khuôn mặt như hoa héo của Ân Tĩnh, Trí Nghiên lo lắng hỏi.
" Không phải....cây kem chị mua cho Nghiên nhi tan mất rồi, ăn không ngon nữa" – Ân Tĩnh buồn bã nói – " hay để chị mua cây khác nhé"
Ân Tĩnh nói, toan đứng lên chạy đi thì Trí Nghiên kéo cô lại, lấy cây kem từ tay chị, vừa mở ra vừa cười nói:
" Không sao....chỉ mới tan một chút thôi, vẫn ăn được, chỉ cần là kem của chị mua, đối với Nghiên nhi luôn là ngon nhất"
" Thật không?" – Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên, nở ra nụ cười ngây ngô.
" Thật chứ" – Trí Nghiên cũng đáp lại Ân Tĩnh bằng cái gật đầu chắc chắn, sau đó đưa tay vuốt lên chỗ bị bầm nơi cánh tay của chị, đau lòng nhưng ấm áp nói – " Lần sau đừng để bị thương nữa nhé, nếu không em sẽ tức giận, biết không?"
" Biết, chỉ cần là điều Nghiên nhi nói, chị đều nghe theo" – Ân Tĩnh lại cười ngây ngô nhìn Trí Nghiên vui vẻ ăn kem mà mình mua.
-----------------------------------
15 năm sau
Phác Ân Tĩnh, chị gái của Phác Trí Nghiên, cũng là đại tiểu thư của Phác gia, cô xinh đẹp nhưng cô từ sau một cơn bạo bệnh lúc nhỏ thì đầu óc lúc nào cũng ngây ngô như một đứa trẻ, luôn được Trí Nghiên bảo bọc và yêu thương từ nhỏ đến lớn. Sở thích lớn nhất của cô chính là được mỗi ngày nhìn thấy Trí Nghiên, thấy em cười.
Phác Trí Nghiên, nhị tiểu thư của Phác gia hùng mạnh, hiện đang là sinh viên năm cuối của một trường đại học danh tiếng trong thành phố, cha mẹ qua đời trong một tai nạn giao thông để lại cho 2 chị em cô một khối tài sản đồ sộ cùng chức CEO của tập đoàn Phác thị. Cô xinh đẹp, tài giỏi, Phác thị dưới sự quản lý của cô cùng sự giúp đỡ từ những người trung thành với ba cô trước đây mà vẫn phát triển rất tốt.
Như mọi khi, Trí Nghiên hôm nay vừa đi làm về, bước vào nhà đã ngó dáo dát tìm bóng dáng quen thuộc, kì lạ, mọi khi cô đi làm về là người ấy sẽ ngay lặp tức chạy ra đón mà, sao lúc này lại không thấy đâu nhỉ. Lo lắng xảy ra việc gì, Trí Nghiên gọi quản gia lại hỏi thì mới được biết người ấy đang ngủ ở trên phòng. Thở phào nhẹ nhõm, cô đi đến phòng của người kia, nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thấy chị vẫn đang ngủ say thì mỉm cười bước vào, đến bên cạnh chị ngồi xuống, cô đưa tay vuốt khuôn mặt xinh đẹp của chị, thật làm cô nhớ quá.
Cảm giác có người chạm vào khuôn mặt mình, người nằm trên giường lên tiếng nói:
" Nghiên nhi, em đã về"
Vừa nói, Ân Tĩnh vừa đưa tay dụi mắt ngồi dậy, nhìn Trí Nghiên mỉm cười, cái nụ cười ngây ngô ngày nào vẫn không thay đổi nhưng lại luôn mang đến cho Trí Nghiên cảm giác bình yên và ấm áp. Nhìn thấy biểu hiện đáng yêu của chị, Trí Nghiên cũng mỉm cười:
" Sao chị lại biết là em?"
" A, mùi hương của Nghiên nhi rất dễ chịu mà, chỉ cần ngửi thấy là chị sẽ biết ngay, thấy chị thông minh không?" – Ân Tĩnh cười nói.
" Phải phải, chị Ân Tĩnh là thông minh nhất, vậy hôm nay chị ở nhà có ngoan không?" – Trí Nghiên nhìn Ân Tĩnh, cưng chiều hỏi.
" Có, chị rất nghe lời Nghiên nhi, không có chạy lung tung, cũng không để cho mình bị thương, xem nè, quần áo cũng đều không bị bẩn, chị rất ngoan phải không?" – Ân Tĩnh vênh mặt nói, biểu hiện mong chờ được khen ngợi.
" Vậy sao....vậy đây là gì?" – Trí Nghiên phì cười, chị sao lại có thể dễ thương như vậy chứ, nhưng rất nhanh cô lấy lại vẻ nghiêm túc, chỉ đống giấy bị vứt lung tung dưới sàn hỏi.
" Cái này.......cái này......." – Ân Tĩnh gãi đầu không biết trả lời em thế nào.
" Cái này là sao? Rất bừa bãi, chị lại không ngoan phải không?" – Trí Nghiên giả vờ tức giận.
" Chẳng phải là tại Nghiên nhi sao?" – Ân Tĩnh xụ mặt nói.
" Là chị không ngoan, sao lại đổ thừa tại em"– Trí Nghiên nhíu mày nói.
" Tại em cứ đi mãi không có ở nhà, lại không có ai chơi với chị, nên chị mới lấy giấy gắp máy bay chơi chứ bộ..............xem nè xem nè, mỗi cái máy bay đều có tên của Nghiên nhi, là do chị tự viết đó, đẹp không?" – Ân Tĩnh bĩu môi nói, nhưng rất nhanh lại đem khoe mấy cái máy bay của mình gắp cho Trí Nghiên xem, hoàn toàn quên mất mình đang bị la vì tội bừa bộn.
Mỗi chiếc máy bay khi Trí Nghiên mở ra đều có những dòng chữ như " Phác Trí Nghiên", " Trí Nghiên mau về chơi với chị", " Trí Nghiên xinh đẹp", " Trí Nghiên thông minh nhất" và có một chiếc máy bay rất đặc biệt ghi " Ân Tĩnh nhớ Nghiên nhi". Nhìn những chiếc máy bay, Trí Nghiên cơ hồ muốn khóc, chị thật sự luôn rất biết cách làm cô xúc động mà, lúc nhỏ cũng vậy, bây giờ cũng vậy, không hiểu sao khi thấy chị viết tên cô cùng những câu từ này khiến cô không khỏi cảm thấy ấm áp, tuy chỉ là những hành động nhỏ ngây ngô thậm chí là có phần ngốc nghếch nhưng lại luôn khiến cô cảm thấy hạnh phúc, hơn nữa còn có một loại cảm giác không thể gọi tên.
" Ân Tĩnh ngốc" – Trí Nghiên lầm bầm mắng, nhưng trong lòng lại không khỏi vui vẻ mà nở nụ cười thật tươi, chỉ khi ở cạnh chị cô mới có thể chân chính có một nụ cười như thế.
" A, Nghiên nhi, em cười rồi, chứng tỏ chữ chị viết rất đẹp đúng không?" – Ân Tĩnh nhìn thấy Trí Nghiên mỉm cười cũng vui vẻ cười theo, Nghiên nhi của cô cười thật sự rất đẹp nha, không hiểu sao bình thường nhìn thấy em lúc nào cũng nhăn nhó, nghiêm khắc khiến cô không thích chút nào, cô sẽ tập viết chữ thật đẹp để khiến em cười nhiều hơn nữa. Nhưng Ân Tĩnh ngốc nghếch làm sao biết được Trí Nghiên đang cười vì điều gì chứ, lại càng không biết nụ cười ấy chỉ nguyện vì cô mà nở rộ.
" Dạ, đẹp lắm ạ.......mà chị đã ăn gì chưa?" – Trí Nghiên gật đầu nói, rồi như nhớ ra điều gì đó, cô đưa tay nhìn đồng hồ, thì ra đã tối như vậy, có vẻ như 2 chị em đã mất cả buổi để nói chuyện rồi, cô lo lắng chị sẽ đói.
" Chưa, chị đợi Nghiên nhi về ăn cùng, đợi mãi, đợi mãi nên ngủ quên mất, giờ em nhắc chị mới cảm thấy thật đói" – Ân Tĩnh nghe Trí Nghiên hỏi mới nhớ ra mình chưa ăn gì, bụng cũng kêu lên vài tiếng phản đối nhưng do khi nãy nói chuyện với em rất vui nên cô không để ý, bây giờ em nhắc cô mới cảm thấy thật đói, ôm bụng nói.
" Vậy để em bảo cô bếp dọn cơm cho chị ăn nhé" – Trí Nghiên xoa xoa mặt Ân Tĩnh nói.
" Em không ăn cùng chị sao, chị thích ăn cùng Nghiên nhi cơ" – Ân Tĩnh mèo nheo nói.
" Haiz...vậy được, chị xuống bàn ăn trước, em thay đồ rồi xuống ngay" – cô vốn dĩ không thấy đói, lại còn rất nhiều hồ sơ chưa xử lý nên tính không ăn, nhưng thấy chị như vậy thì cũng đành chiều theo.
Ăn xong bữa tối, Trí Nghiên đưa Ân Tĩnh trở về phòng ngủ, chỉnh lại nhiệt độ máy điều hòa, đắp chăn cho chị, sau khi xác định mọi thứ đều ổn cô mới đứng dậy tắt đèn, vừa tính mở cửa về phòng thì nghe tiếng chị gọi:
" Nghiên nhi"
" Sao vậy? Chị không thoải mái chỗ nào sao?" – Trí Nghiên nghe tiếng chị thì quay trở lại bên giường, thấy chị đang mở mắt nhìn chằm chằm cô thì dịu dàng hỏi.
" Nghiên nhi quên mất rồi, ở đây" – Ân Tĩnh chu miệng nói, tay chỉ lên trán của mình.
Như hiểu được ý chị, Trí Nghiên cúi thấp xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán chị một nụ hôn, khẽ cười nói:
" Ân Tĩnh, chúc chị ngủ ngon"
" Nghiên nhi ngủ ngon" – Ân Tĩnh sau khi nhận được nụ hôn của Trí Nghiên thì mỉm cười nói rồi chìm vào giấc ngủ.
Lần này phải đợi chị ngủ say Trí Nghiên mới an tâm trở về phòng, nhớ đến câu chúc ngủ ngon của chị, cô bước lại bàn làm việc, nhìn đống hồ sơ rồi lắc đầu mỉm cười, hôm nay sợ lại phải mất ngủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store