ZingTruyen.Store

[Cảm Hứng Lịch Sử] Trở Về Thời Tây Sơn

66. Nụ hôn

Mikayurou

------------------------------

Ngày qua ngày, nối tiếp nhau rời khỏi chốn nhân gian. Chúng nó cứ thế mà rời đi, không kịp để lại tí kỉ niệm gì đối với những người của ngày hôm qua.

Hôm nay là một ngày mưa khá to.

Mây đen giăng kín đến tận nơi góc bể, màu trời xám xịt, vẩn đục hơn mọi ngày. Từ những đám mây lững thững như mấy gã quái vật khổng lồ ấy, lại sinh ra hơn triệu giọt mưa. Mưa trút xuống như đạn bắn xuống cõi phàm, khiến cây cối phải oằn mình ra để chống đỡ.

Những hạt mưa nặng trĩu ấy, rơi xuống đất không theo trình tự tí nào. Khi thì nghiêng ngả, khi thì cắm thẳng xuống đất, thật chẳng biết đâu mà dò. Đã thế lại đi kèm với mấy cơn gió thổi muốn sởn cả gai óc hết lên, lạnh chết khiếp đi được.

Thành Đồ Bàn hôm nay được một phen chứng kiến trận mưa to.

Vì không chịu nổi sức thổi của gió, sức tạt của mưa nên tôi chỉ cho phép bản thân ngắm mưa qua ô cửa sổ. Ấy thế mà đôi khi trên mặt tôi còn vương vấn vài giọt mưa không biết từ đâu mà tới cơ đấy. Trời mưa thế này, được ngồi ngâm mình trong bồn nước nóng, nghe tiếng mưa rơi dưới hiên thì còn gì bằng.

Nhưng... đấy chỉ là mơ mộng hão huyền của tôi mỗi khi trời mưa đến. Nhất là khi tôi vẫn chưa xuyên về đâu.

Bây giờ bị bó chân vào cái tình cảnh này rồi thì đành chịu, dù có phản kháng đến mấy cũng vô tác dụng. Nghe được tiếng mưa dưới hiên thì còn khả thi, chứ những mong muốn còn lại, tôi cũng không biết nó có thể thực hiện được hay không thôi.

Giờ thì, đắp chăn lại và đi ngủ nào. Có thế mới biến giấc mơ thành hiện thực được chứ.

Nhắc mới nhớ. Cơ thể tôi cũng lắm lúc lạ thật.

Trời đột ngột trở lạnh hay có mưa một cái là bắt đầu thay đổi ngay. Chẳng hạn như khi nãy, trông thấy một cơn gió lạnh từ ô cửa sổ thoảng vào, có cái cảm giác man mát ở trong người. Vậy mà mũi tôi bắt đầu làm việc riêng của nó, hắt xì mấy cái liên hồi.

Đâm ra đến bây giờ tôi vẫn còn sụt sịt chút ít. Cũng là từ chuyện đó mà ra đấy.

Dù có nốc bao nhiêu nước trà nóng hổi thì cũng được cái là ấm cổ họng, chứ không có tác dụng gì khác. Người ta có khối liên minh công - nông vững chắc thì tôi có liên minh mũi - tay. Vì chúng nó hết hắt xì rồi lại lạnh ở tay miết.

Chỉ biết làm khổ thân chủ mà thôi.

Tôi lẩm bẩm trong miệng thầm chửi rủa thời tiết, định rót cho bản thân thêm một chung trà nữa thì bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa.

Cái nơi không đáng để đến mà cũng có người đến nữa cơ à? Quý hóa quá. Mà mưa gió thế này, người nào mà chịu vác thân đến đây thì coi bộ cũng siêng dữ lắm. Thậm chí là không màng đến thời tiết xấu như thế nào đi chăng nữa.

Cơ mà... để người ta ở ngoài trời mưa như vậy thì quả thật không đúng lắm.

Tôi lười biếng rời khỏi chỗ ngồi ấm áp của mình chỉ để xác nhận xem ai ở bên ngoài. Trời lạnh thế này, tôi dám chắc là không ai muốn di chuyển cho mấy việc cỏn con này đâu. Nhưng theo tiếng gọi con tim, tôi đành phải vận động cái cơ thể này để bước ra kiểm chứng.

Cửa mở, tiếng mưa trút xối xả xuống sân đột nhiên lớn hơn so với lúc tôi không mở nó. Tiếng sét đánh một tiếng làm rung chuyển trời đất. Tiếp theo sau đó là mấy cơn sét nhỏ thi nhau xé toạc bầu trời xám xịt kia.

Người trước mặt tôi, không ai khác chính là Tây Sơn Vương.

Tôi giật mình, đưa tay dụi mắt vài cái rồi lại ngẩng mặt lên nhìn. Không phải ảo ảnh, cũng không phải do mắt tôi bị nhòe hay gì hết. Lại càng không phải do tôi uống trà nhiều quá nên mới nghĩ thế.

Là ngài thật đó.

Ôi trời đất ơi.

"Nàng không định để ta ở ngoài trời mưa thế này chứ?" Ngài húng hắng, lay nhẹ tay tôi.

Lúc này thì tôi mới thật sự tỉnh giấc. Hệt như từ cõi mộng trở về vậy.

"À không..." Tôi lúng túng nói, né sang một bên để ngài bước vào. "Chẳng qua anh đến có hơi đột xuất nên tôi cứ ngỡ..."

"Ngoài ta ra, làm gì có kẻ nào đến đây tìm nàng vào thời tiết thế này đâu." Ngài bảo thế rồi thong thả ngồi xuống ghế, cạnh cái bàn mà tôi đặt bàn cờ ở trên đó. Dường như ý của ngài là muốn phủ nhận hoàn toàn câu nói của tôi, có lẽ thế.

Nhân lúc ngài quay lưng không để ý, tôi nở một nụ cười gượng gạo chỉ để mình tôi thấy.

Thật ra thì ngài không biết được rằng, ngoài ngài ra, vẫn còn có kẻ có thể đến đây tìm tôi đấy. Đó là Lý Dương, kẻ lúc nào cũng có vẻ nhún nhường khi ở cạnh tôi. Ờ thì hiện tại y không có ở đây, vì một lí do nào đó mà tôi khó lòng đoán trúng được.

Thật khó đoán quá đi mà.

"Áo của anh ướt mất rồi," Tôi hốt hoảng khi thấy tấm áo rộng của người nọ ướt sũng những nước. "Thiệt là... mưa to thế này mà anh vẫn cất công đến. Thế nào hôm sau cũng ngã bệnh mất."

"Nàng chớ nên lo lắng quá. Dù gì tí nữa áo của ta cũng khô lại thôi," Ngài phá lên cười, đưa tay xoa đầu tôi mấy cái liền để trấn an. 

Tôi lẳng lặng gật đầu, thôi không nói gì thêm nữa. 

Cái xoa đầu dịu dàng của ngài vẫn còn vương vấn chút ít trên đầu. Nếu đúng với thực tế nhất thì tôi cảm nhận được sau bao năm, thói quen cũ ấy vẫn chưa lung lay. Tóc tôi trong chốc lát đã bị xoa đến độ xẹp xuống, thậm chí là thấm cả ít nước mưa trên đầu. 

Nhờ thế mà tôi biết được tay ngài cũng lạnh theo vì trời mưa như trút cơn giận xuống dưới nhân gian. Hay nói đúng hơn, bàn tay ấm áp ngày nào nay đã bị nhuốm đầy cái lạnh của mưa.

Nghĩ mà xót thiệt chứ.

Tôi không thể khuyên ngài tới cùng được, vì sau đó sẽ là hàng loạt những lời từ người đối diện khiến tôi câm lặng luôn. Kiểu như tôi không biết nên phản kháng thế nào cho hợp lẽ, tại cái đầu trống rỗng này không thể nghĩ ra lấy một lời bịa đặt nào cả. Từ cái ngày tôi dần hòa tan tới giờ, bản tính nói dối của tôi dường như tan biến.

Này có gọi là nhập gia tùy tục thành công không ta?

Thôi thì chịu.

Tôi đứng im như một pho tượng, chỉ biết nhìn ngài, muốn cất lời nhưng lại không được. Trong lòng tôi có một cảm giác day dứt khó tả, hay là do tôi vẫn còn vướng bận chuyện gì chăng? Còn ngài thì mặc kệ tôi làm gì mà tự tay rót cho bản thân chung trà để làm ấm cơ thể.

Có điều, ngài đã quên mất rằng: Trước khi ngài đến đây, một mình tôi đã nốc gần cạn hết cái ấm trà đầy rồi.

Nói thì nghe có vẻ không tin, nhưng đó là sự thật. Trời lạnh đến mức chỉ có thể trùm chăn ngủ nguyên ngày thì tôi không biết làm gì hơn ngoài việc ngồi ngắm cảnh mưa rơi bên ngoài, rồi ngồi thưởng trà cho nó thư giãn. Mà thư giãn đâu không thấy, tôi chỉ thấy hao nước trà hơn thôi.

Khi thấy nước trà chảy ra không được bao nhiêu, ngài lấy làm lạ lắm. Bởi bình thường người ta châm trà để uống, ai lại châm ít bao giờ. Với lại nếu có châm ít thì cũng vừa đủ cho cuộc đàm đạo nhỏ giữa hai người, chứ đâu ít đến độ cuống họng chưa ấm thì đã cạn ấm rồi.

Có vẫn còn hơn không.

"Sao trà lại ít thế này?" Ngài hỏi, rồi sau đó quay sang nhìn tôi.

Mặc kệ bị ánh nhìn của ngài truy xét từ đầu tới đuôi, trong tình huống nguy cấp như vậy, tôi chỉ biết cười trừ cho qua chuyện. Nhiều khi, để giải quyết một vấn đề nan giải nào đó, bước đầu tiên ta cần làm là nở một nụ cười thật tươi.

Tôi cười như thế đã đủ tươi và nhìn chân thật chưa nhỉ? Có lẽ về khoảng này thì tôi vẫn còn kém lắm, chắc là phải học hỏi thêm từ hoa hậu và các ngôi sao điện ảnh nổi tiếng mới có lấy nụ cười làm lay động lòng người kia.

"Ban nãy trời lạnh quá, tôi có châm trà để uống cho đỡ lạnh nên..." Tôi ấp úng, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Trông tình trạng thảm hại của tôi không khác gì bị thẩm phán tra hỏi trong một phiên tòa náo loạn cả. "Anh thấy đó. Mưa to, trời cũng lạnh không kém. Sức chịu đựng của tôi có giới hạn nên đẩy một hơi gần hết ấm trà."

Ngài nhíu mày nhìn tôi, không định lên tiếng ngay. Có vẻ như Tây Sơn Vương đây sắp hỏi tôi tất tần tật những câu hỏi liên quan, hòng tìm kiếm câu trả lời. Nghe giống như đang phá án một vụ án kinh điển làm cảnh sát đau đầu suốt mấy ngày liền vậy ha.

Tôi đứng chôn chân mãi một chỗ, cảm thấy chân mình sắp rụng đến nơi. Bây giờ nhu cầu cấp thiết của tôi là được ngồi, và cầu mong ai đó đến phá vây cho tôi. Chứ cái nhìn như ghim thẳng lên người khác của ngài thì khác gì muốn đóng tôi xuống sàn đâu.

Nước trà chưa đầy đến nửa chung, dao động thật khẽ theo ngọn gió lạnh từ ô cửa sổ lùa vào. Ánh nến cháy lay lắt phản chiếu trong chung, bỗng nhiên phát sáng đến lạ thường. Cũng may độ ấm của trà vẫn còn giữ được nguyên vẹn, và vị ngon của nó vẫn chưa bị mất đi. Nếu không thì chẳng ai buồn uống nó làm gì, vì còn giữ được tinh hoa của trà đâu mà uống.

"Ta hiểu ý nàng," Ngài thở hắt ra, giọng nói cũng dịu đi đôi phần. "Trời lạnh, nàng giữ ấm bằng cách đó cũng không sao."

Tôi ngây người, tự hỏi mấy lời vừa lọt vào tai tôi có phải xuất phát từ ngài ra không.

Rõ ràng ban nãy ngài vừa mới nhìn tôi, vẻ mặt không mấy dễ chịu là bao. Vậy mà chỉ trong một tích tắc thôi, ngài đã trở mặt nhanh hệt như lật bánh tráng ấy. Đã vậy còn không ý kiến gì với việc uống trà giữ ấm của tôi hay tra hỏi thêm vài ba câu. Thật lạ lùng.

Bảo sao hôm nay trời mưa to đến lạ thường. À không, đây không đơn thuần là trận mưa to hơn mọi ngày nữa. Nó thành bão luôn rồi.

"Anh không giận gì hả?" Để chắc chắn hơn, tôi quyết định hỏi ngài lần nữa. "Nước trà còn lại chỉ vừa đủ một chung cho anh uống. Đã vậy người tiêu hao hết đống còn lại là tôi. Vậy mà..."

"Ta bảo nàng rồi," Ngài thở dài, mấy đầu ngón tay lạnh buốt sượt nhẹ qua má tôi. "Không nên áp đặt bản thân nhiều quá. Chuyện vặt cỏn con đó, ta không để bụng đâu."

Trong chốc lát, nơi đôi má ấm nóng ấy, lại xuất hiện thứ cảm giác mới mẻ. 

Nó lạnh, nhưng đôi khi nếu cảm nhận bằng trái tim thì nó lại ấm áp vô cùng. Giống như ánh mặt trời chói lọi ở nơi lạnh giá, thoáng nghĩ thì nó chỉ đơn giản là mặt trời ở nơi có thời tiết thất thường. Nhưng nếu nghĩ sâu xa hơn, thì chính ánh nắng kia đã sưởi ấm mọi sinh vật sống ở nơi ấy.

Trên là ví dụ cho trường hợp của tôi bây giờ.

Để tránh nước trà nguội dần theo thời gian, ngài thong thả cầm chung lên mà hớp lấy vài ngụm. Tôi không biết nên thổi tắt ánh nến kia đi, hay là nên để đấy để nó thắp sáng nơi tối tăm này không nhỉ? Dù gì chiếc đèn dầu lạc này cũng không được lợi gì nhiều, chỉ tỏa sáng ở mấy nơi gần nó, còn những chỗ ngóc ngách thì lại chỉ hưởng được chút ít thôi. 

Đứng mãi đâm ra mỏi chân, tôi đành ngồi xuống ở bên ghế đối diện. Sức chịu đựng của tôi có giới hạn đấy, không phải làm cái gì mãi cũng chịu nổi đâu nhé. Ôi, cái chân của tôi. Nó mỏi đến mức giờ tôi không cảm nhận được gì khác ngoài cảm giác tê ở khắp chỗ.

Kiểu này chắc tôi phải vác cả mấy tiệm mát xa cao cấp về đây mất.

Không còn thứ chất lỏng dìu dịu chảy trong cuống họng, đi khắp ngõ ngách cơ thể để làm ấm nên bất giác tôi lại thấy lạnh như cũ. Mặc dù bên ngoài mưa đã lắng dần, nhưng dư vị lạnh của gió vẫn còn trong này. Trên người mặc cả đống lớp vải nhưng vẫn chẳng thấy khá hơn, chiếc đèn dầu kia tỏa ra một nhiệt lượng cũng không đủ để sưởi ấm tôi.

Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận khi ban nãy đã lỡ uống gần cạn ấm trà vì buồn miệng rồi.

Dào ôi, đêm nay dù có trùm kín chăn cũng không thể xua được cái lạnh đó. Chết tiệt thật.

"Lạnh thì lại ngồi với ta," Mọi hành động xuýt xoa than lạnh một cách kín đáo của tôi từ nãy đến giờ đều bị ngài nhìn thấy tất tần tật. Để làm tôi yên tâm hơn, ngài bèn phẩy tay ra hiệu. "Kẻo hôm sau ta lại phải cất công đến thăm nàng lắm."

Tôi bật cười khúc khích với lời trêu chọc của ngài. Dù tôi thừa biết lời trêu kia không hẳn là vì nhằm mục đích để chọc tôi, mà muốn tăng thêm sức thuyết phục. Giống như kiểu nếu tôi không tìm cách sưởi ấm cơ thể, thì sang ngày hôm sau tôi sẽ nằm ốm bẹp giường.

Kiểu thế.

Cách này coi bộ cũng sáng tạo và hiệu quả đó chứ. Loài người trên Trái Đất sẽ hóa trẻ con nếu như có phép màu kì diệu nào đó, hoặc khi được ở bên cạnh người mà họ thật sự thấy gắn bó. Và nếu suy nghĩ đơn giản, không phức tạp hóa vấn đề thì để hiểu một người coi bộ cũng dễ.

Vậy mà mấy cặp đôi cứ cho rằng đối phương quá đòi hỏi, hay anh chàng kia cô gái nọ cứ không thèm chiều theo ý mình suốt.

Tôi lon ton bước đến, không quên kéo theo cái ghế để tiện bề ngồi xuống. Ngài đưa mắt dõi theo mọi cử chỉ của tôi, để tiện bề ứng phó cho kịp lúc. Mà gọi là ứng phó cũng không đúng cho lắm đâu, người nọ chỉ đơn giản là xem tôi sẽ làm gì tiếp theo, chứ ứng phó gì tầm này.

"Còn lạnh nữa không?" Ngài ôn tồn hỏi.

"Không lạnh," Tôi lắc đầu, tươi cười đáp.

Tây Sơn Vương chỉ lẳng lặng gật đầu một cái, sau đó im bặt không nói gì. 

Tôi ngồi thần cả ra đấy, tự xoa hai bàn tay mình lại với nhau, rồi chụm lại thành búp hoa to. Mưa nhỏ dần, thôi không còn những tiếng rơi nặng trĩu như đang ồ ạt lao mình xuống nhân gian. Đằng đông bắt đầu hửng sáng, ló lên những tia nắng mặt trời sáng bảnh sau làn mây xám xịt. Tuy mây vẩn đục vẫn còn thơ thẩn xung quanh, nhưng ít nhiều gì nó cũng đã chịu tản ra, chấp nhận sự kết thúc sau mấy tiếng đồng hồ mưa dai dẳng. 

Luồng không khí trong lành ùa vào, xua cái ngột ngạt vốn có ra bên ngoài. Tuyệt, tôi thích cái mùi mới mẻ của quang cảnh sau mưa. Nó thơm thoang thoảng mùi đất ẩm bốc lên, mùi mưa và mùi cỏ cây. Đầy kí ức tuổi thơ hồi nhỏ đó, không đùa được đâu.

Đã đến lúc mở toang cánh cửa ra được rồi.

Nhưng vấn đề ở đây là tôi lười đứng dậy, lười vận động lắm cơ. Giống như tôi đã dùng thứ keo dính để dính chặt cơ thể tôi xuống ghế từ trước vậy. Sau cơn mưa, mọi thứ được gột rửa sạch sẽ các tạp chất cũ kĩ và bụi bặm, chỉ có tôi là không thể thay đổi được như trước. Thậm chí là còn hơn thế nữa ấy chứ.

Tôi nghĩ bản thân mình cần một khóa sửa đổi tật xấu ấy nhỉ.

"Nhật Hạ," Ngài lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn tôi. "Ta có quà cho nàng."

Lời nói này còn vui hơn cả tin trúng số độc đắc hay tin đậu vào ngôi trường mình mơ ước nữa. Tâm trạng của tôi bây giờ đã khá hơn, vì trông tôi lúc này cứ háo hức như một đứa trẻ sắp được tặng quà. Mọi niềm vui trong tôi không thể che giấu được, bởi nó đã bộc lộ một cách gián tiếp thông qua đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào ngài, hòng muốn câu trả lời.

Chuyện ngàn năm có một, trần đời hiếm thấy.

Thấy vẻ mặt mừng còn hơn đi trẩy hội của tôi, ngài đưa tay lên nhéo má tôi, cầm lòng không đậu mà đành buột miệng phá lên cười một cái.

"Thích đến vậy à?"

"Bình thường anh có hay tặng quà cho tôi đâu," Tôi bĩu môi nói. "Giờ nghe anh nói như vậy thì vui thôi. Đâu phải chuyện lạ."

Ngài gật đầu ưng thuận, thả tay ra khỏi bên má đỏ ửng vì bị nhéo. 

Dạo đây thú vui mới của ngài mỗi khi gặp tôi là nhéo má hay gì ấy, sơ hở là nhéo miết. Mà tôi cũng không lạ gì lắm, tại đó giờ toàn bị lũ bạn nhéo má suốt ấy mà. Mọi người hay khen tôi có đôi má mềm mại, chạm vào rất êm, nên đâm ra hay tìm cớ để nhéo.

Tôi đã quá quen rồi.

Bàn tay ngài giấu nhẹm sau lưng, như đang ấp ủ một vật gì đó trong tay. Tôi ngó nghiêng đầy tò mò, không biết lần này món quà sẽ là gì đây. Lần trước tặng tôi cái vòng là đủ, lại chọn vào dịp khởi nghĩa để tặng nên tôi cứ ngỡ ngàng không dứt được. Đằng này...

Chắc chắn thời tiết hôm nay có bão. Trăm phần là thế!

"Cho nàng," Ngài chìa ra một chiếc hộp gỗ nho nhỏ, được đóng nắp kĩ càng. 

Trông vật thể lạ ấy nằm lọt thỏm trong tay ngài, lại không thể thấy vật ở bên trong là gì, tôi càng nung nấu ý định muốn biết trước ngài định tặng tôi cái gì. Tất nhiên là tôi có thể mở ra và xem nó một cách đường đường chính chính, nhưng tôi lại muốn xem qua nó hơn cơ. Như vậy tuy không còn bất ngờ như trước, nhưng ít ra tôi vẫn còn giữ lại trong lòng chút ít cảm xúc hồi hộp.

Cái này... là cho tôi đó hả?

Tôi lúng túng nhận lấy chiếc hộp từ tay ngài, không biết nên làm gì tiếp theo. Ờ thì được người ta tặng quà rồi đó, nhưng giờ mình làm gì nữa đây? Nên cảm ơn, nên khui quà hay nên để đó cho qua nhỉ?

Mà đây không phải là lần đầu tiên tôi bị đưa vào tình huống này đâu. Tôi cũng toàn được khối con trai trong khối tặng quà đấy chứ, nhất là vào mấy dịp hời ơi đất hỡi. Có điều... nếu bảo được người cách tôi hơn hai trăm năm về trước tặng quà cho, thì đúng là lần đầu tiên tôi gặp thật.

Vận động trí não mày lên nào, Nhật Hạ.

Ngài thích thú ngắm nhìn phản ứng của tôi, vờ tằng hắng hỏi: 

"Không định mở ra sao?" 

Nếu được ngắm nhìn bản thân trong gương, có lẽ tôi sẽ phải ngơ ngác mất một hồi lâu vì mặt tôi lúc này trông buồn cười lắm: Hồi hộp có, ngạc nhiên có, tò mò có. Nói chung là có đủ cả. Thậm chí tôi còn thấy khâm phục rằng ngài nhịn cười cũng giỏi quá chứ, nhìn tôi lâu đến thế mà không chịu cười một tí nào.

Gom hết can đảm cuối cùng còn vương lại trong lòng, tôi quyết định đánh bạo mở thử. Ngài đã không chịu hé miệng tiết lộ trước món quà bên trong, thì để tôi biết được nó - một bí ẩn mà ngài khéo léo cất giấu trong đấy. Tôi tin chắc dự cảm của tôi là đúng, vì trước giờ vẫn thế mà.

"Mở thì mở!" Tôi cương quyết nói thế rồi hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi khui quà.

Cuối cùng nắp hộp cũng được mở ra, từ từ vạch trần bức màn sự thật ở bên trong chiếc hộp bé xinh. Giây phút ấy, thật sự là khoảnh khắc mà tim tôi lắng lại, thời gian như trôi chậm đi. Một giây mà tôi cứ ngỡ như một thế kỉ đã qua, một ngày ở cạnh ngài mà tôi cứ ngỡ đã hơn chục năm qua rồi.

Vật nằm trong hộp gỗ kia là chiếc vòng cổ có đính thêm mấy viên ngọc quý lên trên. Tỏa một thứ ánh sáng đẹp huyền ảo tựa mấy vì sao trên trời, mấy viên ngọc đó đã thành công làm lay động ánh nhìn của tôi. Nó lấp lánh đến mức, ngay cả trong mắt tôi cũng phản chiếu lại hình ảnh của nó.

Đẹp khỏi phải chê.

Tôi trố mắt ra nhìn, miệng không khỏi xuýt xoa vì độ quý lẫn độ khéo tay của người đã làm ra nó. Giời ôi, thì ra đây chính là cảm nhận khi được ngắm nhìn quà quý trước mắt mình sao? Èo, đắt thì thôi rồi, nhưng làm sao ngài lại chịu xuất tiền ra mua cái này về tặng tôi nhỉ? Năm Tân Mão tặng tôi cái vòng này là đã đủ rồi, nay lại còn tặng tôi thêm chiếc vòng cổ này nữa. 

Giờ tôi từ chối thì còn kịp không ta.

"Anh... tặng tôi thiệt đó hả?" Tôi ấp úng lên tiếng, hết nhìn ngài rồi lại nhìn vào bên trong hộp. Có đánh tôi bao nhiêu cái thì tôi vẫn một mực khẳng định rằng tôi đang nằm mơ! 

"Không tặng nàng thì ta tặng ai," Ngài đứng dậy, tiến vài bước về phía tôi. "Nàng thích không?"

Biết không thể che giấu cảm xúc của mình đi đâu được, tôi đành gật đầu đáp lời.

Tây Sơn Vương mỉm cười mãn nguyện. 

Đoạn, ngài lấy vòng cổ từ trong hộp ra, tự tay đeo nó vào cổ cho tôi. Ban đầu thì tôi định phản kháng đó, nhưng vì tác phong của tôi không nhanh bằng ngài nên không kịp lùi lại thôi. Vả lại, dù có phản kháng kịch liệt đến đâu, tôi biết sức nữ nhi chân yếu tay mềm của tôi cũng không thể địch nổi sức người chăm tập võ công.

Thế nên, đứng yên như thế và giả vờ không biết mọi thứ là cách làm tốt nhất. Cũng là phương án phù hợp cho tình huống này luôn.

Khi mọi thứ đã xong xuôi đâu vào đấy, ngài đưa ngón tay út vén nhẹ tóc tôi rồi thì thầm:

"Đẹp lắm."

Tôi đỏ bừng cả mặt, vội vàng phân bua:

"Anh cứ đùa. Tính tôi như thế này thì sao mà đẹp được."

Lúc này tôi có thể cảm nhận được máu trên mặt mình dồn lại, đỏ ửng ở nơi vành tai và đôi má. Đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng, chẳng nghĩ thêm được lời nào để nói. Tôi cũng không có lấy nơi để giấu cái cảm xúc ngượng nghịu này đi, bởi chung quanh đều bị bốn bức tường vây kín, trước mặt thì bị một người nhìn miết thôi. 

Chỉ vì một lời khen bâng quơ thế mà tôi cũng bị ngại đỏ mày đỏ mặt, chắc là do yếu tố khác tác động vào rồi. Tôi cần một cái xẻng. Để đào cái hố thật sâu, thật kín, chui xuống đó để tránh đi tất cả, không bận tâm đến sự đời.

"Nàng không đẹp về tính cách, nhưng đẹp về tư dung (1)," Ngài véo nhẹ lên chóp mũi tôi. "Ta muốn nàng phải biết chăm chút bề ngoài của mình."

Tôi bĩu môi tỏ vẻ phản đối. Song tôi lại không nói gì thêm, chỉ biết im lặng lắng nghe để tránh đôi co lời qua tiếng lại giữa hai bên. Nhiều khi đẹp về sắc nhưng không đẹp nết thì coi như cũng phế cả, nhưng chăm chút cho bản thân quá thì lại bị nói là điệu đà.

Giờ sống sao cho vừa lòng mọi người, ưng mắt bàn dân thiên hạ đây nhỉ?

Dù gì thì tôi cũng không phải sợ ánh mắt săm soi, bàn tán của người khác. Vì đây là cái thời mà người ta trọng sắc lẫn tài của người con gái, hay nói đúng hơn thì đây là cái thời vẫn còn mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ kia. Tài thì tôi có, nhưng chỉ lẻ tẻ đếm trên đầu ngón tay, còn sắc thì không biết.

Ba mẹ tôi, họ hàng làng xóm, ai ai cũng khen tôi càng lớn càng xinh. Ấy vậy mà tôi lại không thấy xinh đâu sất, chỉ thấy một đứa con gái với gương mặt chỉ đủ để ưa nhìn. Tự ngắm bản thân trong gương, tôi không thấy mình đẹp ở đâu hết, cái đẹp của con người cốt lõi là ở trong tâm hồn.

Tôi chăm chú nhìn chiếc vòng cổ nằm yên vị trên người mình, hí hửng không khác gì đứa trẻ được tặng quà. Nó đẹp, không có cách nào mà không thừa nhận được vẻ đẹp tuyệt vời này. Đến độ dù có đem hàng trăm vòng cổ khảm đá quý của thế kỉ XXI về đây thì nó cũng không sánh bằng được, tại nó là vật mà ngài tặng tôi mà. 

Ngài nhìn tôi đến mãn nguyện. Ôi dào, cái vòng cổ này tỏa sáng rực rỡ, tô điểm thêm dung nhan của mỹ nhân "kì dị" từ hơn hai trăm năm sau tới, sao lại không ngắm cho được. Kẻo đến khi bức tranh đắt giá kia được treo trong lồng kính, trưng bày trong viện bảo tàng thì lại không có cách nào để biến bức tranh đó là của mình được nữa thì khổ.

Thế đấy.

Ngài thở hắt ra, bảo:

"Nàng giữ cho kĩ, không được để thất lạc đâu đấy."

"Anh cứ ngỡ tôi là con nít à?" Tôi ngồi bệch xuống giường, lúc lắc hai chân qua lại. Để phủ nhận lời của ngài, tôi giơ tay lên, cho ngài thấy rõ chiếc vòng chỉ đỏ vẫn còn nằm y nguyên ở đó như ngày nào. "Đây này. Năm ấy anh cho tôi, đến năm năm sau tôi vẫn còn giữ đó chứ."

Tôi nhìn thẳng vào mắt người đối diện, cảm thấy bản thân mình có thể nhìn được chút dịu dàng năm nào vẫn còn vương lại trong đây. Để tôi xem... một đêm tối nọ năm Bính Tuất, một nam một nữ giở chứng điên khùng ngồi ngoài đêm lạnh, thủ thỉ với nhau đôi lời. Lúc ấy cũng chính là lúc lần đầu tiên tôi thấy rõ được nơi đáy mắt người kia có gì, vì sao lại làm mặt hồ trong tôi gợn sóng đến vậy.

Ngoài trời, gió lộng thổi vào. Từng tia nắng đầu tiên sau cơn mưa nhảy nhót trên mấy ngọn cành tươi tốt, muốn hong khô những nước mưa còn đọng lại. Thiên nhiên vẽ một bức kì họa với mây đã thôi đen hơn, nắng dần ló rạng hơn. Vậy mà trong này lại có hai con người chẳng màng đến thời gian và không gian, không chịu đưa mắt nhìn.

Tây Sơn Vương rũ mắt nhìn tôi, làn mi mỏng ẩn chứa đôi mắt nâu đen khẽ lay động.

Ngài chầm chậm đến gần, dáng vẻ có hơi khom người xuống. Tôi giật mình nhìn lên, đương đang đứng trước mặt tôi bình thường, tự nhiên ngài lại thu hẹp khoảng cách đến kì lạ, lại còn cúi xuống nữa chớ. Không hề báo trước một câu về dự định sắp làm. Định giở trò gì với thiếu nữ nhà lành thế?

Giờ tôi có nên rụt người để tránh không nhỉ? Đầu tôi bắt đầu hoạt động hết công suất chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, vận động mấy dây thần kinh làm việc trong khi mọi chuyện xảy ra bên ngoài lại quá nhanh. Thế là tôi lại nghĩ ra được vô vàn tình huống kế tiếp: Sẽ ra sao nếu như tôi né? 

Giống như muốn chắc chắn cho một kế hoạch nào đó, cần phải dự tính trước cả những rủi ro tiềm ẩn của nó để phòng ngừa bất trắc ấy.

Thôi, tôi nghĩ lại rồi. Dù có né đến nhiêu thì cũng không tránh đi đâu được cả, theo linh cảm của tôi thì là vậy. 

Ngài vén nhẹ vạt tóc mai của tôi sang một bên cho đỡ vướng víu, trông gọn gàng hơn. Hơi thở ấm nóng của người nọ phả vào bầu không khí, sau đó tiếp xúc với trán tôi. Ánh mắt dịu dàng của ngài càng làm cho tim tôi đập thình thịch liên hồi. Bao lâu rồi tôi mới được thấy người khác sống trong nhịp thở đều đặn như này rồi ta?

Gì?

Định làm gì tôi đấy? 

Hôm nay ngài lạ lắm, rất rất lạ. Tự nhiên đến đây thăm tôi vào một ngày trời mưa to, đã thế còn xách theo hộp gỗ để tặng vòng cổ cho. Đã vậy bây giờ còn có hành động kì quặc, quả nhiên ra trận nhiều quá cũng không nên.

Tôi nhắm mắt lại, nén hơi thở ồn ào trong lồng ngực mình để chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Phần là vì hồi hộp, phần còn lại là không muốn tự thân coi tiếp cái diễn biến đâu. Phải đợi nó qua rồi ngó ngàng lại sau.

Lúc khoảng cách giữa cả hai chúng tôi quá gần (gần như là có thể nhìn thấu được người kia đang nghĩ gì) thì ngài thư thả đặt lên trán tôi một nụ hôn phớt qua. Sau đó thì dứt ra, chờ đợi phản ứng của tôi như thế nào.

Vâng, bạn không nghe nhầm đâu. Là một nụ hôn, nhưng mà nó ở trán chứ không phải ở môi.

Chưa giập bã trầu, ngài đã hoàn tất nhiệm vụ của mình. Tôi chỉ biết ngơ ngác nhìn, cố tiếp thu vào đầu hàng loạt dữ kiện mới. Chỉ trong một thoáng xíu xìu xiu thôi, vậy mà tôi lại phải chứng kiến hàng loạt những sự kiện đã xảy ra  một cách nhanh gọn lẹ. 

Tôi, vừa được ngài thưởng cho cái hôn trên trán á?

Èo... chuyện lạ có thật.

"Anh..." Lúc này tôi mới thốt ra được câu đầu tiên sau những giây phút im lặng như hến. Thật sự, ban nãy tôi không thể mở miệng ra nói được câu nào cho ngon lành, làm như miệng bị dính keo 502 hay sao ấy. "... đang làm gì vậy?"

"Không hài lòng sao?" Ngài siết tay thành nắm đấm rồi đưa lên che miệng, lảng tránh ánh mắt chất đầy nghi vấn của tôi. Rõ ràng cái biểu cảm kia chính là ngượng ngùng, không thể cãi đi đâu được.

Không hài lòng?

Ê vậy cái ẩn ý ở đây là gì vậy chứ? Hài lòng chuyện gì cơ? Về cái vòng hay về chuyện gì? 

Thấy tôi không trả lời, ngài búng nhẹ lên trán tôi, hòng làm cho tôi tỉnh táo trở lại:

"Ta xin lỗi, làm nàng sợ quá rồi."

Tôi vội níu lấy tay áo ngài, nhíu mày vẻ nghi hoặc. Thế ra vừa rồi ngài mới hôn tôi thật à? Nhưng mà... tôi có phần cụt hứng thật. Cứ tưởng là ở môi, như biết bao cảnh phim anh chàng tổng tài bá đạo cúi đầu tặng cho cô gái thú vị mình thương một nụ hôn đầu đời. Nào ngờ lại là ở trán, nơi mà tôi còn không thèm nghĩ và đưa nó vào danh sách ứng cử viên số một luôn cơ.

Thì ra ngôn tình trong phim không như tôi tưởng!

Tôi cười khổ với bản thân. Dào ôi, đây là năm bao nhiêu, thế kỉ thứ mấy mà tôi còn đòi ba cái tiểu tiết lãng mạn làm người xem rụng đốn tim nữa. Muốn được như thế thì chỉ có nước quay trở về, đắp chăn rồi nằm coi mấy cảnh đó thôi.

Khổ điều ở đây không có bánh trái, không có nước giải khát, cũng không có thiết bị điện tử lẫn sóng để cho tôi mở phim lên coi luôn. Đành ra tôi chỉ biết chép miệng tiếc nuối, cất cái mơ mộng hão huyền kia đi.

Cần gì cảnh đấy? Ngài vừa mới biến suy nghĩ của tôi thành sự thật rồi còn gì...

---------------------------------------

(1) Tư dung: Dáng vẻ và nhan sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store