ZingTruyen.Store

[Cảm Hứng Lịch Sử] Trở Về Thời Tây Sơn

62. Thành Đồ Bàn

Mikayurou

-----------------------------

Tôi chậm rãi mở mắt, thở một hơi dài đầy phiền muộn vào bầu không khí.

Cơn gió nhẹ lùa từ cửa sổ vào khẽ khàng chạm vào da thịt, giúp tôi nhận biết được bản thân mình vừa mới tỉnh giấc. Tôi khẽ cục cựa tay mình - nó đang được vùi trong lớp chăn ấm, và hình như có vật gì đó nặng nặng đang đè lên nó thì phải.

Mấy cây kim nối với sợi dây nhợ lằng nhằng ghim thẳng vào da tay tôi, tạo một cảm giác nhoi nhói đến kì lạ. Tiếng bánh xe sắt của xe đẩy chuyên chở trong bệnh viện chạy ngang qua phòng, tiếng bác sĩ thì thầm với nhau ở bên ngoài là thứ âm thanh chân thật nhất tôi có thể nghe được ngay khi tỉnh dậy.

Gì thế này?

"Nhật Hạ. Cậu không chợp mắt tí sao?" Thằng Thiên ngẩng đầu lên, dụi mắt nhìn tôi, giọng vẫn còn mơ màng ngái ngủ.

Hả?

Khoan! Chuyện gì... chuyện gì đang xảy ra thế?

Từ từ đã nào...

Tôi nhớ là mình cưỡi ngựa đi về với Lý Dương, và trước khi đi về thì tôi đang thơ thẩn đi ngược lên miền Thượng để trốn thoát ra khỏi thành Quy Nhơn một tí. Thế mà giờ đây, vừa mới mở mắt dậy, khung cảnh đầu tiên chào đón tôi là cái trần nhà màu trắng quen thuộc của bệnh viện.

Quang cảnh đẹp hữu tình của tôi đâu rồi? Gió lộng trời quang của tôi đâu rồi?

Vẫn tiếng máy thở đó, vẫn mùi thuốc sát trùng đặc trưng đó, sao nó lại quen đến thế.

Tôi xuyên trở về rồi đấy à?

Hơn thế nữa, Anh Thiên... cậu ta đang nói chuyện với tôi ư?

Cái chuyện này đúng là kì quặc thật!

Tôi vội ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn xung quanh. Khung cảnh đúng là khác hơn so với ban nãy, không thấy ngựa đâu, cũng không thấy y nốt. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là phòng bệnh quen thuộc, trần nhà trắng, giường bệnh của tôi nằm bên cạnh ô cửa sổ có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

Chỉ duy nhất bệnh nhân nằm cùng phòng với tôi là khác so với lần cuối tôi tỉnh dậy thôi.

Thằng Thiên vươn vai đầy thoải mái. Từ cái lúc tan học, ghé đây thăm tôi một xíu rồi ngồi ngủ bên cạnh tôi đến giờ, chưa lần nào là cậu thấy sảng khoái hơn lúc này. Đánh một giấc ngủ ngon (có điều chỗ ngủ không được êm ái cho lắm) đến thế này, ai cưỡng lại cho được.

Riêng tôi thì không tỉnh táo miếng nào đâu nhé. Tôi hoàn toàn không chợp mắt ngủ miếng nào đâu, chẳng qua lỗ hổng thời gian bị lỗi nên tôi mới trở về đây. Và ừm... không biết y có hoảng hốt khi thấy tôi nhưng lại không giống "tôi" xíu nào không nhỉ?

Chắc chắn có rồi.

"Cậu đừng ngồi dậy vội, cứ nằm nghỉ tí đi," Cậu ta đưa tay vuốt phẳng chiếc gối nằm cho tôi rồi sờ tay lên mặt mình. "Mặt tôi dính gì hả?"

Tôi ngẩn người ra, xử lí mớ thông tin đột ngột từ môi trường bên ngoài đang nhồi nhét hết cả vào đầu tôi. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi vẫn chưa thích ứng kịp. Cái gì mà tôi đang nằm trong bệnh viện, với đủ thứ kim tiêm cắm thẳng vào tay tôi, rồi thêm cả cái máy đo nhịp tim phiền toái ở bên cạnh đang kêu tít tít từng hồi chậm rãi nữa.

Thế là mình đã xuyên về thật rồi đấy à?

Cậu đứng đó nhìn tôi, vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Biết tôi hay lơ đễnh, không chú tâm đến câu hỏi của người khác, cậu quỳ một chân xuống, đưa tay tôi áp vào má cậu mà hỏi lại:

"Nhật Hạ, trên mặt tôi dính gì sao?"

Lúc này hồn phách tôi từ cõi mây trở về, khẽ giật mình ngạc nhiên. Tôi lúng túng rút tay về, quay mặt đi nơi khác cho bớt ngượng. Cái tình huống ban nãy là do tôi vô thức làm nên, không phải do trí não của tôi điều khiển đâu. Ánh nắng nhàn nhạt hắt vào mặt tôi, làm tôi phải nheo mắt để tránh cái nắng ấy.

Nắng thời xưa thì tôi còn có thể nhẫn nhịn để nhìn, chứ nắng thời nay thì đừng hòng.

"À thì... mặt cậu có dính tri thức trên đó đấy." Tôi ấp úng đáp lời.

"Hôm nay cậu cư xử lạ quá," Thằng Thiên phụng phịu bảo, chống tay lên cằm nhìn tôi. "Không lanh lợi, cứ ngỡ cậu là người trên mây ấy. Thật không giống mọi ngày tí nào."

"Thế nào mới giống tớ của mọi ngày?" Tôi quay sang, tròn xoe mắt nhìn lại cậu.

Cậu ta cười mỉm không đáp.

Một lọn tóc bay bổng trước trán tôi. Cậu vươn tay gạt lọn tóc ấy sang một bên rồi vén nó ra sau tai, sau đó rút tay về lại vị trí cũ. Khoảnh khắc ánh mắt của cậu ánh lên những tia nắng ấm, tôi mới nhận ra rằng, tiền kiếp là có thật. Câu hỏi mà tôi từng chất vấn năm mười ba tuổi, thật ra câu trả lời đang hiện diện ở cạnh tôi.

Ánh mắt của cậu, và ánh mắt của chàng, thật sự giống nhau đến kì lạ.

Chàng hay nhìn tôi bằng ánh nhìn dịu dàng đến thế nào, cậu cũng nhìn tôi bằng ánh nhìn dịu dàng đến thế ấy. Đôi khi trong một vài tình huống không phải về đôi mắt, tôi vẫn cứ ngớ chàng vượt thời gian về, hiện lên để xuất hiện bên cạnh tôi. Gương mặt na ná nhau như đúc, đôi mắt phủ đầy một màu dịu dàng càng làm tôi tin rằng:

Chàng và cậu là một.

"Thế này. Vậy mới giống Nhật Hạ như mọi ngày của tôi chứ."

Tim tôi đánh hụt mất một nhịp.

Tôi có thể cảm nhận được mặt hồ trong lòng tôi đang dao động dữ dội. Từ một nơi yên tĩnh, không tí gợn sóng của bão táp nào, nay lại lăn tăn những cơn sóng nhỏ vỗ ven bờ. Một cảm giác nhẹ tênh, với những thanh bình nhất của đời dâng lên, làm tôi muốn hít vào rồi thở ra một cách bình thản.

Gió lặng, mây trôi.

"Được... được rồi," Tôi làm bộ làm tịch húng hắng ho vài tiếng, lấy lại điệu bộ nghiêm chỉnh. "Tình tứ ở nơi đông người là không được đâu nhé."

"Hôm nay tôi ghé qua đây thăm cậu như thường lệ. Vốn cứ ngỡ tình trạng của cậu vẫn thế, không tiến cũng không lùi nên không kịp chuẩn bị gì cho cậu," Thằng Thiên thở dài, đôi mắt nhìn khắp chung quanh. "Hay là tôi xuống căn tin của bệnh viện mua gì đó cho cậu ăn, được không?"

Hả?

Căn tin bệnh viện à? Nơi này còn có căn tin nữa sao? Tôi chưa một lần bước chân ra khỏi cái phòng bệnh này nên không biết được ở bệnh viện này có những gì vui.

Có căn tin nghe thì thú vị đấy, có điều bây giờ tôi không có cảm giác thèm ăn thôi. Tôi cần được nghỉ ngơi sau... mấy tháng hôn mê và cần tịnh dưỡng lại cái đầu bé nhỏ này. Lúc xuyên về quá khứ, tôi đã phải suy nghĩ nhiều rồi, cũng như chịu đựng vô vàn những vết thương về thể chất nữa.

Ừm, gần nhất là tôi bị mấy lũ côn đồ dùng gậy gỗ đánh vào đầu. Hình như cũng đã ngót nghét mấy năm trôi qua rồi, nhanh thật ấy. Vết thương cũng không có dấu hiệu đau nhức trở lại, nhưng mỗi khi nghĩ về chuyện đó, tôi lại cảm nhận rõ cái nỗi đau tưởng chết đi được.

Ối dào. Phen đó mà giao cho bác sĩ cứu là tuyệt lắm đấy.

"Thôi không cần đâu," Tôi xua tay. "Tạm thời tớ chưa muốn ăn gì hết. Với lại tốn tiền của cậu lắm."

"À phải, Nhật Hạ của tôi trở về rồi này," Cậu ta mím môi cười, sau đó đứng dậy, xoa xoa một bên đầu gối tê nhức vì quỳ trong thời gian dài. "Vậy... tôi xuống lầu gọi cho mẹ cậu đến. Giờ cũng đã quá trưa, tôi phải về mất rồi."

Gì chứ? Về sớm vậy?

Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa. Đúng là trời đã quá trưa, nắng đã quá gắt để đi lại và có thể dễ bị cảm nắng nếu đi ngoài trời quá lâu. Vậy mà tôi cứ ngỡ trời vẫn còn tầm tám - chín giờ sáng thôi ấy. Khái niệm thời gian của tôi cũng lạc mất kể từ ngày tôi hôn mê đến giờ.

Nằm yên một chỗ, nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu thì làm sao biết được tình hình bên ngoài.

Không biết giờ đã là tháng mấy, đã mấy tháng trôi qua từ lúc tôi tỉnh lại lần cuối đến giờ nhỉ? Tôi không dám mở miệng hỏi cậu, vì biết chắc cậu đang có việc gì gấp lắm mới ra về sớm đến thế.

Có còn thương người ta nữa đâu mà đòi ở lại.

"Nhật Hạ. Sao thế?" Trông thấy tôi ngồi thẫn thờ, cậu ta quay người lại hỏi.

"Không có gì đâu. Cậu cứ về đi, khi nào rảnh thì vào đây thăm tớ." Tôi cố rặn ra một nụ cười chân thật nhất có thể, đưa tay chào cậu để che đi hành động cứng nhắc của tôi.

Sau khi chắn chắn rằng tôi không còn nhờ việc gì nữa, cậu mới dám an tâm cất gót trở về. Tiếng bước chân trên sàn nhà lạnh lẽo vang lên, nối theo sau đấy là tiếng mở cửa. Rồi lại tiếng bước chân ấy cất lên, cuối cùng là tiếng kẽo kẹt của cánh cửa gỗ trong phòng.

Một khoảng không tĩnh lặng.

Cậu về rồi, bầu không khí ở đây thật buồn bã và ảm đạm. Mấy chú nằm chung phòng với tôi giờ đang say giấc ngủ, hoàn toàn không để tâm tới hành động của đôi trẻ. Tiếng xe chạy trên đường nghe thật xa xăm, như vọng về từ cõi hư vô nào đó.

Tôi thở dài, đưa tay vuốt thẳng chiếc chăn trên người. Không biết khi nào tôi mới được xuất viện trở về nhà, không biết khi nào tôi mới được đi đến trường lại bình thường nhỉ? Chỉ cầu cho lúc đó tôi không xuyên ngược trở về quá khứ thôi, ngoài ra mọi chuyện đều ổn cả.

Gió lùa một vài tia nắng vào mặt tôi. Tôi tiện tay đóng cửa sổ lại, không muốn nghe thứ tạp âm ồn ã kia nữa. Sống trong môi trường ít tiếng ồn đã quen, nay trở về với thực tại của nó thì lại chẳng quen tí nào. Tôi nhớ âm thanh mái chèo khua nước đang lội ngược dòng, tôi nhớ âm thanh của nước trà chảy róc rách vào trong chung.

Tôi nhớ tất cả.

Nhưng... chấp nhận từ bỏ một thứ để trở về với cảm giác quen thuộc nhất với mình cũng là điều tốt mà. Lịch sử đã qua, muốn nó sống dậy cũng thật khó. Trước mắt tôi là tương lai rộng mở, không phải những cuộc chiến bi thảm và đẫm máu.

Nhớ về lịch sử, nhưng đồng thời cũng phải tiến về tương lai.

Tôi không biết cả tôi với thằng Thiên có duyên gì từ kiếp trước, nhưng tôi đoán rằng đó hẳn là một chuyện tình đẹp. Có điều, chuyện tình đó có lẽ không được trọn vẹn cho lắm nên cả hai chúng tôi mới có thể gặp nhau một cách tình cờ như thế này.

Chỉ mong chuyện tình ở kiếp này kết thúc với một cái kết có hậu, thay cho điều mà chuyện tình của kiếp trước chưa từng có được.

Chuyện tình ấy đẹp đấy, chỉ tiếc rằng nó không xảy ra...

*

"May mà hồi trưa thằng Thiên nó có điện cho mẹ," Mẹ tôi kéo rèm lại, rồi quay sang nhìn tôi. "Chứ không là mẹ cũng không biết con đã tỉnh dậy rồi đó."

"Vậy là thằng Thiên nó điện cho mẹ thật sao? Con cứ ngỡ cậu ấy đùa." Tôi chớp mắt liên tục, tự hỏi tại sao tên ngốc này giữ lời thế không biết.

Bà ấy chỉ cười mỉm không đáp.

Mẹ tôi năm nay ngót nghét trên dưới năm mươi, mái tóc muối tiêu đặc trưng của tuổi già nay điểm xuyết thêm mấy sợi tóc lốm đốm bạc. Đã lâu không gặp bà nên tôi không ngờ bà lại thay đổi nhiều đến như vậy, dù cho tôi nằm viện cũng dăm ba tháng trôi qua.

Có lẽ vì lo lắng cho đứa con gái út nên sức khỏe bà bị hao mòn nhiều, có thể thấy rõ quầng thâm ngay dưới mắt - chứng tỏ đã nhiều đêm bà chưa được ngủ ngon. Trong khi người mẹ thì hết lòng chăm con, sốt ruột chờ đợi tình trạng của con mình khấm khá hơn thì tôi - đứa con gái ất ơ này - lại chỉ muốn hôn mê tiếp chứ không muốn tỉnh dậy.

Dù có thả tôi xuống sông Hoàng Hà thì đảm bảo con sông ấy cũng không thể nào gột rửa được hết tội lỗi trong người tôi.

Bây giờ tiết trời đã dịu hơn, gió đêm thổi lồng lộng. Mấy vì sao tinh tú đã có mặt từ rất sớm, khi bầu trời đêm vẫn chưa kịp loãng ra và dư âm của buổi hoàng hôn vẫn còn. Trăng tròn mọc lên từ đường chân trời, chầm chậm di chuyển dần lên đến đỉnh đầu.

Có thể mọi người không biết được đâu. Suốt buổi trưa tôi không làm gì ngoại trừ việc trở mình qua lại trên chiếc giường, rồi ngồi dậy ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Nếu như ở quá khứ, tôi có thể nắm rõ quang cảnh của sông Côn ra sao, thì ở đây tôi cũng nắm rõ quang cảnh xung quanh bệnh viện như thế ấy.

Thằng Thiên nó không đến thăm tôi. Nghe mẹ tôi bảo rằng cậu ta bận nên không đến được, nên cô Chi - mẹ cậu ấy - đã đến thăm tôi vào buổi chiều để thay mặt cậu. Tuy là hàng xóm hai nhà khác nhau, nhưng cô Chi lại cưng tôi như con mình đẻ ra. Lần nào qua nhà cô chơi, thế nào tôi cũng được ưu tiên hơn cả hai thằng con trai nhà cô nữa.

Nghe tưởng bịa nhưng là chuyện thật đó.

"Con bé này ngốc ghê. Thằng bé đó lúc nào cũng muốn nghe chuyện con đã khỏe lên chưa, sao có thể dễ dàng thất hứa được," Mẹ tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, mặt đối mặt với tôi để tiện trò chuyện. "Để mẹ về nói lại với ba con. Tầm hai, ba ngày gì đó, mình sẽ làm giấy tờ xin xuất viện."

Tâm trạng tôi đang ủ rũ, lại thêm mệt mỏi do suốt cả buổi trưa tôi không ngủ được miếng nào, nay nghe được tin này thì mừng khỏi nói. Vậy là tôi sắp được trở về với tổ ấm cũ của mình, với cái giường ấm áp và bên đống sách vở chất cao như núi.

Thôi kệ không sao, được ở bên những thứ tuy áp lực nhưng quen thuộc còn hơn bị bỏ lại ở cái chốn xa lắc xa lơ.

Nhà vẫn là nhất nhé!

Không còn phải bó chân ở cái phòng bệnh chán muốn phát điên này, lòng tôi vui không tả xiết. Nhìn thấy gương mặt tươi tỉnh cùng niềm vui nhỏ bé của tôi, dường như mẹ tôi cũng bị vui lây. Với bà, chắc chỉ cần được nhìn thấy gia đình vui vẻ là nà cũng đủ vui rồi.

"Thật ạ?" Tôi háo hức hỏi.

Mẹ tôi gật đầu thay cho câu trả lời.

"Thú thật thì mấy tháng nay mẹ lo cho con lắm," Bà bắt đầu thở dài, ánh mắt lạc đi như đang suy tư về điều gì đó. "Đột nhiên ngủ mãi không tỉnh, nhịp tim lẫn hơi thở đều bình thường. Mấy bác sĩ trong bệnh viện đều nói trường hợp của con đặc biệt hơn cả những người hôn mê mà họ gặp trước đây."

Nói đến đây thì tôi chỉ biết tủm tỉm cười một mình.

Bởi tôi hôn mê lâu đến vậy, không phải tự nhiên có bệnh quái ác nào đó bắt đầu lộng hành, mà là do một thế lực sâu xa mà người thường ít mảy may để tâm tới. Ban đầu xuyên về tôi còn hốt hoảng lắm cơ, kiểu như: "Vì sao mình lại ở đây?" "Sao mình lại đứng trong sân nhà của người ta thế này?"...

Èo, chưa bị ba người họ tống cổ đi là còn may chán, gặp người nhẫn tâm là họ chẳng kiêng dè chút tình nghĩa gì nữa rồi.

Thức tới mười một giờ đêm để học bài, lên giường đắp chăn đi ngủ và viễn cảnh sáng hôm sau là một khu vực khác. Trường hợp của tôi chắc đáng để các nhà khoa học nghiên cứu và để tâm đến lắm, hệt như chết đuối vớ phải cọc ấy. 

Thôi, tôi không muốn tiết lộ bí mật cho họ nghe đâu. Còn gì là thú vị nữa.

"Sau này không được thức khuya nữa đó, cô nương," Mẹ tôi búng vào trán tôi một cái. "Làm cả nhà lo sốt vó hết cả lên. Chị Hai con đang đi du học mà nghe ba mẹ điện về cũng lo lắm."

Gì cơ? Chuyện này không những gia đình tôi và gia đình thằng Thiên, thầy cô bạn bè tôi đều biết, mà thậm chí nó còn lan tới bà chị già đầu của tôi luôn hả? Tôi đang cố mường tượng ra nét mặt thường ngày của chị ấy, khi nghe được tin động trời về con em của chị gặp bất trắc thì sao nhỉ?

Lúc này tôi không thể tưởng tượng ra nổi. Đã lâu không gặp rồi mà.

"Mẹ có để đồ ăn tối ở trên bàn. Khi nào đói thì cứ mở ra ăn," Mẹ tôi đứng dậy, đẩy chiếc ghế về vị trí ban đầu của nó rồi lưu luyến nhìn tôi. "Mẹ phải về nói với ba con càng sớm càng tốt. Nếu ở lại qua đêm thì e là không tiện. Thôi thì chuyện cũng đã đành, mai mẹ lại vào thăm con sau."

Tôi ngẩn người ra suy nghĩ một hồi, không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Tôi muốn bà ấy ở lại với tôi lắm chứ, có điều chỉ vì chút chuyện nên không thể thôi. Ở một mình trong cái bệnh viện này cũng cô đơn không kém gì bị bỏ rơi trên một hòn đảo hoang đâu.

Cảm giác không người thân, không điện thoại để liên lạc, cách để trốn thoát cũng không. Nhưng ở trong bệnh viện này vẫn đỡ hơn vì có người làm việc ở đây, chứ ở trên đảo hoang thì coi như hết cách thật.

"Vâng ạ. Mẹ cứ về." Tôi nói mà cổ họng cứ như nghẹn lại. Lâu lắm mới có dịp mẹ con đoàn tụ thế này mà...

Bà bước ra đến cửa, chưa an tâm lắm về việc có nên ra về hay không. Giọng tôi như muốn khóc đến nơi, nhưng nét mặt lại như chưa có chuyện gì xảy ra. Bản thân bà cũng muốn ở lại qua đêm để chăm sóc tôi, nhưng vẫn chưa tiện lắm nên bất đắc dĩ mới phải ra về.

"Vậy... mẹ về nhé?" Mẹ tôi chần chừ không muốn đi, cánh cửa đã hé mở được đôi chút.

Tôi lưỡng lự gật đầu, vẫy vẫy tay chào như muốn bảo tôi ở đây vẫn ổn như thường lệ. Gió đã thôi không thổi nữa, bầu không khí trong phòng bệnh này bỗng ngột ngạt và ảm đạm hơn bình thường. Bóng đèn trắng trên trần nhà tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, bóng người kéo dài lê thê trên mặt sàn.

Hai mẹ con nhìn nhau, không ai nói với nhau nửa lời. Chỉ bằng một ánh mắt thôi, người kia cũng có thể hiểu được người này đang muốn gì mà thậm chí không cần phải mở miệng ra nói.

Rồi, sau một phút đấu tranh tư tưởng, cùng với cái nhìn đầy tin tưởng của tôi, cuối cùng bà cũng cất gót ra về. Cánh cửa gỗ dần khép lại, tra chốt vào ổ khóa đúng với vị trí ban đầu của nó. Hộp cơm trên bàn nằm chỏng chơ ở đấy, bị người đời ghẻ lạnh đến mức chả ai buồn bận tâm đến nó.

Tưởng vậy nhưng không phải vậy, nó lại tỏa ra thứ mùi thơm lừng đến nức mũi, ngửi thoáng qua cũng biết đó là phần cơm mẹ nấu. Tôi đưa mắt nhìn cơm tối của mình được bọc cẩn thận, rồi nằm gục đầu xuống gối mà nghĩ ngợi. Có lẽ tôi cần một giấc ngủ ngắn tầm mười lăm phút gì đó thôi, cho có sức mới tỉnh dậy ăn tiếp được.

Nhưng tôi không ngờ, lần chợp mắt này đã thật sự đưa tôi về quá khứ một lần nữa...

*

Năm Bính Thân [1776].

Sau khi mở rộng địa bàn hoạt động của nghĩa quân, danh tiếng Tây Sơn ngày càng lan rộng. Những trận đánh oai phong của một khởi nghĩa non trẻ, ảnh hưởng đến chính quyền suy thoái của hai Đàng liên tiếp diễn ra. Thế cuộc xoay vòng như vũ bão, tình thế liên tục đổi thay khiến lòng người càng thêm rối bời.

Cuộc sống người dân từ trước đến nay vốn chưa yên ổn được ngày nào, nay lại phải chứng kiến cuộc đấu đá nhau của ba thế lực trong cùng một đất nước. Bốn chữ "thái bình thịnh thế" luôn là những từ nghe thật xa xôi, mà ở trước mắt đây vẫn không thể thấy được. Liệu xem phong trào non trẻ này có thể dẹp yên bốn bề, vỗ về trăm dân được hay không đây?

Chỉ thời gian mới trả lời được.

Tháng Ba năm Bính Thân, Nguyễn Nhạc cho sửa sang lại thành Đồ Bàn - xưa kia là kinh đô cũ của Chăm Pa - thành một nơi khang trang hơn, rộng lớn hơn so với thành Quy Nhơn eo hẹp của quan Tuần phủ cũ Nguyễn Khắc Tuyên.

Lại nói một chút về thành Đồ Bàn. Năm Hồng Đức thứ hai [1471], vua Lê Thánh Tông sáp nhập kinh đô nước Chăm vào lãnh thổ Đại Việt. Khi ấy người ta vẫn quen gọi nơi này với cái tên Chăm là Vijaya.

Một kinh thành hoa lệ ngày nào, từ khi bị sáp nhập đến giờ, nay cũng đã mấy thế kỉ trôi qua. Thành Đồ Bàn hoàn toàn bị bỏ hoang, chứng kiến biết bao thăng trầm của lịch sử. Hết chiến tranh, rồi lắng xuống, sau đó lại nổi dậy đấu tranh.

Vì cái gì mới được nhỉ?

Sau khi sửa sang lại thành Đồ Bàn, Nguyễn Nhạc tự xưng làm Tây Sơn Vương. Phong cho Nguyễn Huệ làm Phụ chính Đại thần, Nguyễn Lữ làm Thiếu phó. Phong chức tước cho những người có công trong khởi nghĩa xong, ngài bèn cho đúc ấn vàng - tương truyền ấn ấy gọi là ấn Quảng vận chi bảo.

Vậy ra thời gian đã trôi nhanh đến cỡ vậy. Mới đó mà đã là năm Bính Thân rồi, không biết đến khi nào tôi mới được lắng nghe những câu chuyện từ miền sông nước ám đầy mùi pháo đây nhỉ? Quay qua quay lại, cuộc chiến ấy sẽ nhanh đến thôi, nhưng trước mắt vẫn còn đầy chông gai ở phía trước lắm.

Giờ chỉ cần ngồi ngắm những sự kiện lịch sử chói lòa này đi là vừa. Không muộn lắm đâu.

Nhắc mới nhớ. Khi nãy tôi tỉnh dậy trong một căn phòng lạ hoắc lạ huơ, không giống như căn phòng của tôi ở thành Quy Nhơn xíu nào. Xém tí nữa tôi đã hoảng loạn hết cả lên vì tưởng bở mình bị bắt chỉ để... tống tiền, hoặc có liên quan tới ba anh em nhà họ.

Lần này thần may mắn thật sự mỉm cười với tôi. Tôi không bị ai bắt gì sất, cũng không bị tống tiền gì luôn. Đơn giản là tôi nằm trong một căn phòng lạ, một nơi mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ thôi.

"Chí ít ra thì... mình vẫn còn sống." Tôi thở phào nhẹ nhõm, áp tay lên ngực mình để cảm nhận được tim vẫn đang thực hiện nhiệm vụ của nó.

Nhưng tại sao tôi lại xuyên ngược trở về thế nhỉ?

Cái lỗ hổng thời gian này rõ ràng hài hước ghê hơi. Khi thì người ta vò đầu bước tai tìm mọi cách để trở về nhà thì chẳng thấy mặt nó đâu. Khi thì người ta chả cần đến, thì nó lại xuất hiện cứ như có ai gọi hồn nó lên ấy.

Tỉnh rồi lại mê, tỉnh rồi lại mê miết.

Đến tôi là nạn nhân của nó còn phải đau đầu đây, huống hồ chi là những người xung quanh. Giờ tôi hiểu được cản giác cũng như cảm xúc của những người trong mấy vụ án li kì có liên quan đến lỗ hổng thời gian rồi. Đúng là chỉ có người trong cuộc mới hiểu được người trong kẹt.

Xung quanh tôi là một bầu không khí tịch mịch.

Có lẽ nó không yên tĩnh đến độ vậy đâu.

"Nhật Hạ. Nàng tỉnh dậy rồi." Tây Sơn Vương bước đến, thong thả đưa mắt nhìn tôi.

Tôi lớ ngớ nhìn người trước mắt, không biết nên tin vào trực giác hay không.

Ai đây?

Giọng nói thì nghe quen lắm, quen cực kì luôn. Ối dào, ngày nào mà chả nghe, sao mà không nhớ cho được. Có điều tôi vẫn còn hơn lạ lẫm với những gì tôi nhìn thấy, so với những gì tôi nhớ trong đầu - nhưng là của mấy năm trước.

"Sao thế? Không nhận ra ta sao," Ngài đưa tay sờ nhẹ lên trán tôi, sau đó mới dám thở phào. "May quá, không sao rồi."

Cái...?

Đừng có nói người này là chàng đó nha?

Hỡi ơi, tôi mới quay về hiện tại có mấy tiếng thôi, sao người lại thay đổi nhiều đến vậy thế? Hình như cả tôi cũng thay đổi đi thì phải, nhưng tôi vẫn chưa được dịp nhìn ngắm bản thân mình trong gương ra sao.

Nên nói gì đó không đây.

"Khụ... xin lỗi, bây giờ là năm nào rồi?" Tôi ngồi dậy, vừa giương cặp mắt con nai con lên nhìn ngài, vừa cất giọng hỏi.

Muốn biết tôi đã đi bao nhiêu lâu, cần phải hỏi năm hiện tại trước. Tôi muốn xem cái lỗ hổng thời gian chết tiệt này nó điên rồ đến cỡ nào. Hành tung khó đoán, cơ chế cũng khó mò nốt.

Ngài dịu dàng nhìn tôi chốc lát rồi mới chịu trả lời:

"Bây giờ là năm Bính Thân."

Ừm... hết Bính Tuất rồi Bính Thân. Rốt cuộc là tôi đang ở năm quỷ gì đây nhỉ? Chắc sau khi xuyên về rồi, tôi nghĩ tôi cần ngay một khóa học cấp tốc về năm nhưng gọi bằng tên con giáp. Có kiến thức bỏ túi còn hơn ngơ ngơ ngáo ngáo trong trường hợp này.

Để tôi tính xem nào.

Năm 1773 là năm Quý Tỵ, nếu tính dần lên thì năm 1774 là năm Ngọ, 1775 là năm Mùi và năm 1776 là...

Năm Thân?

Thế ra năm Bính Thân mà người trước mặt tôi đang nói chính là năm 1776 đây sao? Tôi đã rời đi trong suốt ba năm ấy hả?

Ôi trời đất ơi.

"Nơi này là..." Tôi ngó quanh quất chung quanh, muốn tìm kiếm câu trả lời cho cái não nhỏ bé này. Nó lại phải cập nhật hàng tá thông tin mới nhất cho kịp thời đại nữa rồi.

"Là thành Đồ Bàn," Ngài lên tiếng trước khi tôi kịp hỏi. "Trong người nàng bây giờ thế nào?"

Từ từ đã.

Sao cứ hết chuyện này đến chuyện khác thay phiên nhau ập đến vậy ta. Vừa nãy tôi chỉ mới cập nhật được chút xíu rằng nơi tôi ở hiện tại là thành Đồ Bàn, năm tôi sống hiện tại là năm Bính Thân thôi. Giờ lại thêm cái cách xưng hô ta - nàng kì lạ kia nữa, ai chịu cho nổi.

Chuyện quái gì thế này?

Tôi có thể xác định được người trước mặt tôi không ai khác chính là chàng, minh chủ Tây Sơn - mà giờ đây đã là Tây Sơn Vương. Đã ba năm, tầm này ngài cũng đã 33 tuổi, không còn trẻ măng như thuở xưa. Chí ít ra thì nét mặt lẫn ánh nhìn kia là vẫn giữ nguyên, chưa bị thay đổi.

"Ta xin lỗi, làm nàng sợ quá rồi." Ngài thở dài thất vọng, định đứng dậy ra về.

"Khoan đã... đừng về vội," Tôi níu lấy tay ngài. "Tôi có chuyện cần hỏi anh."

Ngài nhìn tôi giây lát, rồi gật đầu chấp thuận. Xem ra sắp có một cuộc phỏng vấn xảy ra rồi đây. Trong đầu tôi bây giờ có hàng tá những câu hỏi được đặt ra chỉ để cho ngài trả lời.

À, và cả việc não tôi cũng phải cẩn trọng ghi chép những thông tin đó lại nữa chứ.

Hai người, mặt đối mặt, mắt chạm mắt. Ngài không những không gạt tay tôi ra, mà còn giữ nguyên đó cho tôi nắm lấy. Ờ thì đúng là "ai đó" thật rồi, có điều tôi phải tập làm quen với diện mạo mới này thôi.

"Tại sao chúng ta lại ở thành Đồ Bàn thế này?" Tôi lên tiếng hỏi câu hỏi đầu tiên.

Tây Sơn Vương chau mày, xem chừng suy nghĩ rất lâu. Tôi ngồi chờ đợi câu trả lời mà sốt ruột hẳn lên. Cảm giác tò mò muốn biết đáp án sắp gợi mở nó hồi hộp lắm, hẳn ai cũng trải qua hết rồi.

Bản tính của con người hết mà.

"Ta thấy thành Quy Nhơn không đủ rộng nên mới cho sửa sang lại thành Đồ Bàn này. Vả lại, vẫn còn nhiều nguyên nhân khác mà ta không thể nói nàng nghe được," Ngài chầm chậm gõ từng nhịp xuống giường. "Còn gì nữa?"

"Về cái cách xưng hô đó," Tôi ấp úng nói tiếp. "Tôi không quen cho lắm..."

"Nàng không quen cũng phải," Ngài vuốt lại tóc cho tôi. "Cũng đã ba năm rồi còn gì. Ta không bắt ép nàng phải thích nghi với cách gọi đó đâu."

Tôi gật đầu, ngừng lại khoảng vài giây để tiếp nhận câu trả lời đó vào đầu. Tay người nọ lướt nhẹ qua má, nằm yên vị trên mái tóc của tôi. Thoạt đầu tôi cứ ngỡ ngài không hài lòng việc chi nên sắp sửa trừng phạt gì đó, định rụt người lại theo bản năng.

Nhưng không, cái xoa đầu nhẹ nhàng đó, cái vuốt chậm rãi đó đã trấn an tôi.

Vẫn giống như ngày nào. Nhỉ?

"Không muốn hỏi ta câu nào khác sao," Ngài hỏi, vô tình chạm vào chiếc vòng tay năm ấy. Bông hoa bằng bạc khẽ dao động, ánh lên những suy nghĩ miên man không dứt của ngài. "Cái này... ta tặng nàng cũng đã lâu. Vậy mà nàng vẫn còn giữ nó ư?"

Không giữ chứ không lẽ vứt hả?

Mà vứt tôi cũng không nỡ đâu, cứ có cảm giác day dứt đến kì lạ. Giống như người ta có lòng tốt tặng quà cho mình, mà mình nỡ lòng nào làm hỏng món quà ấy vậy đó. Ai tặng gì là tôi đều cẩn thận giữ lại hết cả, một vết xước cũng đừng hòng.

Thế nên có kha khá những món quà từ hồi đó tới giờ tôi được nhiều người tặng cho vẫn còn có giá trị sử dụng lắm nhé. Gấu bông nhân ngày sinh nhật này, rồi đủ thứ linh ta linh tinh không kể đâu cho hết.

"Tôi không nỡ vứt chiếc vòng này," Tôi mỉm cười, đưa tay ra cho ngài xem kĩ hơn. "Vả lại anh tặng cho tôi mà, ít ra nó cũng đáng giá lắm đó."

Ngài mỉm cười hài lòng, chuyên tâm ngắm nghía chiếc vòng một lúc lâu rồi mới chuyển hướng chú ý. Ngài để ý đến tôi, đến những thay đổi nhỏ nhặt của tôi sau ba năm, đến cảm xúc của tôi. Ngài muốn xem rằng liệu tôi có ngủ nhiều đến mức quên tất cả mọi thứ hay không.

Câu trả lời hiển nhiên là không. Ngược lại, tôi nhớ tất cả chết đi được ấy.

Hai người nhìn nhau không nói một lời. Bầu không khí yên tĩnh lặp lại như ban đầu, làm ai nấy đều ngại ngùng không dám mở lời trước.

Tôi e thẹn nhìn xuống dưới chân, hết xòe tay ra rồi lại nắm tay lại, muốn xem cơ thể mình có lớn đi tí nào không. Ngài cũng chỉ biết nhìn tôi đầy viên mãn, hệt như đang ngắm một bức tranh được treo ở nơi đông người ấy. Một nam một nữ trong một phòng, mải mê làm những việc riêng.

Cứ thế mà im lặng, có lẽ là tốt hơn so với lên tiếng rất nhiều.

"À phải! Cậu út sao rồi? Cả cậu ba nữa." Tôi lên tiếng. Suýt chút nữa là quên mất hai cậu em của tôi rồi.

"... Ý nàng là Phụ chính với Thiếu phó?" Ngài nhíu mày nhìn tôi.

Tôi gật đầu. Ngài tiếp lời:

"Hai đứa nó vẫn ổn, nàng đừng lo lắng quá."

Tôi im lặng, không biết nên hỏi câu gì tiếp theo. Khi nãy tôi còn hùng hồn nghĩ rằng mình sẽ làm khó ngài bằng những câu hỏi góc cạnh mang tính logic này kia. Thế mà giờ đây trông tôi không khác gì một đứa bị cô lập trong căn phòng trống trải sau ba ngày cả.

Chữ ơi, em bay đi đâu mất rồi?

Ngài cũng không hỏi thêm gì nhiều, vì bản tính tôi ra sao, ngài đều nắm rõ trong lòng bàn tay hết trơn. Giờ đây, trong căn phòng này chỉ toàn tiếng thở đều đều của hai con người vốn tưởng xa lạ mà lại gần gũi không tưởng, tiếng tay gõ thành nhịp lên bất cứ thứ gì có thể phát ra tiếng động.

Chỉ thế thôi. Cứ ngồi đó suốt mấy canh giờ liền, không nói chuyện gì với nhau, chỉ ngồi đấy là được.

"Nếu như nàng không muốn xưng hô thế này, ta có thể đổi lại." Tây Sơn Vương áp đầu tôi vào lòng, rồi tiện tay phủ tấm chăn dày lên người tôi.

"Không cần đâu mà," Tôi vội từ chối. "Anh xưng như thế nào cũng được, miễn điều đó thoải mái với anh thôi."

"Vậy sao," Ngài mỉm cười, vỗ nhè nhẹ lên người tôi để dỗ dành. "Thế thì tốt quá rồi, nhỉ?"

Tôi mơ màng nhìn về một cõi xa xăm, trong hơi ấm quen thuộc đang dần ru tôi trở lại giấc ngủ. Co gối nằm bên giấc mộng, rũ bỏ gánh nặng mà đắm chìm vào thế giới riêng của mình. Lá cây xào xạc ở đằng xa, tạo thành những âm thanh nhỏ nhoi chỉ những người sở hữu năng lực siêu nhiên mới nghe thấy được.

Một thoáng nghĩ qua, tưởng bở là những điều đẹp đẽ nhất của thế gian.

Hóa ra chúng chỉ khoác lớp áo rực rỡ, đánh lừa con mắt người đời, thật chất sâu bên trong là những bản chất nhớp nhúa khó thể tả. Tất cả những gì đang diễn ra, từ quá khứ cho đến hiện tại, đều có hai mặt riêng của nó.

Điển hình như một triều đại. Không thể chỉ có mặt tốt, lại càng không thể chỉ có mặt tối. Tích cực lẫn tiêu cực đan xen, lẫn lộn vào với nhau, thật khó phân biệt. Tùy vào tích cực hay tiêu cực chiếm ưu thế hơn mà người sau sẽ đánh giá và nhìn nhận lại trên phương diện đã có sẵn.

Có công, hay có tội?

Và cuối cùng, không gì có thể chống lại được sức cám dỗ của thời gian. Mi mắt tôi nặng dần, nặng dần rồi khép lại, không thể gắng gượng thêm giây phút nào nữa. Mà việc này cũng nhờ do bản tính tôi dễ ngủ ấy, vừa nằm trên giường được đôi ba phút là say giấc mộng mất tiêu.

Không thấy tôi cục cựa gì sất, ngài cẩn thận dém chăn cho tôi rồi đứng dậy ra về. Suốt quá trình đó ngài không phát ra âm thanh gì, tránh gây kinh động cho tôi. Nhưng trước khi rời đi, ngài chỉ thì thầm đôi lời duy nhất:

"Nhật Hạ, nàng ngủ ngon."

.

.

Thành Đồ Bàn cũng không thôi nức nở,

Trong sương mờ huyền ảo, lắng tai nghe.

Từ một làng xa xôi bao tiếng mõ,

Tan dần trong im lặng của đồng quê (1)...

-------------------------------

(1) Đoạn thơ trên trích từ bài thơ Đợi người Chiêm nữ, tập thơ Điêu tàn - Chế Lan Viên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store