ZingTruyen.Store

[Cảm Hứng Lịch Sử] Trở Về Thời Tây Sơn

60. Ván cờ tàn đêm khuya

Mikayurou

----------------------------------------

Một ngày mới ở đại bản doanh mới.

Thành Quy Nhơn - chiến tích mà chàng chiếm được nhờ vào mưu mẹo của mình - tương đối rộng rãi và nhìn thoáng hơn so với trên miền Thượng. Tất nhiên tôi ở đâu chẳng được, phận người đi theo bám đuôi mà, ai dám chê này chê nọ đâu. Cơ mà có điều tôi thích ở chỗ mới này hơn, vừa có thể dễ dàng ngồi không bên đám cây cỏ, vừa có thể... đi khám phá một vòng xung quanh cái thành này chăng?

Ở đâu tôi cũng có thể mơ mộng được.

Mà, cũng nhờ vào chiến tích này nên nghĩa quân đã có thể dùng đấy làm bàn đạp để tấn công ra các phủ khác. Danh tiếng nghĩa quân ngày một lan rộng, trai tráng nô nức đi theo dưới ngọn cờ của cả ba anh em ngày một đông. Khỏi phải nói, tầm vài năm sau, đây chắc chắn sẽ là thế lực vừa làm chúa Trịnh ở Đàng Ngoài đau đầu, vừa làm chúa Nguyễn ở Đàng Trong nắm bắt tình hình trong lo sợ.

Sau này còn trở thành một vương triều luôn cơ mà, không làm người khác lo lắng thì ít nhất cũng phải làm người ta thấp thỏm từ ngày này qua ngày khác.

Còn tôi, một đứa vô dụng thì mãi mãi là vô dụng. Trừ cái não chứa vô vàn kiến thức của thế kỉ XXI, ít nhiều gì cũng sẽ sử dụng đến, rồi cái độ tinh tường sách sử nữa (cho dù nó không được nhiều lắm, mà cả ba người đều công nhận điều đó). Thế đấy, tôi xuyên về quá khứ đúng nghĩa hai bàn tay trắng, không có gì mang theo hộ thân, người thân cũng chẳng có. Chưa kể đôi khi tôi có những hành động khá là ương bướng, đúng kiểu thời điểm cứng đầu của tuổi trẻ.

Chàng chưa đuổi tôi đi là may, huống chi còn đòi được sống ở nơi ổn áp hơn nhiều. Hai cậu chắc hẳn là bất lực với bà chị già cái đầu như tôi, chữ nghĩa thì vài ba chữ nhét đầu, ngoài ra được cái ăn hại mà thôi. Tự hào ghê hơi luôn.

Tôi ngồi lui một xó ở trong sân - một nơi mà chàng có thể dễ tìm thấy tôi mấy lúc cần tìm đến. Dăm ba năm gần đây tôi không còn chơi cái trò dùng cành cây khô để vạch nên mấy con chữ ngoằn ngoèo dưới đất, hay mấy dạng hình thù kì quái đến tôi còn không hiểu được. Chắc do tôi lớn nên thay đổi hẳn, hoặc do tôi ít thời gian rỗi quá nên không buồn bận tâm.

Giờ, cái lãnh địa này là của một mình Trần Nhật Hạ tôi đây.

Dùng đầu nhọn của cành cây, vẽ nên những câu chuyện tuyệt vời trên đất. Một khoảng đất rộng trong sân, bên thì để tôi ngẫu hứng ghi lại mấy sự kiện lịch sử, bên còn lại để dành tôi vẽ vời hay viết mấy con chữ khó nhằn này. Người ta có đi ngang qua mà trông thấy, hỏi tôi đang làm gì thì tôi chỉ biết cười trừ cho qua.

Đi mà hỏi minh chủ của mấy người ấy, đằng nào cũng có đáp án cả thôi, nhưng có điều nó sẽ tường tận hơn nhiều.

Đang vẽ ngon lành, đắm chìm vào thế giới riêng của mình một cách say sưa thì tôi bỗng thấy có một bóng người trải dài trên mặt đất, che hẳn cái bóng ngồi lom khom của tôi.

"Nắng lắm, sao không vào trong kia mà ngồi," Chàng cúi đầu nhìn xuống, ngang hông giắt một thanh kiếm - nhưng tôi biết chàng không dùng thứ ấy để chém đầu phòng khi tôi phản nghịch đâu. "Vẽ tôi à?"

"Không phải," Tôi phụng phịu đứng dậy, đưa chân đạp lên mấy hình vẽ nhăng nhít dưới đất rồi nhanh chóng đổi chủ đề. "Mấy nay anh sao rồi? Không có gì bất ổn cả chứ?"

"Vẫn ổn," Chàng ho vài cái để che đậy vẻ ngượng ngùng của mình. "Cô muốn nói đến việc gì đây?"

"Hỏi thăm anh một xí cũng không được à," Tôi bẻ gãy cành cây làm đôi trong sự tiếc nuối. Hiếm khi tôi nhặt được cành cây nguyên vẹn, lại đủ dài cho tôi cầm như cái này. "Độ này tôi thấy anh bận bịu quá, chỉ e anh không thèm để tâm đến sức khỏe của mình thôi."

Chàng ngẩn người nhìn tôi trong giây lát.

Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi người nọ. Bàn tay kia nhẹ nhàng vươn ra xoa đầu tôi, sau đó rút về chắp lại sau lưng.

Tôi biết chàng còn muốn xoa đầu tôi hơn thế nữa, cơ mà cả hai đang đứng ở giữa sân - nơi thanh thiên bạch nhật, dễ dàng bị người khác bắt gặp được. Lỡ bị nhìn thì thôi rồi, cứ thấp thỏm sợ người này truyền tai người nọ. Một đồn mười, mười đồn trăm. Cứ như vậy thì chẳng mấy chốc đại bản doanh này biết chuyện thì ối giời ơi. Dù gì cũng đâu phải lần đầu. Chính hai cậu em là người biết chuyện này, rồi sau đó mới lan dần ra nhiều người khác.

Như vậy thì tôi đành đào một cái hố để chui xuống, khỏi phải nghe mấy lời bàn tán nhảm nhí mất.

"Cô biết quan tâm tới người khác, vậy là đủ rồi," Chàng lên tiếng. "Cơ mà có bệnh cũng không được giấu đấy."

"Biết rồi mà." Tôi chán nản đáp lại, cất gót quay vào trong nhà.

Giấu sao qua được mắt anh mà giấu.

Thường thì khi người ta bị bệnh, sắc mặt là thứ đầu tiên phản ánh nên tất cả. Nếu sờ trán thấy nhiệt độ cao bất thường thì hôm đó bị sốt, lạnh bất thường là do cảm lạnh. Ngoài ra còn có một vài biểu hiện khác mà tôi không biết được. Chỉ tại nó lằng nhằng và khó nhớ quá, cũng khó phân biệt được bệnh này với bệnh kia, bệnh kia với bệnh nọ.

Chịu, việc này đành phó mặc cho bác sĩ vậy.

Mà đến thời điểm này tôi cũng không khấm khá nổi mấy tí. Được cái già đầu hơn một xí, trưởng thành hơn và tính tình cũng bớt năng động hơn ngày nhỏ. Chứ cái tính không thể phân biệt hai cái có điểm tương đồng nhau, lười ra ngoài vào mỗi buổi sáng chỉ để nằm trên cái chõng để đánh một giấc đến trưa là vẫn còn đó thôi. Chuyện này khó giải thích lắm, nhưng có thể tóm gọn một cách vắn tắt như sau: Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời.

Đấy, ai lại đi thay đổi tính tình của mình chỉ sau một hôm ở lại đây được đâu.

"Nói thật chứ... anh liều mạng thế này nhiều lúc cũng không hay cho lắm," Tôi nhìn chàng, rồi lại nhìn xuống chân mình. Chiếc chõng nhỏ được đặt ở vị trí thuận tiện, hứng cả một luồng gió mát, xoa dịu tâm trạng cáu gắt của người ta đi đôi chút. "Nhỡ đâu đêm đó lão ta cho người canh gác anh cẩn thận thì sao?"

Đôi khi tôi có nghĩ đến tình huống khác rẽ nhánh của tình huống chính rồi. Nếu như đêm hôm ấy Nguyễn Khắc Tuyên cảnh giác hơn, cử vài tên lính đứng túc trực thay phiên nhau để phòng trừ có chuyện bất trắc thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ. Có thể toán quân bên ngoài cổng thành sẽ tìm mọi cách để lẻn vào trong, rồi tùy cơ ứng biến ra sao đó thì ra. Hoặc cũng có khi...

À quên, làm gì có chữ nếu đâu ta. Tôi cứ mơ mộng viễn vông tới mấy tình huống không có thật miết đến độ quên mất điều hiển nhiên này. Nếu tôi đắp chăn, mơ một giấc mơ đẹp thì may ra chuyện này còn có tỉ lệ xuất hiện cao. Chứ đằng này đang ban ngày ban mặt mà lại nghĩ cái cảnh đó thì còn lâu mới có được.

"Vớ vẩn," Chàng đáp gỏn lọn. "Tôi đã tính tới nước đó cả rồi."

Vậy à? Không phải do anh cố gắng tìm lời lẽ để che đậy cái câu hỏi khó nhằn của tôi hả?

Thôi, không muốn trả lời hay tôi hỏi quá khó thì nói đại đi, gì mà "Tôi đã tính tới nước đó sẵn rồi". Có ma nó thèm tin anh đấy, đi mà làm bạn với nó đi. Nhìn cái bộ dạng im ỉm của anh, nhìn cái dáng vẻ muốn tránh né của anh là tôi thừa sức biết anh nghĩ gì trong đầu rồi đó.

"Cô định khi nào về?" Chàng hỏi.

"Về đâu cơ," Tôi chớp chớp mắt nhìn chàng, lò dò bước ra ngoài sân trở lại. "Ý anh là sao?"

"Về nhà của cô, về nơi mà cô được sinh ra ấy," Chàng dịu dàng đáp lại. "Cũng bảy năm mất rồi. Cô không định trở về nơi đó sao?"

À. Nhà tôi ấy hả?

Tôi cũng đang cật lực tìm cách đào tẩu để trở về lắm đó chứ. Khổ nỗi tôi vẫn chưa thể nắm được rõ ràng nguyên lí hoạt động của lỗ hổng thời gian nó như thế nào thôi. Khi thì đôt nhiên trở về giữa ban ngày ban mặt rồi nằm ngất xỉu giữa đường, khi thì chỉ cần ngủ một đêm, ngay lập tức hôm sau mở mắt dậy đã thấy mình ở nơi xa lắc xa lơ.

Khó dò xét, khó nắm được tường tận mọi thứ về cái thứ lỗ hổng thời gian chết tiệt kia. Tôi mà bắt được nó, hẳn tôi đã muốn vứt nó trong thùng rác rồi.

Với lại, nếu tôi trở về, mọi thứ vẫn sẽ xoay tròn theo đúng đường đi đích đến của nó như ban đầu. Sẽ không có sự góp mặt của tôi ở quá khứ, không có tên tôi xuất hiện trong trí não mọi người.

Ê mà trở về cũng không vui vẻ gì lắm đâu. Không có ba anh em, không có mấy lời trách móc quen thuộc hay dòng nắng lấp loáng trên mặt sông nữa. Nếu muốn về thăm nơi nhà cũ của cả ba, e là tôi phải trả tiền vé chỉ để... về thăm lại nhà cũ của tôi. Một vé tham quan vào trong Bảo tàng không đắt lắm, nhưng tôi không thích phải vào "nhà" mình mà lại đi trả tiền như thế.

Tôi lấy đồng tiền ra trả thay cho tờ tiền được không nhỉ?

Dăm ba cái câu hỏi vớ vẩn đó của chàng...

"Không về đâu," Tôi lắc đầu. Nhận ra điểm sai trong câu nói của mình, tôi vội vàng chữa lời: "Ý tôi là... tôi cũng muốn trở về lắm. Mỗi tội vẫn chưa thể quay về nhà được thôi. Anh chớ hiểu lầm."

Lại thêm một nụ cười khác hiển hiện trên khóe miệng chàng.

Gió ngẫu hứng nổi lên, làm tán lá xào xạc dao động trong chốc lát. Mọi khí nóng trong người tôi được xoa dịu xuống một cách thần kì, như một vị cứu tinh cho những người khó chịu với cái nắng chang chang ở trên đầu. Hệt như tôi đã bước chân vào trong một cánh đồng cỏ rộng bát ngát và đầy hoa, lộng gió vậy.

Mà điên hơi gì đâu. Tôi đang đứng trong sân của bản doanh mới của Tây Sơn - trước đó nó từng là thành Quy Nhơn của quan Tuần phủ Nguyễn Khắc Tuyên. Không có cánh đồng, không có mấy bông hoa sặc sỡ sắc màu, chỉ có gió.

Tôi ảo tưởng vừa thôi!

Chàng nhắm mắt lại, chậm rãi hưởng thụ làn gió nhẹ nhàng phớt qua trên đôi mi rồi ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Tà áo bay phất phơ theo gió, sau đó hạ xuống theo vị trí ban đầu của mình. Nắng vàng nhảy nhót trên vỏ kiếm giắt ngang thắt lưng, làm bật lên thứ ánh sáng diệu kì.

Hôm nay trời xanh, có nắng và nhiều mây. Mây nhiều đến độ ôm lấy sắc xanh của bầu trời mà trôi dạt về một xó ưa thích của chúng. Bồng bềnh trông to lớn nhưng lại trôi lững thững đầy chậm chạp, thích hợp cho những kẻ vốn muốn bỏ thì giờ của mình ra chỉ để ngắm nhìn cảnh vật.

Chàng trầm tư nhìn trời một hồi lâu mà không nói gì, tôi đứng bên cạnh cũng chỉ dám im lặng chờ đợi. Mấy lúc này có thể chàng đang suy tư về điều gì đó chẳng hạn, mà không ai muốn bị người ta cắt ngang cái mạch suy nghĩ đang trôi chảy trong đầu mình đâu. Cả tôi cũng vậy mà.

Chờ đợi lâu quá, tôi len lén ngước lên nhìn chàng, tò mò vì sao chàng lại có hứng nhìn trời đất đến vậy. Ánh nắng khắc họa những mảng sáng trên mặt chàng, như rũ bỏ vào đấy ti tí phép thuật làm mê hoặc lòng người. Đôi mắt kia chỉ bận hướng lên, chứ không cụp xuống để biết có kẻ đang ngắm nhìn mình đầy vụng trộm.

Chỉ đơn giản như thế, vậy mà cũng đủ làm tim tôi hụt hẫng mất một nhịp...

Ây da, người đâu điển trai thế không biết.

Tôi vội lắc đầu, muốn xua cái ý nghĩ đầy xấu hổ của mình đi. Nhưng xua kiểu nào nó vẫn tồn đọng đôi ba ý, dù có đánh lạc hướng bản thân tôi bằng cách khác thì cũng công cốc hết cả. May mà chàng không để ý chứ nếu không sân này rộn tiếng cười, chàng được một bận trên tôi ra trò mất rồi.

"Đâu đó vài ba hôm tôi dẫn cô đi dạo chợ một lần," Chàng ngước xuống nhìn tôi mà nói. "Đã bao lâu tôi không cùng cô đi rồi nhỉ?"

"Ờm... kể từ hồi anh bận bịu chuyện khởi sự đến giờ," Tôi nhẩm nhẩm đếm trong đầu, sau đó đáp. "Mà bận tâm đến làm gì. Chuyện binh nhung còn ở trước mắt kia kìa."

Tôi ngừng lại một lúc, xem chàng phản ứng ra sao. Nào ngờ chàng chỉ lẳng lặng gật đầu, như muốn ra hiệu cho tôi nói tiếp, còn bản thân thì chỉ đành im lặng nghe tôi nói hết rồi mới lên tiếng vậy. Được, nếu đã được chàng cho phép thì tôi ngại gì không nói.

"Thời thế như ván cờ, nếu cứ chùn chân mãi thì có khi kết quả sẽ khác," Tôi nói, lẳng lặng lấy ra cây sáo trúc rồi ngắm nghía nó một hồi lâu. "Giống như ván cờ anh chơi với cậu ba của hai năm trước ấy."

Chàng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu tất cả những gì tôi nói.

"Cây sáo đó là của chú Út tặng cô nhỉ?" Chàng hất hàm về phía cây sáo trong tay tôi, ra hiệu ý chàng muốn nói đến là vật ấy.

"Ừm," Tôi nhanh nhẹn đáp lại. "Cậu ấy khéo tay ghê đó."

"Đỡ hơn cô nhiều." Chàng tiện miệng trêu tôi, thử xem phản ứng của tôi như thế nào.

"Anh cứ khéo đùa tôi mãi thôi," Tôi hậm hực đánh vào vai chàng vài cái. "Người gì đâu chỉ toàn biết chọc con gái nhà lành."

Ấy thôi, bỏ qua cái chuyện dở hơi này đi. Có cãi vả cũng chẳng làm nên ích lợi gì đâu.

May là tôi vẫn còn giữ cây sáo này. Đấy là vật duy nhất mà cậu út làm tặng tôi, hình như khi ấy tôi cùng chàng đến sông Côn để xem hai cậu nghịch gì ở đó thì phải. Nhanh thật, mới đó mà đã năm năm qua, một nửa thập kỉ rồi. Tôi không biết thổi sáo, nhưng vẫn luôn giữ theo bên mình, xem như là vật kỉ niệm nhỏ, khi cần thì dùng đến.

Nhận cho cậu vui, không nhận cậu lại dỗi cả ngày mất đấy.

Thật ra cây sáo trúc này không khó làm lắm đâu. Trước tôi có về miền quê thôn dã, có ra ngoài cánh đồng rộng để xem lũ trẻ ở nơi ấy bày đủ thứ trò. Bọn nó khéo tay lắm, hay chỉ tôi làm diều để thả lên trời, cũng có khi là làm sáo để thổi cho vui nữa. Thấy người hiện đại làm sáo rồi, nhưng tôi vẫn chưa một lần được nhìn thấy người xưa làm những thứ này như thế nào.

Được cậu cho, tôi quý lắm chứ.

"Nếu không biết tận dụng thời cuộc sao cho hợp lí, lúc đó e là muốn gỡ cũng không kịp nữa," Chàng nắm tay tôi để làm lành. "Nhỉ, Nhật Hạ?"

Tôi siết nhẹ tay chàng thay cho câu trả lời, e thẹn nhìn xuống dưới đất.

Cây sáo đó vẫn còn trường tồn mãi theo thời gian, nhưng có lẽ sắc màu của nó đã ngả dần. Làm gì có thứ nào trụ được qua mấy mươi năm đâu, nói chi đến dăm ba năm trôi qua. Dù gì đi nữa tôi vẫn sẽ cố giữ thứ này xem, nó có thể theo tôi du hành thời gian trở về thế kỉ XXI được không.

Khi ấy tôi sẽ cho thằng Thiên chiêm ngưỡng món "cổ vật" từ hơn hai trăm năm trước, chắc nó trầm trồ lắm.

Nhắc mới nhớ, không biết ở tương lai, cậu ta đã từ bỏ việc đến thăm tôi vào mấy ngày rảnh chưa nhỉ. Tôi hôn mê mãi mà, từ độ tôi tỉnh dậy đến giờ hẳn cũng đã mấy tháng - tương đương với năm năm ở thời điểm này. Lòng người dù bền bỉ đến đâu, cũng khó có thể chịu nổi với một thói quen chán ngắt lặp đi lặp lại mà không thu được tí kết quả nào.

Vậy mà cậu ấy...

Xùy, cậu kiên trì bao nhiêu, nhẫn nại được đến đâu, tôi biết chứ. Những lần thất bại sau mấy bài kiểm tra lặt vặt, nhiều lần tôi đã chứng kiến một cậu bạn suốt ngày học đi học lại để né cái hố mà lần trước cậu va phải. Hay sau lần thi Học sinh giỏi cấp trường điểm không cao hoặc sai mấy câu đơn giản, cậu ta đã quyết định lên đến cấp Thành phố không được lặp lại lỗi sai đó nữa.

Ờ, chứ gặp tôi là nản mất rồi.

Nói chung giờ lòng tôi hướng về nhiều người lắm. Không biết nên nghĩ về ai đầu tiên đâu.

Hơi ấm từ tay người kia, truyền qua cho bàn tay người nọ.

Chiếc vòng nằm đủng đỉnh trong cái nắm tay mật thiết đó, bông hoa bằng bạc ánh lên sắc vàng của ánh nắng. Không thấy các tướng, cũng như hai cậu em ở đâu, chỉ thấy một không gian yên tĩnh bao trùm lên cả hai chúng tôi. Gió nổi, mây trôi...

Tôi cụp mắt xuống, vờ nhìn xuống dưới chân nhưng thật ra tôi đang lén lút theo dõi cử chỉ của chàng. Còn chàng cũng thế, có điều dạn hơn tôi một xí. Chàng hướng mắt nhìn ra ngoài - nơi có mấy lùm cây xanh đang chìm trong nắng sáng. Không biết lần này là lần thứ bao nhiêu chàng tự đánh lừa bản thân bằng cách nhìn ra ngoài sân như vậy. Giờ thì...

Nắm tay xong thì mình làm gì tiếp theo nhỉ?

Cứ im lặng miết thì hai bên không biết nên xử trí như nào đâu đó.

"Nhật Hạ," Chàng đột ngột lên tiếng, đôi mắt nâu đen phản chiếu hình bóng của vòm trời xanh ở bên ngoài. Bên tay còn lại của chàng chạm vào vỏ kiếm bên thắt lưng, vẻ như có một việc gì đó chàng sắp sửa phải thực hiện nó vậy. "Tôi có việc rồi. Khi khác tôi sẽ dành ít thì giờ ra nói chuyện với cô sau."

Việc gì mà gấp thế?

Kìa, tôi cần một người nào đó để sẵn sàng ngắm nhìn cảnh vật nên thơ này cùng tôi mà, nỡ lòng nào... Chỉ cần nán lại với tôi đôi ba phút nữa thôi, như vậy cũng đủ rồi. Hay là chàng đang tìm cách lảng tránh tôi đi ta. Nhưng mà cũng không đúng, nhỡ đâu chàng bận thật, níu giữ chàng lại chẳng khác gì đang dùng sức kiến cản đường con voi cả.

Như vậy có được tính là đang ngăn cản bánh răng lịch sử chuyển động đúng hướng của nó không nhể?

Ba cái chuyện nhảm nhí...

Chàng đi được vài bước về phía cổng thành rồi ngoái đầu vào nhìn tôi. Dường như chàng đang giữ một mối day dứt trong lòng, chưa quyết định được nên đi hay nên ở lại với tôi. Ba mươi tuổi đầu nắm trong tay cả mấy vạn quân, là thủ lĩnh đứng đầu của một phong trào rầm rộ nọ. Vậy mà chàng vẫn chưa thể nắm bắt được sự lựa chọn của mình, thậm chí là không thể đưa ra quyết định đúng đắn nữa cơ.

Thế đưa đây, tôi quyết định hộ anh luôn.

"Tôi đi nhé?" Hai chữ gỏn lọn ấy được thốt ra, nhưng lại là cả một quá trình nan giải từ việc đấu tranh tư tưởng đến việc có nên mở miệng ra nói hay không.

Ôi dào. Nếu không nói ra thì tôi còn không biết anh đã ba mươi chứ không phải trẻ lên ba ấy. Tưởng tôi bất cẩn, ngốc nghếch đến mức sẵn sàng làm hư hỏng mọi việc hay dễ gặp chuyện không hay đến mức đó sao? Anh lo vừa vừa phải phải thôi chớ.

"Anh cứ đi," Tôi gật đầu, không quên vẫy tay chào tạm biệt chàng. "Thì giờ vẫn đầy cả ra đó, anh không cần phải tìm cơ hội để nói chuyện với tôi đâu. Đằng nào ngày nào tôi và anh chả gặp nhau mà."

Phải. Đằng nào chả gặp nhau.

Nhưng, nếu tôi đột ngột quay về hiện tại thì e đến việc tìm cách trở về đây cũng hơi khó. Và từ đó giấc mộng được chiêm ngưỡng quá ngứ của tôi cũng tan thành mây khói mất luôn. Khỏi gặp mặt nhau gì sất, cũng khỏi phải nghe mấy lời nài nỉ đến nhàm cả tai của chàng nữa. Cơ mà bảo vậy thôi, chứ không được gặp chàng một ngày, tôi cũng buồn lắm.

Chàng mím môi cười, sau đó nhanh nhẹn rời đi mà không nói một lời nào. Từ cái ngày mà cả hai chúng tôi thân với nhau được một xíu - tiến triển hơn so với thuở ban đầu - thì đôi khi tôi vẫn thấy chàng mỉm cười với tôi. Về những sự phát triển nhỏ nhặt của tôi, về cái độ ngơ ngơ ngẩn ngẩn của tôi, hay về mấy thứ lặt vặt ven đường tôi từng khoe với chàng. Dễ cười ghê gớm, sao ban đầu không dễ tính, cởi mở như vậy đi.

Đỡ tốn công tôi ngồi nghĩ xấu đi về anh lắm đó.

Tôi ngẩn người ra nhìn, tâm trí vẫn còn ngây ngất với cuộc trò chuyện ngắn ngủi khi nãy. Nó thấm thoát trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, đầu tôi còn văng vẳng lời chàng của mấy phút trước cơ. Chỉ nhỉnh hơn chục lời được thốt ra thôi, vậy mà người này người nọ đều phải chấm dứt cuộc trò chuyện trong sự tiếc nuối của mình.

Tiếc thật đó, nhưng làm gì được giờ?

Không làm gì được hết.

*

Một đêm không mây, có trăng tại thành Quy Nhơn.

"Chị Hạ. Chị đi nước cờ này mà không lo phòng bị nước khác thì dễ bị kẻ khác đảo thế lại lắm đó." Cậu ba chán chường nhìn tôi, còn tôi thì lúng túng không biết nên đi nước nào cho hợp lẽ.

"Tên ngốc nhà cậu đừng lải nhải nữa," Sau một hồi suy nghĩ thì tôi dằn mạnh quân cờ xuống bàn cờ, với một gương mặt rất tự đắc. Mà thật ra kĩ năng của tôi chả là bao cả, đôi khi nghênh mặt  được một xíu cho giống người ta rồi thôi. "Đấy, cậu đi cho tôi xem."

Cậu nhếch miệng cười, như thể đang có ý xem nhẹ vẻ tự dương tự đắc của tôi. Con cờ trong tay cậu được nâng lên, dừng lại giữa không trung trong vài giây rồi hạ xuống. Có thể nói bầu không khí giữa đôi bên đang rất căng thẳng, cố gắng tính từng mưu kế sao cho đúng đắn nhất để bản thân giành được thắng lợi.

Ờ thì dạo đây tôi được hai cậu thay phiên dạy chơi cờ, và giờ tôi có thể tự tin đấu với một trong hai (dù cậu ba khó tính đã nói rằng tôi chơi vẫn còn kém lắm). Việc nhớ hết quân cờ là một cái khó, cái khó thứ hai là nhớ nước đi của từng quân cờ đó. Cái khó thứ ba là phải có một cái đầu nhanh nhạy để sẵn sàng đối phó với kế hoạch của đối phương.

Tưởng chừng tôi sẽ chơi rất ngon lành, hạ gục cậu trong tích tắc. Vậy mà chưa gì hết đã bị ba cái khó đó hạ gục trước rồi ấy chứ.

Chết tôi mất...

"Chị thua rồi," Cậu mỉm cười nhìn tôi. "Đây là ván thứ ba, mà chị chẳng tiến bộ lên một tí nào."

Tôi ngơ ngác nhìn bàn cờ, đầu vẫn chưa kịp mã hóa xong. Gì thế này, khi nãy rõ ràng tôi có thể chuyển từ bại thành thắng. Chỉ trong ít giây mà cậu hoàn toàn đẩy tôi vào thế bí, không cho tôi đi nước nào nữa hết trơn ấy. Người ta chưa kịp đi, cậu đã đi hộ tôi, sẵn tiện thắng giúp tôi luôn.

Tình nghĩa chị em gì tầm này.

"Cậu... rốt cuộc có phải là người không vậy," Tôi nhăn mặt nhìn mấy con cờ bất động. "Tôi vẫn đang trong thế thắng cơ mà?"

"Chị đi chậm như thế, để người ta biết được mưu kế của mình thì còn trách ai được," Cậu thở dài, cầm lấy chung trà lên mà hớp vài ngụm cho bình tâm. Có lẽ, thứ duy nhất khiến cậu bất lực nhất là dạy tôi làm một cái gì đó. "Chị thua như vậy là phải."

"Tôi mà chơi đàng hoàng là dễ gì cậu thắng." Tôi bĩu môi nói, tiếc nuối cầm lấy con cờ mà khi nãy tôi đã trót đi một nước sai lầm. 

Nhắc mới nhớ, từ nãy đến giờ cậu út chỉ đứng phía sau lưng tôi để xem cả hai chơi cờ từ góc nhìn ở dưới lên. Trông thấy cuộc trò chuyện nhuốm màu trẻ con đầy rẫy cả ra đấy, cậu chỉ biết tủm tỉm cười cho qua. Hôm nay cậu từ chối không chơi, để cho tôi tự thân đấu với cậu ba xem thực lực tôi tới đâu. Nào ngờ, mọi thứ lại đi ngược với dự đoán của cậu. Hi vọng nhỏ nhoi của cậu về tôi cũng tan biến mất tiêu luôn.

Cười cái khỉ gì chứ!

"Anh Ba nói thế, cũng vì muốn chị phấn đấu hơn thôi," Cậu mím môi, cố nén cơn cười hết mức có thể. "Chi bằng anh muốn chị thua mãi thì bảo thế làm gì."

"Nhưng cậu xem anh cậu kìa," Tôi trỏ vào cái con người đang ngồi đối diện tôi mà bảo: "Có ai muốn người khác phấn đấu nhưng lại chê tôi chơi kém không hả?"

Cậu cười mỉm không đáp.

Ván cờ tàn, trà cũng nguội dần. Gió lạnh lùa vào ngày càng nhiều, nếu ngồi ở đây mãi thì đâm ra cũng không tốt lắm. Dễ đổ ốm, hay chân thật nhất là hôm sau đã có triệu chứng cảm lạnh, thân nhiệt tăng bất thường rồi không muôn đi đâu hết. Và thế là tôi sẽ nhận được vô vàn lời hỏi han dồn dập từ nhiều người - gồm cả cậu út đây - rồi thêm cả mấy lời trách móc từ chàng nữa. 

Người ta bị bệnh do thời tiết, có phải do cơ địa đâu.

Biết tôi không còn đủ kiên nhẫn để chơi sau ba ván cờ thắng không thắng, bại thì có đầy, cậu chỉ đành ngồi nhìn tôi hậm hực trong sự bất lực. Không biết cậu nghĩ gì về tôi sau khi dạy tôi học chữ - mà thứ cậu nhận được cũng chỉ là vài ba con chữ đơn giản mà tôi nhớ được. Ngoài việc dạy học ra thì cậu còn dạy tôi chơi cả cờ nữa - kết quả cũng có thể dự đoán được. 

Cậu thắng, không phải tôi. 

"Tại chị không biết chơi đó chứ..." Cậu ba lẩm bẩm đáp lời, tay thì gõ thành nhịp lên miệng chung như trò tiêu khiển cho vơi bớt thì giờ rỗi. 

Tên ngốc này.

Được rồi. Muốn bình tĩnh thì phải hít vào, thở ra thật sâu, cốt đẩy những cảm xúc không đáng trong người đi. Vậy mà tôi hít hít thở thở mấy lần rồi,  không thu lại được kết quả nào trông có vẻ nổi trội hết. Toàn bị cái nhìn của cậu phá đám thôi.

Tôi mách anh cậu cho cậu chừa bây giờ.

Trăng treo lủng lẳng trên đầu, rọi thứ ánh sáng bàng bạc vào trong chung trà nguội ngắt. Gió thổi, đưa cái lạnh từ bên ngoài thoảng vào, lay động cả mấy vạt áo dài đến độ quá thắt lưng. Ánh đèn dầu lạc cháy lay lắt, yếu ớt dần qua từng đợt gió mạnh, vẽ nên những bóng dài trên mặt đất.

Tầm này là giữa giờ Hợi, bảo sao bóng tối thăm thẳm trên trời ngày càng đặc thêm, sớm không còn thấy ánh sáng le lói từ mấy vì sao tinh tú nữa. Mục phu cô độc trên cánh đồng hoang liêu rộng bạt ngàn, cùng mấy chú cừu đang thiêm thiếp ngủ bên cạnh. 

Dạo này tôi không còn hứng ngắm trăng nhìn sao, hay đi lung tung các thứ. Mỗi ngày trôi qua của tôi đều bị bó buộc trong thành, trong những bánh xe đầy rẫy những cuộc chiến cam go để quyết định xem ai mới là người kế thừa ngôi vị cao quý đó.

Mười phần chết bảy còn ba, chết hai còn một mới ra thái bình. Câu nói ấy tôi nghe loáng thoáng không rõ nguồn gốc từ đâu, nhưng có lẽ nó chứa nhiều ẩn ý bên trong đấy. Ờ thì, thiên tư tôi không sáng suốt đến độ có thể phân tích được một tràng những ý nghĩa của nó đâu. Nhưng ít ra hiểu sơ sơ thì tôi còn có thể.

Chàng, hai cậu em, sẽ không còn tại thời điểm bánh xe lịch sử dừng lại.

"Chị Hạ. Sao thế," Cậu ba chống cằm, nhướn mày nhìn tôi. Mái tóc trên đầu cậu bay theo gió, không vội vàng mà còn vô cùng chậm rãi. "Chị lại thơ thẩn nghĩ gì nữa rồi."

Không thấy tôi lên tiếng, cậu nói tiếp:

"Tôi đẹp lắm à?"

Khi nãy cậu hỏi, làm gián đoạn mạch suy nghĩ trong đầu. Và cứ thế, tôi như được trở về từ chín tầng mây. Mắt thì đăm chiêu nhìn về phía trước, lòng thì bộn bề ngang trái. Tôi nghĩ về tương lai của cậu sau này đó, ngốc ạ, không phải do cậu đẹp nên tôi mới bị hút hồn đâu.

Tự tin vừa thôi!

"Ai mà thèm một đứa suốt ngày cau có như cậu đâu chứ," Tôi vội phản biện lại, đưa tay ra cho cậu xem rõ cái vòng tay chàng tặng tôi. "Mà có đẹp đến mấy cũng không bằng đâu nhé."

"Ý chị là tôi không đẹp bằng anh Hai sao," Cậu chỉ ngó qua chiếc vòng một cái rồi phớt lờ nó luôn. "Bảo sao cả hai cứ quấn lấy nhau miết."

Lúc này đôi má tôi đỏ ửng cả lên, đầu như muốn bốc khói tới nơi. Suỵt, nói đúng thì nói nhỏ nhỏ thôi, chứ nói to thì tôi ngại lắm.

Tôi chăm chú nhìn theo tay cậu đang nhanh nhẹn thu dọn lại bàn cờ, lòng thầm cầu nguyện cậu đừng hỏi tôi bất cứ câu nào liên quan đến cái chuyện xí hổ tôi vừa nói ra. Biết cậu không có hứng thú gì với chiếc vòng trên tay, tôi thu tay về, thôi không khoe nữa. Cậu út đã bỏ vào trong từ nãy giờ, bỏ lại cả hai tự giải quyết việc riêng với nhau.

Không có cách giải quyết cho việc riêng này.

"Tôi với anh cậu có quấn lấy nhau nhiều như cậu bảo đâu," Tôi tằng hắng cho ra dáng người lớn một xí. "Chỉ tại... anh cậu tự đi tìm tôi trước ấy."

Tiếng chung trà đặt nhẹ xuống khay đồng vang lên. Cậu húng hắng ho vài cái, tỏ vẻ phủ nhận mọi điều tôi nói. Hay nói đúng hơn, cậu không tin một chữ trong câu khi nãy. Một chữ cũng không.

Cái thái độ đó là gì đấy?

Ầy, nhìn cái nét mặt của cậu, có ai nghĩ rằng chỉ tầm khoảng mười lăm năm sau nữa thôi, người ngồi đối diện tôi sau này sẽ trở thành vua.

Một vị hoàng đế bách chiến bách thắng, lãnh đạo một đội quân hùng hậu đi đánh đuổi giặc ngoại xâm lại có một quá khứ không đáng để nhắc lại. Chắc nếu có ai rò rỉ chuyện này ra ngoài, kẻ đó phải gánh chịu hậu quả nom cũng khá nặng nề mà tôi cũng không muốn nhắc đến đâu.

Tôi toan quay lưng đi vào trong thì cậu đã cất tiếng để giảng hòa. Biết bản thân mình đã lỡ làm tôi buồn, nếu để chuyện này trôi theo cách của nó thì e là không được. Mà như vậy sẽ làm mất thiện cảm giữa đôi bên, thế cũng không tốt.

"Anh Hai lo cho chị đến thế, lẽ nào tôi không nhận ra được tình ý trước mắt hay sao," Cậu thở dài thườn thượt. "Cứ mấy lúc trời trở nghịch là anh Hai đều lo rằng chị bị bệnh. Trăm lần như một, phải nghe tin chị không sao mới chịu thôi."

Tôi nghệch mặt ra, lắng nghe từng chữ một của cậu. Thế ra mấy lúc chàng xuống các buôn làng mà không may trời nổi bướng, người đầu tiên được nghĩ đến là tôi đó hả? Lo gì mà lo tới vậy nhỉ, tôi có phải thuộc dạng người mong manh dễ vỡ đâu.

"Ôi dào, cậu cứ đùa," Tôi cười trừ, phẩy phẩy tay từ chối. "Ba chuyện lằng nhằng này, cậu đừng để tâm đến. Tính anh cậu là thế rồi, biết trách ai được đây."

Trách lỗ hổng thời gian ấy.

Nếu như đêm đó người bị cuốn về quá khứ là người khác, không phải tôi thì có phải mọi chuyện đã thay đổi rồi không. Sẽ không có chuyện tôi đau đầu học mấy con chữ lằng nhằng khó nhớ này, cũng không có chuyện tôi bị đánh giữa chừng rồi bị tống tiền nữa. 

Cơ mà, nếu như mọi thứ thật sự thay đổi, thì tôi không còn được ngồi bên ánh đèn cháy lờ mờ mà ngắm ánh trăng màu xám bạc bên ai đó. Không được thấy mặt nước của sông Côn gợn sóng, lấp loáng dưới ánh mặt trời, không được thấy cảnh nhộn nhịp của bến Trường Trầu khi xưa.

Không có tất cả.

Mà nói làm gì cho buồn não ruột thêm. Tầm này chỉ mới bắt đầu thôi, vẫn chưa có mấy sự kiện lằng nhà lằng nhằng hay mấy cuộc chiến đẫm máu. Vẫn còn thời khắc tươi đẹp mà nhàn hạ chán - là khi dòng nắng sáng nhảy nhót trên lưỡi đao, tạo thành những tia sáng huyền bí. Nếu cứ ngồi ngẫm nghĩ về mấy chuyện tiêu cực miết thì đâm ra tôi già trước tuổi mất thôi.

Tích cực lên nào!

Sau khi nghe thấy những lời được thốt ra từ miệng tôi, cậu đứng ngây người nhìn tôi mất một hồi như đang xác định xem người trước mặt cậu có phải là bà chị ngốc của mình không. Chắc thường ngày tôi toàn phát ngôn ra mấy câu mất não, nghe bị mất logic nên cậu đã bình thường hóa việc nghe tôi nói như thế. Vốn đã quen với một "tôi" của ngày thường, nay lại bị "tôi" của ngày hôm nay dọa cho sợ phát khiếp nên cậu cần dừng vài giây để phân biệt.

"Sau bao năm thì chị mới lấy được một ngày bình thường như này, may thật." Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi mím môi cười với tôi. Cũng như cậu, trăm năm tôi mới có lấy một ngày được thấy cậu cười mà không phải dạng sắp nổi cơn cuồng thịnh đến nơi.

"Làm như trước đó tôi khác lắm ấy," Tôi xua tay. "Còn cậu, đi vào trong nghỉ ngơi đi. Hôm sau không khéo bị bệnh thì chẳng trách anh cậu lại đổ thừa cho tôi nữa đó."

Cậu lắng nghe nốt mấy lời cuối của tôi, sau đó thong thả bước đi. Còn tôi thì để mặc cậu lướt ngang qua mình mà không buồn níu giữ cậu lại thêm. Gian nhà chính giờ còn có mình tôi, bên cạnh là cái chõng tre nằm hiu quạnh.

Gió khe khẽ ru, lá cây rơi xuống đất thành từng cụm nhỏ, tán cây xào xạc đầy ồn ào. Mục phu đã chìm vào giấc ngủ bên cạnh đàn cừu nhỏ đang say giấc của mình. Trăng treo quá đỉnh đầu từ lâu, sớm đã không còn thích hợp cho những kẻ thích ngắm sao nhìn trăng. Văng vẳng trong hư vô là những tiếng cười, hay những tiếng binh đao va vào nhau của một vài kẻ đang luyện võ nghệ đương lúc trời tối muộn. 

Cái lạnh thâu đêm bắt đầu đi lộng hành - như cách nó đã làm ròng rã suốt mấy mươi năm qua - để hạ gục những người vốn dễ bị cảm lạnh. May mắn thì còn có thể chạy chữa kịp thời, còn nếu chậm chân thì thôi, không còn cách nào khác ngoại trừ việc vái lạy bốn phương cả. Tôi cũng không khác gì đâu, bản thân cũng bị ốm suốt mấy chặp cả rồi.

Tôi không muốn phải nhìn tương lai xa vời vợi ở trước mắt, cũng như cách nó kết thúc đầy bi thảm. Đến tôi là người của tương lai, vô tình đọc được những sự kiện ấy qua mấy trang sách sử thôi cũng đã đủ sởn hết cả da gà lên. Không biết những người chứng kiến tận mắt ở nơi đó sẽ như thế nào, buồn vui, căm hận ra sao.

Sự đời thật phũ phàng, nhân gian đầy luyến tiếc...

----------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store