Cai Gia Cua Su Vun Dap
Chương 10---------------------------Phủi bay xui xẻo! Phủi bay oán niệm! Phủi bay cô hồn dã quỷ ngày đêm quấy phá!Ninh Tịnh cầm một bó lớn lá bưởi cùng mấy loại cây cỏ mà trong quan niệm của mình là có thể trừ tà, đuổi yêu, diệt trừ yêu khí không ngừng vun về phía của Triệu Lệ Dĩnh-Tịnh tỷ, này có phải hơi quá không?Triệu Lệ Dĩnh có chút yếu ớt phản kháng, nàng cũng tự thấy chính mình dạo này âm khí nặng nề nếu không sao có thể liên tiếp gặp xui xẻo, nhưng mà đứng trước cửa hàng Trùng Tử mà đuổi yêu khí như vậy có phải hơi kì quái hay không?-Em thì biết cái gì? Sáng sớm hôm nay chị đây đã cất công từ bỏ giấc ngủ ngon để đi lên chùa thỉnh những thứ này về cho em, bảo đảm có công hiệuQuăng cho lão bản của mình một ánh mắt không thể đàm phán, Triệu Lệ Dĩnh tức thì ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn làm bảy bảy bốn mươi chín bước tầy trừ yêu ma, thanh lọc thân thể mới có thể bước vào cửa hàng-Hảo, hảo, là em không biết!Đưa mắt nhìn quanh cửa hàng một lượt, nàng hít mạnh một hơi trong lòng vô cùng thanh thảnCó những thứ phải triệt để buông bỏBuổi trưa, Triệu Lệ Dĩnh cầm chìa khóa xe trên tay đi xuống lầu một tình cờ nghe được một đoạn hội thoại của nhân viên cùng khách hàng-Tất cả điều là gốm sao? Cháu của ta còn nhỏ nó thích những đồ mỹ nghệ nhưng chơi đồ gốm rất dễ vỡ, ngoài gốm ra cửa hàng của cô không còn sản phẩm nào khác sao?Nhân viên cảm thấy vị khách này thật sự có vấn đề, đến cửa hàng gốm sứ mà tìm món đồ không dễ vỡ? Nhưng dù sao nhân viên cũng rất chuyên nghiệp mà giải đáp-Lão gia, ở chỗ chúng tôi không có, chỉ có gốm sứ thôi-Bá Bá, cháu trai của người yêu thích mỹ nghệ thì ngoài trừ gốm vẫn còn nhiều thứ khác mà, chẳng hạn như điêu khắc gỗ, trạm ngọc, tất cả điều là đồ thủ công mỹ nghệ....Triệu Lệ Dĩnh nháy mắt người nhân viên liền hiểu ý mà cúi đầu rời đi-Cháu của bá bá năm nay bao nhiêu tuổi, cháu có thể tư vấn cho bá bá-Ngày kia là sinh thần của nó, nó chỉ mới có bảy tuổi thôi mà lại không chịu chơi những món đồ chơi giống bạn bè, đồ gốm nhà của ta điều bị thằng nhóc mang xuống chơi đùa, ta nhìn xót hết cả ruột gan. Cô gái trẻ, cô nói xem ta nên tặng quà sinh thần gì cho nó đây?Nụ cười trên môi Triệu Lệ Dĩnh càng nồng đậm, tuổi con nhỏ như vậy mà đối với nghề truyền thống rất có đam mê nha-Như vậy đi bá bá, chỗ cháu vừa nhập về một khối ngọc cẩm màu trắng, cháu sẽ khắc thành một miếng ngọc để bá bá tặng cháu trai có được không?-Thật sao?Lão nhân gia không hề che giấu sự bất ngờ-Tất nhiên, Triệu Lệ Dĩnh cháu không nói đùa bao giờ...-Triệu Lệ Dĩnh?Nghe đại danh cô gái trẻ này lão nhân gia liền hồi tượng lại câu chuyện tuần trước, trong lòng thoáng tia bất ngờ, khóe môi lại cười ý vị khó đoán-Hảo, vậy khi nào ta có thể đến lấy?-Có tiện không nói bá bá cho cháu địa chỉ, ngày kia cháu sẽ mang đến được không?-Không thành vấn đềLý Gia Hân suy nghĩ tới lui vẫn không tài nào thoát khỏi hình ảnh nằm viện đầy yếu ớt của Triệu Lệ Dĩnh, dù câu chuyện này phía Triệu Lệ Dĩnh câu không đá động đến, nhưng bà cảm thấy chính mình không làm rõ vấn đề thì thật sự không tài nào ngủ ngon giấc đượcVì vậy, một buổi chiều sau khi từ tập đoàn Lý thị trở về bà đã trực tiếp đi đến trạch viện của Lý gia-Ngọn gió nào thổi con đến đây? Lý lão gia dùng quải trượng gõ xuống sàn gỗ trong phòng khách, từ bên trong người làm cùng Lý phu nhân bê ra một dĩa hoa quả vừa mới gọt-A Tuyết tiến tổ quay phim rồi sao? Hai câu hỏi liên tiếp đặc ra mà Lý Gia Hân hoàn toàn không có ý định trả lời, ánh nhìn nghiêm túc hiếm có của bà khiến cho tỷ tỷ ruột Lý Nhược vừa bước xuống phòng khách cũng cảm thấy không khí này quá kì quái đi-Chuyện của Dĩnh bảo, cha làm hơi quá, có phải nên có lời giải thích với con không? Mặc dù con không thừa nhận nhưng nó là con của con mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, muốn đánh muốn mắng hình như chỉ có con là người có thể ra tay...Ba người nhà Lý gia đồng loạt nhìn về phía Lý Gia Hân tràn ngập nghi vấn, này là khởi binh vấn tội sao? Mà còn là vì tiểu tạp chủng kia?Có phải Lý Gia Hân bị đá rơi trúng đầu rồi không-Em gái, có phải công việc bận rộn đến điên luôn rồi không? Em đang ra mặt bảo vệ cho tạp chủng đó sao?Người đại tỷ này ở bên ngoài ngang tàn hống hách, cậy vào gia thế của nhà họ Lý mà khắp nơi gây chuyện, Lý Gia Hân thỉnh thoảng còn phải đi dọn tàn cuộc cho chị ta, nói khó nghe một chút chính là trong mắt Lý Gia Hân người chị này phi thường không đang nóiMặc dù thân thế Triệu Lệ Dĩnh không đẹp đẽ nhưng tốt xấu gì vẫn xác định được cha đứa bé, còn con gái của Lý Nhược – Lý Thu Hoa thì hai mươi sáu năm qua chưa hề biết cha là aiTạp chủng? lời này nên dùng cho con gái đại tỷ thì đúng nhất-Lần trước Triệu Lệ Dĩnh đã nói qua với tỷ rồi đúng không? Nó có tên có họ, một tiếng tạp chủng chỉ đánh giá phẩm cách của tỷ không đáng được tôn trọngCộp..Lý lão gia tức giận gõ mạnh quải trượng xuống nền nhà, ánh mắt người nam nhân chinh chiến thương trường nhiều năm vô cùng sắc bén, ông ghim chặt ánh nhìn vào dáng vẻ của Lý Gia Hân-Một trận đòn có thể có được tình thương từ con thì ta thấy nó chịu cũng không uổng phí -Lời này không sai, con từ sau khi ở Vân Nam vốn là đã muốn Triệu Lệ Dĩnh chuyển đến trạch viện cùng gia đình con chung sống, chỉ là phát sinh một số vấn đề nên chậm trễ, lần nay xem như cha giúp con củng cố được ý niệm ban đầu...Đây chả khác một tin tức chấn động thả xuống ba người kia, Lý phu nhân là người trước tiên phản ứng-Gia Hân, lời này là thật? Con nhận lại cô ta sao?Lý Gia Hân không vội trả lời. bà trầm ngâm vài giây mới chắc giọng lên tiếng-PhảiEm trai của Hàn Chân là thượng nghị sĩ của chính phủ Hàn Hiên có một người con trai độc nhất năm nay lên bảy tuổi tên là Hàn Phúc, không giống như những đứa trẻ lớn lên trong giới hào môn khác, Hàn Phúc đối với nghệ thuật truyền thồng cùng những người thợ lành nghề vô cùng có hứng thúVì vậy, sinh thần của mình thằng bé hi vọng có thể nhận được những món đồ mỹ nghệ được chế tác tinh xảo, kết quả ba ba Hàn Hiên lại tặng một món máy bay chiến đấu mô hình, ma ma lại tặng một phiếu học tập ngoại ngữ, vợ chồng bác cả lại tặng một tờ chi phiếu mấy số không cho cậu nhóc muốn mua gì thì muaToàn bộ quà tặng điều không có một món khiến cậu bé thấy hứng thú, vì vậy suốt buổi tiệc điều mang dáng vẻ ủ dộtHàn lão gia nhìn cháu nội trai duy nhất mặt chau mày ủ mà hơi không kiên nhẫn liên tục nhìn vào đồng hồ quả quýt trên bàn, sắp đến giờ hẹn rồi liệu cô gái kia có thật sự mang đến không?Triệu Lệ Dĩnh lái xe theo chỉ dẫn của bản đồ suốt hai mươi mấy phút mới đến được khu dân cư siêu cao cấp dọc bên sông Hoàng Phố, chả trách cháu trai ông lão kia lại yêu thích đồ cổ, thú vui thật xa sỉNàng dừng trước địa chỉ mà bá bá kia đã cho, là một trạch uyển đồ số, tắt máy xe đồng thời cầm theo chiếc hộp bằng nhung màu xanh coban đẹp mắt Triệu Lệ Dĩnh đẩy cửa xe bước đến chỗ bảo an -Xin chào, tôi đến giao đồ cho Hàn lão gia!Bảo an nhìn Triệu Lệ Dĩnh đang mỉm cười trước mặt mà ngẩn ngơ, biểu tiểu thư nhà này là minh tinh nổi tiếng nhưng khí chất quá lạnh lẽo, còn cô gái trẻ tuổi này nhìn qua chỉ đứng im một chỗ mỉm cười cũng cảm thấy nhưng ánh dương rực rỡCó phải là Hot Girl mạng mới nổi hay không?-Đại huynh, báo lão gia của huynh giúp ta...Bảo an ca ca này cứ nhìn như vậy Triệu Lệ Dĩnh có chút không thoải mái mới lần nữa lên tiếng đốc thúc-A..a..được, cô đợi tôi vào báo với lão gia...-Này...Nàng đâu có nhu cầu gặp bá bá đóHơn ba phút sau bảo an ca ca liền trở ra nhưng là con mang theo một người phụ nữ nhìn qua có vẻ là quản gia nơi này-Chào cô, tôi họ Lâm là quản gia của nhà họ Hàn, lão gia chúng tôi mời cô vào trong...Cái quỷ gì a, Triệu Lệ Dĩnh muốn lên tiếng từ chối nhưng nhìn thái độ của Lâm quản gia nhiệt tình như vậy nàng cũng không nỡ, quan trọng là nàng muốn gặp bạn nhỏ có chung đam mê với nàng-Hảo, mời Lâm quản gia dẫn đườngThật may mắn ngày hôm nay Triệu Lệ Dĩnh không ăn mặc xuề xòa nếu không thật sự không dám nhấc chân vào đây-Có thể xưng hô như thế nào với côĐang đi dọc theo đường lát đá, hai bên là hàng cây dương xây tốt, quản gia Lâm đột ngột bắt chuyện-À cháu họ Triệu, có thể gọi cháu là Tiểu Triệu-Nhìn qua cháu còn khá trẻ, đã được hai mươi lăm chưa?Nội tâm Triệu Lệ Dĩnh cực lực nhảy múa, nàng cười rộ lên, hai tròng mắt lấp lánh như ánh sao, phàm là nữ nhân nghe người khác khen như vậy làm sao có thể không vui-Đa tạ, cháu sắp ba mươi rồiDường như quản gia Lâm không thể tin được, sự ngạc nhiên vẻ đầy trên mặt, cô gái này vậy mà gần ba mươi sao? Thật sự nhìn không ra một chút nào-Ta cứ tưởng biểu tiểu thư có thể ăn gian tuổi tác không ngờ cháu cũng vậy, nhìn chẳng ra là là nữ nhân ba mươiTrò chuyện thêm vài câu chuyện vụn vặt liền đến hậu viện, Triệu Lệ Dĩnh có thể dễ dàng nhìn thấy một bàn tiệc ngoài trời được đặc cạnh hồ lớn, bóng bay cùng các vật dụng trang trí nhìn qua vô cùng đẹp mắtCàng đến gần sóng lưng Triệu Lệ Dĩnh càng căng cứng, nàng mắt không cận quá nặng nên tuyệt đối có thể xác định hai trong số những người đang ngồi đó là Hàn Chân cùng Lý Gia HânNàng gấp rút muốn xoay đầu chạy, vì cái gì nàng càng tránh lại càng gặp? Có duyên dữ vậy sao?Tịnh tâm lại một chút thì nàng việc gì phải sợ, rõ ràng sự tồn tại của nàng đâu có mấy người biết, có chạm mặt nàng trực tiếp giả ngu là được...-Lão gia, cô ấy đã đếnĐây rõ ràng là tiệc tư nhân tại gia nên tuyệt đối sẽ không có người ngoài được mời đến, sự xuất hiện của Triệu Lệ Dĩnh thành công nắm kéo toàn bộ ánh mắt của mọi ngườiHàn Chân lẫn Lý Gia Hân chính là kinh ngạc nhất, hai vợ chồng không hẹn mà nhìn nhau đầy thắc mắcTriệu Lệ Dĩnh sóng lưng thẳng tắp, nàng mỉm cười đúng kiểu xả giao khách khí-Đây là thành quả của cháu, bá bá người xem đi, cháu còn có việc, cháu xin phép đi trướcHàn lão gia đón chiếc hộp trong tay Triệu Lệ Dĩnh, ông mỉm cười gật đầu, sau lại không hề có ý định cho cô gái này rời đi-Đã đến rồi thì cháu ở lại dùng tiệc cùng gia đình ta, điều là người trong nhà không cần khách khíMấy tiếng "người trong nhà" thật sự khiến Triệu Lệ Dĩnh nổi đầy gai ốc, nàng não không làm bằng đậu phủ nên không thể hiểu được mối quan hệ của bá bá này cùng Hàn Tuyết, đánh bài chuồn là nhanh nhất-Không cần, bá bá không cần hữu lễ, cháu xin phépTriệu Lệ Dĩnh chân vừa xoay đi, chủ nhân của buổi tiệc tức là Hàn Phúc vừa nhận được mảnh ngọc trạm liền phấn khích nhảy cẳng lên người Triệu Lệ Dĩnh, nàng lão đão suýt chút đã ngã nhàu-Cẩn thận một chútLý Gia Hân theo bản năng liền xúc động lên tiếng-Tỷ tỷ xinh đẹp, mảnh ngọc này là tỷ khắc sao? Thật lợi hại có thể chỉ cho em không?Mi tâm Triệu Lệ Dĩnh liền co giật mấy cái, hiếm lắm mới gặp được bạn nhỏ có lòng đam mê giống mình biết đâu tương lai còn là hạt mầm tốt, nhưng có cho vạn lượng hoàng kim nàng cũng không dám lưu lại địa phương này -Đã đến rồi thì giám độc Triệu cũng nên nể mặt mà ở lại dùng bữa đi...Tin được không lời này của Lý Gia Hân nói ra là nói cùng Triệu Lệ Dĩnh-Con quen cô bé này sao?Hàn phu nhân vẫn cứ cảm thấy đã gặp cô gái này ở địa phương nào, nhưng lại nhớ mãi không ra...-Mấy chiếc bình gốm mà con lần trước tặng cho cha mẹ là từ cửa hàng của giám đốc TriệuTriệu Lệ Dĩnh không thể dằn co liền nhu thuận ngồi vào ghế trống bên cạnh Lý Gia Hân, nhưng nàng hiểu rất rõ vị trí này là của Hàn Tuyết, nàng tuyệt đối không được tham luyến....Chén nhỏ trước mặt được người thả vào một khối cá, Triệu Lệ Dĩnh không hề che giấu hốt hoảng nơi đáy mắt, nàng toàn thân thật sự muốn phát ngứa đến nơi, buổi ăn này như thế nào sẽ kết thúc đây-Tỷ tỷ xinh đẹp, mảnh ngọc này thật sự rất đẹp, là tỷ đã mua được ở đâu vậy?Sự hào hứng của người bạn nhỏ Hàn Phúc đối với quà tặng của mình làm cho Triệu Lệ Dĩnh có vài phần bình tĩnh, nàng nháy mắt có mấy phần tinh nghịch-Là ta tự khắc đấy, bảo đảm độc nhất vô nhị....-Thật sao?Lý Gia Hân ngồi bên cạnh lại đột nhiên phát hiện bà gần như không hề bài xích nhiều như bà vẫn nghĩ, từ sau lần Chu Tuyết nói về khoảng thời gian trưởng thành của Triệu Lệ Dĩnh, từ tận sâu trong xương tủy bà thật lòng vô cùng tự hào xen lẫn cảm giác xót xa vô hìnhHàn Chân nói đúng, đây là cốt nhục của bà, và tất cả mọi lỗi lầm điều không liên quan đến Triệu Lệ Dĩnh..Bà nhiều năm như vậy dằn vặt con bé nhưng khi nguy hiểm cận kề vẫn là mẫu tử liền tâm...Chuyện ở Vân Nam là một ví dụ -Tỷ Tỷ người thật lợi hại, có thể chỉ cho đệ không?-Đương nhiên, nếu đệ có thời gian có thể nói người nhà dẫn đến chỗ của tỷTừ khi bắt đầu buổi tiệc thái độ của Hàn Phúc điều rất chán nản nhưng sự xuất hiện của Triệu Lệ Dĩnh cùng món quà nhỏ kia liền như tiếp thêm hàng vạn năng lượng, cái miệng nhỏ không ngừng nói, lại còn vô cùng hào hứngTriệu Lệ Dĩnh nhìn đồng hồ đeo tay đã sắp trôi qua một giờ đồng hồ, nàng chỉnh chu trang phục muốn đứng dậy ai lại biết người phụ nữ bên cạnh âm dương quái khí nhìn nàng -Vết thương đã ổn chưa? Có một điều ta cần nói cho cô biết, ta không phải người ra lệnh bắt cô, tin hay không thì tùy...Cơ mặt Triệu Lệ Dĩnh thoáng cứng lại, nói mấy lời này với nàng để làm gì?-Đã biết..Triệu Lệ Dĩnh đứng dậy lập tức đẩy ghế ngồi, nàng vòng một đường đến chỗ Hàn bá bá kia, nghiêng người chào-Bá bá, cháu còn có việc, cháu xin phép đi trước-Vẫn còn sớm, không lưu lại một chút sao? Tôn tử của ta đối với cháu vô cùng yêu thích...-Cháu vẫn còn có việc, đa tạ bá bá đã lưu cháu lại dùng bữa...-Được...Hàn lão gia làm việc xưa nay không có chuyện gì vô nghĩa, lần gặp đầu tiên quả thật ông không nghĩ cửa hàng đồ gốm ấy là của Triệu Lệ Dĩnh, sau ông cũng tỉ mỉ điều tra đối với đứa nhỏ này tràn ngập hứng thúNgày hôm nay ông cố tình lưu lại Triệu Lệ Dĩnh để xem phản ứng của vợ chồng Hàn Chân, cũng là quan sát kỹ hơn đứa nhỏ nàyTriệu Lệ Dĩnh cúi chào nói lời tạm biệt liền nhanh chóng rời đi nhưng còn chưa được năm bước chân di động của nàng lại reo vang liên hồi, nhìn ID khóe môi Triệu Lệ Dĩnh không hề che dấu nụ cười chân thật-Em đến ngay, chờ em một chút[........]-Hảo, không say không về...Bỏ lại di động vào túi áo Măng-Tô màu đen của mình, Triệu Lệ Dĩnh không hề biết ánh mắt của Lý Gia Hân nhìn mình nhiều hơn rất nhiều ý tứRa là đi tiệc tung, bê tha...Từ chỗ Hàn gia di chuyển đến điểm hẹn không quá xa, nên khi Triệu Lệ Dĩnh vừa bước lên du thuyền thì bàn ăn cùng rượu ngon chỉ vừa bay ra, tiệc nhỏ không bao nhiêu người ngoài trừ Ninh Tịnh đang đứng kia thì những người khác Triệu Lệ Dĩnh điều chưa từng gặp qua-Ây ya, xem ai đến kia, đó chả phải tiểu mỹ nhân phố thương mại sao? Mau đến đây, chỉ còn thiếu mỗi em...Ninh Tịnh trên người mặc lễ phục vô cùng cầu kỳ, trang điểm lại thập phần sắc sảo, Triệu Lệ Dĩnh có chút muốn chạy, này có giống tiệc làm ăn chỗ nào?-Tịnh đại tỷ của ta, đây là sao?Triệu Lệ Dĩnh cười lịch thiệp với những ánh mắt đang chiếu đến chỗ của mình, nàng theo chân Ninh Tịnh đi đến một góc bên sofa, sau lại đón hai ly rượu từ phục vụ viên-Tưởng mời em đi uống rượu sao? Nhìn thấy nam nhân mặc áo gile trắng kia không? Cái người soái khí ngời ngời ấyTriệu Lệ Dĩnh theo hướng mắt của Ninh Tịnh liền nhìn thấy đối tương, một mỹ nam tử không tệ, nhưng liên quan gì nàng, từ lâu mắt của nàng đã chỉ chứa được một thân ảnh-Đó là Trần Lạc, hắn là đạo diễn điện ảnh có tiếng, nghe nói sắp tới hắn sẽ khởi quay một bộ phim liên quan đến ngành gốm sứ truyền thống, em nói xem nói chúng ta xí được mối làm ăn này hoặc là cung cấp đồ cho đoàn phim thì có phải cửa hàng chúng ta từ loại hai sẽ thăng lên loại một ở Thượng Hải hay không? Nói không chừng còn chen được chân làm cố vấn thiết kế cho đoàn phimNinh Tịnh thuyết giảng một trà thì nam nhân tên Trần Lạc kia cũng hữu ý dời ánh nhìn sang, anh ta thậm chí còn giơ lên ly rượu hướng về phía Triệu Lệ Dĩnh nhã ý mời nâng cốcTriệu Lệ Dĩnh dĩ nhiên nhảy số cực nhanh liền hưởng ứng, đồng thời hơi cúi đầu chào hỏi-Chị sao biết thông tin này?-Ta đây là ai? Lão bản nếu có mối làm ăn này em nói xem có nên tăng lương không?Triệu Lệ Dĩnh không hề chưa cho người chị này mặt mũi trực tiếp lắc đầu-Không thể, em đang rất nghèo để lèo lái cửa hàng chị thấy không cả người chỉ toàn da và xương..., chị còn không có lương tâm đòi tăng lương, thật bốc lột quá mà....Nếu không phải đang diễn ra tiệc rượu lớn những nhân vật tương đối có máu mặt ở đây chỉ sợ Ninh Tịnh đã trực tiếp nắm lấy lỗ tai của Triệu Lệ Dĩnh-Em đi làm quen một chút, kiếm thật nhiều nhân dân tệ....Nhờ vào dung mạo xuất chúng nên dù cho hiện tại Triệu Lệ Dĩnh không hề mặc lễ phục cầu kỳ như những nữ nhân khác, nàng nhìn qua vô cùng đơn giản, áo thun cổ lọ cao màu trắng kem, bên ngoài được bọc lấy bởi áo Măng-Tô màu đen, quần cùng là dạng quần vô cùng đơn giản, dưới chân đi đôi cao gót màu bạc, nhưng vẫn rất thu hút, mỗi bước chân của nàng điều câu theo không biết bao nhiêu ánh nhìn-Xin chào, đạo diễn Trần, tôi họ Triệu có thể mời anh một ly rượu không?-Không thể từ chối!Trần Lạc ánh mắt nhìn Triệu Lệ Dĩnh tràn ngập ý tứ, anh ta đương nhiên hiểu rõ những người có mặt ở buổi tiệc này ít nhiều điều sẽ mang chút ít tâm tư, nhưng từ khi bắt đầu đến hiện tại đã qua một nữa vẫn không hề có người trực tiếp tiến đến bắt chuyệnNữ nhân xinh đẹp này là người đầu tiên-Tôi có kinh doanh nhỏ về đồ gốm, tương lai nếu anh có nhã hứng muốn tìm hiểu thì có thể liên hệ với tôi! Cửa hàng Trùng Tử đã bốn năm liên tiếp nằm trong danh sách của hội mỹ nghệ Trung Quốc, rất vinh dự nếu đạo diễn Trần đại giá quang lâmNgày thường có không ít người nói rằng trên người Triệu Lệ Dĩnh tồn tại mấy trăm nhân cách, mỗi một đối tượng sẽ cho ra một cách ứng xử tương ứng, giống như hiện tại Trần Lạc tương lai có thể sẽ là đối tác làm ăn, nàng luôn duy trì trạng thái cân bằng khi nói chuyện, không ủy lụy càng không cao ngạo-Nhất định, tôi sẽ đích thân đến, Triệu tổng đây thật là tuổi trẻ tài cao-Không dám nhận, đạo diễn Trần có thể gọi tôi là cô Triệu, tôi cùng chỉ là kinh doanh bình thường cái danh Triệu tổng có phần quá sức không dám mang lên người...-Thú vịTrần Lạc lần nữa nâng ly, Triệu Lệ Dĩnh cũng là thuận tiện uống đến cạn đáy...-Vậy tôi sẽ liên lạc với cô Triệu như thế nào?Nhận thấy Trần Lạc muốn thêm Wechat, Triệu Lệ Dĩnh rất nhanh đã đẩy Ninh Tịnh ra chắn-Đạo diễn Trần có thể trao đổi cùng cô ấy, đây là người chịu trách PR của cửa hàng, cô NinhNụ cười trên mặt Trần Lạc càng thêm nồng đậm
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store