ZingTruyen.Store

Ca Man Tu Tien Sieu Vui Suong

Giờ phút này, bên trong chiến trường cổ.

Trên người Cơ Linh Tuyết đã có thêm vài vết thương. Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, những người đối diện đó xuống tay với nàng ác hơn với những người khác.

Nàng lạnh lùng lau máu tràn ra nơi khóe miệng, nhét một viên linh đan vào trong miệng.

Trọng Kiệt đã không chịu đựng nổi: “Các vị sư đệ sư muội, không cần đánh bừa với bọn họ, chúng ta đi trước.”

Dứt lời, hắn bóp nát linh ngọc, cả người hóa thành một luồng linh quang biến mất.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Minh Đại đứng ở cạnh Cơ Linh Tuyết nhỏ giọng nói.

Sắc mặt nàng ta không đẹp, trên thực tế, giờ phút này đệ tử còn đứng ở chỗ này, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo vết thương.

Ánh mắt Cơ Linh Tuyết nặng nề nhìn người đối diện, nói: “Ngươi đi trước.”

Minh Đại không hổ người làm bạn mấy chục năm với nàng, trong nháy mắt đã hiểu ý nàng: “Ngươi không đi?”

Cơ Linh Tuyết không nói gì.

Đại bỉ tiên môn mười năm một lần, nàng không cam lòng bị ép phải loại trừ vì một đám tiểu nhân như vậy ở vòng thứ nhất.

Giọng nói của nàng bình tĩnh: “Ta có át chủ bài bảo mệnh, sẽ không xảy ra chuyện.”

Chỉ trong chốc lát nói chuyện, cánh tay Minh Đại đã bị linh quang cắt ra một lỗ hổng.

Nàng ta khẽ cắn môi, cười khổ: “Ta chỉ có thể đi cùng ngươi đến đây. Linh Tuyết, hẹn gặp lại.”

Trong chớp mắt trước khi bóp nát linh ngọc, nàng ta dùng hết linh lực cuối cùng, làm nổ mấy tấm phù triện còn dư lại, để Cơ Linh Tuyết được nghỉ một hơi ngắn ngủi.

Tầm mắt vừa chuyển, Minh Đại đã xuất hiện ở trên đài.

Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập ở chóp mũi, chỉ mới nhìn, nàng ta đã ngây dại: “Đây là?”

Một luồng linh quang giàu sức sống đánh vào trên người nàng ta, đau đớn vì vết thương giảm bớt nhiều, tiếp theo một viên linh đan đưa tới bên miệng nàng ta.

“Đa tạ.” Minh Đại nuốt linh đan xuống, khôi phục một chút sức lực, mới chú ý tới bên cạnh nàng ta thế mà lại là Giang Ngư.

“Là ngươi?” Trong lúc nhất thời sắc mặt Minh Đại trở nên phức tạp, một lát sau nàng ta quay đầu, không tự nhiên nói: “Đa tạ ngươi, nhưng ta sẽ không bởi vậy mà thay đổi cái nhìn đối với ngươi.”

Cho dù biết Giang Ngư là “Ngư Trưởng lão”, nàng ta cũng vẫn kiên trì không thích Giang Ngư.

Giang Ngư cũng không để ý cái nhìn của nàng ta: “Tùy ngươi.”

Vết thương trên người lâm râm đau, Minh Đại nhìn số người bệnh đông đảo trong sân, thật sự không nhịn được: “Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Nàng ta cho rằng đám người mình bị tập kích chỉ là ngẫu nhiên, nhưng vì sao nơi này lại xuất hiện nhiều đệ tử bị thương như vậy?

Cách đó không xa đã có đệ tử Thái Hư phụ trách chăm sóc người bệnh lại đây, Giang Ngư nói đơn giản: “Bí cảnh xảy ra vấn đề, các đệ tử tàn sát nhau. Chiến trường cổ đã trở nên không an toàn.”

Minh Đại hít hà một hơi, ngửa đầu, vừa lúc nhìn thấy cục diện đệ tử hai bên giằng co trên linh quang kính ở trung ương.

Nàng ta vội vàng nói: “Linh Tuyết còn ở bên trong, nàng ấy không ra với chúng ta!”

Giang Ngư liếc nhìn nàng ta một cái, ngẫm lại tình cảm của nàng ta với nữ chính cũng tốt đấy. Mà cũng phải, nếu tình cảm của nàng ta với nữ chính không tốt, cũng sẽ không kiên định ghét mình như vậy.

Đệ tử Thái Hư đã qua, thấy dáng vẻ nàng ta tâm thần không yên, Giang Ngư chỉ có thể an ủi nàng ta: “Các Trưởng lão sẽ nghĩ cách.”

Minh Đại bị đưa đi, Giang Ngư đứng lên, nhắm mắt lại, khẽ thở ra một hơi.

Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều máu như vậy, nhìn thấy nhiều vết thương dữ tợn như vậy.

Cho dù sau khi trở thành tu sĩ, năng lực thừa nhận của nàng tăng mạnh, trong lúc nhất thời cũng có chút đầu váng mắt hoa.

Nhận thấy được hơi thở quen thuộc tới gần bên cạnh, Giang Ngư mở mắt, quay đầu lại: “Sư huynh.”

Cơ Trường Linh đưa cho nàng một thứ: “Mang ở trên người.”

Là một túi thơm bạch ngọc chạm rỗng óng ánh tỏa sáng, Giang Ngư nhận lấy. Trong nháy mắt chạm vào, nàng cảm nhận một mùi thơm thoảng lành lạnh thấm vào ruột gan, mùi máu tươi quanh quẩn nơi chóp mũi chỉ một thoáng đã biến mất không thấy.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, túi thơm nhỏ đến không thể phát hiện, nàng treo nó ở bên hông.

Giang Ngư hỏi: “Tông chủ Thái Hư bên kia còn chưa nghĩ ra cách mở bí cảnh ra à?”

Cơ Trường Linh lắc đầu: “Trận pháp bị người ta làm hỏng rồi.”

“Người làm?” Giang Ngư không cảm thấy bất ngờ, nàng chỉ khó hiểu: “Đối phương làm như vậy, là muốn cái gì đây?”

Làm đệ tử giết hại lẫn nhau bên trong bí cảnh?

Các đệ tử đại môn phái có thể vào chiến trường cổ, ít nhiều đều có một vài át chủ bài bảo mệnh. Huống chi, bọn họ chỉ cần bóp nát linh ngọc trước khi kiệt lực, là có thể truyền tống ra.

Có nhóm Trưởng lão Dược tu đại tiên môn ở đây, trừ khi đan điền bị hư hỏng không thể xoay chuyển, nếu không thương thế có nghiêm trọng hơn cũng chỉ tốn nhiều dược liệu một chút thôi.

Đối phương phí sức lớn như vậy, làm ra việc lớn thế ở đại bỉ tiên môn, quyết không có khả năng chỉ muốn đuổi người ra khỏi chiến trường cổ đơn giản được.

Nàng không kiềm được nhìn về phía các đệ tử còn đang cẩn trọng dò xét tình hình thực tế ở linh quang kính.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nếu có thể truyền tin đi vào, để đệ tử bên trong đều ra ngoài thì tốt rồi. Như vậy, các đại tiên môn mới chân chính không có nỗi lo về sau.

Cơ Trường Linh nói: “Mấy vị Trưởng lão tinh thông trận pháp đã tụ ở bên nhau một lần nữa chữa trị pháp trận, dự tính cần ba ngày.”

Ba ngày?

Trước mắt lại là ba luồng linh quang hiện lên, đệ tử Thái Hư canh giữ ở bên cạnh thuần thục nâng người xuống.

Giang Ngư nhăn mày lại, dựa theo tốc độ như vậy, ba ngày, còn không biết có bao nhiêu đệ tử bị truyền tống ra bởi vì trọng thương.

Sự thật quả nhiên như thế, từ đó đến ba ngày sau, đài cao vốn hẳn trở thành nơi tỷ thí cho đợt thứ hai mà Thái Hư tiêu phí sức lực thật lớn xây đúc thành, gần như hoàn toàn trở thành trạm trung chuyển người bệnh.

Trong vòng ba ngày này, Giang Ngư vô số lần cảm thán, cũng may nơi này là thế giới tu tiên, là Thái Hư Tiên Tông. Tu sĩ sẽ không dễ cảm thấy mệt mỏi, một người dùng linh lực, có thể sánh ngang với một trăm người bình thường ở kiếp trước. Lúc này mới không xuất hiện bất kỳ tình huống không đủ người gì.

… Đương nhiên khác biệt vẫn phải có.

Như đám người Minh Đại ra đầu tiên, còn có thể hưởng thụ đãi ngộ hai đệ tử cẩn thận khiêng.

Mấy ngày nay, gần như người bệnh vừa ra đã bị một luồng linh quang đưa đi, hoàn toàn không cho người ta có cơ hội phản ứng.

Giang Ngư tính đại khái, ba ngày này, vòng thí luyện thứ nhất chiến trường cổ, mười vạn đệ tử, bởi vì nội đấu không thể không từ bỏ tư cách truyền tống ra có gần một nửa số người.

Quá khứ chưa bao giờ xuất hiện loại tình huống này.

Đệ tử thương tích nhẹ hơn, sau khi ra báo với sư trưởng, nói mình ở bên trong bí cảnh chiến trường cổ cực kỳ nóng nảy, cực dễ bị người ta chọc giận.

Giang Ngư cũng phát hiện, đệ tử truyền tống ra, chín phần là đệ tử Kim Đan Kỳ. Bọn họ tu vi thấp, tuổi nhỏ dường như càng dễ dàng bị ảnh hưởng.

Đệ tử hạch tâm các đại tiên tông gần như đều ở lại bên trong bí cảnh.

Như Cơ Linh Tuyết, tu vi không quá cao, nhưng thiên phú cực cao, đạo tâm kiên định, cũng còn kiên trì ở bên trong bí cảnh.

Thời gian ba ngày rất nhanh đã đến, tâm tình Giang Ngư lại không nhẹ nhàng nổi.

Nàng nhìn Cơ Trường Linh, tuy rằng sắc mặt chàng bình tĩnh, nhưng Giang Ngư đã rất quen với chàng.

Nàng hỏi: “Sư huynh, huynh cũng cảm thấy không ổn, có phải không?”

Cơ Trường Linh nhìn nàng: “Sư muội phát hiện cái gì à?”

“Không có.” Giang Ngư ngượng ngùng: “Muội chưa phát hiện gì cả, chỉ bất an trong lòng thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store