C1 C63 Dm Edit Han Vien Tri Tong Tra
xiaoyang520Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài Wattpad @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP..Lạc Lâm Viễn cầm ly nước đá, lành lạnh làm độ ấm lòng bàn tay khô nóng của cậu giảm xuống, cùng với trái tim trong lồng ngực, đều đặn nhịp đập.Cậu thỏa mãn uống một ngụm nước, cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi khi chờ ở ngoài nửa ngày bỗng biến mất không thấy tăm hơi, cậu cũng thật dễ dỗ quá đi.Lạc Lâm Viễn thấy người kia ngồi xổm trên đất, vẫn đang cầm chiếc áo ngắn tay màu trắng, cả buổi không có lấy một phản ứng. Vừa lúc cậu định lên tiếng thì đập vào mắt là cái mác vẫn còn treo lủng lẳng trên áo, ấy thế mà lại xuất hiện con cá lọt lưới.Trong lòng cậu lộp bộp mấy tiếng, buông ly nước, rõ ràng mới vừa uống nước đây thôi, nhưng cổ họng khô khốc lạ thường. Cậu muốn giải thích, lại không biết nên nói thế nào cho hợp lý, nói đây là cậu nhờ người đi mua, giá cả cậu cũng không nắm rõ lắm?Hoặc là cái áo có mác là cậu mua cho mình, những cái khác không có mác là của Du Hàn?Lạc Lâm Viễn hòa hoãn lại nhịp tim đang gia tốc của mình, cậu nhìn chằm chằm Du Hàn, chực chờ đối phương ngẩng đầu lên mới phát hiện ra vẻ mệt mỏi in hằn trên mặt người này, Du Hàn nhẹ giọng nói: "Đắt quá, tôi không thể nhận."Du Hàn gấp quần ào để vào túi gọn gàng rồi trả trở về: "Thật ra mấy bộ này tuy có hơi lớn, nhưng không đến nỗi cậu không mặc được.Lạc Lâm Viễn gian nan nói: "Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ tùy tiện mua thôi."Du Hàn đẩy túi giấy đến chỗ Lạc Lâm Viễn: "Tôi biết cậu có ý tốt, nhưng tôi thật sự không thể nhận nó."Lạc Lâm Viễn nhìn kỹ biểu tình của Du Hàn, ánh mắt Du Hàn tuy ảm đảm, song thoạt nhìn vẫn không phải đang tức giận. Cho đến sau khi ý thức được bản thân mình lo sợ Du Hàn sẽ nổi giận, Lạc Lâm Viễn cảm thấy không thể hiểu được chính mình.Bây giờ là cậu tặng quà cho người ta, vì cái gì mà mang theo tâm trạng nơm nớp lo sợ như vậy, không giống cậu bình thường chút nào.Huống hồ chi, trước kia cả trường tổ chức quyên góp Du Hàn không nhận. Ở tiệc sinh nhật cậu làm phục vụ bàn, Du Hàn cũng không cảm thấy gì, như thế nào mà đến lúc nhận quà lại không muốn lấy.Lạc Lâm Viễn nhìn những cái túi giấy kia, đó chỉ là quần áo và giày mà thôi, chẳng lẽ phải giảm giá mấy thứ này cho Du Hàn thì mới tốt?Nhưng thái độ đó của Du Hàn, có lẽ là vì... coi cậu là bạn bè, cho nên mới không nhận?Tưởng tượng như vậy lại dễ chịu hơn rất nhiều, mặc kệ Du Hàn có nghĩ như thế hay không, cứ coi như cậu đúng rồi đi.Lạc Lâm Viễn kéo túi quần áo lại, thở dài: "Tôi thật sự dựa theo kích cỡ của cậu để mua, nhưng mà nếu cậu không muốn nhận thì cũng không sao."Du Hàn sửng sốt, vốn dĩ cậu còn nghĩ phải bĩnh tĩnh nói chuyện với Lạc Lâm Viễn một hồi mới có thể từ chối món quà đắt tiền này. Nhưng không ngờ Lạc Lâm Viễn không hề dây dưa, rất dứt khoát xách túi đồ lên: "Tôi về đây." Tầm mắt lưu luyến dừng trên ly nước, nói thêm một câu: "Cảm ơn cậu đã tiếp đãi."Lời này thật sự làm người ta xấu hổ, không biết Lạc Lâm Viễn đã đứng chờ bên ngoài bao lâu, sau khi mở cửa vào nhà lại từ chối nhận quà, chỉ cho đối phương ly nước, thật sự cũng không tính là tiếp đãi gì đó.Du Hàn cảm thấy hôm nay mình nên thả lỏng bản thân, dù sao bây giờ cậu khá là mệt mỏi. Lạc Lâm Viễn dứt khoát như vật không phải càng tốt hơn sao, tiễn người ra cửa rồi, cậu có thể đi tắm, rồi ngủ một giấc, buổi tối còn phải đến quán bar làm thêm.Cậu nhìn Lạc Lâm Viễn tay xách nách mang từng bước đi tới cửa, cũng không biết sao lại thế này, chỉ là cậu lẳng lặng nhìn ra được sự thất vọng và ủ rũ từ bóng dáng của Lạc Lâm Viễn, thậm chí có thể nhìn cái đuôi cùng hai tai rũ xuống.Trước sự hối hận của chính mình, cậu cất tiếng gọi người: "Lạc Lâm Viễn!"Lạc Lâm Viễn dừng bước, quay đầu lại, cậu thấy hàng lông mày Du Hàn nhíu lại như thể té ngã bị đau, hơn nửa ngày mới nói: "Cậu... Nếu cậu thật sự muốn trả lại cho tôi mấy bộ quần áo đó, thì... cùng tôi đi dạo siêu thị một lát đi."Lạc Lâm Viễn: "Hả?"Rốt cuộc vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này, Du Hàn nhìn Lạc Lâm Viễn cứ như chú cún nhỏ vui vẻ vì được đi dạo siêu thị, tung tăng chạy nhảy không biết lạc tới nơi nào, lúc biến mất thì hai tay trống rỗng, đến khi xuất hiện lần nữa thì ôm theo một đồng đồ ăn vặt này nọ thả vào trong xe đẩy.Lạc Lâm Viễn rất ít khi tới siêu thị, thỉnh thoảng sẽ cùng với Phương Tiêu và những người khác vào đây dạo một vòng, nhưng đa phần đám nhóc mới lớn đều chỉ phi thẳng đến quầy đồ uống và gian hàng đồ ăn vặt.Cậu nhớ hình như mình chưa từng thấy trong nhà Du Hàn có món ăn vặt nào, bởi vậy cậu mua rất nhiều, Du Hàn thấy cậu cho đồ ăn vào xe rồi định quay người đi lấy tiếp thì nhanh chóng kéo cổ áo người kia lại: "Cậu tính đi đâu?"Lạc Lâm Viễn giãy dụa: "Tôi đi mua Coca cho cậu để tủ lanh, mùa hè không thể không uống Coca."Du Hàn vô tính nói: "Không cần, cậu mà mua nữa thì xe đẩy không còn chỗ để. Hơn nữa Coca nặng lắm, một lát nữa cậu mang về thế nào người cũng đầy mồ hôi."Lạc Lâm Viễn vừa nghĩ đến mồ hôi là không chịu được, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, lưu luyến nhìn qua khu đồ uống: "Được rồi."Du Hàn dẫn người kia dạo qua hàng rau củ, đồ tươi sống, Lạc Lâm Viễn tò mò nhìn Du Hàn chọn chọn lựa lựa, thỉnh thoảng sẽ đưa ra yêu cầu của chính mình, như không thích ăn dưa leo, hành tây, còn có cà chua nữa.Du Hàn đành phải buông xuống những thứ đã cầm lên: "Người bình thường đều không thích ăn cà rốt, vì sao cậu lại đi ngược với số đông chán ghét mấy loại rau dưa dễ ăn và phổ biến như này."Lạc Lâm Viễn bĩu môi: "Cà chua chua quá, không thích, vị của hành tây kỳ lạ lắm, mùi của dưa leo khó ngửi."Người kén ăn luôn còn trăm ngàn lý do khác nhau, Lạc Lâm Viễn còn bồi thêm một câu: "Cũng có rất nhiều người không thích hành tây, nên hành tây không thể tính là loại rau củ dễ ăn được."Du Hàn một bên đọc tên đồ ăn, rồi hỏi Lạc Lâm Viễn có muốn ăn hay không: "Sườn om khoai tây, cá hoa tiêu, tôm bóc vỏ xào bông cải xanh, với cả canh đậu hủ?"Lạc Lâm Viễn dùng sức gật đầu: "Được, không thành vấn đề."Khi sắp vào khu thực phẩm tươi sống, Du Hàn gọi Lạc Lâm Viễn lại, bảo Lạc Lâm Viễn xếp đống đồ ăn vặt vừa điên cuồng đi lấy hồi nãy, mang cất lại kệ hàng đi.Lạc Lâm Viễn lập tức không vui, có chút đáng thương nhìn Du Hàn: "Mua về đi, ăn rất ngon, cậu phải tin tôi."Du Hàn không dao động: "Chỉ có thể lấy ba loại."Lạc Lâm Viễn đành phải lựa ra, cuối cùng chọn giữ chocolate, khoai lát cùng Oreo, cậu lưu luyến không rời siết nhẹ bịch kẹo sữa: "Kẹo này ăn ngon lắm á, lúc cắn ra bên trong còn có nước." Du Hàn lạnh nhạt nói: "Cậu có thể đổi nó với một trong số món này để giữ kẹo sữa lại."Lạc Lâm Viễn vẫn không chịu buông tha: "Không được, ba cái kia là đồ ăn vặt vô cùng cần phải có, thật đó, hay là lấy thêm một bịch kẹo sữa nữa đi, cậu không thích cũng không sao, có thể để ở nhà cậu, lần sau tới tôi sẽ ăn."Lạc Lâm Viễn căn bản không biết lời mình vừa nói khó lường đến mức nào, chỉ là trong giọng điệu bất giác lộ ra sự thân thiết khiến người ta rất khó để lạnh lùng từ chối.Du Hàn với cậu bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng đành nhượng bộ: "Được rồi, mua."Lạc Lâm Viễn cực kỳ vui vẻ, có trời mới biết thế nhưng sẽ có một ngày chỉ bởi vì mua được bịch kẹo sữa mà cậu cao hứng đến nhường nào.Đại khái là bởi vì chuyện càng không được làm, sau khi thành công rồi càng cảm thấy thỏa mãn.Nhìn bóng dáng hí hửng rời đi của Lạc Lâm Viễn, Du Hàn thở dài, nhìn đồng hồ, thời gian đến ca làm tối ở quán bar không có bao nhiêu, vì cái gì mà cậu lại muốn đi siêu thị mua đồ ăn về nấu cơm cho Lạc Lâm Viễn vậy?Rõ ràng hôm nay tâm tình mình chẳng tốt chút nào, cơ thể cũng mỏi mệt biết bao, chắc hẳn phải bảo người về sớm mới đúng.Cậu nhìn đồ ăn vặt trong xe đẩy, đều là món Lạc Lâm Viễn tự mình chọn, cậu ấy cho rằng những lát khoai tay tròn xoe trong thật đẹp mắt. Lạc Lâm Viễn nghiêm túc nói, người đẹp ăn rau củ có màu sắc đẹp, thì càng đẹp hơnThật là hồ ngôn loạn ngữ*, Du Hàn ngẫm nghĩ mà bất giác mỉm cười.(*: nói nhảm, nói xàm.)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store