Byungchan Kookheon Gia Nhu Ngay Ay Toi Yeu Em
Sau buổi tối hôm ấy, KookHeon hoàn toàn biến mất. Ba ngày liên tiếp anh không tới trường. Tôi mỗi khi bước vào lớp, nơi đầu tiên tôi đưa mắt tới là về phía dãy bàn cuối nơi anh hay ngồi. Chuông báo giờ học, anh vẫn chưa tới. Giáo sư bước vào lớp, tay lần theo tên từng sinh viên được in sẵn trên giấy để điểm danh. Mỗi khi tên anh được gọi, tôi không thể kìm lòng mà quay lại về phía anh, hy vọng anh bỗng xuất hiện và đang nhìn tôi.Ngày thứ tư anh không tới lớp, tôi đã tới phòng của anh. Cửa khóa từ phía ngoài. Dẫu biết anh không có ở bên trong, tôi vẫn đưa tay lên gõ nhẹ vào cánh cửa. Mọi thứ bên trong im lìm, như đã nuốt chửng những thứ lo lắng, vội vã của tôi, trả lại những cảm giác hụt hẫng mênh mông.Tôi không biết anh đã đi đâu, tại sao không nói gì với tôi.Mùa đông đã tới trên ngọn tùng già. Không còn tiếng chim hót đầu hè, không còn tiếng cây lá xào xạc mỗi khi cơn gió thoảng qua. Bầu trời như tối hơn, khoảng không trong xanh đã được tô một màu nâu xám. Tôi không biết do tâm trạng của mình mà cảnh vật xung quanh trở nên u buồn, hay vì những sắc màu lạnh lẽo ấy khiến tôi cảm thấy cô đơn. Mưa bắt đầu rơi từng hạt, lộp độp trên mặt bàn gỗ nơi sân sau. Từng đốm nước thẫm màu, ngấm xuống mặt bàn, ngấm vào trang sách đang đọc dang dở. Tôi thu dọn sách rồi vội chạy vào trong. Một đợt nước mưa trút xuống, trắng xóa cả khoảng sân. Mưa rất lớn, như muốn gột rửa tất cả mọi thứ, kể cả cảm xúc bên trong tôi. Bàn tay thò ra ngoài cửa sổ đón những hạt mưa đang rơi. Mưa chạm vào tay, bỏng rát. "ByungChan".Tiếng gọi ấy lẫn vào tiếng mưa. Tôi như sực tỉnh, bất giác ngẩng lên nhìn anh đang đứng trong sân sau. Tôi vội kéo cánh cửa sổ bằng kính. Tiếng mưa dội vào phòng, một mùi lạnh buốt chạy thẳng vào trong lá phổi. Anh đứng đó từ khi nào, toàn thân đã ướt sũng, áo khoác gió dính chặt vào người. "Sao cậu lại ở đây?"Tôi tìm ô, vội vàng chạy về phía anh. KookHeon nhìn tôi, lắc đầu. Tôi có thể cảm nhận được chút gì đó từ hành động ấy trước khi anh nói."Anh xin lỗi"."Cậu . . . cậu xin lỗi vì điều gì?"Anh bỗng ôm chặt tôi. Nước mưa thấm qua áo len, qua áo phông bên trong, chạm vào da thịt. Anh run rẩy dưới cơn mưa, có lẽ anh đang khóc. "Anh xin lỗi vì anh không thể làm được . . ."Cách xưng hô của anh khiến tôi thấy anh như một người xa lạ. Tôi hạ ô xuống, hai tay ôm lấy anh rồi dìu anh vào trong nhà. Cả hai chúng tôi thấm đẫm nước mưa. Tôi vội đẩy anh vào phòng tắm, cố gắng tìm cách cởi đồ của cả hai trước khi bị nhiễm lạnh. Hơi nước bốc lên, làm mờ tấm kính và gương soi. Anh im lặng, đôi mắt thẫn thờ như người đã bị đánh cắp linh hồn. Cho tới tận khi chúng tôi tắm xong, anh vẫn không nói thêm một lời nào với tôi."ByungChan".KookHeon lên tiếng khi tôi đang lấy khăn thấm khô tóc anh. Anh đứng dậy, nắm chặt lấy bàn tay tôi vẫn đang giữ khăn ẩm."Anh đã cố gắng để không nghĩ đến em trong những ngày qua. Nhưng khi mọi thứ bên trong anh vụt tắt, điều duy nhất còn lại vẫn còn trong khoảng tối ấy chỉ còn mình em.""Cậu nói gì vậy?""Em không sợ anh chút nào sao? Tại sao vẫn có thể hành động tự nhiên như vậy?"Tôi bối rối, muốn gỡ bàn tay của anh, nhưng thay vào đó lại khiến anh vội ôm tôi, như thể anh sẽ đánh mất điều gì đó nếu như chậm trễ.
"Em vẫn không cảm nhận được sao?"Trái tim tôi đập rất mạnh khi anh hỏi câu ấy. Tôi hoàn toàn biết anh đang đề cập tới chuyện gì, và cả hai chúng tôi đều đang né tránh vấn đề suốt những ngày vừa qua. Tôi biết tôi tìm hình bóng của anh không phải như cách tôi tìm một người bạn thân. Cảm giác nhớ nhung hoàn toàn khác lạ với cái cách tôi mong chờ sự hiện diện của một người bạn. Tôi biết mình đã có tình cảm với anh từ ngày đầu tôi nhìn thấy anh lướt ngang qua tôi. Từ khoảnh khắc anh bước vào lớp hay khi hoàng hôn hắt bóng anh trong một buổi đi dạo trên bờ biển. "KookHeon . . . "". . .""Tại sao những ngày vừa rồi cậu lại biến mất?""Anh muốn xác nhận tình cảm của mình dành cho em, cũng như anh muốn biết em cảm thấy thế nào về anh.""Vậy cậu đã có câu trả lời chưa?"Anh tách tôi ra. Hai bàn tay anh buông xuống. Khuôn mặt anh cúi, mái tóc còn ẩm che đi đôi mắt đang bị giấu trong bóng tối. "Anh còn thiếu câu trả lời của em".***Chúng tôi chia tay nhau sau khi rời quán cà phê. Mùi vị của thức uống ấy vẫn còn thoang thoảng trong khoang miệng. Vị đăng hòa với vị ngọt, như tình cảm của chúng tôi trong những ngày mùa đông của tuổi 18. Nắng bỗng ươm vàng con đường phía trước. Tôi bước từng bước thật chậm, như muốn lùi về sau dòng người đang vội vã lao đi. Tiếng xe cộ, tiếng người nói chuyện, tiếng chuông điện thoại vang lên đâu đó quyện vào với nhau. Tôi bất giác quay lại phía sau, nhìn thấy anh vẫn đang đứng đó.Cho anh một cơ hội nữa nhé? Cho anh được yêu em thêm một lần nữa nhé!KookHeon bước về phía tôi, chậm rãi. Dòng người vẫn lướt qua chúng tôi, âm thanh chìm xuống. Anh ôm tôi, lạ lùng như cách anh làm vào một ngày trời mưa nặng hạt.
"Em vẫn không cảm nhận được sao?"Trái tim tôi đập rất mạnh khi anh hỏi câu ấy. Tôi hoàn toàn biết anh đang đề cập tới chuyện gì, và cả hai chúng tôi đều đang né tránh vấn đề suốt những ngày vừa qua. Tôi biết tôi tìm hình bóng của anh không phải như cách tôi tìm một người bạn thân. Cảm giác nhớ nhung hoàn toàn khác lạ với cái cách tôi mong chờ sự hiện diện của một người bạn. Tôi biết mình đã có tình cảm với anh từ ngày đầu tôi nhìn thấy anh lướt ngang qua tôi. Từ khoảnh khắc anh bước vào lớp hay khi hoàng hôn hắt bóng anh trong một buổi đi dạo trên bờ biển. "KookHeon . . . "". . .""Tại sao những ngày vừa rồi cậu lại biến mất?""Anh muốn xác nhận tình cảm của mình dành cho em, cũng như anh muốn biết em cảm thấy thế nào về anh.""Vậy cậu đã có câu trả lời chưa?"Anh tách tôi ra. Hai bàn tay anh buông xuống. Khuôn mặt anh cúi, mái tóc còn ẩm che đi đôi mắt đang bị giấu trong bóng tối. "Anh còn thiếu câu trả lời của em".***Chúng tôi chia tay nhau sau khi rời quán cà phê. Mùi vị của thức uống ấy vẫn còn thoang thoảng trong khoang miệng. Vị đăng hòa với vị ngọt, như tình cảm của chúng tôi trong những ngày mùa đông của tuổi 18. Nắng bỗng ươm vàng con đường phía trước. Tôi bước từng bước thật chậm, như muốn lùi về sau dòng người đang vội vã lao đi. Tiếng xe cộ, tiếng người nói chuyện, tiếng chuông điện thoại vang lên đâu đó quyện vào với nhau. Tôi bất giác quay lại phía sau, nhìn thấy anh vẫn đang đứng đó.Cho anh một cơ hội nữa nhé? Cho anh được yêu em thêm một lần nữa nhé!KookHeon bước về phía tôi, chậm rãi. Dòng người vẫn lướt qua chúng tôi, âm thanh chìm xuống. Anh ôm tôi, lạ lùng như cách anh làm vào một ngày trời mưa nặng hạt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store