Buong Tay Mot Ngan Le Dai Full
Vậy nên, chủ nhật đẹp trời này Linh bỗng thấy hụt hẫng khi cảm nhận cái tự do vô biên của mình. Ôm trên tay cuốn tiểu thuyết kinh điển của Dan Brown Linh quết đến hoa viên nhà Tùng để thưởng thức đất trời, cuốn sách và cô đơn. Cô rất thích hoa viên này bao quanh biệt thự xinh xắn là vườn hoa đủ loại, đủ sắc là những hòn non bộ, hồ cá hồ sen. Hiên ngang giữa vườn xây dựng theo lối cổ, với những trụ gỗ lớm, hình trạm trổ tinh sảo, lục giác này là nơi thưởng trà ngắm hoa. Giữa lục giác là bàn gỗ nhỏ những chiếc ghế tròn đặt xung quanh. Toàn bộ biệt thự im ắng, vắng vẻ, chỉ có bác làm vườn kiêm trông coi nhà cửa ở lại. Linh được đặc cách có thể đến đây mọi lúc. Cô yêu hoa viên này. Đặt cuốn sách xuống bàn, hít một hơi thật sâu. Gió nhẹ mang theo hương hoa trà thoang thoảng hương cúc ngát thơm.
Wow... Dễ chịu thật. Ngả người xuống ghế băng dài, Linh giở cuốn tiểu thuyết đọc say xưa. Cô thích Dan Brow. Thích khối kiến thức khổng lồ ông tải vào từng trang sách. Ánh mắt dõi theo anh chàng Robert Langdon khám phá biết bao bí ẩn tôn giáo. Thế giới bỗng dưng như dừng lại, mọi chuyện cũng thế bỗng chốc lặn mất tăm nhường chỗ cho sự chăm chú của cô.
Với Linh khi cô đọc sách mọi vật như đứng im. Đến mức điện thoại reo hồi thứ 3 cô mới nghe thấy. Nhíu mày lôi điện thoại ra là mẹ cô gọi, thoáng chút ngạc nhiên rồi Linh cũng trả lời. - Dạ, mẹ ạ!
- Con đang làm gì thế?
- Dạ tận hưởng chủ nhật vàng mẹ ạ.
- Đi chơi à?
- Vâng con đọc sách.
- À.
- Mẹ gọi con có chuyện gì hả?
- Mẹ cô không được gọi cho cô hả?
- Không phải, tại mẹ ít khi gọi, keo kiệt ít khi gọi cho con mà
- À láo, nói mẹ keo kiệt hả?
- Ơ thật mà.
- Được, có chuyện đây.
- Biết ngay mà
- Bác Hảo, Trong xóm ra hỏi con cho anh Bình nhà bác ấy.
- Gì ạ? - Bác hỏi mẹ nhiều lần rồi, mẹ tôn trọng ý kiến của con. Nhưng mà Linh con về một chuyến đi. - Mẹ con không lấy chồng.
- Không được con ạ. - Sao mà không được chứ con sẽ không lấy chồng đâu. - Linh con phải nghe mẹ. Con phải lấy chồng dù cực nhọc đi chăng nữa thì chồng con mới là của riêng con. Hiểu mẹ chứ, bây giờ con còn trẻ con không cần, ít tuổi nữa con sẽ thấy cô đơn. Bạn bè thì quây quần bên con cái. Mình thì cô độc. - Con tự lo được. - Linh chỉ khi con lấy chồng bạn bè mới coi con là người bình thường. Dù thằng chồng có thế nào mới là của riêng con, Hiểu chưa còn không con sẽ khiến bạn bè nghi kị khi đứng bên chồng họ. - Mẹ. - Con lớn tuổi rồi ở nhà ai cũng con bồng bế, nếu con không có ai thì về nhà đi, gia đình đó ít phức tạp, anh ta lại hiền lành chịu khó, nhà người ta cũng thích con mấy năm rồi. - Mẹ sao thế nhỉ con có biết gì đâu mà cưới với treo chứ?- Con không biết thì mẹ biết, con là con mẹ. Mẹ không cần con vào nhà giàu có quyền quý. Cái mà mẹ muốn là con có một người chồng không cờ bạc rượu chè, gia trưởng, gái gú. Một gia đình bình thường yêu con. Và mẹ thấy gia đình đó được. Hơn nữa con gần mẹ, lúc mẹ đau ốm hay con sinh đẻ, mẹ ở bên con, chứ con đi biền biệt thế thì mẹ đau lòng lắm (tiếng mẹ ngẹn ngào) Linh thở dài và im lặng, cô làm mẹ buồn nhiều. Lần này lại đi miết không về nữa, yêu đương thì bị lừa lọc. Ngần này tuổi đầu mà chưa từng giới thiệu bạn trai với mẹ. Đi mãi mệt thật. - Con có nghe mẹ nói không đấy? - Mẹ đừng nhận gì cả, con thu xếp công việc rồi về. Con sẽ nói chuyện với anh ấy được chứ? - Được, bao giờ con về?- Con đi gặp sếp xin nghĩ rồi báo mẹ tiếp. - Đừng nói dối mẹ đấy?- Vâng nhưng mẹ đừng hứa gì với người ta nhé.- Rồi, tin nhanh cho mẹ nhé.
- Vâng, con chào mẹ.
- Mẹ yêu con. Điện thoại tắt rồi mà đầu Linh vẫn ong ong, Mẹ rất thương cô chưa bao giờ đánh mắng gì cả. Nhưng vài năm nay chuyện lập gia đình của cô thì khác, mẹ rất cứng. Bỗng nghĩ đến cuộc đời vô vị của mình, mớ bòng bong do Trường và Khánh tạo ra cũng phải kết thúc rồi. Cô cũng lớn tuổi, bố mẹ đã già, ước mơ của họ là thấy cô làm cô dâu. Giọt nước mắt lăn qua bờ má. Thật nhớ nhà.
Có lẽ nên ở gần mẹ thôi. Lấy một người biết ít chút lại muốn lấy mình sau này Có ra sao cũng dễ xử lý.
Hơn nữa bỏ qua giai đoạn yêu đương, đỡ tổn thương. Người ta theo mình nên không hỏi về quá khứ... lại được gần bên bố mẹ.Anh ấy Linh cũng biết chút ít, gia đình ít người. Bác gái lại tốt tính, bác trai thì mất nhiều năm rồi. Có lẽ nên thôi mơ mộng thôi chạy theo phù phiếm. Có lẽ nên trở về nhà lấy ai đó để mẹ vui lòng. Không chạy xuôi chạy ngược nữa, chuyện xưa bằng giá nào cũng phải quên đi, Trường cũng thế, Khánh cũng vậy mà thôi.. Thật mệt. Thật mệt. Ừ. Mệt. Nghĩ đến việc Khánh chăm lo cho cô suốt thời gian qua bỗng không biết làm gì để cảm ơn anh đây. Từ một lúc nào đó mỗi khi lạnh lòng cô đơn, mỗi khi khó khăn... đã có anh ở bên. Đến bây giờ nghĩ rằng quên anh. Lòng không thoải mái nổi. Chông điện thoại reo, cắt đứt dòng cảm xúc của cô. Nhìn số gọi đến của Huệ. Linh thoáng ngạc nhiên. - Alo, Linh chần chờ...
- Linh à... huhu
- Sao vậy?
- Tôi không biết làm thế nào nữa huhu..
- Bình tĩnh nào, nói đi có chuyện gì?
- Trường đánh tôi.
- Đánh cô?
- Ừ, anh bắt tôi ký đơn, tôi không chịu nên anh đánh tôi.
- Cô có sao không?
- Mọi người can kịp nên tôi không sao.
- Trời đất. Giờ cô tính thế nào? Kể từ lần gặp lần trước hai người phụ nữ kéo lại gần nhau hơn. Họ không còn coi nhau là thù địch nữa mà là cùng một nạn nhân của chung một thủ phạm.
Huệ khóc, tiếng cô như ngẹn lại.- Anh ấy đánh cả thăng bé nữa nên tôi ký rồi.
- Chúc mừng cô.
- Linh tôi không muốn thế.
- Cô điên hay sao vậy?
- Linh, tôi không có bố.
- Gì cơ?- Tôi không có bố nên tôi cũng không muốn con tôi cũng như thế. - Ôi trời đất, Huệ, phụ nữ mình khi đã kết hôn và có con, điều ước lớn nhất là tấm chồng kia biết thương xót con của hắn. Cô mở to mắt mà xem, phụ nữ mình có thể hy sinh, hy sinh cả đời được. Song phải xứng chứ. Con nó mà nó làm thế cô giữ làm gì? - Linh, anh ấy nói sẽ bỏ tất cả, dứt khoát để trở lại với cô. - Gì? nói liều.
- Anh ấy đặt vé hết rồi 2-3 ngày nữa vào đó thì phải.
- Lại thế nữa?
- Anh ấy quyết định theo cô mà... hưt hưt..
- Mẹ kiếp anh ta điên rồi. Bỏ đi.. Linh bực bội chửi thề.
- Bây giờ anh ấy sẽ chạy theo cô, cô tính thế nào?
- Con người như anh ta là vô sỉ mà. Mặc xác anh ta. Tôi không rảnh như thế.
- Ờ, tùy cô nhưng mà Linh cô sẽ không...?
- Quay lại với anh ta á? Tôi đã hỏi cô rồi. Cô thấy tôi có giống người hai lần lao vào cùng một cái cột điện không? - Tôi.. Tôi... Linh. Tôi lớn lên là một đứa trẻ không có cha thật sự rất khó. Nhiều tủi nhục lắm. - Huệ. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Cô nghĩ kỹ đi cách tốt nhất cho con là yêu thương thực sự, chăm lo hết sức, chứ không phải là hy sinh thời gian bên con và lòng tự trọng để mong cho nó cái gia đình đầy đủ mà nhạt nhẽo đâu. - Huhu.. Tôi không biết nữa.
- Nghe tôi đi. Còn anh ta tôi thấy sợ dần rồi đấy.
- Ừ tôi sẽ nghe cô.
- Vậy nhá.Buông điện thoại, tức giận đấm mạnh xuống ghế.
Chả hiểu anh ta coi cô là gì?
Tại sao chứ, tại sao thế,
khi ta yêu người ta van xin người.
Người chỉ coi ta là trò vui, khi ta đau khổ vì người, ta hy sinh vì người, người không nhìn ta lấy một cái. Còn bây giờ khi ta tưởng đã bình yên sống tiếp quãng đường vắng người rồi, thì người lại trở lại, nhẫn tâm dẫm đạt bao nhiêu cố gắng của ta. Vì sao chứ? Đời này không gặp người không đau đớn, không yêu người không lưu luyến, không xa người, không tang thương... Và chẳng gặp lại người đã chẳng ân hận.. Xới lên vết thương lòng làm chi. Tình yêu đâu phải đồ chơi thích thì chơi. Không thích thì quăng đại vào nơi nào. Lòng thật đắng
Tim thật đau
Mắt lại ướt...
Linh cúi người ôm gối bao nhiêu dồn nén bấy lâu giờ tuôn ra hết khóc thật lớn.
Bởi, lẽ nơi đây không có ai, khóc tha hồ không xấu hổ. Bởi lẽ bấy lâu nay giả vờ cứng rắn, đến giờ không thể cố nữa mọi thứ vụn tan thành nước mắt .Bởi lẽ cố giữ về Trường những kí ức tươi đẹp, người cũng đang tâm phá nốt rồi. Và bởi lẽ không thể xua đi hình ảnh Khánh cứ thế vô tư đi vào tâm trí. Khóc và khóc tiếng khóc làm thảng thốt cả những bông hoa. Linh cứ khóc không biết hoa viên này có camera khắp nơi.
Dù sao biệt thự rộng lớn hằng trăm tỷ này cũng chẳng phải chốn ai ra vào cũng được. Tùng nhìn chằm chằm vào máy tính.
Hình ảnh mang đến từ nửa kia bán cầu khiến anh sửng sốt.
Linh ngồi đó cúi gập người xuống khóc, vai cô cứ rung lên và cô khóc rất lâu.Quen cô đã lâu Tùng biết Linh là người dễ buồn dễ vui, thậm chí có khi cô trầm ngâm vài ngày liền không nói một từ .
Tùng cũng biết cô chôn quá nhiều ưu sầu trong tim, nhưng để khóc thế này thì chưa bao giờ thấy cả. Cô luôn cố tỏ ra mạnh mẽ một cách vô tác dụng.Điện thoại cầm thật chặt. Tùng định hỏi cô thế nào, xong nghĩ như vậy sẽ khiến cô không thoải mái khi ở hoa viên ấy anh liền gọi cho Khánh .Khánh bắt máy sau vài hồi chuông hỏi liền.- Sao thế ? Nhớ anh cả rồi à ?- Nhớ anh à? Anh nghĩ em sao thế vậy?- Sao giờ này không ngủ đi? Gọi về Việt Nam làm gì? Không phải bên đó đang còn đêm sao?- Kệ em, anh và Linh thế nào rồi ?- Thế nào là thế nào?- Anh đã nói với cô ấy chưa, cô ấy trả lời sao?- Cô ấy bảo cần suy nghĩ và không muốn gặp anh.
- Xong rồi.
- Sao ?
- Cô ấy đang khóc ở nhà em ấy.
- Ở đâu? Nhà cậu á?
- Ừ. Hoa viên bên hông nhà.- Làm sao cô ấy vào được ?- Em bảo bác bảo vệ, cô ấy có thể đến bất cứ lúc nào, cô ấy thích hoa viên này lắm.- À. Thôi để anh tới đó xem sao.- Mà này ?
- Hả?
- Đừng để cô ấy biết em thấy nhá?- Ờ được. - Khánh?- Gì nữa?" Khánh vừa trả lời vừa luống cuống mặc đồ.- Chăm sóc cô ấy đấy?
- Biết rồi.
- Anh không làm được, em sẽ về mang cô ấy sang đây luôn, lúc đó đừng có trách.
- Gì?
- Thật đấy.
- Bye bye "chết tiệt nói gì nhiều thế chứ " lại còn dám hăm dọa anh cả nữa.Anh vội vàng lao ra khỏi nhà, không cần biết sẽ nói gì với Linh. Trước mắt cứ phải gặp cô đã.Đứng trước cổng nhà Tùng rồi, biết Linh bên trong anh bỗng nhiên cũng chưa biết lấy lý do gì để gặp cô thì gặp bác bảo vệ. Bác liền nhận ra Khánh nên nhìn qua song cửa hỏi - Cháu đi đâu thế?- Dạ cháu....- Tìm cái Linh hả, Đi vào đi bác thấy nó khóc. Hai đứa cãi nhau à?
- Dạ....Khánh cho xe vào trong sân, men theo lối hoa cúc mà đi ra phía lục giác.Linh vẫn ngồi im, xoay lưng lại phía anh. Cô nghĩ là bác làm vườn nên không để ý tới.Khánh tới gần. Đứng im trên bậc thềm nhìn Linh chăm chú, hỏi thật nhẹ.- Làm sao thế? Linh giật mình quay lại. Gương mặt đẫm nước mắt trở nên bối rối.- Sao anh lại ở đây?.- À! anh tới lấy ít tài liệu bỏ quên. Bác bảo vệ nói em bên này nên chạy tới. Linh không nghi ngờ gì.- Khóc nhè à?Anh tiến lại gần ngồi đối diện cô khẽ lấy tay gạt đi giọt nước mắt. Trong lòng dấy lên cảm giác xót xa khó tả.- Hôm nay có hội chợ đấy?- Dạ? - Có đi không ?Anh sẽ đãi kem 7 màu.- A. Không, anh thù dai .- Hì hì, không phải, đừng khóc nữa mà. - Không mà.Khánh rất muốn ôm cô vào lòng nói với cô vài câu tình cảm gì đấy nhưng cứ nghĩ rằng cách nửa vòng trái đất, cái thằng Tùng oe đang cười tươi xem kịch lại thôi.- Đi với anh nào?- Đi đâu?- Ăn cái gì đó chẳng hạn?- Được, em cũng ở đây lâu rồi.Linh đứng lên ôm cuốn sách vào lòng rồi đi theo Khánh, từ lúc thấy anh trong tâm hồn cô liền đã thôi những con sóng vỗ .Cô thấy bình yên lạ, không biết ngày sau cô có còn muốn ở bên cạnh hay có thể ở bên cạnh anh không chỉ biết phút giây này cô thấy vui vì anh xuất hiện. Tình yêu trong tim cô là thế. Chính là bình yên, là trọn một niềm tin bên người ấy.
"cô đã yêu anh sao, chắc là không thể rồi bao lâu nay dù đau đớn thế nào cô cũng quyết không để ai chen lên hình ảnh của Trường, lấp đi những vết thương lòng ngu xuẩn cô đã gánh. Nên cảm xúc với Khánh bây giờ làm cô bối rối. Yêu một người cần làm gì đây? "Linh theo Khánh lên xe mặc nhiên để anh lái đi còn mình thì chìm vào xa xăm của miền suy nghĩ.
Khánh thở dài không biết làm sao để lôi cô trở lại với hiện tại hoặc tìm hiểu về điều làm cô khóc.Anh lái xe tới Ocean Palace lôi cô xuống xe đi vòng vèo qua lối đi rải sỏi.Qua cửa có hai cô nhân viên đứng. Vừa mở cửa vừa chào khách.Qua hành lang trải thảm màu tím nhạt hoa văn cổ điển đi thẳng xuống tầng dưới và chọn cho mình một chòi nhỏ được xây dựng từng chiếc biệt lập ở khu dưới. Mái hình chóp nón có những ô cửa sổ nhỏ nhìn ra phong cảnh Đà Lạt. Linh nhìn một lượt xung quanh rồi mới nhìn anh cười tươi nói nhẹ .- Nơi này thật đẹp.- Và yên tĩnh nữa. Em muốn ăn gì ?Linh lật giở menu nói.
- Ăn tôm nhé?
- Được, tôm hấp và sa lát Nga.
- Vâng, thêm một ít khoai lang chiên cay nữa nhé.
- Ok
Anh báo phục vụ rồi gọi thêm một chai rượu đơn giản Vang Đà Lạ, là một nơi sang trọng thế này thì rượu gì cũng có. Lần đầu tới đây và khi thử vang Đà Lạt. Anh đã rất ngạc nhiên, chủ nhà hàng này nói rằng nơi này được xây dựng từ thời Pháp thuộc, cách ủ rượu vang cũng là của của họ.Ở đây nho được trồng trong những vườn lớn chọn lựa và cho ra thứ rượu vang hảo hạng. Khánh đan tay vào nhau giải thích cho cô nghe, nhưng đàn ông Việt ít khi uống thứ gì có nồng độ cồn nhẹ như vậy. Nghĩ do anh đi với mình nên Linh mới nói.- Anh thích uống gì thì chọn cứ kệ em.- Đâu có uống thứ gì đó nhẹ nhàng thôi.
Khánh mỉm cười nhìn cô.- Vậy được.Đồ ăn thức uống được tiếp lên một cách nhanh chóng, cô và Khánh từ từ thưởng thức và nói chuyện vui vẻ .Khánh cố gắng tạo cho cô cảm giác thoải mái, cả hai cùng đi vào chủ đề mà cả hai cùng biết và cô tránh chuyện tình cảm không khí cũng vì thế mà gần gũi hơn Khánh nhìn Linh khẽ cười, chút rượu vang làm má ửng hồng. Cô đang thao thao về một bộ phim nào đó, anh muốn thấy cô như lúc này đây, vui vẻ yêu đời và nói nhiều một chút cũng như không trong tình trạng sẵn sàng giương cung.Đang nói chuyện khí thế lại thấy bị nhìn chằm chằm. Linh buông thanh khoai xuống. Nghiêng đầu hỏi.- Sao thế? Mặt em dính gì à?- À không, không, anh nghe em nói thôi.- Sùy, nhất thiết phải nhìn thế sao?- Như thế nào ?- Không biết, có vẻ nguy hiểm.- Haha....- Còn cười?- Nhìn mà nguy hiểm á?- Ờ há?- Suy luận lạ lùng.Linh cườ rồi thở dài một hơi.- Cảm ơn anh.- Gì chứ ?- Không hiểu sao mọi lúc không hay ho đều bị anh bắt được.- Ờ. Thế thì sao chứ ?- Không ,chỉ là muốn cảm ơn anh thôi.- Linh ?- Dạ.
- Em thử cho anh một cơ hội đi .
- A. không. Linh dứt khoát nói kèm một cái lắc đầu- Gì?- Anh Khánh em biết anh tốt với em nhưng có nhiều chuyện không phải chỉ nói ra là hiểu được, em có những thứ em không biết nói sao đại loại là không thể giải thích được.- Quá khứ chứ gì ?anh không bận tâm đâu.- Không. Mọi việc không dễ dàng như thế. Anh đừng làm khó em, với em thế này là tốt nhất. Khánh cau mày. Anh biết tình cảm của anh và cũng biết tình cảm của cô. Thật không hiểu vì sao cô lại cứng đầu như thế.Trong đầu anh quay vòng vòng.
Bỗng nhận ra rằng cô còn yêu Trường máu nóng trong người bất giác lại dâng cao anh nói lớn một chút giọng lộ rõ vẻ khó chịu.- Về Trường hả?Linh thấy anh bực. Thoáng ngạc nhiên rồi bỗng nghĩ ra anh thực sự ghét Trường. Cô đáp thật lòng .- Không phải vì Trường là có liên quan thôi.- Gì chứ Linh. Em yêu cậu ta đến thế sao?- Em không .... Linh bối rối. "yêu là gì chứ"- Lẽ nào em thật sự chờ họ kết thúc để mình bắt đầu.- Anh Khánh. Chuyện riêng của em anh đừng hỏi nhiều, em tự biết cần thế nào .- Linh em tỉnh đi được không. Cậu ta là người như thế nào em rõ nhất em sao thế. Khánh dịu giọng. - Phải, em rõ nhất ,không những rõ Trường còn rõ cả chính mình nữa. Anh thật tốt nhưng em ...- Sao em thật tiếc hả? em cứ như thế thẳng thừng chấm dứt mọi chuyện à?- Vâng như thế là tốt nhất.- Em quá vô tâm. Linh mím môi đứng dậy buông một câu.- Em có người để kết hôn rồi. Lẽ nào nên ở đây? - Gì chứ?- Ngày đó nhất định sẽ mời anh . - Em ..... đi ngay.Linh ra đến cửa. Khánh vẫn đứng thất thần.- Đồ vô tâm. Linh ơi là Linh. Bực bội anh cũng bỏ về chui vào chăn ngủ một giấc . Kệ mọi thứ đi bởi càng nghĩ ngợi lại thấy Linh lại thấy những câu nói lộn xộn ấy....
Lại bực mình.
Wow... Dễ chịu thật. Ngả người xuống ghế băng dài, Linh giở cuốn tiểu thuyết đọc say xưa. Cô thích Dan Brow. Thích khối kiến thức khổng lồ ông tải vào từng trang sách. Ánh mắt dõi theo anh chàng Robert Langdon khám phá biết bao bí ẩn tôn giáo. Thế giới bỗng dưng như dừng lại, mọi chuyện cũng thế bỗng chốc lặn mất tăm nhường chỗ cho sự chăm chú của cô.
Với Linh khi cô đọc sách mọi vật như đứng im. Đến mức điện thoại reo hồi thứ 3 cô mới nghe thấy. Nhíu mày lôi điện thoại ra là mẹ cô gọi, thoáng chút ngạc nhiên rồi Linh cũng trả lời. - Dạ, mẹ ạ!
- Con đang làm gì thế?
- Dạ tận hưởng chủ nhật vàng mẹ ạ.
- Đi chơi à?
- Vâng con đọc sách.
- À.
- Mẹ gọi con có chuyện gì hả?
- Mẹ cô không được gọi cho cô hả?
- Không phải, tại mẹ ít khi gọi, keo kiệt ít khi gọi cho con mà
- À láo, nói mẹ keo kiệt hả?
- Ơ thật mà.
- Được, có chuyện đây.
- Biết ngay mà
- Bác Hảo, Trong xóm ra hỏi con cho anh Bình nhà bác ấy.
- Gì ạ? - Bác hỏi mẹ nhiều lần rồi, mẹ tôn trọng ý kiến của con. Nhưng mà Linh con về một chuyến đi. - Mẹ con không lấy chồng.
- Không được con ạ. - Sao mà không được chứ con sẽ không lấy chồng đâu. - Linh con phải nghe mẹ. Con phải lấy chồng dù cực nhọc đi chăng nữa thì chồng con mới là của riêng con. Hiểu mẹ chứ, bây giờ con còn trẻ con không cần, ít tuổi nữa con sẽ thấy cô đơn. Bạn bè thì quây quần bên con cái. Mình thì cô độc. - Con tự lo được. - Linh chỉ khi con lấy chồng bạn bè mới coi con là người bình thường. Dù thằng chồng có thế nào mới là của riêng con, Hiểu chưa còn không con sẽ khiến bạn bè nghi kị khi đứng bên chồng họ. - Mẹ. - Con lớn tuổi rồi ở nhà ai cũng con bồng bế, nếu con không có ai thì về nhà đi, gia đình đó ít phức tạp, anh ta lại hiền lành chịu khó, nhà người ta cũng thích con mấy năm rồi. - Mẹ sao thế nhỉ con có biết gì đâu mà cưới với treo chứ?- Con không biết thì mẹ biết, con là con mẹ. Mẹ không cần con vào nhà giàu có quyền quý. Cái mà mẹ muốn là con có một người chồng không cờ bạc rượu chè, gia trưởng, gái gú. Một gia đình bình thường yêu con. Và mẹ thấy gia đình đó được. Hơn nữa con gần mẹ, lúc mẹ đau ốm hay con sinh đẻ, mẹ ở bên con, chứ con đi biền biệt thế thì mẹ đau lòng lắm (tiếng mẹ ngẹn ngào) Linh thở dài và im lặng, cô làm mẹ buồn nhiều. Lần này lại đi miết không về nữa, yêu đương thì bị lừa lọc. Ngần này tuổi đầu mà chưa từng giới thiệu bạn trai với mẹ. Đi mãi mệt thật. - Con có nghe mẹ nói không đấy? - Mẹ đừng nhận gì cả, con thu xếp công việc rồi về. Con sẽ nói chuyện với anh ấy được chứ? - Được, bao giờ con về?- Con đi gặp sếp xin nghĩ rồi báo mẹ tiếp. - Đừng nói dối mẹ đấy?- Vâng nhưng mẹ đừng hứa gì với người ta nhé.- Rồi, tin nhanh cho mẹ nhé.
- Vâng, con chào mẹ.
- Mẹ yêu con. Điện thoại tắt rồi mà đầu Linh vẫn ong ong, Mẹ rất thương cô chưa bao giờ đánh mắng gì cả. Nhưng vài năm nay chuyện lập gia đình của cô thì khác, mẹ rất cứng. Bỗng nghĩ đến cuộc đời vô vị của mình, mớ bòng bong do Trường và Khánh tạo ra cũng phải kết thúc rồi. Cô cũng lớn tuổi, bố mẹ đã già, ước mơ của họ là thấy cô làm cô dâu. Giọt nước mắt lăn qua bờ má. Thật nhớ nhà.
Có lẽ nên ở gần mẹ thôi. Lấy một người biết ít chút lại muốn lấy mình sau này Có ra sao cũng dễ xử lý.
Hơn nữa bỏ qua giai đoạn yêu đương, đỡ tổn thương. Người ta theo mình nên không hỏi về quá khứ... lại được gần bên bố mẹ.Anh ấy Linh cũng biết chút ít, gia đình ít người. Bác gái lại tốt tính, bác trai thì mất nhiều năm rồi. Có lẽ nên thôi mơ mộng thôi chạy theo phù phiếm. Có lẽ nên trở về nhà lấy ai đó để mẹ vui lòng. Không chạy xuôi chạy ngược nữa, chuyện xưa bằng giá nào cũng phải quên đi, Trường cũng thế, Khánh cũng vậy mà thôi.. Thật mệt. Thật mệt. Ừ. Mệt. Nghĩ đến việc Khánh chăm lo cho cô suốt thời gian qua bỗng không biết làm gì để cảm ơn anh đây. Từ một lúc nào đó mỗi khi lạnh lòng cô đơn, mỗi khi khó khăn... đã có anh ở bên. Đến bây giờ nghĩ rằng quên anh. Lòng không thoải mái nổi. Chông điện thoại reo, cắt đứt dòng cảm xúc của cô. Nhìn số gọi đến của Huệ. Linh thoáng ngạc nhiên. - Alo, Linh chần chờ...
- Linh à... huhu
- Sao vậy?
- Tôi không biết làm thế nào nữa huhu..
- Bình tĩnh nào, nói đi có chuyện gì?
- Trường đánh tôi.
- Đánh cô?
- Ừ, anh bắt tôi ký đơn, tôi không chịu nên anh đánh tôi.
- Cô có sao không?
- Mọi người can kịp nên tôi không sao.
- Trời đất. Giờ cô tính thế nào? Kể từ lần gặp lần trước hai người phụ nữ kéo lại gần nhau hơn. Họ không còn coi nhau là thù địch nữa mà là cùng một nạn nhân của chung một thủ phạm.
Huệ khóc, tiếng cô như ngẹn lại.- Anh ấy đánh cả thăng bé nữa nên tôi ký rồi.
- Chúc mừng cô.
- Linh tôi không muốn thế.
- Cô điên hay sao vậy?
- Linh, tôi không có bố.
- Gì cơ?- Tôi không có bố nên tôi cũng không muốn con tôi cũng như thế. - Ôi trời đất, Huệ, phụ nữ mình khi đã kết hôn và có con, điều ước lớn nhất là tấm chồng kia biết thương xót con của hắn. Cô mở to mắt mà xem, phụ nữ mình có thể hy sinh, hy sinh cả đời được. Song phải xứng chứ. Con nó mà nó làm thế cô giữ làm gì? - Linh, anh ấy nói sẽ bỏ tất cả, dứt khoát để trở lại với cô. - Gì? nói liều.
- Anh ấy đặt vé hết rồi 2-3 ngày nữa vào đó thì phải.
- Lại thế nữa?
- Anh ấy quyết định theo cô mà... hưt hưt..
- Mẹ kiếp anh ta điên rồi. Bỏ đi.. Linh bực bội chửi thề.
- Bây giờ anh ấy sẽ chạy theo cô, cô tính thế nào?
- Con người như anh ta là vô sỉ mà. Mặc xác anh ta. Tôi không rảnh như thế.
- Ờ, tùy cô nhưng mà Linh cô sẽ không...?
- Quay lại với anh ta á? Tôi đã hỏi cô rồi. Cô thấy tôi có giống người hai lần lao vào cùng một cái cột điện không? - Tôi.. Tôi... Linh. Tôi lớn lên là một đứa trẻ không có cha thật sự rất khó. Nhiều tủi nhục lắm. - Huệ. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Cô nghĩ kỹ đi cách tốt nhất cho con là yêu thương thực sự, chăm lo hết sức, chứ không phải là hy sinh thời gian bên con và lòng tự trọng để mong cho nó cái gia đình đầy đủ mà nhạt nhẽo đâu. - Huhu.. Tôi không biết nữa.
- Nghe tôi đi. Còn anh ta tôi thấy sợ dần rồi đấy.
- Ừ tôi sẽ nghe cô.
- Vậy nhá.Buông điện thoại, tức giận đấm mạnh xuống ghế.
Chả hiểu anh ta coi cô là gì?
Tại sao chứ, tại sao thế,
khi ta yêu người ta van xin người.
Người chỉ coi ta là trò vui, khi ta đau khổ vì người, ta hy sinh vì người, người không nhìn ta lấy một cái. Còn bây giờ khi ta tưởng đã bình yên sống tiếp quãng đường vắng người rồi, thì người lại trở lại, nhẫn tâm dẫm đạt bao nhiêu cố gắng của ta. Vì sao chứ? Đời này không gặp người không đau đớn, không yêu người không lưu luyến, không xa người, không tang thương... Và chẳng gặp lại người đã chẳng ân hận.. Xới lên vết thương lòng làm chi. Tình yêu đâu phải đồ chơi thích thì chơi. Không thích thì quăng đại vào nơi nào. Lòng thật đắng
Tim thật đau
Mắt lại ướt...
Linh cúi người ôm gối bao nhiêu dồn nén bấy lâu giờ tuôn ra hết khóc thật lớn.
Bởi, lẽ nơi đây không có ai, khóc tha hồ không xấu hổ. Bởi lẽ bấy lâu nay giả vờ cứng rắn, đến giờ không thể cố nữa mọi thứ vụn tan thành nước mắt .Bởi lẽ cố giữ về Trường những kí ức tươi đẹp, người cũng đang tâm phá nốt rồi. Và bởi lẽ không thể xua đi hình ảnh Khánh cứ thế vô tư đi vào tâm trí. Khóc và khóc tiếng khóc làm thảng thốt cả những bông hoa. Linh cứ khóc không biết hoa viên này có camera khắp nơi.
Dù sao biệt thự rộng lớn hằng trăm tỷ này cũng chẳng phải chốn ai ra vào cũng được. Tùng nhìn chằm chằm vào máy tính.
Hình ảnh mang đến từ nửa kia bán cầu khiến anh sửng sốt.
Linh ngồi đó cúi gập người xuống khóc, vai cô cứ rung lên và cô khóc rất lâu.Quen cô đã lâu Tùng biết Linh là người dễ buồn dễ vui, thậm chí có khi cô trầm ngâm vài ngày liền không nói một từ .
Tùng cũng biết cô chôn quá nhiều ưu sầu trong tim, nhưng để khóc thế này thì chưa bao giờ thấy cả. Cô luôn cố tỏ ra mạnh mẽ một cách vô tác dụng.Điện thoại cầm thật chặt. Tùng định hỏi cô thế nào, xong nghĩ như vậy sẽ khiến cô không thoải mái khi ở hoa viên ấy anh liền gọi cho Khánh .Khánh bắt máy sau vài hồi chuông hỏi liền.- Sao thế ? Nhớ anh cả rồi à ?- Nhớ anh à? Anh nghĩ em sao thế vậy?- Sao giờ này không ngủ đi? Gọi về Việt Nam làm gì? Không phải bên đó đang còn đêm sao?- Kệ em, anh và Linh thế nào rồi ?- Thế nào là thế nào?- Anh đã nói với cô ấy chưa, cô ấy trả lời sao?- Cô ấy bảo cần suy nghĩ và không muốn gặp anh.
- Xong rồi.
- Sao ?
- Cô ấy đang khóc ở nhà em ấy.
- Ở đâu? Nhà cậu á?
- Ừ. Hoa viên bên hông nhà.- Làm sao cô ấy vào được ?- Em bảo bác bảo vệ, cô ấy có thể đến bất cứ lúc nào, cô ấy thích hoa viên này lắm.- À. Thôi để anh tới đó xem sao.- Mà này ?
- Hả?
- Đừng để cô ấy biết em thấy nhá?- Ờ được. - Khánh?- Gì nữa?" Khánh vừa trả lời vừa luống cuống mặc đồ.- Chăm sóc cô ấy đấy?
- Biết rồi.
- Anh không làm được, em sẽ về mang cô ấy sang đây luôn, lúc đó đừng có trách.
- Gì?
- Thật đấy.
- Bye bye "chết tiệt nói gì nhiều thế chứ " lại còn dám hăm dọa anh cả nữa.Anh vội vàng lao ra khỏi nhà, không cần biết sẽ nói gì với Linh. Trước mắt cứ phải gặp cô đã.Đứng trước cổng nhà Tùng rồi, biết Linh bên trong anh bỗng nhiên cũng chưa biết lấy lý do gì để gặp cô thì gặp bác bảo vệ. Bác liền nhận ra Khánh nên nhìn qua song cửa hỏi - Cháu đi đâu thế?- Dạ cháu....- Tìm cái Linh hả, Đi vào đi bác thấy nó khóc. Hai đứa cãi nhau à?
- Dạ....Khánh cho xe vào trong sân, men theo lối hoa cúc mà đi ra phía lục giác.Linh vẫn ngồi im, xoay lưng lại phía anh. Cô nghĩ là bác làm vườn nên không để ý tới.Khánh tới gần. Đứng im trên bậc thềm nhìn Linh chăm chú, hỏi thật nhẹ.- Làm sao thế? Linh giật mình quay lại. Gương mặt đẫm nước mắt trở nên bối rối.- Sao anh lại ở đây?.- À! anh tới lấy ít tài liệu bỏ quên. Bác bảo vệ nói em bên này nên chạy tới. Linh không nghi ngờ gì.- Khóc nhè à?Anh tiến lại gần ngồi đối diện cô khẽ lấy tay gạt đi giọt nước mắt. Trong lòng dấy lên cảm giác xót xa khó tả.- Hôm nay có hội chợ đấy?- Dạ? - Có đi không ?Anh sẽ đãi kem 7 màu.- A. Không, anh thù dai .- Hì hì, không phải, đừng khóc nữa mà. - Không mà.Khánh rất muốn ôm cô vào lòng nói với cô vài câu tình cảm gì đấy nhưng cứ nghĩ rằng cách nửa vòng trái đất, cái thằng Tùng oe đang cười tươi xem kịch lại thôi.- Đi với anh nào?- Đi đâu?- Ăn cái gì đó chẳng hạn?- Được, em cũng ở đây lâu rồi.Linh đứng lên ôm cuốn sách vào lòng rồi đi theo Khánh, từ lúc thấy anh trong tâm hồn cô liền đã thôi những con sóng vỗ .Cô thấy bình yên lạ, không biết ngày sau cô có còn muốn ở bên cạnh hay có thể ở bên cạnh anh không chỉ biết phút giây này cô thấy vui vì anh xuất hiện. Tình yêu trong tim cô là thế. Chính là bình yên, là trọn một niềm tin bên người ấy.
"cô đã yêu anh sao, chắc là không thể rồi bao lâu nay dù đau đớn thế nào cô cũng quyết không để ai chen lên hình ảnh của Trường, lấp đi những vết thương lòng ngu xuẩn cô đã gánh. Nên cảm xúc với Khánh bây giờ làm cô bối rối. Yêu một người cần làm gì đây? "Linh theo Khánh lên xe mặc nhiên để anh lái đi còn mình thì chìm vào xa xăm của miền suy nghĩ.
Khánh thở dài không biết làm sao để lôi cô trở lại với hiện tại hoặc tìm hiểu về điều làm cô khóc.Anh lái xe tới Ocean Palace lôi cô xuống xe đi vòng vèo qua lối đi rải sỏi.Qua cửa có hai cô nhân viên đứng. Vừa mở cửa vừa chào khách.Qua hành lang trải thảm màu tím nhạt hoa văn cổ điển đi thẳng xuống tầng dưới và chọn cho mình một chòi nhỏ được xây dựng từng chiếc biệt lập ở khu dưới. Mái hình chóp nón có những ô cửa sổ nhỏ nhìn ra phong cảnh Đà Lạt. Linh nhìn một lượt xung quanh rồi mới nhìn anh cười tươi nói nhẹ .- Nơi này thật đẹp.- Và yên tĩnh nữa. Em muốn ăn gì ?Linh lật giở menu nói.
- Ăn tôm nhé?
- Được, tôm hấp và sa lát Nga.
- Vâng, thêm một ít khoai lang chiên cay nữa nhé.
- Ok
Anh báo phục vụ rồi gọi thêm một chai rượu đơn giản Vang Đà Lạ, là một nơi sang trọng thế này thì rượu gì cũng có. Lần đầu tới đây và khi thử vang Đà Lạt. Anh đã rất ngạc nhiên, chủ nhà hàng này nói rằng nơi này được xây dựng từ thời Pháp thuộc, cách ủ rượu vang cũng là của của họ.Ở đây nho được trồng trong những vườn lớn chọn lựa và cho ra thứ rượu vang hảo hạng. Khánh đan tay vào nhau giải thích cho cô nghe, nhưng đàn ông Việt ít khi uống thứ gì có nồng độ cồn nhẹ như vậy. Nghĩ do anh đi với mình nên Linh mới nói.- Anh thích uống gì thì chọn cứ kệ em.- Đâu có uống thứ gì đó nhẹ nhàng thôi.
Khánh mỉm cười nhìn cô.- Vậy được.Đồ ăn thức uống được tiếp lên một cách nhanh chóng, cô và Khánh từ từ thưởng thức và nói chuyện vui vẻ .Khánh cố gắng tạo cho cô cảm giác thoải mái, cả hai cùng đi vào chủ đề mà cả hai cùng biết và cô tránh chuyện tình cảm không khí cũng vì thế mà gần gũi hơn Khánh nhìn Linh khẽ cười, chút rượu vang làm má ửng hồng. Cô đang thao thao về một bộ phim nào đó, anh muốn thấy cô như lúc này đây, vui vẻ yêu đời và nói nhiều một chút cũng như không trong tình trạng sẵn sàng giương cung.Đang nói chuyện khí thế lại thấy bị nhìn chằm chằm. Linh buông thanh khoai xuống. Nghiêng đầu hỏi.- Sao thế? Mặt em dính gì à?- À không, không, anh nghe em nói thôi.- Sùy, nhất thiết phải nhìn thế sao?- Như thế nào ?- Không biết, có vẻ nguy hiểm.- Haha....- Còn cười?- Nhìn mà nguy hiểm á?- Ờ há?- Suy luận lạ lùng.Linh cườ rồi thở dài một hơi.- Cảm ơn anh.- Gì chứ ?- Không hiểu sao mọi lúc không hay ho đều bị anh bắt được.- Ờ. Thế thì sao chứ ?- Không ,chỉ là muốn cảm ơn anh thôi.- Linh ?- Dạ.
- Em thử cho anh một cơ hội đi .
- A. không. Linh dứt khoát nói kèm một cái lắc đầu- Gì?- Anh Khánh em biết anh tốt với em nhưng có nhiều chuyện không phải chỉ nói ra là hiểu được, em có những thứ em không biết nói sao đại loại là không thể giải thích được.- Quá khứ chứ gì ?anh không bận tâm đâu.- Không. Mọi việc không dễ dàng như thế. Anh đừng làm khó em, với em thế này là tốt nhất. Khánh cau mày. Anh biết tình cảm của anh và cũng biết tình cảm của cô. Thật không hiểu vì sao cô lại cứng đầu như thế.Trong đầu anh quay vòng vòng.
Bỗng nhận ra rằng cô còn yêu Trường máu nóng trong người bất giác lại dâng cao anh nói lớn một chút giọng lộ rõ vẻ khó chịu.- Về Trường hả?Linh thấy anh bực. Thoáng ngạc nhiên rồi bỗng nghĩ ra anh thực sự ghét Trường. Cô đáp thật lòng .- Không phải vì Trường là có liên quan thôi.- Gì chứ Linh. Em yêu cậu ta đến thế sao?- Em không .... Linh bối rối. "yêu là gì chứ"- Lẽ nào em thật sự chờ họ kết thúc để mình bắt đầu.- Anh Khánh. Chuyện riêng của em anh đừng hỏi nhiều, em tự biết cần thế nào .- Linh em tỉnh đi được không. Cậu ta là người như thế nào em rõ nhất em sao thế. Khánh dịu giọng. - Phải, em rõ nhất ,không những rõ Trường còn rõ cả chính mình nữa. Anh thật tốt nhưng em ...- Sao em thật tiếc hả? em cứ như thế thẳng thừng chấm dứt mọi chuyện à?- Vâng như thế là tốt nhất.- Em quá vô tâm. Linh mím môi đứng dậy buông một câu.- Em có người để kết hôn rồi. Lẽ nào nên ở đây? - Gì chứ?- Ngày đó nhất định sẽ mời anh . - Em ..... đi ngay.Linh ra đến cửa. Khánh vẫn đứng thất thần.- Đồ vô tâm. Linh ơi là Linh. Bực bội anh cũng bỏ về chui vào chăn ngủ một giấc . Kệ mọi thứ đi bởi càng nghĩ ngợi lại thấy Linh lại thấy những câu nói lộn xộn ấy....
Lại bực mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store