Buc Thu Tinh Den Tu Tuong Lai P2
Học viện lại một lần nữa chìm vào sự yên tĩnh thường ngày.Cuộc điều tra đã gần kết thúc, với tàn dư của lũ ma vật đã bị dẹp yên hoàn toàn.May mắn thay, không có thêm kẻ phản bội nào được phát hiện trong học viện.Mặc dù Ám Giáo Đoàn đã trà trộn vào nội bộ Hoàng gia, nhưng không rõ gián điệp của chúng có còn lẩn khuất trong học viện hay không. Tuy nhiên, kết luận cuối cùng là không ai liên quan đến cuộc tấn công vừa rồi.Đội điều tra chung đại diện cho Đế quốc, Thánh quốc và Thập Nam quốc đã đưa ra kết luận này sau một cuộc thẩm vấn tỉ mỉ. Những phát hiện của họ không còn chỗ cho sự nghi ngờ, cho phép các học viên của học viện cuối cùng cũng có thể sắp xếp việc trở về nhà bị trì hoãn bấy lâu nay.Thế nhưng, kể từ cuộc tấn công của ma vật, học viện chưa từng có một ngày yên bình thực sự.Một học viên từng bị dè bỉu bỗng chốc trở thành anh hùng giữa các đồng học, trong khi Công chúa Điện hạ lại phải gánh chịu mọi lời chỉ trích, bị bỏ lại bên vệ đường trong tình trạng suy sụp tinh thần.Giữa cơn hỗn loạn này, đại lộ Trung Tâm đã trở thành sân khấu cho một vụ bạo lực.Thủ phạm chính là người đàn ông đã biến từ kẻ thù của công chúng thành anh hùng trong cuộc tấn công: Ian Percus.Và người đàn ông đó chính là tôi.Thú thật, đó là một quyết định bột phát.Nó xảy ra ngay sau khi tôi vừa tỉnh lại từ cơn hôn mê. Tuy nhiên, khi chứng kiến Công chúa Điện hạ mà tôi đã cứu sống dù đã phải trải qua biết bao gian khổ, lại gục ngã dưới gánh nặng của những tổn thương trong quá khứ, một cảm giác phi lý trào dâng trong lòng tôi.Hơn nữa, hoàn cảnh lúc đó khiến không một ai có thể đoán được nguyên nhân.Mặc dù một số người, như tiền bối Neris và các thành viên câu lạc bộ báo chí, ít nhiều đã nắm được tình hình, nhưng họ đã nhường lại quyền kiểm soát cho tôi sau cuộc giao chiến với họ.Nói cách khác, ngay cả Cục Tình báo Hoàng gia lừng danh cũng không có cách nào can thiệp.Trên thực tế, dù có một số quyền hạn tùy ý và mong muốn Cục Tình báo Hoàng gia xử lý những tình huống xung quanh Công chúa Điện hạ, nhưng vẫn có một khoảng cách giữa kế hoạch và thực tế.Suy cho cùng, tôi chưa bao giờ thực sự tin tưởng giãi bày cảm xúc của mình với Cục Tình báo Hoàng gia. Họ phải hành động thận trọng, và ở một mức độ nào đó, đây là việc do chính tôi gây ra.Vì vậy, tôi đã tự mình ra tay để tháo gỡ nút thắt đó.Kết quả thật đáng kinh ngạc.Giờ đây, không ai trong học viện còn căm ghét Công chúa Điện hạ nữa. Thay vào đó, ngay cả dư luận cũng tỏ ra thông cảm với cô ấy. Tôi cũng không nhận bất kỳ bình luận tiêu cực nào, vì vậy mọi thứ dường như đang tiến triển suôn sẻ.Ít nhất, bề ngoài là vậy.✦✧Vào một ngày nọ, Thánh Nữ đến từ sáng sớm để mắng tôi vì đã rời khỏi phòng.Cô xông vào phòng tôi với vẻ mặt giận dữ, nhưng ngay khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt cô nhanh chóng biến thành sự bối rối."Ian... tôi đã nói cậu không được vận động mạnh trong một thời gian rồi cơ mà... Ian?"Thật kỳ lạ, tay tôi đang run.Tôi thở dài, thấy khó khăn để che giấu những cảm xúc lo lắng của mình.Tuy nhiên, tôi vẫn cố nở một nụ cười, cố gắng che đậy cảm xúc đó."À, Thánh Nữ.""... Có chuyện gì vậy?"Ánh mắt Thánh Nữ đã trở nên lạnh lùng khi cô hỏi tôi. Một sự nghi ngờ vẫn còn vương lại trong đôi mắt màu hồng nhạt của cô nàng.Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Tôi là một người chưa bao giờ dao động, ngay cả khi đối mặt với những tình huống nguy hiểm đến tính mạng.Vì vậy, cô có lẽ chưa từng thấy tôi trông lo lắng như thế này.Nhưng, có những tình huống có thể giải thích, và có những tình huống thì không.Tôi vẫn phải gượng cười cay đắng trong khi lắc đầu."Không có gì. Có vẻ như cơn đau cơ vẫn chưa thuyên giảm."Làm sao tôi có thể giải thích những thông tin mà tiền bối Neris đã nói với tôi trong chuyến thăm bí mật vào sáng sớm nay chứ?Rằng Hoàng gia dự định sẽ đến thăm tôi vào hôm nay.Dù cô ấy nói rằng chuyến thăm của họ đã được lên lịch vài ngày sau, nhưng chắc chắn là để thảo luận về Long Huyết Tự. Rõ ràng là họ sẽ cử một người có tầm quan trọng tương đương ở phía họ.Ít nhất, cá nhân này được mong đợi là người mang theo Long Huyết Tự.Và nếu người đó có được quyền lực như vậy, họ có khả năng xóa sổ một người như con trai thứ hai của một tử tước ở vùng nông thôn mà không để lại dấu vết.Không, sẽ thật may mắn nếu họ chỉ âm thầm thủ tiêu tôi.Ngay cả khi họ bịa ra đủ loại tội danh, buộc tội tôi thiếu tôn trọng một thành viên của Hoàng gia, tiêu diệt toàn bộ gia tộc tôi, và tra tấn tôi, thì tôi cũng không có gì để nói.Dù được cho là một nhiệm vụ để cứu thế giới, nhưng rõ ràng là tôi sẽ rất khó khăn để khiến câu nói đó trở nên đáng tin.Nhận thức này vừa mệt mỏi lại vừa đáng lo.Do đó, tôi thấy mình không chỉ rên rỉ mà còn run rẩy, đến mức ngay cả hai tay cũng run lên.Tôi không thể nào giải thích hết những hoàn cảnh phức tạp này cho Thánh Nữ. Dù có thể sẽ đến lúc mối quan hệ của cả hai cho phép sự chân thành như vậy, nhưng hôm nay không phải là ngày đó.Ngay cả khi tôi nói ra, Thánh Nữ cũng sẽ không thể giúp đỡ, vì thời gian còn lại quá ít.Vì vậy, tôi chỉ có thể hắng giọng và giả vờ ho."... Điều đó là sự thật.""Ai nói gì đâu?"Thánh Nữ mắng tôi trong khi nở một nụ cười rộng. Tuy nhiên, đôi mắt màu hồng nhạt ấy vẫn nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc lâu, không hề có ý định dời đi.Ánh mắt dò xét mãnh liệt từ đôi mắt đó khiến tôi cảm thấy khó chịu.Cuối cùng, tôi chỉ có thể thở dài một hơi."Thánh Nữ.""... Hứ, có chuyện gì?"Cô gái tóc bạc rõ ràng đang có dấu hiệu khó chịu. Đó không chỉ là ảo tưởng; thay vào đó, cô dường như đang truyền tải cảm xúc của mình thông qua ánh mắt sắc bén.Tôi đã nghĩ mình đã hiểu được phần nào trái tim phụ nữ qua những bài học chuyên sâu của Leto.Tuy nhiên, mỗi khi tôi gặp phải một tình huống khó xử mới, ảo tưởng đó lại tan vỡ không sót lại gì. Dù tôi có thể đoán được lý do khiến Thánh Nữ khó chịu, nhưng tôi lại không tìm được cách nào để xoa dịu cô nàng.Vì mối quan hệ của chúng tôi dường như rất thân thiết, việc phát hiện ra ai đó đang giấu một bí mật có thể khiến người kia khó chịu.Không thể tìm ra cách giải quyết, cuối cùng tôi đã chọn cách chuyển hướng câu chuyện."Nhân tiện, Công chúa Điện hạ thế nào rồi?""À, cô gái đó..."Trước câu hỏi của tôi, vẻ mặt của Thánh Nữ hơi trở nên tệ đi. Cô quay mặt đi một lúc, sau đó, như thể một nhận thức chợt lóe lên, cô liếc nhìn tôi một cách tinh tế và hỏi."Không phải cậu đã đánh cô ấy sao? Có lẽ cậu lo lắng vì điều đó à?""Không, thì... cũng gần giống vậy."Chính xác hơn, tôi lo lắng về 'Long Huyết Tự'.Việc công khai đối đầu với một thành viên của Hoàng gia có thể bị coi là xúc phạm đến Hoàng gia. Tuy nhiên, vì Công chúa Điện hạ đã thề trên "danh dự của Hoàng gia," nên Hoàng gia sẽ không công khai trả thù.Tuy nhiên, mọi thứ sẽ khác khi nói đến Long Huyết Tự.Dù cảnh Công chúa Điện hạ bị tấn công bên vệ đường chắc chắn là gây sốc, nhưng nó không thể sánh bằng những hậu quả của việc Long Huyết Tự có khả năng bị lộ ra.Đó là một lời giải thích ngẫu hứng vì tôi không thể giải thích được hoàn cảnh, nhưng Thánh Nữ vẫn gật đầu đầy thấu hiểu.Cô hiểu quá rõ quyền lực đáng sợ mà Hoàng gia nắm giữ đối với giới quý tộc của Đế quốc."Đừng lo lắng quá. Khi tôi đến chữa trị cho cô ấy, cô ấy trông như... đã mất một con ốc rồi ấy."Mất một con ốc?Tôi nhướng mày, nhưng Thánh Nữ chỉ đáp lại bằng một nụ cười đầy ẩn ý."Vì vậy, tôi đã cho cô ấy một bài học nhỏ trước khi đến đây. Chúng ta không muốn bất kỳ tin đồn nào lan truyền sau này.""... Không có gì kỳ lạ đúng không?""Cậu nghĩ tôi làm gì lạ? Tôi chỉ đơn giản là giúp cô ấy nhận ra vị trí của mình một lần nữa. Suy cho cùng, những vết thương nghiêm trọng của cậu là hậu quả của sự bất tài của cô ấy mà."Một tiếng rên rỉ bị kìm nén lại thoát ra khỏi môi tôi.Chà, điều đó không hoàn toàn sai.Việc không giám sát những người thân cận cuối cùng cũng đổ lên vai người lãnh đạo. Do đó, có thể lập luận rằng Công chúa Điện hạ phải chịu một phần trách nhiệm vì đã tạo ra một lỗ hổng để Ám Tư Tế lợi dụng.Nhưng, đó là một sự thật khắc nghiệt cần phải thừa nhận.Có vẻ không công bằng khi đặt gánh nặng trách nhiệm lớn lao như vậy lên một cô gái vừa mới lớn. Tuy nhiên, trong giới hoàng gia, quyền lợi và nghĩa vụ luôn đan xen nhau từ khi mới sinh ra.Không thể tùy tiện chọn cái này hoặc cái kia.Hiểu được điều này, tôi thở dài và quyết định không nói thêm lời nào nữa.Nếu tình hình có vẻ kỳ lạ sau này, vẫn còn thời gian để can thiệp. Thay vào đó, vấn đề bất ngờ đang đối mặt với tôi mới cần được chú ý ngay lập tức.Khi vẻ mặt tôi trở nên nghiêm trọng một lần nữa, Thánh Nữ phát ra một âm thanh mơ hồ, dịu nhẹ.Đôi mắt hồng nhạt ấy giờ hơi nheo lại. Ngồi trên chiếc ghế cạnh giường tôi, cô dùng ngón tay chọc vào sườn tôi."Đúng như dự đoán, cậu đang giấu tôi điều gì đó nhỉ? Nào, nói cho tôi đi.""Dù tôi có nói thì cậu sẽ làm gì?"Trước giọng điệu thờ ơ của tôi, Thánh Nữ dường như càng tò mò hơn.Cô thậm chí còn dùng một giọng điệu có phần dỗ dành, như thể đang cố gắng dụ dỗ tôi."Đừng giả vờ nữa, nói cho tôi biết đi. Hai ta đủ thân thiết để làm điều đó mà ha?""Chúng ta là gì của nhau?"Trước câu hỏi của tôi, Thánh Nữ thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, như thể nhận ra điều gì đó muộn màng.Tuy nhiên, điều đó cũng chỉ kéo dài trong chốc lát. Cô thở dài thật sâu, như thể đã chấp nhận rằng không nên mong đợi nhiều.Sau tiếng thở dài, Thánh Nữ nói với vẻ mặt quả quyết."...Được rồi, nếu cậu nói cho tôi bí mật, tôi sẽ ban cho cậu một điều ước.""Một điều ước?"Trước câu hỏi lơ đãng của tôi, Thánh Nữ gật đầu với một nụ cười phúc hậu.Đó là một biểu cảm mà tôi đã không thấy trong một thời gian khá lâu.Vẻ đẹp ấy đủ sức làm rung động bất kỳ trái tim nào. Trước khi tôi kịp nhận ra, ngay cả trái tim tôi cũng đang đập nhanh vì phấn khích.Nhưng sự mong đợi của tôi xuất phát từ một lý do khác.Thay vì bị cuốn hút bởi vẻ quyến rũ của Thánh Nữ, đó là một ký ức thoáng qua đã khuấy động trong tôi.Nghĩ lại thì, tôi đã từng hứa với Thánh Nữ.Cô đã hứa sẽ thực hiện một điều ước sau khi tôi giải quyết mọi thứ và trở về.Thánh Nữ dường như vẫn chưa nhớ lại lời giao ước đó. Thay vào đó, cô tinh tế nhấn mạnh bộ ngực đầy đặn của mình, dường như không hề hay biết mình đang gặp nguy hiểm.Điều đó giống như một con bướm bị mắc kẹt trong mạng nhện, đang vỗ cánh mỏng manh.Giọng nói của Thánh Nữ, pha chút nũng nịu, hoàn toàn bao trùm lấy các giác quan của tôi."Đúng vậy, một điều ước... tôi sẽ ban cho cậu bất cứ điều gì."Không thể kìm nén sự mong đợi đang lớn dần, tôi buột miệng nói."Nếu là một điều ước, nó có thể là bất cứ điều gì sao?"Đáp lại, Thánh Nữ khẽ mỉm cười bằng mắt như thể đã đoán trước được câu hỏi của tôi. Nụ cười vẽ nên một đường cong quyến rũ đến nghẹt thở.Cánh tay cô nhấc lên một cách nhẹ nhàng, làm nổi bật những đường cong trên ngực.Và rồi, cô giáng đòn quyết định."...Đúng vậy, tất nhiên rồi. Nó là một điều ước mà ha?"Nếu đã như vậy, không còn lý do gì để do dự nữa.Bàn tay tôi theo bản năng vươn ra, nắm lấy lớp thịt mềm mại của Thánh Nữ. <Tluc: Ứ hự.>(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store