[BTS]Nhường tớ thì cậu chết à?
Chap36
Chap36 tặng @hwavuongTaehyung ngã lăn ra đất, không quên kéo JungKook ngã theo mình, con mèo thấy thế cong đuôi chạy về ổ, tiếp tục lim dim ngủ. Hai thằng bốn mắt nhìn nhau, hai tim cũng chạy loạn xạ cả lên. Cũng là JungKook tỉnh táo hơn, đặt môi mình lên môi hắn rồi nhắm mắt lại. Hắn cũng rất thuận theo, kéo gáy cậu đặt lên môi một nụ hôn dài."Thì ra đây là ý đồ của cậu khi đẩy tớ xuống đất."-Taehyung vuốt vuốt cánh hồng của JungKook."Ừ đấy, sao? Cậu muốn kiện?"-JungKook cắn vào ngón tay của hắn."Tớ biết đây là địa bàn của cậu."- Taehyung mỉm cười, nhướn người lên cao cắn cắn vào môi cậu."Đây là nụ hôn đầu của tớ."-JungKook cười hi hi nằm luôn xuống ngực của hắn."Môi cậu rất đẹp."Hắn ôm lấy eo cậu, hít hà hương thơm trên tóc, cẩn thận vuốt ve từng chút ít như sủng vật."Hai cái này không có liên quan, ý tớ là nụ hôn đầu của cậu có cho tớ không? Hay là mất từ lâu rồi.?"-JungKook ngồi nhổm dậy, cậu đẹp tự cậu biết rồi, đến phiên hắn nhắc cậu sao?"Mất lâu rồi?"JungKook đen cả mặt:-"Cho ai?""Cho con Đậu ở nhà."-Ý hắn là con mèo xám mà hắn nuôi từ khi nó còn đỏ hỏn ở nhà. Vừa mới đem về, hắn đã hôn nó một cái rồi, để chóng lớn ý mà.Mặt JungKook còn đen hơn ban nãy, cậu lồm nhồm ngồi dậy co chân sút cho Taehyung một phát vào mông."Cảnh cáo cậu, đừng để cho tớ thấy con Đậu, nếu không tớ sẽ bóp chết nó."Taehyung nhăn nhó ôm mông vặn vẹo dưới sàn:-"Cậu là máu hoạn thư đấy à?""Cậu nói cái gì?"-JungKook ngồi xuống, bóp má Taehyung đối diện với mặt mình."JungKook à, tình yêu của mày đến rồi đây."-Jimin gõ cửa."Tha cho cậu."-JungKook thả tay ra.*Chụt* Taehyung tranh thủ nhỏm người lên hôn JungKook một cái nữa, xong chạy đến mở cửa cho mấy đứa bạn."A, Taehyung, hóa ra hai đứa nghỉ học ở đây hú hí à?"-Hoseok trợn tròn mắt mũi."Ừ."-Taehyung gật đầu."Mất chất quá đấy thanh niên ạ, lớp thì bỏ xong ở đây âm yếm nhau. Mới có mấy ngày mà đã..."-Jimin cùng Hoseok và NamJoon được trận khinh bỉ tập thể."Tớ đang bị đánh, JungKook sút tớ tung cả mông."-Taehyung ỉu xìu đáp lại."Haha, sút bằng súng hả?"-Hoseok tự nhiên rú ầm lên."Súng làm sao mà sút được? Mày bị ngu à? Đương nhiên là sút bằng chân."-Taehyung được phen khinh bỉ lại."Taehyung đúng là tờ giấy trắng."-Cả lũ được trận cười ngặt nghẽo, cho đến khi JungKook cầm chổi lông gà rượt mấy vòng mới im.Mấy thằng ngồi bốc phét được nửa tiếng thì mẹ Junie về, gõ cửa phòng con trai."Mẹ."-Jimin ra mở cửa, gọi một tiếng ngọt lịm:-"Vợ tương lai của con có khỏe không ạ?"-Nhìn xuống dưới bụng của mẹ."Không biết có khỏe không nhưng mà ngày nào nó cũng đá bóng và cá độ trong bụng của mẹ con ạ.""Mẹ."-NamJoon không vồ vập như Jimin chỉ lặng lẽ sách đồ mà mẹ đang cầm vào trong phòng. Theo như kinh nghiệm của anh thì mỗi khi mẹ Junie vào phòng JungKook là y như rằng có đồ ăn."NamJoon dạo này đẹp trai nên nha, có người chăn có khác."-Mẹ Junie đi vào trong phòng, ngồi ghế mà Hoseok đã chuẩn bị sẵn thoải mái bới xù đầu NamJoon."Con là tự chăm mình mà."-NamJoon rót một cốc sữa tươi vào cốc đưa cho mẹ Junie."Thế Kim thiếu không chăm à?"-Mẹ cười yêu nghiệt đón lấy cốc sữa, uống một ngụm."Là con chăm anh ấy.""Khụ khụ."-Taehyung ho khan, đúng là từ khi NamJoon xuất hiện, Jin hyung dựa dẫm hẳn. Làm việc cũng chỉ tay năm ngón bắt NamJoon đi thực hành, ăn cũng là NamJoon đi mua hoặc đem từ nhà đi, cái gì cũng đến tay NamJoon luôn."Chậc, anh trai đã thế còn em trai thì như nào?"-Mẹ Junie nhìn qua Taehyung đánh giá."Mẹ cứ nhìn con trai mẹ thì biết ngay ấy mà."-Taehyung đẩy JungKook ra trước mặt mình. "Taehyung là người cẩn thận nhất thế giới luôn, con đang ghen tị đây này. Ngồi ngoài sân cũng được người ta quạt cho, mồm khô một tí là nước đến tận răng, bụng đói thì người ta chạy vội vàng đi tìm đồ ăn cho hốc,.. nhất là cái nết ngủ nhé, Taehyung còn nằm im cho JungKook gác lên đầu lên cổ cơ. Mẹ à, con thề với mẹ, đốt đuốc cũng không tìm ra được người con rể như Taehyung đâu. Chịu đựng được con trai mẹ là cả một vấn đề đấy nhé."-Jimin khắc hai chữ ghen tị lên trên trán, hậm hực nhìn xuống bụng mẹ Junie:-"Vợ tương lai à, ra đây nhanh lên, anh đang cảm thấy hết sức cô độc và lạc lõng trên thế giới này đây.""Tao đâu đến nỗi như vậy?"-JungKook ôm lại con mèo ra bĩu bĩu môi bất khuất."Lại chẳng quá thế."-Jimin lè lưỡi nhỏ.Mẹ Junie chống cằm xoay xoay ly trà nhìn Taehyung, cái gì cũng không nói, chỉ chiếu tướng hắn làm hắn hồi hộp vãi cả ra, quay đi làm một ngụm nước xong mỉm cười với mẹ một cái, lần đầu ra mắt phụ huynh của JungKook mà bị dọa đến toát cả mồ hôi mông thế này thì không ổn tí nào."Ra đây cùng mẹ một lát."-Cuối cùng mẹ Junie cũng lên tiếng, ngoắc ngoắc tay Taehyung. Hắn cũng biết điều, ra đỡ lấy mẹ rồi im lặng đi theo:-"Đứa nào đi theo, chết chắc."Bọn JungKook nuốt nước miếng, mẹ định làm gì Taehyung đây? Quan ngại thay hắn. Nhưng mà mẹ ngày xưa đã từng là sát thủ, giác quan nhanh nhạy hơn người, chỉ cần có hơi thở lạ là biết ngay đừng nói đến bước chân, muốn đi theo là chuyện không thể.Mẹ Junie và Taehyung đi về phía phòng sách của ba JungKook. Chỗ này thiết kế khác với ngoài kia, không có màu xanh làm chủ đạo, chỉ có một cái lồng khá lớn đặt giữa phòng tỏa ra mùi hương thơm mát và lấp lánh đẹp mắt. Nội thất hầu như tất cả được làm bằng gỗ, trạm trổ tỉ mỉ là đủ thấy chủ nhân căn phòng này cẩn thận và yêu thiên nhiên đến mức nào."Ngồi đi."-Mẹ Junie chỉ Taehyung ngồi xuống chiếc ghế đệm không có chân, hắn cũng gật đầu khoanh tròn chân ngồi xuống."Đây là chỗ duy nhất có một cửa thoát ra, cách âm tốt nhất và nó bị khóa rồi."-Mẹ Junie lắc lắc chìa khóa trong tay."Mẹ, đừng nói muốn động thủ với con nhé."-Taehyung ôm hai vai, nhíu mày nhìn mẹ."Vậy đã sợ rồi sao? Thế thì làm sao mà bảo vệ được JungKook?"-Mẹ Junie cũng từ từ ngồi xuống chiếc ghế đối diện."Con không sợ bị mẹ đánh, con chỉ sợ JungKook đau lòng khi thấy con bị đánh mà thôi."-Taehyung ôn nhu cười.Mẹ Junie cũng cong cong khóe miệng:-"Ngay từ khi JungKook nói thích con, mẹ đây tuy rằng không muốn cấm cản con trai của mình nhưng vẫn không an tâm giao nó cho con. Jeon gia là nơi thế nào, mẹ nghĩ con cũng không lạ gì.""Đương nhiên không lạ. Jeon gia có thế lực đen rất lớn, điều này con biết rất rõ.""Vậy tại sao con lại chọn yêu nó?""Con chọn yêu JungKook, không chọn yêu Jeon gia."-Sắc mặt của hắn thâm trầm hơn một chút:-"Con không phải tiếp xúc ít với JungKook. Con hiểu cậu ấy, tuy sống trong Jeon gia nhưng cậu ấy thanh thuần, điều đó đủ để con suy ra Jeon gia đã nuôi dậy và yêu thương cậu ấy như thế nào. Con phải cảm ơn mẹ đã nuôi dạy JungKook lớn lên tốt như vậy."Hắn nói rồi đứng dậy, hai tay đan vào nhau đặt lên trán, kính cẩn quỳ xuống trước mặt mẹ Junie. Đến lúc này, mẹ biết có nói thế nào cũng không lại Taehyung rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store