Bsd Toi Chi La 1 Cosplayer Thoi
" Hừ hừ ~" Với nhân vật Conan, Ishizawa có thể nói rằng cậu có thích người này. Nhưng đối với cái tính hay lỗ mãng kia thì cậu không ưa nổi, nhất là khi Ishizawa còn giữ cả những kí ức của sĩ quan Ranpo. Trong kịch bản, Ranpo dẫn đầu nhân loại chống trả kẻ địch, từng bước kế hoạch được định ra đều không thể xuất hiện lỗ hổng. Sau khi mất đi thống đốc, Ranpo vô cùng tỉ mẩn cùng đồng bạn vạch ra từng đường đi nước bước để đánh trả và phòng ngự, tính kế và bẫy rập kẻ địch, thậm chí còn phải đuổi những kẻ xâm nhập ra khỏi thế giới của mình.Vậy nên khi chứng kiến hành động của Conan cậu sẽ cảm thấy khó chịu là lẽ đương nhiên. Đứng ở ngoài biên giới của hắc và bạch, thám tử nhỏ tuổi chưa thể hiểu rõ được 1 định lí rằng: thế giới của người lớn chưa bao giờ phân chia rõ giữa hắc ám và chính nghĩa, lại đừng nói đến công ty thám tử là thế lực đứng ở vùng đất màu xám." Ranpo, chuyện này là?" Fukuzawa Yukichi không định quản đến hành động của Ishizawa, đối với ông, Ranpo nào cũng đều có sự chừng mực của riêng mình.Ishizawa không có ý nhắc nhở Fukuzawa Yukichi sửa đúng xưng hô, vì với cậu thì gọi thế nào cũng như nhau cả. Nói thật thì cậu chỉ không quá thích việc mọi người trong Trụ sở để tâm vào quá khứ của mình. Thật là, cậu rõ ràng chỉ là 1 diễn viên cosplayer bình thường đến không thể bình thường hơn thôi, nào có trải qua chút chuyện gì thảm khốc nào đâu chứ! Còn chuyện bị kêu là Ranpo, cậu đã quá quen khi đang cosplay nhân vật này rồi." Do cô Ikeda ghen tị với chị gái của mình. Đều là ruột thịt với nhau, nhưng sau kết hôn thì hoàn cảnh của cả 2 lại khác nhau như trên trời dưới đất. Vậy nên lúc cả 2 cùng sinh đẻ thì cô ta đã dùng dị năng lên con trai của người chị." Ishizawa bĩu môi, " Dị năng này khiến con của cô Ikeda tránh được bệnh tật và các vết thương từ ngoại giới gây nên. Nhưng nó cũng không phải bị tiêu trừ mà là bị chuyển sang người con của chị gái."" Con trai ông Yamada thường xuyên sinh bệnh cũng là do vậy?!" Kazuha vô cùng tức giận nhìn Ikeda đang lâm vào hôn mê, " Con trai ông Yamada từ nhỏ liền không thể hiểu sao vô cùng xui xẻo, đến tận giờ cũng do nguyên nhân này mà rất gầy yếu so bạn đồng lứa."" Vậy tại sao dị năng lại mất khống chế?" Cảnh sát Hosoya không có dị năng lực nhưng lại không phải không hiểu biết về nó. Về loại năng lực này, nói dễ khống chế cũng không phải, nhưng nói khó khống chế thì cũng không đến nỗi gây hại hẳn cho 1 tiểu khu như thế này." Vì lòng tham." Ishizawa ngồi xổm xuống, đem ống tay áo của cô Ikeda kéo lên, lộ ra làn da có dấu vết bị bỏng cùng vài miệng vết thương, trông giống như mới bị không bao lâu " Nhìn đi, đây đều là do phản phệ của dị năng tạo thành. Lúc trước con trai của cô ta bị thương thì chúng chuyển dời lên người của cậu con trai kia. Nhưng dị năng cũng có kí ức, phản lên trên người cô ta cũng là điều có thể đoán trước được."" Tôi nhớ việc này." Hattori Heiji đối với kí ức đứa con trai bị bỏng còn mới mẻ, " Hồi nhỏ, lúc bọn tôi đang chơi cùng nhau thì Yamada bỗng nhiên bị bỏng. Vết bỏng giống như tự xuất hiện, mà rõ ràng là chúng tôi cũng không lại gần phòng bếp."Ishizawa bỏ tay Ikeda xuống, đứng lên, " Vậy điều này phải nói đến giới hạn dị năng của cô Ikeda. Dị năng có ưu có khuyết, bất tiện của dị năng này hẳn là chỉ tác dụng trong 1 khoảng thời gian cố định, lâu nhất có lẽ tầm 1 tuần, vậy nên mỗi tuần cô ta phải gặp mặt được con trai của người chị, đảm bảo rằng dị năng tiếp tục có hiệu lực trên người bị kí sinh. Mà nguyên do của chuyện lần này là vì cô ta không kịp gặp cậu con trai kia. Do muốn ra nước ngoài trị liệu?"" Đúng vậy, ông Yamada có liên hệ với 1 vị bác sĩ ở nước ngoài. Dù sao Yamada cũng đã 17 tuổi, không trị được chứng bệnh này thì sẽ ảnh hưởng lớn đến tương lai. Giờ cũng chưa phải muộn, có lẽ ra nơi khác lại có khả năng cứu chữa không chừng. Gia đình họ cũng định nếu tình hình chuyển biến tốt đẹp thì sẽ định cư ở nước khác luôn." Hattori Heiji xác nhận suy đoán của Ishizawa." A, vậy hẳn là do tế phẩm muốn chạy trốn khiến cho vu nữ không vui, định phát động dị năng với vật kí sinh mới, tch tch, thật là lòng tham không đáy, ghen ghét tị hiềm sẽ hóa người thành quỷ mà, lại ngu ngốc đến nỗi để năng lực của chính mình phản lại thân." Ishizawa lạnh nhạt nhìn Ikeda. Trong một số chuyện mới có thể nhìn ra được sĩ quan Ranpo và thám tử Ranpo có rất nhiều điểm lớn khác biệt." Ranpo!" Fukuzawa Yukichi nhẹ giọng kêu, ông nhíu mày. " Cậu từng gặp ông ta?""....vâng, tuy nhiên chú Mori qua đời rất sớm, cùng.......không cách mấy." Ishizawa rối rắm chốc lát, cuối cùng vẫn nói ra chút kịch bản lúc trước. Cậu cảm thấy càng ngày càng không thể giải thích chân tướng, Ishizawa đáng thương ở đáy lòng cào tường." Bỏ qua đề tài này, dù sao nó cũng đã thành quá khứ. Về vụ này, tóm lại là do cô Ikeda sử dụng dị năng quá độ khiến nó phế luôn rồi. Nhưng nghị lực của cô ta cũng có phần khiến tôi bội phục đấy, chịu đựng 3 ngày đêm không ngủ lại thêm phản phệ của dị năng nữa. Tiếc rằng, giờ nó cũng đã thành phế phẩm."" Nếu vậy thì chúng tôi sẽ mang người đi." Cảnh sát Hosoya hiểu rõ. Tuy rằng Ishizawa nói dị năng đã hoàn toàn mất tác dụng, nhưng 1 lúc nữa vẫn phải giao người cho bên Ban Đặc vụ về Dị Năng Lực, dù sao cũng không phải án kiện bình thường." Kết thúc! Thống đốc, chúng ta đi ăn bánh ngọt được chứ?" Ishizawa nhìn Fukuzawa Yukichi với đôi mắt sáng lấp lánh, cậu đối với hương vị của bánh ngọt mà Ranpo yêu thích vô cùng tò mò! Tiếc là chủ tịch của cậu ở 1 thế giới khác không bao giờ mang theo cậu đi ăn. " Được." Fukuzawa Yukichi xoa xoa đầu của Ishizawa, Ishizawa không đội mũ nên nhìn qua so với Ranpo còn nhỏ tuổi.Ishi- 30 tuổi -zawa nhận thấy rằng gương mặt này của mình còn rất tốt để tỏ ra nũng nịu, đương nhiên tiền đề người đối diện phải là thống đốc, với người khác thì thôi đi, cậu không có mặt mũi thì không sao, nhưng tuyệt không thể cho Ranpo mất mặt." Đợi đã, đợi đã!" Conan rối rắm, " Bọn em có thể đi chung không?" " Muốn tôi ký tên?" Ishizawa liếc mắt 1 cái qua Conan, " Đã nói tôi không phải Ranpo mấy người biết đến, tìm nhầm thần tượng rồi."" Hả?!" Tổ 4 người học sinh cấp 3 đồng thời kinh ngạc, lời phủ nhận lúc nãy của Ishizawa chưa ai nghe rõ cả." Tch tch, tôi là Ishizawa. Hôm nay Edogawa Ranpo không tới, cậu ta đi ngắm hổ rồi." Ishizawa khá hoài nghi khả năng Ranpo sẽ đi lạc đấy, nhưng bên cạnh có Kunikida, hẳn là không sao nhỉ?Cảnh sát Hosoya chưa rời đi, ông cũng muốn biết về chuyện 2 Ranpo là sao. Từ lúc tới đây đến giờ, Fukuzawa Yukichi đã kêu tên Ranpo rất nhiều lần." Aiya, không muốn cùng mấy cậu nói đấy! Thống đốc, chúng ta đi ăn bánh ngọt thôi!" Ishizawa không ngu mà nói, cảm giác sẽ bị mấy người đó tưởng tượng ra cái nhân thiết gì đó, khỏi cần khỏi cần!" Được, muốn dẫn bọn họ đi không?" Fukuzawa Yukichi nhận ra Ishizawa cũng không ghét mấy cô cậu học sinh này, nhưng cậu cũng không muốn nói đến quá khứ, nên quyền quyết định vẫn nằm trên tay Ishizawa." Cũng được, dù sao đều là fan của Ranpo. Tôi mang mấy cậu đi gặp Ranpo, lúc ấy cậu ta có đồng ý kí tên hay không thì tự dựa vào mấy người." Ishizawa đoán Ranpo hẳn là sẽ cao hứng, nhưng cũng không định nói cho mấy người này biết, giao cho Ranpo tự giải quyết là được rồi." Tốt quá!" Heiji cùng Conan đều rất muốn có được chữ kí của Ranpo. Kazuha thì chỉ vui vẻ giùm Heiji, còn Ran thì muốn 1 cái để dành cho Shinichi.Ishizawa móc từ túi ra cây kẹo que bỏ vào trong miệng, 1 lần nữa lại phải thốt lên rằng năng lực của Ranpo quá gian lận. Tuy không cố ý xem nhưng ý tưởng của 4 cô cậu này chẳng khác nào bọt khí toát ra từ trên đầu, vừa nhìn liền hiểu ngay.Tuy ngoài miệng muốn xem hổ, nhưng bây giờ trời còn chưa tối, anh em nhà Tanizaki mang theo Ranpo tìm đám người Ishizawa." Quả nhiên chỉ là 1 vụ án nhỏ, mấy người cảnh sát đó không thể hữu dụng tí khi không có Ranpo đại nhân sao. Hung thủ đều đã sờ sờ như vậy rồi mà còn không bắt được ngay, thậm chí còn chỉ đứng ở vị trí thứ 3 trong danh sách hoài nghi." Ranpo nhìn qua Ishizawa đang ăn bánh nướng mật, " Có tí đường như vậy sao đủ được chứ! Không ngọt tí nào! Không đủ vật tư đến nỗi cắt luôn cả đồ ăn của cậu sao, quá đáng ghét!"Ishizawa cắn 1 ngụm bánh mật dính không ít đường, nhìn về phía Ranpo. Cậu là người Chiết Giang, vốn thích ăn chua ngọt, nhưng không phải siêu ngọt, không ăn được quá ngọt thì quả thực xin lỗi." Đừng cho tôi tăng thêm mấy nhân thiết đáng thương." Ishizawa nuốt bánh mật trong miệng, " Cậu cảm thấy tôi là loại người dễ bị bắt nạt à?"" Nếu không thì sao ông chú Mori cùng thống đốc đều không còn." Ranpo nói thầm, " Hơn nữa bây giờ cậu còn không thích ăn đồ ngọt!"".....Tôi thấy bánh mật chấm đường đã đủ ngọt rồi." Đừng so sánh tôi 1 người Chiết Giang thích ăn ngọt lịm như vậy? Ishizawa ở đáy lòng phàn nàn, " Với cả lại ăn tiếp là Ranpo sẽ phải đi xem nha sĩ vào ngày mai đấy. Sáng mai có cùng tôi rèn luyện không?"" Không!" Ranpo y như 1 con mèo đang xù lông, " Đừng nghĩ kéo tôi đi cùng!"" Đây không phải chủ tịch của cậu à?" Ishizawa có hơi buồn bực, ban đầu khi cậu vừa biến thành cao thủ kiếm thuật thì có chút mới lạ, hơn nữa luôn đúng giờ ngủ sớm dậy sớm. Vậy nên mấy ngày hôm trước liền cùng chủ tịch dậy sớm rèn luyện, cũng cầm kiếm đánh qua đánh lại luôn. Kết quả là Fukuzawa Yukichi phát hiện kiếm thuật của Ishizawa không tồi, mỗi ngày giám sát cậu rèn luyện, qua đi 2 ngày mới lạ Ishizawa dứt khoát muốn giống với Ranpo, sáng sớm phong ấn bản thân vào trong chăn." Chia cho cậu 1 nửa!" Đem thống đốc buổi sáng bắt rèn luyện cho cậu - Ranpo ý tứ như thế này." Tôi không cần!" Trừ bỏ luyện tập ở sân khấu kịch, Ishizawa cũng thuộc về loại người ham ngủ, liền tính bây giờ đã thành cao thủ kiếm thuật cũng không thay đổi được sự thật là tên này rất yêu ngủ nướng.Bị đùn đẩy Fukuzawa Yukichi bình tĩnh uống trà. Dù sao rèn luyện thì vẫn muốn rèn luyện, có là Ranpo cũng không trốn được, cũng không thể khiến thích ăn đồ ăn vặt Ranpo biến thành 1 con mèo quất. Tư duy Fukuzawa Yukichi tự do phát tán, sau đó ông thấy 2 chỉ Ranpo cùng nhìn chằm chằm vào ông." Phải là mèo đen chứ?" Ishizawa khẳng định, " Hơn nữa còn là loại nhanh chóng mập lên rồi tròn vo như mèo quất."" Không phải!" Ranpo tức giận nhìn về phía Ishizawa ' rõ ràng cậu so với tôi cũng nặng không kém! '" Bởi vì đấy đều là cơ bắp." Ishizawa thả lỏng cánh tay ở 2 bên sườn, đối với lợi ích xuyên qua cậu vừa lòng nhất là điểm này. Tuy rằng hàng ngày Ishizawa cũng rèn luyện, nhưng vì diễn sân khấu kịch lên dáng người không được biến đổi, cơ bắp cũng đừng nghĩ. Còn hiện tại đối với dáng người này Ishizawa vô cùng vừa lòng, đủ để cậu tự luyến.Đối với 2 cái Ranpo huyên thuyên nói chuyện, trừ bỏ 2 người bọn họ thì người khác hoàn toàn không nghe hiểu được cái gì. Fukuzawa Yukichi trong 2 ngày nay đã rất quen với chuyện này, 2 Ranpo đều dùng năng lực của mình thành thuật đọc suy nghĩ - ' cố ý nói chuyện với ngươi 1 phen còn lại nhà ngươi tự ngẫm đi '.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store