Bsd Peregrine Noi An Minh Cua Nguoi Dac Biet
Sau khoảng hơn 6 tiếng đi tàu, Shibusawa và Atsushi đã tới nơi mà ngài ấy phải đến
"Đây là..." - Atsushi nhìn nơi xa lạ này"Đây là Nagasaki. Từ nay, hai chúng ta sẽ sống ở đây" - Shibusawa trả lời hết những điều mà Atsushi đang thắc mắc trong lòngSau khoảng hai ngày dọn dẹp và chuẩn bị, thật ra chỉ là một ngày do Atsushi có hành lý gì nhiều, hai người đã đi tàu tới nơi đây từ sáng sớm và đến nơi khi vừa độ trưa. Lần đầu tiên trong đời, Atsushi đến một nơi khác ngoài YokohamaNơi này tuy cũng là một trong những thành phố cảng trọng yếu nhưng không giống hoàn toàn Yokohama. Nagasaki thường được biết đến là địa điểm du lịch mang tính lịch sử bởi vụ nổ bom nguyên tử Nagasaki. Cậu không nhớ rõ thời gian là khi nào nhưng có thể hỏi lại sau"Tới nơi rồi, Atsushi-kun. Vào nhà đi"Trong lúc cậu còn đang nghĩ ngợi nhiều điều thì cả hai đã tới nhà mới khi nào không hay. Ngôi nhà mới với cậu nhưng có vẻ thân thuộc với người giám hộ. Theo như lời ngài, lúc ngài ở Yokohama là đang đi công tác sẵn nhận con nuôiCậu có hỏi sao lại không tìm con nuôi ở cô nhi viện của Nagasaki thì ngài chỉ cười trừ. Có vẻ có ai đó đã giới thiệu cô nhi viện cũ của cậu cho Shibusawa"Và đây là phòng cậu" - Shibusawa mở cửa giới thiệuMột căn phòng vừa đủ rộng, tường sơn trắng. Có đầy đủ tiện nghi trong phòng nên với cậu vậy là đủ rồi"Cậu thấy sao về nơi này?""Tốt hơn nhiều so với cô nhi viện ạ" - Atsushi ngập ngừng nóiTuy đã quen với sự xuất hiện của Shibusawa nhưng cậu không thể nào cảm thấy thoải mái được. Có gì đó trong cậu cho rằng Shibusawa là kẻ không đáng tin. Nụ cười và ánh mắt đỏ đó có thể thân thiện nhưng lại là trò lừa dụ con mồi vào tròng. Linh cảm đó cứ thôi thúc cậu phải đề phòng liên tục"Sao vậy? Cậu trông căng thẳng thế?" - Shibusawa hỏi thăm"À, không có gì...Chỉ là..." - Cậu ấp úng"Là ảo giác à. Không phải ta đã nói cậu bị rối loạn căng thẳng nên mới thấy thứ ảo giác đó à?""À không...chỉ là trời lạnh thôi ạ" - Atsushi lấp liếm"Còn về giấc mơ và ảo giác tụi quái vật đó không còn nữa ạ" - Rồi cậu cố nặn ra một nụ cười máy móc"Ta hy vọng là vậy. Mong nó là thật không phải cậu đang gượng ép bản thân nói điều ta muốn nghe"Atsushi có cảm giác mình đang bị nhìn thấu. Nhưng rồi Shibusawa không còn căng thẳng, cười nhẹ nói tiếp"Mong cậu xem ta là người nhà""À, dạ vâng, Shibusawa-san"Và rồi Atsushi xin phép vào trong phòng dọn tiếp hành lý————————————Tất cả đều đã được dọn ra, đó là sự thậtHồi nãy chỉ là cái cớ để cậu vào phòng để ở một mình. Cậu nằm trên tấm futon, nhớ lại mọi thứ mà họ cho là 'ác mộng' và 'ảo giác'Thứ dịch đen nhớp nháp, tiếng thét từ đáy sâu địa ngục của nó, độ cứng của lớp da con quái vật. Rõ ràng, tất cả khó có thể là ảo giác bởi nó đều sinh động và chân thật đến độ vậy. Họ luôn cố cho thứ chân thực đó là ảo giác từ chứng rối loạn gì đó"Rồi cả..." - Atsushi nhìn hai bàn tay mìnhLúc đó, nó có móng sắc và lớp lông dày trắng muốt. Có cả sọc đen trên lớp lông đó. Ngay khi những người trong cô nhi viện chạy đến, hình ảnh tay hổ đã biến mất, để lại bàn tay gầy gò của cậu đang dính lớp dịch đen hôi thối. Nó cũng rất thật, cậu cảm giác rõ tay mình đang biến đổi như nào, độ mềm của lớp lông, độ nặng của móng vuốt. Rất rõ là thậtBàn tay hổ của cậu là điều duy nhất Atsushi giấu cho tới hiện tại. Nếu nói thì không biết họ còn gọi Atsushi là gì nữa. Rốt cuộc là có gì đang xảy ra?"Và rồi một ngày cậu sẽ được nghe kể mọi chuyện về ta và sự thật ẩn giấu trong cậu, Atsushi" Câu nói ngày nào của viện trưởng lại vọng về. Không lẽ, bây giờ là lúc để cậu tìm kiếm sự thật về chính mình?Chợt cậu nhận ra mình bỏ quên điều gì đó. Cậu lấy cái balo nay đã nhẹ bẫng của mình. Rất nhanh, cậu tìm thấy được nóTrước khi rời khỏi cô nhi viện, một giáo viên đã trao lại cho cậu cái một hộp. Nó là hộp đựng bánh quy bằng thiếc vuông hơi bạc màu, bên trong khá nhẹ"Ngài viện trưởng nhắn tôi là khi cậu 18 tuổi thì đưa cho cậu cái này" - Người giáo viên đó chỉ nói ngắn gọn như vậyĐến giờ, Atsushi nhìn chiếc hộp. Có vẻ bên trong nó có điều gì hữu ích lắm? Và rồi cậu mở ra...Không có gì ngoài giấy. Một quyển sổ bọc da, có vẻ là nhật ký, một sấp thư và mấy bức hình cũCó một lá thư cậu để ý thấy có ghi cả địa chỉ lẫn thời gian gửi. Cách đây cũng 10 năm tại Nagasaki. Vậy nghĩa là họ cũng ở gần đâyAtsushi lấy lá thư mới nhất trong đó, cũng là lá thư cậu để ý. Nó đến từ một người tên Fukuzawa Yukichi. Nội dung như sau:"Gửi người bạn cũTôi đã hiểu đại khái tình hình của cậu. Chỉ cần khi nào cậu có khả năng thì ta sẽ giúp cậu với vấn đề đó. Tôi mong nhận được hồi âm từ cậu trong tương lai
Fukuzawa Yukichi"Fukuzawa? Cái tên này hình như được nhắc trong lời trăn trối của ngài viện trưởngNgoài ra còn có vài bức ảnh trong đó. Tờ giấy bọc sấp hình đi kèm ghi vài dòng: "Tôi đã lén bỏ vào. Hôm nay mọi người có buổi chụp hình nên tôi và mọi người gửi hình cho ngài xem - Dazai Osamu kính gửi"Bức đầu tiên khá mờ nhưng vẫn thấy rõ người. Là một nam thanh niên, cỡ đầu 20, đang nằm với sách bày bừa bãi trên sàn. Một tay ôm sách, tay kia cầm nhành hoa rụng. Cả hai tay quấn đầy băng khiến Atsushi nghĩ hẳn người này bị thương khá nặng. Tóc rối xù lên nhưng lại rất khéo hợp với gương mặt điển trai của người đó. Phía sau có viết vài dòng: "Dazai Osamu. Kẻ vẫn đang tìm cách giải thoát". Atsushi có thể nhận ra nét chữ này cũng chính là người đã lén bỏ sấp ảnh vào
Bức thứ hai là hình hai người, có vẻ là bạn thân. Cả hai đều đeo kính, một người cao ráo, tóc sáng màu với đuôi tóc cột lại, trên tay cầm một quyển sổ tay ghi 'Lý Tưởng'. Người đó có vẻ khó tính, nhìn qua nét mặt đã thấy rõ đang cau có vì điều gì đó. Người còn lại đắp kakefuton, khom người bước đi, tóc màu sẫm. Người tóc sẫm kia trông có vẻ là một người hướng nội. Đằng sau cũng có ghi chữ
"Kunikida Doppo (phải) và Tayama Katai (trái). Tôi không ủng hộ hành động này của Dazai nhưng thôi thì cho tôi gửi lời hỏi thăm ngài"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store